Cảnh nhị thiếu bỏ nhà đi bụi.....
.......... Chương 3
Cảnh Chí không thích vả mặt, anh cũng biết loại trừng phạt này quá mức xúc phạm, nhưng Cảnh Trăn trong lúc phản nghịch luôn có thể dễ dàng đẩy anh đến mức này. Cảnh Trăn mười sáu tuổi vẫn chưa hiểu rõ lắm, cái tát này thể hiện rằng Cảnh Chí đã cạn kiệt khả năng nhẫn nhịn cùng bình tĩnh của mình.
Sau một đêm, những dấu ấn bàn tay trên mặt cậu trở nên rõ ràng hơn, và một nửa má cậu trở nên đỏ rực.
Hôm nay, Cảnh Trăn cũng đi ra khỏi nhà như thường lệ, nhưng cậu không đến báo cáo với bộ phận hậu cần vào mỗi sáng như ba tuần trước, không ai biết cậu đã đi đâu.
Khi Cảnh Chí nhìn thấy điện thoại di động và bốp tiền của cậu nằm gọn gàng trên bàn trong phòng làm việc, anh cuối cùng đã biết, nguyên lai đây là huyền thoại bỏ nhà trốn đi.
Ông cụ non Cảnh Chí, tay cầm hàng chục triệu đơn hàng Cảnh Chí, đối mặt với thị trường chứng khoán lên xuống như tàu lượn siêu tốc vẫn bình tĩnh Cảnh Chí, lần đầu tiên da đầu tê dại vì hoảng sợ.
Nhiều năm sau nhớ lại, Cảnh Chí vẫn còn trêu chọc nói 'nhịp tim của anh chưa bao giờ đập nhanh đến vậy, tùy tiện chạy 5000 mét nhịp thở của anh cũng chỉ hơi dao động, ngay khi chứng kiến con trai mình chào đời, nhịp tim anh cũng không có đập gấp như vậy.'
Cảnh Chí thực hiện tất cả các cuộc điện thoại mà anh có thể nghĩ ra, xác nhận Cảnh Trăn thực sự đang bỏ nhà trốn đi, sau đó mới thu hết can đảm gọi cho Cảnh Thăng Hồng.
Thật ra, bản thân anh cũng biết những năm gần đây cha anh đã lười quan tâm đến chuyện của anh em anh, giống như việc anh dạy Cảnh Trăn ở bàn ăn ngày hôm qua, Cảnh Thăng Hồng không hề nhướng mi. Ông sẽ không đem roi mây nhét vào tay Cảnh Chí, và cũng không bôi thuốc cho Cảnh Trăn sau khi cậu bị đánh, đây là thái độ của cha hoàn toàn đứng ngoài cuộc.
Cho nên, Khi Cảnh Thăng Hồng lấy lười nhác khẩu khí phun ra 'Ba đã biết' sau ba tiếng liền không nói thêm gì nữa, Cảnh Chí cũng không hề ngạc nhiên chút nào.
"Ba có quen biết, quan hệ gì trong cục cảnh sát không? Tuy rằng là trẻ vị thành niên, nhưng hiện tại còn chưa quá 24 tiếng."
Cảnh Chí ngập ngừng hỏi hỗ trợ.
Cảnh Thăng Hồng dừng lại một lúc, phải hai ba giây sau ông mới lên tiếng, giọng điệu của ông đã có chút không kiên nhẫn.
"Cục Trưởng Ngụy, con cũng gặp qua vài lần. Ba nhớ rõ hai người có trao đổi danh thiếp."
Đôi mắt Cảnh Chí rũ xuống trong vài phút, anh biết rất rõ nếu Cảnh Thăng Hồng trực tiếp gọi cuộc điện thoại này so với mình, sức mạnh chắc chắn sẽ khác hẳn. Nhưng anh cũng biết cho dù chính con trai ruột của Cảnh Thăng Hồng trốn đi, anh, Cảnh Chí là người đầu tiên đứng ra. Trong lòng Cảnh Thăng Hồng, người giám hộ đầu tiên của Cảnh Trăn sớm đã trở thành Cảnh Chí.
Cảnh Chí nhận được cuộc gọi lại của Cục Trưởng Ngụy chỉ một giờ sau đó. May mắn thay, nhà ở trên sườn núi cách xa thành phố, nếu không lái xe thì gần như không thể đi lại, Cảnh Chí cung cấp thông tin về chiếc xe mà Cảnh Trăn lái sáng nay, không khó để lần theo giám sát thành phố để tìm vị trí của cậu ta.
Tin tức về Cảnh Trăn khiến Cảnh Chí vừa vui vừa giận.
Mừng chính là y theo đầu óc Cảnh Trăn, cậu không ngu ngốc đến mức không biết chiếc xe của cậu là người theo dõi vị trí tốt nhất, cậu không lựa chọn bỏ xe, điều đó có nghĩa là cậu không cố ý muốn mất tích.
Tức giận, cậu chỉ là một thiếu niên 16 tuổi đã không có bằng lái còn chạy thẳng ra ngoại thành.
Cảnh Chí vốn định bố trí tốt công việc trước mắt và lên đường, nhưng lúc này, cô thư ký đàng hoàng bước vào phòng làm việc với vẻ mặt kinh ngạc, trên tay cầm trang nhất của báo tin tức trong ngày.
Cái gọi là 'họa vô đơn chí'.
"Cảnh tổng, anh có biết chuyện này không?"
Cảnh Chí cau mày cầm tờ báo, đập ngay vào mắt là dòng tiêu đề đậm bắt mắt 'Phong bì kết xù bị vạch trần, tập đoàn Cảnh Giang bị nghi ngờ hối lộ.'
Mặc dù Cảnh Chí đã cảm nhận được một chút tin tức đó là gì, nhưng anh vẫn nén cơn giận của mình, đọc nhanh như gió bản tin tức phóng đại quá mức này, chỉ thấy tay đang cầm tờ báo càng lúc càng run mạnh, cuối cùng 'bốp' một phát, đập tờ báo xuống mặt bàn.
Thư ký ngập ngừng nói.
"Người của bộ phận quan hệ công chúng, ở cửa."
Cảnh Chí ép mình hít thở sâu hai lần, dùng ngón tay gõ vào tờ báo hai lần.
"Cho anh ta vào."
Cô thư ký đáp ứng rời đi. Mọi người đều biết văn phòng của Cảnh Chí không nên ở lâu. Ngay cả giám đốc quan hệ công chúng khi bước vào cũng có chút sợ đầu sợ đui. Sau khi đóng cửa bước vào liền cúi đầu nhận trách.
"Cảnh tổng, lần này là sai lầm của bộ phận quan hệ công chúng của chúng tôi. Chúng tôi đang tìm hiểu tình hình với nhân sự. Đồng thời, chúng tôi cũng đang gây áp lực lên các phương tiện truyền thông lớn. Cho đến khi tổ chức sự việc chưa rõ ràng, không nên có thêm tin tức tiêu cực nào về Cảnh Giang."
Cảnh Chí cầm tờ báo lên với vẻ mặt nghiêm túc.
"Nếu anh cần biết thì lập tức đi tìm hiểu. Báo cáo sự việc phải được giao trong vòng một giờ. Tôi không muốn đọc báo cáo của anh. Tôi có thể hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Viết rõ ràng mọi chi tiết. Đối với giới truyền thông, mọi quan hệ công chúng đều dừng lại. Không cần tạo áp lực để giảm bớt ảnh hưởng của họ, bắt đầu kế hoạch khẩn cấp trong nội bộ, im lặng bên ngoài, và để họ tự chơi."
Giám đốc quan hệ công chúng nhìn Cảnh Chí bằng ánh mắt kinh ngạc, rốt cuộc là đoạn tin tức này khiến người ta kinh ngạc.
"Cái này..."
"Anh chỉ cần phụ trách chấp hành."
Cảnh Chí trong mắt không có một tia do dự.
"Tôi chịu hết thảy hậu quả."
🐣🐣🐣
Cảnh Trăn một tay cầm vô lăng, tay kia ấn vào phần bụng đang đau nhức của mình, lái xe liên tục sáu bảy tiếng đồng hồ, cậu chỉ uống hai chai nước lạnh vào bụng, phải kiếm gì ăn.
Cậu vẫn không thể tin được mình đang bỏ trốn, cậu khâm phục sự dũng cảm của mình, nhưng cũng khinh bỉ sự hèn nhát của mình.
Cậu có lá gan chơi đùa và chạy khỏi nhà dưới mí mắt của Cảnh Chí, nhưng không có lá gan rời khỏi xe và biến mất hoàn toàn.
Trong thời kỳ nổi loạn của Cảnh Trăn, cuộc nổi loạn của cậu rất tinh vi đắn đo có độ.
Cậu nhớ lại tiền mặt mang theo khi đi ra ngoài, suy nghĩ một lúc rồi dừng lại trước một nhà hàng đồ ăn nhanh Trung Hoa. Vừa vào cửa, trong không khí có mưa nhẹ, cậu thích nhất vị mặn của biển.
Cảnh Trăn thích ngắm biển, nghe biển và chơi với biển từ khi còn nhỏ. Mọi người luôn cảm thấy rằng đó là do bản chất của mỗi người, ví dụ, một số người thích biển và một số thích núi. Cảnh Trăn biết do cấu trúc sản nghiệp của Cảnh Giang, tất cả các chi nhánh đều ở giữa trung tâm các thành phố. Vì vậy, khi Cảnh Trăn có thể nhìn thấy biển, đó hẳn là khoảng thời gian không liên quan gì đến công việc hay học tập. Sự xuất hiện của biển đi kèm với sự vô tư ngắn ngủi nhưng đáng quý của cậu, có thể gạt bỏ những lời bào chữa cho những quyết định và kế hoạch đó.
Cảnh Trăn gọi một bát cháo lúa mạch và khoai lang, đồng thời chào đón ánh mắt kỳ lạ của người phục vụ khi mình nói cho thêm một ít đường trắng, ngồi một mình bên màn hình truyền hình, cậu lặng lẽ uống bát cháo ngọt ngào đến béo ngậy.
Cậu nghe tiếng hạt mưa càng ngày càng lớn, nhưng cũng không thèm nhìn ra ngoài, chỉ chăm chú nhìn cháo trong bát, ngón tay cầm muỗng rất mảnh mai, động tác khuấy cháo lộ ra không khí bình tĩnh vô cùng. Cháo ở dạng bán lỏng, nhưng cậu nhai nó một cách chậm rải thanh nhã.
Khung cảnh yên tĩnh này đột nhiên bị phá vỡ bởi bốn từ khóa đơn giản trong miệng của cô dẫn chương trình tin tức, sau khi Cảnh Trăn nghe thấy 'Tập đoàn Cảnh Giang', bức chân dung bị chôn vùi đột nhiên bắn lên như lò xo, hai tròng mắt bơ phờ, uễ oải của cậu lập tức bắn ra những tia sáng rực rỡ.
Giọng cô dẫn chương trình tiếp tục đều đều và bình dị.
"Người nhân viên bị buộc phải nghỉ việc đã tiết lộ với phóng viên của chúng tôi rằng ông bị chấn thương cột sống, thắt lưng không thể phục hồi do công việc dọn dẹp ở Cảnh Giang trong một thời gian dài được xác định là khuyết tật cấp độ 7 cách đây hai tháng. Tuy nhiên, những ngày gần đây, giám đốc tập đoàn Cảnh Giang không những không có ý định trợ cấp thương tật trong công việc mà còn yêu cầu ông nghỉ việc ngay lập tức vì phân biệt đối xử với hiệu quả công việc, vì công ty vi phạm luật lao động nên đã cấp 50 ngàn gọi là phí bồi thường ... "
🐣🐣🐣