Mọi người vây quanh phòng, lại không vội tiến vào bắt người, hẳn là đang đợi ý chỉ của hoàng thượng.
Mà hoàng thượng, thì lại đang chờ Trấn Nam Vương Quân Vô Ý, Vân Viễn Hằng cùng với một vài thần tử khác đến.
Hoàng thượng cũng có cân nhắc của hoàng thượng, việc này nếu thật sự cần xử quyết Vân Thanh Nhiễm, làm không tốt sẽ căng thẳng với phủ Trấn Nam Vương, nếu để cho Quân Vô Ý chính mắt tới chứng minh chuyện này, đến lúc đó ông ta cũng không thể nói gì.
Sau đó càng nhiều người lại càng dễ làm việc.
Hoàng thượng không thể tưởng được chính là, hành động này của ông ta cũng làm cho nữ nhi bảo bối của mình mất đi cơ hội sống, đạo lý giống nhau, người chứng kiến càng nhiều, lại càng không có đường lui.
Lúc này vị trí cửa gian phòng của Vân Lâm Mị và Vân Thanh Nhiễm bị mở ra, hoàng thượng cùng với thần tử phía sau dũng mãnh tiến vào.
Nhìn thấy hoàng thượng cùng một đám người tiến vào, hai nữ nhân trong phòng đều bình tĩnh.
“Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Vân Lâm Mị và Vân Thanh Nhiễm hành lễ với Hoàng thượng.
“Hừ!” Nếu hoàng thượng không vì đứa bé trong bụng Vân Lâm Mị, thì đã sớm một cước đạp qua rồi.
“Khi nào khiến hoàng thượng tức giận như thế?” Vân Lâm Mị tiến lên, đối với ánh mắt của người khác làm như không thấy.
“Vì sao? Trân phi, đến lúc này rồi ngươi còn tính giả bộ?” Dạ Hoằng Nghị đau lòng nhìn Vân Lâm Mị, vừa nghĩ tới nữ nhân mình sủng ái nhất hiện giờ đâm bị thương công chúa Thiên Duyệt, ông ta đã cảm thấy mình bị người ta phản bội, chuyện mà đời này Dạ Hoằng Nghị không thể chịu được nhất chính là bị người khác phản bội!
Nếu nói diễn trò, diễn kỹ của Vân Lâm Mị tuyệt đối sẽ không kém hơn công chúa Thiên Duyệt, điểm này Vân Thanh Nhiễm theo không kịp, chỉ sợ cũng chỉ có bọn họ, những người cả ngày đội mặt nạ làm người mới có thể đạt tới lô hỏa thuần thanh như thế.
“Ngươi còn giả ngu! Cao công công, mang đồ lên!” Hoàng đế thấy Vân Lâm Mị chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, liền gọi Cao công công trình chứng cớ lên.
Cao công công trước mặt mọi người trình lên chủy thủ đầy máu.
Chủy thủ này rất đặc biệt, cho nên tất cả mọi người đều nhận ra được.
“Ngươi mưu toan dùng thanh chủy thủ này giết công chúa Thiên Duyệt, ngươi còn có gì để nói!” Dạ Hoằng Nghị nói ngay trước mặt Vân Viễn Hằng và mọi người.
“Thần thiếp sợ hãi, thanh chủy thủ này thần thiếp đã sớm bị mất, không biết vì sao hôm nay lại xuất hiện ở trong này.” Vân Lâm Mị biểu hiện rất bình tĩnh, định liệu trước.
“Hiện tại ngươi làm lại nói đã đánh mất!” Người nói lời này là thái hậu, tuy nói hoàng đế đang thẩm vấn, thái hậu không nên chen vào, nhưng lúc này thái hậu đang nổi nóng, hận không thể ngay lập tức chặt đầu tỷ muội Vân gia xuống.
Vân Lâm Mị mỉm cười, “Bẩm mẫu hậu, việc này Tam điện hạ, Tam Hoàng phi và Cửu điện hạ có thể làm chứng cho thần thiếp.”
Công chúa Thiên Duyệt coi Vân Lâm Mị là đồ ngốc à, đánh mất một thanh chủy thủ quan trọng như vậy lại không biết? Sau khi biết rồi thì không hề có hành động?
Nếu Vân Lâm Mị hiện giờ vẫn là tiểu thư Vân phủ, đánh mất một món đồ quan trọng như vậy, nàng sẽ chỉ thương tâm một chút, sau đó sống chết mặc bây.
Nhưng mà nàng đã sớm không phải Đại tiểu thư Vân phủ, nàng bây giờ là Trân phi, là nữ nhân có thể đứng vững hơn hai năm ở hậu cung không ngã, nàng rất rõ ràng chủy thủ có thể tượng trưng cho thân phận của nàng đã mất, bất kể có phải có người cố ý trộm đi hay không, nàng đều sẽ lưu một con đường.
Cho nên nàng đã sớm cho người chứng minh thanh chủy thủ của mình xác thực bị mất.
Nàng để Dạ Minh Trạch đến tìm mình mượn chủy thủ, còn lôi kéo người khác cùng đi, sau đó khiến mọi người chứng kiến nàng không tìm thấy chủy thủ kia, còn điều động người cả điện cùng nhau tìm, kết quả đương nhiên là không tìm thấy.
Sau khi Làm Vân Lâm Mị nói xong, Dạ Minh Trạch, Dạ Minh Uyên tiến lên một bước, làm chứng cho Vân Lâm Mị, “Khởi bẩm phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, nhi thần có thể làm chứng cho Trân phi nương nương.”
Xong rồi Dạ Minh Trạch lại bổ sung một câu, “Tam Hoàng phi cũng có thể làm chứng, có thể để người ta truyền lời cho nàng ấy.”
Hai nhi tử của Hoàng đế đều làm chứng, vậy thì không cần nghi ngờ, cứ như vậy thanh chủy thủ làm chứng cớ dường như không thành lập.
Lúc này Vân Thanh Nhiễm đi tới trước mặt Cao công công, nhìn chăm chú thanh chủy thủ kia một hồi lâu, “Chủy thủ rất độc đáo, hình dạng lưỡi dao cũng không giống những thanh mà ngày thường chúng ta từng thấy.”
“Bởi vì đây là vật phiên bang cống nạp, hình dạng không giống với chủy thủ do hoàng triều Thịnh Vinh ta tạo ra.” Dạ Minh Uyên giải thích cho Vân Thanh Nhiễm.
“À… vậy nếu như là Cửu điện hạ, muốn hành hung có thể sẽ dùng thanh chủy thủ này không? Cho dù hành hung thành công, miệng vết thương lưu lại trải qua khám nghiệm tử thi nhất định có thể biết được, phải không?”
Vân Thanh Nhiễm hỏi, sau đó ánh mắt đảo qua Dạ Minh Uyên, Dạ Minh Trạch, Dạ Minh Sâm còn có Vân Viễn Hằng cùng toàn bộ đại thần và Ngự Lâm quân ở đây.
Tin tưởng phàm là người có chút đầu óc thì đều không làm như vậy?
“Đã như thế, vậy thì có đầy đủ lý do hoài nghi, chủy thủ của Trân phi nương nương bị mất không phải ngẫu nhiên, là có người muốn lợi dụng chủy thủ này giá họa?” Vân Thanh Nhiễm lại hỏi mọi người.
Vấn đề này cũng không ai có thể trả lời Vân Thanh Nhiễm, bởi vì nếu trả lời phải, vậy người kia giá họa chỉ sợ cũng chỉ có thể là… Nếu trả lời không phải, sợ là ngay cả chính bọn họ cũng thấy không thuyết phục.
“Vô liêm sỉ!” Thái hậu nương nương hét lớn một tiếng, “Vân Thanh Nhiễm, ngươi cái đồ không biết xấu hổ, mượn nơi ở của tỷ tỷ ngươi công khai tư hội với người khác, nếu hôm nay ai gia còn tha cho ngươi, ai gia sao có thể công đạo với người trong thiên hạ?”
Thái hậu nương nương làm sao có thể cho Vân Thanh Nhiễm cơ hội chuyển dời lực chú ý của mọi người, lúc này lại kéo câu chuyện về tới điểm mấu chốt nhất.
“À? Vì sao lại kéo tới thân thần thiếp đây?” Vân Thanh Nhiễm vô tội mở lớn hai mắt.
Lúc này, người tiến vào điều tra mang theo một nam nhân tráng kiện bị trói gô đến trước mặt mọi người.
“Khởi bẩm hoàng thượng, khởi bẩm thái hậu nương nương, phát hiện người này ở nội thất.”
Một nam nhân!
Một nam nhân tráng kiện!
“Ha, Vân Thanh Nhiễm, hiện tại ngươi còn có lời gì để nói!” Thái hậu vỗ tay vịn ghế dựa, chấn rung chén trà trên bàn trà bên cạnh, nước trà đều bắn ra ngoài.
“Vừa rồi nam nhân này ý đồ tập kích ta cùng với tỷ tỷ, bị ta chế phục, việc này còn chưa kịp giao cho hoàng thượng xử lý nghiêm khắc, hoàng thượng và thái hậu nương nương đã tới.” Vân Thanh Nhiễm bình tĩnh hồi đáp, quay mắt về phía thái hậu hoàng thượng, văn võ bá quan, tư thái của nàng phảng phất như đang dạo bước nhàn đình.
“A, ngươi cho rằng câu chuyện ma quỷ của ngươi sẽ có người tin tưởng?” Thái hậu nương nương đã sớm nhận định Vân Thanh Nhiễm là không trong sạch, giờ này khắc này làm sao có thể bỏ qua cho Vân Thanh Nhiễm được? “Ngươi lại không biết võ công, một đại hán tráng kiện như vậy, ngươi chế phục như thế nào?”
Chế phục? Sợ là chế phục ở trên giường đi! Nếu không e ngại thân phận của mình, thì thái hậu đã nói ra câu nói phía sau này.
“Cần thần thiếp chứng minh mình biết võ công không? Hoàng thượng và thái hậu nương nương có thể tùy tiện tìm một người so chiêu ngay tại đây với thần thiếp, để mọi người chứng kiến thần thiếp có phải có năng lực chế phục nam nhân này hay không.”
Thái hậu muốn đâm chọc, Vân Thanh Nhiễm thẳng thắn, không sợ bị người chọc, nam nhân đích xác bị nàng chế phục, sự thật là như thế.
Thái hậu chỉ cho rằng Vân Thanh Nhiễm là muốn đùa giỡn, thế nhưng ở trước mặt Trấn Nam Vương Vân Viễn Hằng cùng với người khác, chuyện này nhất định làm gọn gàng, để người khác không tìm ra được khuyết điểm.
Cho nên Vân Thanh Nhiễm đưa ra yêu cầu, thái hậu không kiên nhẫn, nhưng vẫn cho phép, cũng để đệ nhất đại cao thủ bên cạnh mình đi lên so chiêu với Vân Thanh Nhiễm.
Lòng muốn thu dọn Vân Thanh Nhiễm này của thái hậu thật đúng là không thể che giấu thêm, tìm người thử võ công của Vân Thanh Nhiễm một chút cũng tìm một cao thủ đại nội, cho dù Vân Thanh Nhiễm thực sự có bản lãnh quật ngã được nam nhân tráng kiện kia, cũng không đủ để địch nổi cao thủ đại nội bên người thái hậu.
Quân Vô Ý và Vân Thanh Nhiễm đối mắt nhau.
Vân Thanh Nhiễm khẽ gật đầu với ông, ý bảo mình không có việc gì, có thể xử lý.
Dạ Minh Uyên có chút lo lắng, thân thủ của cao thủ đại nội bên người thái hậu thế nào hắn biết rõ, cho dù là hắn cũng không thể dễ dàng chiến thắng.
“Hoàng tổ mẫu, việc này có chút không ổn, Thiết thị vệ hắn…” Dạ Minh Uyên không để ý thân phận của mình đứng ra nói chuyện thay Vân Thanh Nhiễm.
“Uyên Nhi, lui ra!” Thái hậu không để cho Dạ Minh Uyên có cơ hội nói chuyện thay Vân Thanh Nhiễm, trách mắng một tiếng, lại lấy ánh mắt sắc bén trừng mắt nhìn Dạ Minh Uyên một hồi, bức bách hắn lui ra.
Nhị tiểu thư Vân phủ, mất tâm trí từ nhỏ, điên điên khùng khùng, bị Vân phủ nuôi dưỡng giống như súc vật, mãi đến khi đại hôn với thế tử mọi người còn không biết bệnh điên của nàng đã tốt, sau khi trở thành thế tử phi nàng mấy lần bộc lộ khiêm tốn khiến cho mọi người dần dần biết bệnh điên của nàng đã tốt hơn.
Chỉ là, từ lúc nàng thanh tỉnh cho tới bây giờ, chỉ mới ngắn ngủn mấy tháng, có thể khoa chân múa tay đã là không tồi rồi, so chiêu với cao thủ đại nội? Điều này sao có thể!
Vân Thanh Nhiễm mỉm cười, thoải mái tiếp nhận trận tỷ thí chứng minh trong sạch của nàng này.
Mọi người vội lui ra, lưu lại cho Vân Thanh Nhiễm và cao thủ đại nội bên người thái hậu không gian.
Thị vệ kia rút kiếm, điểm chân.
Như mãnh hổ rời vỏ, khí lưu kiếm phong cắt qua vang lên vù vù,
Vân Thanh Nhiễm đứng yên tại chỗ.
Lấy bất động ứng vạn động?
Sai rồi, Hồng Dược đi quá nhanh, Vân Thanh Nhiễm còn chưa học được một chiêu nửa thức kìa! Chiêu thức võ công biến hóa Vân Thanh Nhiễm không biết!
Trong khoảnh khắc, kiếm phong tới, Vân Thanh Nhiễm lui về phía sau nửa bước, hai ngón tay phải mạnh kẹp lấy bảo kiếm lao đến phía nàng nhanh như mũi tên.
Thị vệ ngẩn ra, tay phải dùng sức, không động được. Kiếm trong tay đâm về trước, lại một phân cũng không tiến được.
Mọi người kinh hãi, Vân Thanh Nhiễm nàng chế trụ thế công kia?
Thái hậu vung tay lên, đánh nghiêng chén trà nhỏ đặt ở trên bàn.
Con ngươi hoàng thượng nháy mắt ngưng trọng.
Vân Viễn Hằng lại giật mình một cái, ông ta cho tới bây giờ không hề biết Vân Thanh Nhiễm biết võ công! Ông ta còn cho rằng người Vân phủ bọn họ đều không biết võ công!
Sau đó, chợt nghe được một tiếng “Đinh ——” tiếng kim khí gãy, bảo kiếm gãy làm hai đoạn.
Một đoạn bị gãy ở trong tay Vân Thanh Nhiễm, thuận thế bị đẩy trở lại nơi bả vai thị vệ.
Máu tươi bắn ra, không phải Vân Thanh Nhiễm, mà là thị vệ kia.
Vân Thanh Nhiễm thắng!
“Hiện tại có thể chứng minh thần thiếp có năng lực chế phục một gã nam tử như vậy rồi chứ?” Vân Thanh Nhiễm xoay người đón nhận ánh mắt của thái hậu nương nương.
Có thể, sao không thể cho được! Há lại chỉ là có thể chứng minh, quả thực là vượt chỉ tiêu rất lớn!
Đây là ý nghĩ của những người đang chứng kiến tại nơi này.
Điểm này cho dù thái hậu có tâm muốn phản bác, cũng không có cách nào, đây là sự thật trần trụi.
Bên người Vân Viễn Hằng, có người nói nhỏ, “Vân đại nhân, ngài giấu thật sâu, thì ra Vân phủ trừ Hầu gia ra còn có một vị cao thủ, ngài đúng là thâm tàng bất lộ!”
“Đúng đó Vân đại nhân, Nhị tiểu thư thật có bản lãnh!”
Trên mặt Vân Viễn Hằng lộ vẻ xấu hổ, khiếp sợ của ông ta càng sâu, Vân Thanh Nhiễm có phải thật sự bị điên hay không ông ta biết rõ! Nàng học được võ công từ lúc nào? Sao ông ta không biết chút gì?
“Việc này chỉ có thể chứng minh ngươi thật sự chế phục được hắn, nhưng không thể chứng minh hắn không phải gian phu của ngươi!” Thái hậu nương nương lạnh lùng nói.
Đích xác, Vân Thanh Nhiễm chỉ có thể chứng minh là nàng có thể chế phục đối phương, vấn đề gian phu thì nàng không thể chứng minh, chuyện bại lộ nàng có thể đại nghĩa diệt “thân”.
“Nhưng cũng không thể chứng minh hắn chính là gian phu của thần thiếp.” Vân Thanh Nhiễm trả lời. Tâm tư thái hậu Vân Thanh Nhiễm biết, nhưng không có bằng chứng muốn định tội cho nàng, cho dù bà là thái hậu cũng không làm được. “Không bằng nghe chính hắn nói như thế nào.”
“Trẫm hỏi ngươi, quan hệ giữa ngươi và thế tử phi là như thế nào?” Hoàng thượng thẩm vấn tên nam tử tráng kiện bị trói chặt kia.
Bất ngờ, nam tử vừa hỏi đã trả lời, “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng, nô tài phụng lệnh của công chúa Thiên Duyệt đến đây cường bạo thế tử phi nương nương, cố gắng hãm hại thế tử phi nương nương, xin hoàng thượng tha mạng…”
Nam tử bị hoàng thượng hỏi, nên nói tất cả ra.
Không ai chú ý tới ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự của nam tử, mọi người chỉ cho rằng hắn bị tình huống trước mắt dọa sợ.
Lời vừa nói ra, ý nghĩ nảy sinh ở trong lòng mọi người từ việc chủy thủ vừa rồi càng trở nên rõ ràng.
Nhất thời sắc mặt thái hậu lúc trắng lúc xanh, ý định ban đầu của bà ta là muốn cho Vân Thanh Nhiễm đẹp mặt, kết quả chỉ mới một lúc, sự tình đã bị dẫn tới trên người công chúa Thiên Duyệt.
“Điêu nô lớn mật, hồ ngôn loạn ngữ, vu tội cho công chúa hoàng triều Thịnh Vinh ta! Phải luận tội xử phạt!” Thái hậu lạnh lùng nói, bà ta không chấp nhận được cẩu nô tài trước mắt này bôi nhọ tôn nữ của bà ta.
“Nô tài không nói dối, nô tài là người của công chúa điện hạ, trên người có tín vật do công chúa điện hạ giao cho nô tài.” Nam nhân không thay đổi sắc mặt giống như xác chết, một con rối gỗ nói chuyện.
“Người đâu, lục soát thân thể của hắn cho trẫm.” Hoàng thượng hạ lệnh.
Ngay trước mặt mọi người một thị vệ tiến lên soát người nam nhân, quả nhiên, ở trong lòng nam nhân tìm được một khối lệnh bài, lệnh bài là chất bạch ngọc, có hình thoi, bên trên còn khắc có một chữ “Duyệt”, đúng là vật sở hữu của công chúa Thiên Duyệt.
Cái gọi là tín vật này, đương nhiên là Vân Thanh Nhiễm chuẩn bị, lúc công chúa Thiên Duyệt lấy chủy thủ đâm cung nữ bên người của nàng ta, Vân Thanh Nhiễm cũng không nhàn rỗi, trước khi rời khỏi điện Tử Hà, nàng cũng làm trộm một hồi, chuẩn bị một ít “chứng cớ”, có một số mánh không phải chỉ có mình công chúa Thiên Duyệt nàng ta biết chơi.
Ngọc bài lạnh băng khiến lửa giận vừa rồi còn dâng cao của thái hậu nương nương nháy mắt bị đông lại. Trong giây lát. sự tình phát triển đã xảy ra chuyển biến lớn một trăm tám mươi độ.
Muốn bắt lấy đuôi sam* của Vân Thanh Nhiễm, bắt giữ trong hắc ám hỗn loạn một phen, bởi vì tóm được Vân Thanh Nhiễm mà cực kỳ hứng thú, đợi đến khi rút khỏi mới phát hiện mái tóc* không phải của Vân Thanh Nhiễm, mà là của công chúa Thiên Duyệt.
(*: còn có nghĩa là điểm yếu)
“Bổn vương khẩn cầu hoàng thượng cho phủ Trấn Nam Vương một công đạo.” Quân Vô Ý thích hợp lên tiếng.
Quân Vô Ý đang nhắc nhở hoàng thượng, chuyện này không chỉ liên luỵ đến nữ nhi của ngài, còn liên luỵ thế tử phi phủ Trấn Nam Vương bọn họ, nữ nhi của ngài bị người thương tổn hẳn đã tra rõ, thế tử phi phủ Trấn Nam Vương bị người ta hãm hại cũng không thể sống chết mặc bây.
“Thần khẩn cầu Hoàng thượng minh xét.” Vân Viễn Hằng theo sát Quân Vô Ý.
Tuy nói ông ta không thương đứa con gái Vân Thanh Nhiễm này, nhưng việc này đã không còn là chuyện riêng của Vân Thanh Nhiễm, xảy ra chuyện như vậy sẽ liên lụy đến cả Vân phủ, huống chi còn có Vân Lâm Mị cũng liên luỵ trong đó, ông ta tự nhiên cũng muốn ủng hộ.
Trấn Nam Vương và Vân tướng đều mở miệng, những người khác vốn bị hoàng thượng gọi tới chứng kiến thế tử phi thông dâm, lúc này cũng đều sôi nổi đảo hướng muốn kiểm tra trên người công chúa Thiên Duyệt.
Thái hậu vừa rồi tức sùi bọt mép, lúc này mím chặt môi, không vui nhưng cũng không lên tiếng.
Lão thái thái khó chịu tựa đầu hơi nghiêng sang một bên, không để ý đến phản ứng của quần thần và hoàng đế.
Vân Lâm Mị đi tới bên người hoàng thượng, đôi mắt buông xuống, khóe mắt có ánh nước trong suốt, lại không nói thêm một câu.
Nếu đổi lại nữ nhân không biết điều, nắm lấy cơ hội như vậy nhất định sẽ nhào lên, khóc lớn hoàng thượng ngài nên làm chủ cho thần thiếp, ngài nên làm chủ cho muội muội của thần thiếp… Sau đó làm ầm ĩ muốn hoàng thượng xử phạt công chúa Thiên Duyệt.
Vân Lâm Mị sẽ không làm như vậy, nàng là một nữ nhân thông minh, biết hoàng thượng thích gì và không thích cái gì, nàng biết thỏa mãn lòng hư vinh của một người nam nhân ở trên giường, biểu hiện săn sóc của nàng lúc thích hợp, làm nũng cáu kỉnh thỏa đáng, bởi vì nàng đối với hoàng thượng không có tình yêu, mọi thứ nàng đều xem như đang diễn trò, mỗi một điểm nàng đều có thể nắm rất tốt.
Bộ dáng dịu dàng của Vân Lâm Mị khắc sâu vào tầm mắt hoàng thượng, khiến hoàng thượng có một chút áy náy, vừa rồi rốt cuộc là mình hiểu lầm nàng, nàng còn đang mang thai, thế nhưng mình lại mắng nàng.
Đế vương sẽ không xin lỗi phi tử của mình, chẳng qua vẫn sẽ có đau lòng.
“Bãi giá điện Tử Hà.” Hoàng thượng hạ lệnh, trước khi đi lại dặn dò Vân Lâm Mị một phen, “Ái phi đang có mang, trước hết ở trong này nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Thần thiếp tạ ơn ân điển của hoàng thượng.” Vân Lâm Mị nói xong cầm một chiếc áo choàng phủ thêm cho hoàng thượng, sau đó xoay người tránh ra.
Một chuyến này người hung hăng mà đến, lại hùng hổ rời đi.
Sau khi tĩnh lặng, trong tẩm cung chỉ còn lại Vân Thanh Nhiễm và Vân Lâm Mị, cung nữ khác lại bị Vân Lâm Mị cho lui, nói là hai tỷ muội muốn nói chuyện thân mật.
Vân Thanh Nhiễm bị Vân Lâm Mị nhìn chăm chú, quay đầu, “Đừng dùng ánh mắt triền miên như vậy nhìn ta, người ngươi nên nhìn là nam nhân của ngươi.”
“Ngươi thật ra khiến ta thay đổi cách nhìn, trả lại công chúa Thiên Duyệt một quân, tỷ tỷ thật sự là càng ngày càng thích muội rồi nha!” Vân Lâm Mị rất hài lòng đối với hành động lần này của Vân Thanh Nhiễm.
“Ta chẳng qua là tương kế tựu kế thôi.”
Trong sự kiện này, Vân Thanh Nhiễm cũng không có chủ, người đào hầm là công chúa Thiên Duyệt, nàng chẳng qua chỉ đợi công chúa Thiên Duyệt đẩy về hướng cái hố thì đạp nàng ta xuống, bản thân đứng ở bên cạnh hố quan sát thôi.
“Chuyện chủy thủ, ngươi cũng rất cẩn thận.” Vân Thanh Nhiễm nói, chuyện chủy thủ là Vân Lâm Mị đã sớm chuẩn bị tốt, không có liên quan gì với Vân Thanh Nhiễm.
“Sinh tồn trong cung, chi tiết gì cũng không thể qua loa.” Vân Lâm Mị mỉm cười.
“Hoàng thượng cũng bị ngươi giáo huấn dễ bảo, ta còn có thể nói cái gì.”
“Hoàng thượng mặc dù là nam nhân cao quý nhất trong thiên hạ này, nhưng cũng là nam nhân cô độc nhất, nữ nhân trong hậu cung với ông ta mà nói không phải là nữ nhân, mà là vật phẩm phụ thuộc, mỹ mạo là nhất thời, tài hoa hoàng thượng không thiếu, nếu muốn dùng những thứ này buộc lấy sủng ái của hoàng thượng, đó là việc không có khả năng.”
Vân Lâm Mị nhẹ nhàng cười, “Ngươi hiện giờ cũng là vợ người, có mấy lời nói cho ngươi nghe cũng tốt. Đối với nam nhân mà nói, nữ nhân tốt nhất vĩnh viễn là người kế tiếp, thê tử không bằng thiếp, thiếp không bằng kỹ, kỹ không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được. Nam nhân có tự tôn kiêu ngạo lòng hư vinh của nam nhân. Hắn sẽ yêu cầu sự quan tâm của người khác, không bởi vì sự quan tâm đó là của ai; nam nhân thích được nữ nhân hầu hạ ở trên giường, đạt được loại khoái cảm chinh phục cùng với thỏa mãn lòng tự trọng của hắn ở một vài phương diện; còn nữa, nếu một nữ nhân còn chịu chết vì hắn, như vậy hắn sẽ nguyện ý dành ra một góc nhỏ trong trái tim cho nàng.”
Vân Thanh Nhiễm chớp chớp ánh mắt, mặc dù không hiểu nhưng cảm giác rất lợi hại!
Trong lòng Vân Thanh Nhiễm vô cùng bội phục Vân Lâm Mị, quả nhiên hồ ly tinh không dễ làm, làm hồng nhan họa thủy cũng là một môn học vấn!
Vân Thanh Nhiễm tình cảm trống không, chưa từng nói qua chuyện yêu đương tỏ vẻ mình theo không kịp, khó có thể nhìn thấy ngoài bóng lưng…
“Ta nói ha, cần ta truyền thụ cho ngươi một ít kinh nghiệm đi dụ dỗ thế tử gia của ngươi không?” Vân Lâm Mị cười đến quyến rũ, “Tuy nói hắn sắp thành người chết, nhưng tốt xấu vẫn còn sống, nam nhân còn sống thì đều có nhu cầu, ta dạy cho ngươi nha?”
“Không cần không cần!” Vân Thanh Nhiễm vội xua tay, lắc đầu thành trống bỏi, bởi vì lời nói của Vân Lâm Mị mà trong lòng Vân Thanh Nhiễm không hiểu sao lại hiện ra một ít hình ảnh không dành cho thiếu nhi, nhất là lần trước lúc ở sơn động tránh mưa… Nàng cưỡi ở trên người Quân Mặc Thần, hiện tại hồi tưởng lại thật sự là mặt đỏ tim đập.
Vân Thanh Nhiễm thầm cảm khái, tỷ tỷ Vân gia thật đúng là một sự tồn tại thần kỳ…
“Không cần? Ta nói cho ngươi biết, nam nhân có đôi khi cũng cần dụ dỗ.” Vân Lâm Mị nói.
Nam nhân cần phải dụ dỗ? Vân Thanh Nhiễm đánh một cái dấu chấm hỏi thật to ở trong lòng. Mặc dù nói mình không phải là bởi vì yêu Quân Mặc Thần mới gả cho hắn, nhưng có nói thế nào thì cũng đã thành thê tử của hắn, mang thai con của hắn, có phải cần làm một số việc mà thê tử nên làm không?
Hay là, nàng cũng có thể giống Vân Lâm Mị, học cách dụ dỗ Quân Mặc Thần?
Vừa nghĩ như vậy, trong đầu Vân Thanh Nhiễm đã YY ra một bức tranh quỷ dị, nàng lập tức lắc đầu, lắc bỏ hình ảnh đáng sợ kia đi, nàng dỗ Quân Mặc Thần, ách… Vẫn thôi đi, nàng hẳn là không mang theo chức năng này.
Chẳng qua Quân Mặc Thần đối với mình, kỳ thật rất tốt, hơn nữa… Vân Thanh Nhiễm lại nghĩ tới những lời mà ngày đó Quân Mặc Thần nói, hắn nói, ai nói với ngươi rằng ta không yêu nàng! Hắn còn nói, chỉ cần ta còn sống một ngày ta vẫn sẽ cột lấy nàng một ngày, ta còn ở đây thì chỗ nào nàng cũng không thể đi!
Nghĩ đi nghĩ lại, mặt không khỏi đỏ lên.
Vân Lâm Mị thấy Vân Thanh Nhiễm lại đỏ mặt, nhịn không được cười nhạo nàng, “Trong bụng cũng đã có đứa nhỏ rồi, còn thẹn thùng cái gì? Nói xem, phụ thân của đứa bé là ai?”
“Ngươi cho rằng ta và ngươi giống nhau à?” Vân Thanh Nhiễm biết đứa trẻ trong bụng Vân Lâm Mị không phải của hoàng đế, mà là của Dạ Minh Trạch, hoàng phi thế này, thật là thượng hạng.
“Thật sự là không thú vị. Đừng nói với ta cái tên sắp chết kia nhà ngươi có thể làm cho ngươi thích nhá, chậc chậc, nếu thật sự là như vậy, ta ngược lại rất có hứng thú với hắn! Lần này ta giúp ngươi, ngươi định cảm ơn ta thế nào?” Vân Lâm Mị lại ngồi trở lại trước bàn trang điểm bắt đầu hoá trang, nàng muốn sửa lại trang dung của mình, làm cho mình thoạt nhìn càng thêm tiều tụy một ít.
“Công chúa Thiên Duyệt thất thế liên lụy đến Hoàng hậu nương nương cũng bị ảnh hưởng, ngươi lại nhận áy náy của hoàng thượng, ngươi mới là người lấy được lợi ích nhiều nhất.”
“Đều nói nữ đại mười tám biến*, Thanh Nhiễm muội muội hiện giờ cũng thành nhân nhi thông minh lanh lợi rồi, như vậy cũng tốt, thân là nữ nhân Vân gia, không có một viên thất khiếu linh lung tâm**, nhất định sẽ sống không được lâu.”
(*: con gái mười tám thường thay đổi rất lớn
**: Xuất xứ từ nhân vật Tỷ Can truyện Phong Thần, sau chỉ người rất thông minh tài ba, nói chung là nhân tài về cả nhân cách lẫn khả năng làm việc.)
Trong gương chiếu ra Vân Lâm Mị đang mỉm cười, mang theo một ít ý tứ tự giễu mà người khác đọc không hiểu.
Vân Lâm Mị lại bắt đầu thay quần áo, “Quên đi, không nói việc này, công chúa Thiên Duyệt lần này xem như thua, chẳng qua hoàng thượng thương nàng ta, nàng ta lại do hoàng hậu sinh ra, lần này nàng ta chưa chắc sẽ chết. Ta ấy mà, sẽ không chính thức động đến người ta, một khi động thật, nhất định phải có một phương chết mới ngừng, ta sẽ không lưu lại hậu hoạn cho mình, cho nên ta nhất định giết chết nàng ta.”
Vân Lâm Mị nói chuyện ngoan lệ, không chút lưu tình, nàng chính là một nữ nhân tâm ngoan thủ lạt, đây cũng không phải lần đầu tiên hại tính mạng người khác, nàng cũng đã thành thói quen.
Vân Lâm Mị nói chuyện đồng thời thay quần áo ngay trước mặt Vân Thanh Nhiễm.
“Lần này nàng ta chắc chắn chết.” Vân Thanh Nhiễm nói rất khẳng định.
Khoảnh khắc mà công chúa Thiên Duyệt cố gắng hại chết đứa con của Vân Thanh Nhiễm, nàng không định sẽ hạ thủ lưu tình đối với nàng ta, nàng ta đã muốn vượt qua điểm mấu chốt của Vân Thanh Nhiễm.
“Vì sao?” Tự tin này của Vân Thanh Nhiễm là từ đâu tới?
Vân Lâm Mị thay quần áo càng thêm yêu mị, chất lụa mỏng, da thịt bên trong như ẩn như hiện, vô cùng xinh đẹp.
“Nếu nàng ta phạm phải sai lầm mà ngay cả hoàng thượng thái hậu cũng không có cách nào, nàng ta tự nhiên cũng sống không được.” Vân Thanh Nhiễm hồi đáp.
Vân Thanh Nhiễm không hỏi Vân Lâm Mị thay bộ quần áo này là tính toán an ủi Dạ Hoằng Nghị bị sự tình ngày hôm nay làm cho nhức đầu, hay là tính toán đi tư hội với gian phu của nàng ta. Chuyện của Vân Lâm Mị, Vân Thanh Nhiễm bất lực.
“Lỗi mà ngay cả hoàng thượng và thái hậu nương nương cũng không thể cứu?”
“Trừ lấy một số đồ ở trong cung của nàng ta, ta cũng để lại một vài thứ cho nàng ta.” Vân Thanh Nhiễm trả lời, “Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, công chúa Thiên Duyệt biết lợi dụng thái hậu ghét ta, phương pháp tương tự ta chưa chắc đã không biết dùng.”
“Ha?” Vân Lâm Mị rất tò mò Vân Thanh Nhiễm còn chuẩn bị “kinh hỉ” gì cho công chúa Thiên Duyệt.
Hoàng thượng nhìn công chúa Thiên Duyệt quỳ gối trước mặt ông ta, lấy tay xoa nhẹ ấn đường, nếu hôm nay không có ngoại thần ở đây, ông ta có thể khiến chuyện lớn hóa nhỏ, nhưng có ngoại thần ở đây, thân là quân vương không thể vì tình riêng như thế được.
Hoàng thượng ngưng mắt liếc Quân Vô Ý và Vân Viễn Hằng, hai người kia lúc này ngược lại không nói gì, nhưng nếu ông ta hạ chỉ tha cho công chúa Thiên Duyệt, sợ là sẽ khiến quần thần bất mãn rất lớn.
Hoàng thượng giờ phút này rất hối hận tuyên Quân Vô Ý và Vân Viễn Hằng tiến cung, rất hối hận triệu cả các đại thần khác cũng tiến vào.
“Phụ hoàng tha mạng, phụ hoàng… nhi thần biết sai rồi, lần này nhi thần là bị ma quỷ ám ảnh, mới có thể làm ra loại chuyện bực này…” Công chúa Thiên Duyệt quỳ ở phía dưới khóc không thành tiếng.
Vừa mới bắt đầu nàng ta còn thề thốt phủ nhận, nhưng sau đó chứng cớ vô cùng xác thực, nàng ta không có cách nào cởi bỏ tội danh cho mình, không thể không ra chiêu thân tình, hi vọng phụ hoàng nàng ta niệm tình cha con mà bỏ qua cho nàng ta.
Thái hậu nương nương thấy công chúa Thiên Duyệt khóc đẫm nước mắt, cực kỳ đau lòng.
“Hoàng thượng, công chúa Thiên Duyệt còn nhỏ tuổi, niệm tình con bé là lần đầu vi phạm, không nên phạt nặng.” Thái hậu lấy thân phận thái hậu của bà ta ra, làm cho hoàng thượng không cần phạt nặng công chúa Thiên Duyệt.
Hoàng thượng sao không hy vọng có thể tha cho công chúa Thiên Duyệt đây? Thế nhưng sự tình bị vạch trần ở trước mặt quần thần, cho dù ông ta muốn mở một con mắt nhắm một con mắt cũng làm không được.
Vừa lúc đó, thị vệ phụ trách đi điện Tử Hà của công chúa Thiên Duyệt điều tra vội vàng tiến vào.
“Khởi bẩm hoàng thượng, ở trong tẩm cung của công chúa Thiên Duyệt lục soát được vật này!” Thị vệ trình đồ vật lên.
Lúc thái hậu chứng kiến vật kia thì gương mặt chợt trắng bệch.
Hoàng thượng cũng không có cách nào bảo trì bình tĩnh, từ trên ghế rồng đứng lên, bước nhanh đến trước người công chúa Thiên Duyệt, một cước đá lên trên vai mảnh mai của công chúa Thiên Duyệt, đạp công chúa Thiên Duyệt ngã trên mặt đất.
“Cũng dám nguyền rủa hoàng triều Thịnh Vinh ta tuyệt tự!” Lúc này trong ánh mắt hoàng thượng nhìn công chúa Thiên Duyệt đã không còn hiền lành ngày xưa, “Ngươi cho là trẫm con cháu đơn bạc thì ngươi có thể thịnh sủng không suy ư?!”
Hoàng thượng giận không kềm được, ánh mắt ông ta lạnh thấu xương như từng thanh phi đao, thiên đao vạn quả công chúa Thiên Duyệt.
Dưới gối hoàng thượng hiện giờ chỉ có ba vị hoàng tử trưởng thành, những hoàng tử khác đều chết yểu, chỉ có thể miễn cưỡng xem như có người kế tục.
Mà ba vị hoàng tử đến nay cũng chưa sinh con trai cho hoàng thất, hiện giờ hoàng tộc Dạ thất có thể nói là nhân khẩu đơn bạc.
Chuyện này luôn là tâm bệnh của hoàng thượng và thái hậu nương nương.
Công chúa Thiên Duyệt được hoàng thượng yêu thích nữa thì chung quy cũng chỉ là một công chúa, không có cách nào đánh đồng với hoàng tử, nếu dưới gối hoàng thượng có nhiều hoàng tử hơn, tự nhiên nàng cũng sẽ không được sủng ái như hiện tại.
Huống chi còn có một vị Hoàng hậu nương nương ở đây, mẫu thân của công chúa Thiên Duyệt là Hoàng hậu nương nương, dưới gối Hoàng hậu nương nương không có con, chỉ có một vị công chúa là công chúa Thiên Duyệt, hiện giờ tuổi tác Hoàng hậu nương nương đã lớn, muốn tiếp tục mang thai hoàng tử sợ là không có khả năng, nghĩ như vậy địa vị hoàng hậu đã tràn ngập nguy cơ, dĩ nhiên là hi vọng hoàng tử trong hậu cung ít một chút, kể cả các hoàng tử tốt nhất cũng đừng có con cháu.
Từ trong phòng của công chúa Thiên Duyệt lục soát ra được vu cổ oa nhi, chính là dùng để nguyền rủa nam đinh của hoàng tộc Dạ thất không hưng thịnh, tội lớn ngập trời bực này hoàng thượng có thể nào dung túng!
“Khó trách ngươi muốn giá họa cho Trân phi, thì là có chủ ý này, thuật vu cổ của ngươi không thể hại đến Trân phi, nên muốn dùng loại thủ đoạn này hại nàng ấy, tại sao trẫm có thể có loại nữ nhi như ngươi được nhỉ!”
“Phụ hoàng, nhi thần oan uổng, nhi thần không biết!”
Công chúa Thiên Duyệt bị lửa giận của hoàng thượng hù sợ, nàng ta thật sự không làm loại vu cổ oa nhi này, nàng ta muốn hại Vân Lâm Mị, nàng ta đích xác từng hại qua một vài tần phi có con, để bảo trụ địa vị của nàng ta và mẫu thân nàng ta, nhưng mà nàng ta không làm vu cổ oa nhi này!
“Phụ hoàng, nhi thần thừa nhận mình muốn hại Trân phi, đó là nhi thần nhất thời hồ đồ, nhưng nhi thần không làm vu cổ oa nhi này, thật sự, không phải nhi thần, không phải nhi thần…”
Công chúa Thiên Duyệt cố gắng muốn vứt chuyện này sang một bên, thấy hoàng thượng không để ý tới mình, nàng ta vội vàng ném về hướng thái hậu ánh mắt cầu trợ, ai ngờ ánh mắt thái hậu nhìn về phía nàng ta cũng không có nhiệt độ.
Công chúa Thiên Duyệt phạm cái sai nào, thái hậu nương nương cũng có thể che chở nàng ta sủng ái nàng ta, chỉ riêng việc này, thái hậu nương nương cũng không tha cho nàng ta!
“Người đâu, đem công chúa Thiên Duyệt ném ra Trọng Hoa môn, lập tức hành quyết!” Hoàng thượng hất bỏ bàn tay lôi kéo ông ta của công chúa Thiên Duyệt, lạnh giọng hạ lệnh.
“Đừng mà phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần biết sai rồi…” Nàng ta không làm vu cổ oa nhi đo, phụ hoàng, mẫu hậu, hoàng tổ mẫu, hoàng huynh…
Công chúa Thiên Duyệt nhớ rõ một khắc trước nàng vẫn là công chúa Thiên Duyệt cao cao tại thượng, tiến hành bố cục hoàn mỹ của nàng, vì cái gì, vì cái gì mà nhanh như vậy nàng ta đã bị nhốt đánh vào địa ngục từ trên thiên đường?
Vì cái gì? Chỉ trách lúc trước chọc nhầm người!
Lúc Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Hạ Hầu Tĩnh, cô bé giống như búp bê vải bị hỏng được Đông Phương Triệt ôm vào trong ngực.
Đông Phương Triệt không thay đổi sắc mặt, không nói lời nào, hắn biết Vân Thanh Nhiễm đã trở lại, nhưng lúc này hắn không để ý đến Vân Thanh Nhiễm, chỉ biết là nữ tử trong lòng đang chịu khổ. Nàng là một người rất sợ đau, hiện giờ trên người đã trúng nhiều vết thương như vậy, nhất định rất đau.
Đông Phương Triệt là một người cực thích sạch sẽ, phòng của hắn nhất định phải không nhiễm một hạt bụi nhỏ, cho dù hắn không ở đây, trên tóc, trên mặt, trên quần áo, trên giầy của hắn đều sạch sẽ không tìm ra một chút bụi bậm, nhưng lúc này, trên y phục của hắn dính đầy vết máu nhớp nháp, thế nhưng hắn lại không để ý đến.
Vân Thanh Nhiễm nghĩ, Đông Phương Triệt nhất định rất yêu Hạ Hầu Tĩnh.
Vân Thanh Nhiễm cũng không muốn đi quấy rầy hai người bọn họ, sau đó nàng lại đi hỏi mấy vấn đề linh tinh như “Cô bé có khỏe không”, “Cô bé có sao không” đều có vẻ dư thừa, tóm lại mạng đã ở đây, không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng đã nếm đủ đau khổ.
“Triệt, ta không đau, thật sự, ta không đau chút nào…” Hạ Hầu Tĩnh còn tỉnh, nàng rúc vào trong lòng Đông Phương Triệt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng nở nụ cười để Đông Phương Triệt bớt buồn.
“Xin lỗi Triệt, ta làm dơ y phục của chàng mất rồi.”
“Triệt, xin lỗi, là ta không tốt, không cẩn thận để cho người khác bắt đi, còn làm phiền chàng buông nhiều chuyện quan trọng như vậy để tới cứu ta…”
Hạ Hầu Tĩnh đối với việc mình làm phiền Đông Phương Triệt cảm thấy rất áy náy, liên tục nói xin lỗi.
Hạ Hầu Tĩnh cứ thế nói một hồi mới chú ý tới trong xe ngựa nhiều hơn một Vân Thanh Nhiễm, nàng bĩu môi nói với Vân Thanh Nhiễm, “Xem ở trên ân tình lần này ngươi đối với ta, trước khi thương thế của ta tốt lên sẽ không giết ngươi, nhưng mà sau khi thương thế của ta tốt lên rồi vẫn sẽ muốn mạng của ngươi đấy!”
“Được, ta mỏi mắt mong chờ.” Vân Thanh Nhiễm nghĩ, tiểu nha đầu này thật ra rất biết buôn bán, chẳng qua câu nói muốn giết nàng của cô nhóc thật sự không có sức thuyết phục chút nào.
Nàng nghe thủ vệ vương phủ kể lại chuyện ngày ấy phát sinh ở cửa vương phủ, sau khi nghe nguyên nhân Hạ Hầu Tĩnh bị mang đi, Vân Thanh Nhiễm ngược lại có mấy phần thưởng thức, dù sao so với những người dối trá giả nhân giả nghĩa thoạt nhìn thoải mái hơn nhiều.
Vân Thanh Nhiễm đưa Hạ Hầu Tĩnh và Đông Phương Triệt trở về Trân Thúy các trước, lúc sắp chia tay, Đông Phương Triệt trầm mặc một đường nói với nàng hai chữ: “Cám ơn”.
Tiếng “cám ơn” này hẳn là rất trân quý, muốn từ trong miệng của một người nam nhân cao ngạo như vậy nghe được một câu nói như thế cảm giác rất không dễ dàng.
Cáo biệt Đông Phương Triệt và Hạ Hầu Tĩnh, Vân Thanh Nhiễm mới trở về phủ Trấn Nam Vương.
“Hôm nay mệt nhọc?”
Quân Mặc Thần thấy Vân Thanh Nhiễm trở về, khẩu khí kia miễn bàn có bao nhiêu khó chịu.
Vừa thấy mặt đã khó chịu? Hắn đang khó chịu cái gì?
Quân Mặc Thần khó chịu cũng không phải bởi vì sau khi Vân Thanh Nhiễm tiến cung làm chuyện kinh thiên địa quỷ thần khiếp gì, mà là trước khi nàng vào cung, thừa dịp hắn không ở Kim Dật Hiên đi cùng với nam nhân khác.
Hũ dấm chua này, từ lúc hắn trở lại Kim Dật Hiên, nghe Quân Kiệt bẩm báo chi tiết thì bắt đầu nổi lên, lên men đủ lâu, hương vị tất nhiên cũng đủ tinh khiết và thơm.
Sau khi Quân Mặc Thần nghe Quân Kiệt nói xong, đem một đám thủ vệ, nha hoàn, ám vệ ở Kim Dật Hiên đều gọi đến, mọi người sắp xếp đứng thành hàng, một người cũng không thể bị bỏ sót.
Đến đến đến, đều đến nói một câu, nam nhân mà thế tử phi mang vào trong phòng là dạng nam nhân gì, có đẹp như bản thế tử không? Có phong độ nhẹ nhàng như bản thế tử? Có phong hoa tuyệt đại bằng thế tử sao?
Người bị hỏi, nếu thành thật chút, trực tiếp nói việc này không có cách nào so sánh, thế tử gia, nếu bàn về mỹ nam tử, ngài tuyệt đối là nhân vật số một, đáng tiếc là… lão nhân gia ngài triền miên giường bệnh, thần sắc có bệnh rất rõ ràng, vận cốt phong lưu trời sinh, làm cho người ta nhìn thấy chỉ nghĩ làm thế nào để che chở ngài, mà vị công tử được thế tử phi nương nương mang về kia, khí khái anh hùng bừng bừng, khí thế kinh người, vừa nhìn đã biết là rồng phượng trong loài người.
Nếu chân chó chút, tự nhiên sẽ nói, dã nam nhân kia sao có thể so sánh với gia ngài được, không thể so, đây tuyệt đối là không thể so sánh, chỉ riêng việc đặt cùng một chỗ để nói, cũng là vũ nhục gia chúng ta.
Nếu không rõ trạng huống, thì đành phải nói, không thấy rõ không thấy rõ, chỉ biết là một nam nhân, không biết là vuông hay là tròn.
Quân Mặc Thần trốn ở trong phòng nghẹn một lúc lâu, rốt cuộc gặp được Vân Thanh Nhiễm, vị chua này cuối cùng cũng tìm được lối ra, cho nên lúc này mới mở miệng, khó chịu.
“Vẫn tốt, đúng rồi, trong phủ có nuôi động vật đang kỳ cho bú không? Tốt nhất là chó, không có, thì dê hay trâu cũng được.”
Vân Thanh Nhiễm nói xong lời này, Quân Mặc Thần mới chú ý tới trong lòng nàng ôm cái một con cún nhỏ, con cún còn chưa mở mắt, ư ử nằm ở trong lòng Vân Thanh Nhiễm.
Đại khái là do quá lạnh, hoặc là đói bụng, chó con không có khí lực gì, hai móng vuốt thịt gạt gạt ở ngực Vân Thanh Nhiễm, cái có cái không đè xuống bộ ngực vẫn còn chưa được tính là mượt mà mềm mại no đủ của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần nhìn thấy là ngứa.
Lúc trở về, trên đường xa giá của Vân Thanh Nhiễm đi qua có tiếng “ư ử”, Vân Thanh Nhiễm thấy là một con chó mẹ ghé vào ven đường, trên người trên đùi đều là máu, giống như bị ngựa đi đường giẫm lên hoặc là bị bánh xe nghiền qua.
Con chó lớn vẫn không nhúc nhích, dường như đã đoạn khí, mà trong ngực của nó có một con cún nhỏ, chưa mở mắt, có lẽ là chưa sinh ra được bao lâu, tiếng “ư ử” mỏng manh kia đúng là từ con cún nhỏ này vọng lại.
Vân Thanh Nhiễm cho xa giá ngừng lại, xuống xe.
Xác nhận con chó lớn đã chết, mà cún con tuy ánh mắt chưa mở, nhưng vẫn cúi đầu liếm láp vết thương trên người chó mẹ.
Vân Thanh Nhiễm trái lại rất thích cún con, nên mang nó trở về.
Nhìn bộ dáng ôm cún sủng nịch kia của Vân Thanh Nhiễm, Quân Mặc Thần cảm thấy ngực buồn bực muốn hoảng, mình ở trong nhà đợi nàng cả đêm, nàng ngay cả câu quan tâm cũng không nói, cảm giác sự tồn tại của hắn còn không bằng một con cún nhỏ nàng nhặt về từ ven đường.
Hai chữ, nghẹn khuất, ba chữ, rất nghẹn khuất.
“Trong phủ không nuôi chó, heo dê bò có thì có, nhưng đều là giết xong xuôi mới mang tới vương phủ.”
Ánh mắt Quân Mặc Thần nhìn chằm chằm con cún nhỏ đang được Vân Thanh Nhiễm ôm trên vị trí mềm mại nhất ở ngực, nhìn con cún kia thế nào cũng cảm thấy không vừa mắt.
Từ trước đến nay Quân Mặc Thần luôn hành động chậm chạp đột nhiên hành động lưu loát, tiến lên đoạt cún con từ trong lòng Vân Thanh Nhiễm, ném cho Quân Kiệt ở một bên, “Cầm đi, phụ trách cho nó ăn nó, nếu xảy ra sai sót gì, lấy ngươi thay thế nó.”
A?
Lấy hắn thay thế nó?
Gia, cho dù ngài băm thuộc hạ ra, thuộc hạ cũng không có cách nào thay thế con cún này được nha!
Giống loài chính là một vấn đề đó!
“Khụ khụ khụ… Nhiễm Nhi, hiện giờ nàng đang mang bầu trong người, ta nghe lão nhân gia nói, lúc mang thai thì không thể đụng vào cún con mèo con, không tốt với đứa trẻ.” Quân Mặc Thần rất nghiêm túc uốn nắn hành vi của Vân Thanh Nhiễm.
“Vậy à?” Vân Thanh Nhiễm nhìn Quân Mặc Thần tìm tòi nghiên cứu, rõ ràng đang nghi ngờ lời nói của hắn.
“Ừ, thiên chân vạn xác, so với trân châu còn thật hơn.” Quân Mặc Thần vô cùng xác định gật đầu, ừ, trở lại thông báo cho người trong phủ một tiếng, phàm là thế tử phi hỏi, nói có con không thể nuôi chó, đặc biệt cần dặn dò đôi phụ tử Mộc Bách Dương và Mộ Dung Tu, nếu nói bậy thì đuổi ra khỏi vương phủ, không chút lưu tình!