Bình thường Cảnh Trăn không được phép ăn ở trong phòng cho nên trong phòng cũng không có bày bàn ăn hay mấy dụng cụ linh tinh, đành phải bảo Phương Chu mang cháo sang thư phòng bên cạnh.
Phương Chu mang khay cháo sang để lên cái bàn nhỏ mà cậu hay chạy đến đây ngồi đọc sách.
Cảnh Trăn rửa sơ mặt đi tới. Phương Chu vẫn đứng bên cạnh Cảnh Trăn, lẳng lặng nhìn anh uống cháo..... Càng nhìn..... càng đau lòng.
Cậu tuy không rõ Cảnh Chí cùng Cảnh Trăn vừa xảy ra xung đột về chuyện gì, nhưng cậu có thể khẳng định anh ba của cậu là một người hiền lành, tốt bụng. Anh có thể thay thế mỗi người bên cạnh mình mà suy nghĩ, chia sẻ, vì người mình thương yêu trả giá không chút do dự nào duy độc chỉ thiếu chính mình.
Trong thế giới của anh chỉ có mình anh là không quan trọng nhất, ai cũng có thể xếp hạng trước anh.
Cảnh Trăn lấy khăn giấy lau miệng, lúc này mới chú ý tới Phương Chu vẫn đứng bên cạnh.
"Ngồi đi không phạt em đứng."
"Anh!"
Phương Chu có chút do dự, cuối cùng vẫn nói.
"Có phải hay không lại bởi vì em anh mới bị tái phát bệnh."
Cảnh Trăn tát mạnh một cái vào mông Phương Chu, không mạnh lắm nhưng Phương Chu chỉ mặt lớp quần mỏng manh khéo léo làm cậu lắc người đứng thẳng hơn chút.
Cảnh Trăn không hết giận la.
"Em có phải hay không cảm thấy toàn thế giới chịu khổ đều là bởi vì em? Em là khơi mào chiến tranh vùng Trung Đông ? Hay là giành giựt đồ ăn với dân Châu Phi chạy nạn?"
Phương Chu cúi đầu, đảo mắt, giọng nói như muỗi kêu.
"Không phải..."
"Bao tử đau không phải tại em."
Cảnh Trăn nhìn bộ dáng đáng thương hiếm thấy của Phương Chu.
"Nhưng em có thể giúp được."
Phương Chu có chút cảnh giác.
"Cái gì?"
"Em đồng ý trước đi?"
Cậu chửi thầm lúc đánh em sao không thấy tính con nít này của anh nha, bây giờ lại chơi chiêu. Thế nhưng cậu nghĩ Cảnh Trăn cường thế bá đạo như vậy, phỏng chừng cũng có cách làm mình khuất phục, vì thế yên lặng gật gật đầu. Mới vừa gật đầu, Phương Chu lập tức có chút hối hận, cậu mơ hồ thấy khóe miệng của anh hơi mỉm cười đầy ý gian tà...
"Kỳ nghỉ hè này đến công ty giúp anh."
Phương Chu thật không nghĩ tới anh không cố kỵ mà nói trắng ra như vậy, luôn luôn cảm thấy mình còn nhỏ không nên can thiệp vào công việc của công ty, cậu sửng người nhìn chằm chằm Cảnh Trăn, đôi môi mấp mái, không thể che dấu sự ngạc nhiên.
Trong đầu cậu thế nhưng xuất hiện chính mình ngồi ở bàn nhỏ trong văn phòng Cảnh tổng, vừa trình bày báo cáo tài chính, vừa để sách giáo khoa khoa học tự nhiên của năm học sau, và còn thấy thanh thước của Cảnh Trăn đang treo lơ lửng trên đầu mình.
Huống chi, điều này hoàn toàn ngỗ nghịch ý định ban đầu của ba khiến cậu rất bất ngờ thậm chí đổ mồ hôi hột thay cho anh.
Cảnh Trăn tiếp tục cúi đầu uống cháo của mình. Có một thời gian bởi vì bệnh bao tử thường xuyên tái phát, ngày ba bữa anh chỉ ăn cháo trắng, cho đến khi ngửi thấy mùi cháo Cảnh Trăn liền muốn mửa. Lúc ấy Cảnh Thăng Hồng đối với con cái vô cùng cứng nhắc cổ hủ, tôn chỉ 'Tuân theo' lời dặn của Bác Sĩ, bắt Cảnh Trăn chỉ ăn cháo trắng.
Cảnh Chí bởi vì nhìn em trai nhẫn đến khó chịu đã âm thầm cho thêm chút đường cát trắng vào trong cháo, nhìn qua cháo không hề có gì khác lạ nhưng lại là đồ ngọt mà Cảnh Trăn thích ăn, và cũng không bởi vì chuyện ăn cơm mà bị ba rầy la nữa. Kể từ đó cháo trắng trộn đường đã trở thành bữa ăn độc quyền của Cảnh Trăn.
Chờ đến khi chén cháo đã cạn đến đáy, Cảnh Trăn nhẹ nhàng che chân đèn, sau đó đi vào phòng trong rửa mặt. Quay trở ra vẫn thấy Phương Chu đoan chính đứng ngay ngắn ở trước bàn, quay lưng lại phía anh, nghe thấy anh bước tới cũng không quay đầu lại.
"Lại đây."
Cảnh Trăn không có lại ngồi ở sau bàn mà tùy ý dựa vào sofa.
Phương Chu không phải người ngại ngùng, hai ba bước liền đi đến đứng trước mặt Cảnh Trăn, chỉ có ánh mắt vẫn ngó xuống.
"Anh! anh nói thật sao?"
Cảnh Trăn khẽ cười một tiếng, không có trả lời cậu vỗ vỗ cánh tay ý bảo cậu xoay người. Phương Chu từ căng thẳng sau liền cảm thấy áo đã bị nhẹ nhàng kéo lên, không khí mát lạnh lập tức tràn vào.
"Mặc dù chỉ mười roi, nhưng lần đầu tiên em ai roi mây, miệng vết thương không thể so với thước, nên chú ý nhiều chút."
Cảnh Trăn nhìn kỹ mấy lằn roi sưng đỏ lúc chiều giờ đã đở rất nhiều.
"Trước khi đi ngủ em sang đây thoa thuốc lần nữa."
Phương Chu ừ một tiếng, đợi anh buông áo xuống liền quay sang.
"Chuyện lúc sáng anh nói với em, nghĩ thông suốt chưa?"
Cảnh Trăn dùng khuỷu tay phải dựa vào tay vịn sofa, thân mình hơi nghiêng nhưng vẫn toát lên khí chất quý tộc tự nhiên, mang theo cảm giác áp bách vững vàng không hỗn loạn nhưng lại ôn nhu quyền uy.
Phương Chu đưa lưỡi quét quanh môi một vòng, nghĩ nghĩ lại nói.
"Em cần thêm một chút thời gian."
Sau đó cẩn thận nâng mí mắt lên nhìn nhìn khuôn mặt của anh, nói tiếp.
"Em không có làm lơ yêu cầu của anh. Chỉ là em thật sự cần nghĩ sâu thêm một chút nữa, nhất định phải luôn nhắc nhở mình."
"Không sao, em nếu không tự nhắc nhở chính mình sẽ có người thay em nhắc nhở."
Cảnh Trăn cười cười đầy ẩn ý.
"Nhưng số lần có hạn. Nếu ngày nào đó người kia không kiên nhẫn thì sẽ nhờ thước tới nhắc nhở em."
Nói xong còn làm vẻ bất đắc dĩ nhúng nhúng vai.
Hôm nay Phương Chu thật không có tâm tình để ý tới sự hài hước, trêu chọc của anh, chỉ nói thầm một câu thật nhạt nhẽo. Cậu thực hiểu rỏ ý của anh, hy vọng chính mình gánh khởi trách nhiệm tất yếu cùng gánh vác, cho dù cậu chán ghét Cảnh Thăng Hồng, cũng mơ hồ cảm nhận được từ yêu cầu của ông không thể làm trái lại.
Trong đầu cậu chợt như hiểu ra.
"Anh cùng anh hai vừa rồi tranh chấp là chuyện này sao?"
Trong mắt Cảnh Trăn xẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó lập tức phẳng lặng , trầm tĩnh lẳng lặng nhìn Phương Chu vài giây mới nói.
"Không hẳn như vậy."
Mày Phương Chu nhíu lại, châm chước hồi lâu nghĩ nghĩa của bốn lời này, sau đó như là hạ quyết tâm nói.
"Anh! Em biết anh là nghĩ cho em, nhưng nếu vì chuyện này anh cùng ba và anh hai gây ra xung đột, tranh chấp em sẽ không làm theo."
Đứa nhỏ này, chung quy là vì người khác suy xét nhiều. Cảnh Trăn không hề biết Phương Chu cùng anh cơ hồ giống nhau như đúc ở điểm này.
Anh mỉm cười.
"Yên tâm, anh sẽ trợ giúp em."
🍥🍥🍥
Thường những ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, dù là đối với học sinh hay người đã đi làm nhưng tuyệt không đối với Cảnh Trăn, Cảnh Chí. Đối bọn họ mà nói không hề có ngày nghỉ, ngày nào không có chuyện này thì cũng có chuyện khác xảy ra, nó như chìa khoá được cắm vào ổ khoá vừa quặn mở đóng chiếm trọn ngày, nếu như lại có trường hợp khẩn cấp thì thời gian cả một ngày cũng không đủ.
Cảnh Trăn đang sắp xếp, giải quyết công việc gần đây với thư ký, ngày mai là ngày khai giảng chắc chắn anh không thể đến công ty được.
Và công việc, sự tình như ngày càng nhiều hơn mong muốn, bởi vì cùng lúc gánh vác quá nhiều việc, có một số việc bắt đầu không dễ dàng... Vì vậy chỉ đành trơ mắt nhìn ánh đèn rực rở toả sáng cả thành phố và bầu trời đêm dày đặc phủ trùm như cái lồng khổng lồ bao chụp lấy.
Tình huống nguy cấp ập đến vào lúc này. Cùng với tiếng chuông điện thoại của nhà gọi tới, Cảnh Trăn liếc màn hình di động một cái, phất tay cho thư ký rời đi, sau đó tiếp điện thoại, thỉnh thoảng lật lật mấy soạn thảo hợp đồng vẫn còn độ ấm của máy in.
"Anh!"
"Đang ở đâu?"
Giọng nói Cảnh Chí thật uy nghiêm như đá nặng rơi xuống đáy hồ nước làm Cảnh Trăn giật mình một cái, động tác trên tay lập tức ngừng lại.
Anh thật thận trọng dò xét.
"Ở công ty, anh có việc tìm Trăn nhi?"
"Lập tức trở về."
Nếu vừa rồi Cảnh Trăn không rỏ tại sao anh lại nghiêm túc như vậy, bây giờ thì hoàn toàn minh bạch, nhất định mình lại làm gì đó chọc tới đại thần rồi.
Cảnh Trăn thầm cầu nguyện, như đi trên băng mỏng, nói.
"Em ngày mai không đến công ty, còn vài việc muốn làm cho xong....."
Sự bất mãn ở đầu dây bên kia như gáo nước lạnh dập tắt hoàn toàn tia sáng duy nhất trong lòng Cảnh Trăn.
"Không cần dò xét điểm cuối của anh, Cảnh Trăn, em hẳn là nghe ra được anh không đang nói giỡn với em."
Dù đã rất cố gắng chạy xe về nhà, từ lúc cúp máy đến lúc bước vào cửa nhà cũng mất bốn mươi lăm phút.
Văn phòng làm việc của Cảnh Giang nằm giữa khu kinh doanh sầm uất của trung tâm phồn hoa, nhộn nhịp mà biệt thự Cảnh gia lại nằm ở chân núi ngoại ô, dù kỹ thuật lái xe của Cảnh Trăn điêu luyện đến cở nào cũng không thể tăng thêm cho mình một con ngựa hay gắng thêm đôi cánh vào được.
Mặt khác anh cũng có chút tâm tư, tính toán. Theo hiểu biết của anh đối với Cảnh Chí, lúc nhận được điện thoại Cảnh Chí hẳn đang rất nổi nóng, thời gian này không ít không nhiều có thể vừa đủ làm cho anh hạ xuống chút ít hoả.
Cảnh Trăn vừa vào cửa thấy Phương Chu ngồi trên sô pha đang coi bộ phim truyền hình Mỹ mà mười năm trước cũng đã làm anh mê mệt... mới nhớ tới ngày mai cậu cũng bắt đầu đi học.
"Anh!"
Phương Chu thấy Cảnh Trăn bước vào vội hỏi.
"Anh hai tâm tình không tốt sao?"
Cảnh Trăn vội vàng cởi áo khoác.
"Sao em biết?"
"Điểm này sắc mặt đều nhìn không ra uổng công làm em trai anh nha."
Phương Chu cố gắng hết sức để nặn ra nụ cười thật tươi, cậu không có nói ra khi thấy bộ dáng Cảnh Chí bước vào nhà đã dọa đến cậu. Cậu chưa từng thấy anh hai nghiêm túc như vậy, trước giờ cậu nhìn thấy Cảnh Chí đều là ôn nhuận như ngọc, nho nhã lễ độ, khiêm tốn hòa ái. Cho dù tức giận bất mãn cũng chỉ biểu hiện chút nhíu mày hay mím môi thôi, giống hôm nay như vậy trắng ra không chút nào che dấu phẫn nộ, tức giận thật là lần đầu tiên.
Cảnh Trăn đánh nhẹ lên vai Phương Chu, dưới lớp áo bông mặc ở nhà sau kỳ nghỉ đông lại ốm nhỏ đi trông thấy.
Hư trương thanh thế, uy hiếp nói.
"Em trở về phòng đi, ngày mai đi học, đừng để anh thấy phong độ em không tốt."
Ba tiếng gõ cửa, một tiếng lạnh băng:
"Vào."
Cảnh Trăn đứng vững giữa thư phòng, nhịp tim anh đập thật lớn như vang vọng cả thư phòng rộng lớn. Lúc vừa đẩy cửa đã ngửi được mùi thuốc súng tỏa trong không khí. Từ khi qua thời kỳ phản nghịch, anh đã nới lỏng tay ra với mình rất nhiều, đã rất lâu rồi không còn thấy anh tức giận đến như vậy.
Lúc Cảnh Chí tức giận, chưa bao giờ sẽ trừng mắt, ngược lại đôi mắt anh có bao nhiêu âm trầm là anh có bấy nhiêu tức giận. Nhưng mà hôm nay, phảng phất hết thảy đều rất khác thường, Cảnh Chí nghiêm túc mà nhìn chằm chằm, sải bước đến trước mặt em trai, toàn thân toát ra lửa giận không hề kiềm nén, giọng nói lạnh như nước biển sâu không đáy.
"Anh cho em một cơ hội, có chuyện gì đang giấu anh hãy mình tự nói ra đi."
Đây là điều mà Cảnh Trăn sợ nhất, theo kinh nghiệm của mình, suy đoán những gì anh đang nghĩ gần như bằng không.
Trong hầu hết các trường hợp, nếu như ngu ngốc nói ra những chuyện mà anh không biết... đành trơ mắt nhìn số lượng trừng phạt tăng lên, lại không cách nào ngăn cản chính mình tự đào hố nhảy.
"Anh !"
Cảnh Trăn nuốt một ngụm nước miếng xuống.
"Trăn nhi không biết anh ám chỉ đến điều gì."
🍥🍥🍥