Thứ sáu ở Thành Phố A không nhàn nhã như cuối tuần cũng không vội vả giống những ngày làm việc bận rộn, nó giống khoảnh khắc được giải thoát của những người bị giam cầm một tuần qua mang theo phù hoa, hào nhoáng và cảm giác ăn mừng khắp nơi.
Phương Hoàn Nhỉ dứt khoát từ chối tiệc tối Cảnh gia mời, bà tới vừa vặn cơm tối đã qua cũng không mất lịch sự đến quá muộn. Ở điểm này bà thật có phong thái dì của Phương Chu. Không có chọn phòng khách lớn mà bước vào phòng khách nhỏ bên cạnh. Phòng khách đúng là phòng khách, không khí bên trong thật làm người ta có cảm giác khó thân cận nhau, từ bày trí ghế sofa đến góc độ bàn trà đều tản ra xa cách. Ngay cả trên đường từ sảnh đi vào phòng khách không cách nào thông qua tầm nhìn thấy được chút không khí tin tức nào về Cảnh Gia. Hỉ nộ ái ố đều xảo diệu bị ngăn cách chia lìa ở bên ngoài.
Khi Phương Chu bước vào cửa, Cảnh Trăn, Cảnh Chí đều đã ngồi xuống, hơi thở trên người cậu hôm nay toát ra khác hẳn, có vẻ rất thản nhiên, tùy ý. Cậu đương nhiên đứng ở đằng sau hai anh, gật đầu kêu một tiếng dì Hoàn. Sau đó liếc liếc mắt nhìn ghế trống bên cạnh bàn trà, chớp chớp con mắt hỏi hai anh.
"Em có thể ngồi không ?"
Nếu vừa rồi còn không xác định hôm nay cậu có gì khác khác, bây giờ Cảnh Trăn, Cảnh Chí đã minh bạch... đây là tới chơi.
Cảnh Chí rất thản nhiên, Cảnh Trăn nửa đùa nửa thật, lườm Phương Chu một cái, giọng điệu đầy mỉa mai.
"Còn muốn anh đỡ sao ?"
Phương Chu bẹp miệng, ngồi xuống, nhìn nhìn tình thế, định đánh đòn phủ đầu.
"Dì Hoàn sống có quen không? Có cần mua thêm cái gì không?"
Tư khi cậu bước vào cửa, Phương Hoàn Nhỉ đã nghẹn tức đến giờ, càng không muốn nói chuyện với cậu. Huống hồ Phương Hoàn Nhỉ là người rất nóng tính, hơn nữa bà không muốn ở nơi này lâu, lập tức vào thẳng chủ đề chính, lạnh lùng, mặt không chút biểu tình nhìn Phương Chu nói.
"Nếu cậu thật sự quan tâm tôi liền cùng tôi trở về Hoa Kỳ."
Khóe miệng Phương Chu xẹt ra một tia cười khinh miệt, cũng không nhìn bà.
"Dì Hoàn, đối với dì là 'trở về" nhưng đối với con mà nói là 'rời nhà'"
"Đâu là nhà?"
Phương Hoàn Nhỉ thật không thể dè dặt được nữa.
"Nơi nào nguyện ý nuôi dưỡng cậu đều là nhà hết sao?"
Cảnh Trăn nhíu mày, trên mặt hiện ra một tia bất mãn. Anh là người đặc biệt mẫn cảm với từ ngữ và khó có thể 'chấp nhận' những lời có ý xúc phạm như vậy, kiên định cắt ngang trước khi Phương Chu muốn mở miệng.
"Dì Phương! trong ấn tượng của tôi, vấn đề này lần trước ở trường học đã có nói qua. Ý của tôi cũng là ý của người trong nhà... Chúng ta nên tôn trọng quyết định của Phương Chu."
Anh thừa biết tại sao Phương Hoàn Nhỉ lại ở đây nhưng vẫn bày ra bộ dạng bất cần đời.
"Chuyện này chẳng phải đã được giải quyết rồi sao?"
Cảnh Trăn thật hiểu tâm lý đàm phán.
Nhưng mà Phương Hoàn Nhỉ hình như hiểu được ẩn ý ngầm trong lời nói.
"Nó còn nhỏ thì biết gì, hôm nay cậu cho nó hai viên kẹo nó liền nhận cậu là anh. Ngày mai có người cho nó một túi kẹo nó liền nhận là ông nội."
Lần này ngay cả Cảnh Chí lông mày cũng nhíu thật chặt, không phải tức giận lắm có điều lời nói quá khó nghe.
"Dì đừng quá đáng như vậy."
Gân xanh trên cổ Phương Chu như ẩn như hiện, hai má đỏ ửng lên, không khí áp suất thấp xoay quanh trên đỉnh đầu.
"Phương Chu! Nháo đủ chưa?"
Cảnh Trăn một tiếng quát lớn chặn ngang cắt đứt lửa giận trong Phương Chu sắp bay lên, đôi mắt hình viên đạn hung hăng bắn về phía nhóc con đang không an phận.
Khi những lời này bay ra khỏi miệng, Phương Chu gần như quên mất hai vị đại thần đang ngồi cạnh mình, bây giờ bị anh quát lớn bừng tỉnh, hơi cúi đầu, ngồi đàng hoàng lại, ánh mắt không dám nhìn anh chuyển nhìn chằm chằm đếm lông tơ trên thảm.
Trước khi Cảnh Trăn đứng lên nói lời xin lỗi, Phương Hoàn Nhỉ đã hét lên, hất cằm nói.
"Cháu ngoan của tôi đều do các người dạy, nó đang nói cái gì a...."
Tuy trận chiến vẫn chưa bắt đầu nhưng tình thế đã quá rõ ràng. Một bên điềm đạm không lộ - một bên phô trương lộ liễu; một bên điềm tĩnh không lo sợ - một bên hùng hùng hổ hổ.
Cảnh Trăn cúi thấp đầu, cong cong khóe miệng, lại lần nữa nhìn Phương Hoàn Nhỉ ánh mắt thật ôn nhu. Ánh mắt này, ngay cả Phương Hoàn Nhỉ, người đã vào tuổi trung niên không khỏi không xấu hổ nhìn lại chính mình, quay đầu đi không dám nhìn thẳng.
"Dì Phương, em trai có điều mạo phạm mong dì thứ lỗi. Là Cảnh Trăn dạy dỗ không nghiêm."
Giọng nói xin lỗi của Cảnh Trăn rất chân thành không hề có một tia ngụy tạo nào làm Phương Hoàn Nhỉ không còn đường lui.
Thế nhưng khi nghe xong Phương Hoàn Nhỉ không có giận dữ la lối, bà như sớm đoán được màn này liếc mắt nhìn nhìn Phương Chu đưa tay vào túi xách lấy ra một mảnh giấy gấp đôi. Biết chắc cứ tranh cải thế này thật vô nghĩa, cần thiết một bên tiến hoặc lui. Nước cờ này Phương Hoàn Nhỉ đã tính toán từ lâu.
Cảnh Trăn nhìn lướt qua tờ giấy được đặt nhẹ trên bàn, không đợi Phương Hoàn Nhỉ giải thích mà nhìn Phương Chu thật sâu.
Phương Chu vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn còn chưa được mở ra, mặt tái mét, trán đã lấm tấm mồ hôi, hai tay để trên đùi đã trở thành nấm đấm.
Trái tim Cảnh Trăn co thắt một cái thật mau khôi phục lại, lấy lại tinh thần đã nghe Phương Hoàn Nhỉ thản nhiên nói.
"Đây là di chúc của em gái tôi."
"Không phải đâu!"
Không đợi mọi người phản ứng lại, Phương Chu đã đứng lên khỏi ghế, tư thế đủ gọi là nhìn xuống, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Hoàn Nhỉ. Lúc này gương mặt trắng bệch của cậu đã đỏ bừng lên, bao nhiêu góc cạnh của tuổi nổi loạn đều hiện ra hết.
"Ngồi xuống."
Cảnh Trăn bên cạnh vững vàng phun ra hai tiếng nhẹ như sợi bông gòn rơi trên phiến lá.
Phương Chu nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn Cảnh Trăn, đã không còn phẫn uất khinh thường thay vào đó một đứa em đang thấp thỏm, lo âu.
"Anh, đây thật sự không phải......"
Cảnh Trăn nhướng mày, sắc mặt trầm xuống.
"Muốn anh nói lần thứ hai?"
Phương Chu chấn động, cơ bắp toàn thân vô thức căng thẳng lên. Cho dù biết giấy không thể gói được lửa, nhưng đối diện với thời khắc này không tránh khỏi lòng rối như tơ vò. Cậu lùi lại một bước, lòng không yên từ từ ngồi xuống sofa.
Vẫn luôn không nói gì Cảnh Chí đột nhiên hơi nghiêng người về phía trước, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng cầm tờ giấy mỏng lên lắc nhẹ, tiếng ma sát của tờ giấy khiến tinh thần cậu căng chặt lại.
Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, Cảnh Chí lấy tốc độ đọc nhanh như gió lướt lướt nhìn tờ giấy được cho là 'Di chúc', sau đó tùy tay đưa cho Cảnh Trăn.
Khóe miệng Cảnh Chí hơi nhếch lên, nụ cười của anh không có sắc thái tuổi trẻ liều lỉnh như Cảnh Trăn mà có chút cổ hủ cùng tự tin hơn. Như thế nào đi nửa đối với Phương Chu lúc này, nó như mũi kim tiêm vào tim liều lượng quá lớn.
Cảnh Chí mở miệng.
"Dì Phương, tôi vốn là doanh nhân, nhìn vấn đề khá cứng nhắc."
Anh thản nhiên chỉ tờ giấy trong tay Cảnh Trăn.
"Lá thư này trên phương diện pháp lý không thể là điều kiện di chúc."
Cảnh Trăn xem xong, trong lòng cũng buông lỏng. Này cái gọi là di chúc kỳ thật chỉ là lá thư mà Phương Ngạn Nhi viết cho Phương Hoàn Nhỉ vào mười mấy năm trước lúc Phương Chu mới chập chững bước đi. Trong thư có đoạn Phương Ngạn Nhi lo lắng viết.
'....... Chị! Nếu sau này một ngày nào đó em không thể tiếp tục đồng hành cùng Phương Chu lớn lên, mong chị có thể chiếu cố đứa nhỏ này nhiều hơn, ít nhất thay em nuôi nấng đến thành niên......'
Nhưng mà thời gian trôi đi, cảnh đời dời đổi, Phương Chu không phải một đứa bé không hiểu chuyện, cái gì cũng phải chỉ dạy mà cậu đã là một thiếu niên độc lập, quyết đoán cũng rất ưu tú sao có thể rời khỏi ngôi nhà mới này chỉ dựa vào lời mẹ cậu mười mấy năm trước.
Phương Hoàn Nhỉ cũng khẽ cười một tiếng
"Tôi không muốn nói về pháp luật nhưng về mối quan hệ thì sao ?"
Đôi mắt sắc bén của bà bắn thẳng vào Phương Chu đang ngồi.
"Cậu cứ phớt lờ ý muốn của mẹ cậu sao?"
Phương Chu lại quay sang Phương Hoàn Nhỉ, ánh mắt sắc bén, hai tròng mắt sáng ngời, đáy mắt không gợn sóng hơi đỏ lên. Giống như miệng vết thương trong lòng vừa mới lành bị xé toạt ra, đau đớn, chua xót, phảng phất chút tuyệt vọng.
"Dì Hoàn!"
Tiếng nói của cậu phát ra như được bắn lên từ dưới cổ họng đang dính vào nhau.
"Dì nhất định phải ép con thế này sao?"
Còn không đợi Phương Hoàn Nhỉ phản ứng, Cảnh Trăn giành trước một bước.
"Dì Phương, Phương Chu là một đứa nhỏ có tình có nghĩa, hiểu hiếu đạo, càng là một đứa con thấu hiểu nổi khổ tâm của mẹ đương nhiên rất hiểu hy vọng của mẹ mình, đúng không ?"
Ngụ ý trong câu nói đã quá rõ ràng...... lá thơ mười mấy năm trước thể hiện tình cảm nhiều hơn, và không ai hiểu mẹ bằng con....
Phương Hoàn Nhỉ trắng trợn nói ra.
"Nó vẫn còn là một đứa con nít sao có thể hiểu được nổi khổ tâm của mẹ nó? Em gái tôi chẳng phải sợ Cảnh gia các người không nuôi nó, nếu không đâu có nhờ đến tôi."
Cảnh Trăn khẽ nhếch miệng, nở nụ cười đủ để hốt hồn hàng ngàn thiếu nữ.
"Dì, Phương Chu đã lớn như vậy rồi, còn không biết cái gì tốt cho mình, đâu mới là nơi mình muốn sống sao?"
"Còn Ngạn Nhi thì sao?"
Phương Hoàn Nhỉ bị Cảnh Trăn làm nghẹn muốn chết, dẫu tìm không thấy lổ hổng cũng muốn đào ba thước đất.
"Liền không coi trọng di chúc của Ngạn Nhi sao?"
Cảnh Trăn cúi đầu lạnh nhạt cười cười, động tác mềm nhẹ thong thả không chút hoảng loạn. Anh lại ngẩng đầu lên, vừa định nói thì nghe đã nghe giọng nói nhẹ nhàng của Phương Chu.
"Đây không phải..."
Cậu rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe. Cậu như thể đưa ra quyết định cuối cùng, hít một hơi thật sâu mới nói.
"Nếu như nhất định phải nói về di chúc, mẹ tôi lúc bệnh tình nguy kịch có nói với tôi... hy vọng tôi về sau có thể cố gắng sống cùng cha."
"Mày nói bậy."
Giọng nói Phương Hoàn Nhỉ như vở òa. Cảnh Chí, Cảnh Trăn nhíu mày ở mức độ khác nhau chỉ có Phương Chu vẫn giữ vẻ mặt bĩnh thản ung dung.
"Tôi nói cái gì Dì cũng cho rằng tôi nói bậy, vậy chúng ta ngồi ở chỗ này thật không có ý nghĩa gì. Căn bản chúng ta không có sự tin tưởng lẫn nhau, bởi vì dì có thành kiến đối với tôi cùng các anh tôi."
Phương Hoàn Nhỉ cảm thấy kinh hãi trước sự bình tĩnh của Phương Chu. Bà thậm chí nhớ lại những cảnh xảy ra trong mấy tuần qua, và chợt tỉnh ra bà luôn bị đứa nhỏ này kiểm soát. Kiểm soát ăn, mặc, nhà ở, đi lại, giao tiếp.... Nếu bữa trưa hôm đó Phương Chu đến thăm bà quên thay đồng phục học sinh ra thì bà đã không thể đến được trường cậu đang học. Trước khi hiểu ra mình đã luôn ở vào thế bị động rồi......
👠👠👠
Lại một trận tranh cải thương lượng không kết quả, Cảnh Trăn thật không thích cảm giác này. Trên thương trường chưa từng có thương lượng một tiếng đồng hồ mà vẫn bất phân thắng bại, luôn theo đuổi hiệu quả cao, anh hiếm khi nhận cảm giác thất bại này. Cảnh Trăn xoa mạnh huyệt Thái Dương, dùng đau đớn kích thích thần kinh của mình, anh đã duy trì tư thế này ngồi ở sau bàn làm việc hơn mười phút rồi, lý trí rốt cuộc đã vượt qua ham muốn muốn ngã xuống giường. Trái tim anh đã gắng chặt với em trai rồi, không chỉ là chuẩn mực hành vi mà muốn can thiệp cả đến tâm lý. Một tay che đầu điện thoại bàn, tay còn lại như bị dính nhựa cao su không thể động đậy. Căn nhắc vài dây, anh rút tay lại, chống đỡ cơ thể nặng nề của mình, đứng dậy đích thân đi đến phòng Phương Chu.
Hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi, tiếng xoay tay cầm và tiếng 'mời vào' đồng thời vang lên. Không hề ngạc nhiên khi Cảnh Trăn nhìn thấy Phương Chu ngồi cạnh cửa sổ, vòng tay ôm lấy hai chân căng quắp, hoang mang lo sợ nhìn bên ngoài cửa sổ. Vốn tấm ảnh Phương Ngạn Nhi ban đầu là treo ở nơi đó, sau bị lật lại và úp trên cửa sổ. Ngày thay đổi và các vì sao chuyển dời, Cảnh Trăn nhớ rỏ lúc Phương Chu vừa dọn về nhà cũng tư thế như vậy ngồi suốt cả đêm.
Nhìn thấy Cảnh Trăn đi vào, Phương Chu không có đứng lên như mọi khi, mà vẫn nhìn chằm chằm một màn đen dày đặc bên ngoài cửa sổ. Mãi đến khi Cảnh Trăn chậm rãi bước đến trước mặt cậu. Phương Chu mới dời ánh mắt nhìn sang anh hai tay đang cắm vào túi quần bận ở nhà, mở miệng.
"Anh có phải hay không cảm thấy em bây giờ rất đáng ghét?"
Cảnh Trăn ngồi xuống mép giường đối diện cậu, dừng một chút, buồn cười hỏi.
"Em thế nào?"
Phương Chu nghĩ nghĩ, nói.
"Nhu nhược, bất tài, tự sa ngã, buồn bã thương tâm... ."
"Thật sao?"
Cảnh Trăn nhàn nhạt nói.
"Anh chỉ cảm thấy em trai mình chẳng qua là quá mệt mỏi thôi!"
Thật lâu, tất cả bụi bậm trong không khí như rơi hết xuống đất, Phương Chu mới mở miệng và chỉ gọi một tiếng anh không nói thêm lời nào nữa. Ánh mắt cậu lại nhìn chằm chằm hình bóng dường như không tồn tại trong màn đêm xa xăm như thể chưa từng rời xa cậu.
Cảnh Trăn biết Phương Hoàn Nhỉ xuất hiện chắc chắc là một giọt muối rơi vào vết thương của Phương Chu, thật vất vả mấy tháng cùng người nhà ở chung ngày càng hòa hợp hơn, và cậu cũng không có thường cảm thương nhớ tới người mẹ đã khuất của mình. Lúc này nổi bi thương cũ tất cả như trở về. Hai tay Cảnh Trăn chống sau người, nâng người lên, đưa chân đá một cái nhẹ vào mông Phương Chu.
"Em cho rằng với hình hài này thì không bị đánh sao? Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải tính? Sao?"
Phương Chu cuối cùng thu ánh mắt về chuyển sang nhìn Cảnh Trăn, cậu nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng đôi môi nứt nẻ của anh, thần thái giữa hai mày thoáng ảm đạm, nhìn anh nở nụ cười mạnh mẽ khiến trái tim cậu đau nhói.... Mệt, đâu chỉ có mình cậu.
"Anh!"
Phương Chu mấp mái môi muốn cười thật tươi một cái lại biến thành cười gượng.
"Đừng làm em sợ."
"Này! Nhóc con!"
Cảnh Trăn lần này thực sự đá, anh đá một cái thật mạnh vào hông cậu. Anh không thể không thừa nhận hôm nay vô luận thế nào đều không hạ thủ được. Từ trước đến nay anh luôn chán ghét mấy cái giáo điều gọi là ' Không nợ nần' hay ' Việc của hôm nay giải quyết trong hôm nay'. Trong suy nghĩ của Cảnh Trăn giáo dục được phân ra nặng nhẹ nhanh chậm và điều quan trọng nhất luôn là tâm lý chiến.
Phương Chu vẫn không nhúc nhích nhưng sắc mặt cậu bổng trở nên nặng nề. Cậu mở miệng và giọng điệu đùa cợt đã biến mất.
"Anh! Em đã thấy bức thư đó lâu rồi."
Phương Chu nhìn chằm chằm Cảnh