Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 14-10: PN. Tiểu Triều - Tiểu Tịch (10)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

.........Đó là một cây roi mây ngâm đen.

'Vút!' Roi mây cắt ngang không khí, tiếng cắt gió cực kỳ sắc bén, da gà toàn thân của Cảnh Tịch đều tranh nhau nổi lên.

Cảnh Trăn cầm roi mây đi về phía nhóc.

"Vốn định đợi đến sau sinh nhật của con rồi mới đưa cho con, nhưng bây giờ muốn dùng tới rồi."

"Ba!..." Cảnh Tịch khẽ mở miệng, mặt lộ vẻ khiếp sợ.

Roi mây đập lên bàn phát ra âm thanh rợn người, giọng nói của Cảnh Trăn cũng nghiêm túc lên.

"Năm roi cuối cùng. Không cần chống, con nằm sấp đi."

Vì không biết nên sợ hãi. Nhóc con chưa từng ai quá roi mây nhưng nhóc đã nhìn thấy những lằn roi thật dữ tợn, khủng khiếp trên mông anh mình sau khi bị đánh. Nỗi sợ hãi lang tràn như một mạng nhện dày đặc, Cảnh Tịch không thể nhìn xuyên qua nó.

'Vút...chát!'

Một roi không mạnh quất vào đùi Cảnh Tịch, nhóc con run lên, hóa ra đây là sắc nhọn roi mây cắn đến xương.

"Nói chuyện đàng hoàng với con, nghe không hiểu sao?"

Vẻ mặt Cảnh Trăn trầm xuống, ánh mắt sắc bén.

Cảnh Tịch cắn chặt môi, dời cái ghế đẩu nhỏ đến bên cạnh bàn làm việc, hít một hơi thật sâu, chống bàn đứng lên, dời đống giấy tờ đi, liếc nhìn Cảnh Trăn một cái, sau đó nằm sấp lên.

Mới vừa cử động một chút, quần áo vừa mới ráo mồ hôi đã thấm ướt đẫm lại. Dường như cuối cùng nhóc con cũng hiểu được ý trong lời của ba 'Vật vã đè nén suốt sáu tiếng đồng hồ', hóa ra chuyện này không thể nhân nhượng, nuông chiều.

Cảnh Trăn đưa roi mây nhẹ nhàng vuốt ve, xoa xoa cặp mông đầy màu sắc của Cảnh Tịch, giọng nói nghiêm nghị khiến nhóc con không còn đường rút lui.

"Cảnh Tịch! đây là con chân chính ai gia pháp. Ba hy vọng con nghiêm túc, kính sợ đối mặt. Bất luận trước khi chịu gia pháp là áy náy, là ấm ức, là không cam lòng hay là tự phụ....Một khi chấp hành gia pháp, tất cả những cảm xúc đó phải được buông bỏ. Gia pháp trước mặt, yêu cầu chính là thuần túy nhất phục tùng."

Cảnh Tịch vô cùng căng thẳng, có vẻ như nhóc không thể hiểu hết ý nghĩa của những lời ba mình nói, đầu óc non nớt của nhóc lờ mờ cảm thấy rằng lần này khác với bất kỳ những lần chịu phạt trước đây, ngoại trừ việc nhóc không chắc mình có thể chịu nổi được trách đánh như vậy không. Làn gió thoảng thổi qua phía sau lúc này như dầu nóng xối thẳng vào mông nhóc.

'Vút... Chát!'

"Aaa!" Nếu như trước đây có thể cho là tiếng rên rỉ thì lần này như là kêu la thảm thiết!

"Trả lời." Cảnh Trăn nói.

Cảnh Tịch nhìn giọt nước mắt của mình rơi lộp bộp trên mặt bàn, từ kẽ răng siết chặt.

"Tiểu Tịch đã nhớ."

Roi mây này quá bén nhọn, quá đau, quá dồn dập. Quan trọng hơn, loại đau đớn trực tiếp này không phải cái gì quả cảm kiên cường, đảm đương trách nhiệm loại đạo lý lớn này có thể đối kháng.

- Nhóc con muốn chạy trốn.

Cảnh Tịch đột nhiên hiểu được việc 'buông bỏ mọi cảm xúc' và 'Thuần tý nhất phục tùng' mà Cảnh Trăn vừa nói.

- Roi mây này khiến nhóc không còn chỗ nào để trốn thoát.

Cảnh Trăn không muốn để nỗi sợ hãi trong nhóc con tiếp tục sinh sôi, phất tay phát ra tiếng vo ve đáng sợ.

'Chát!'

Cảnh Tịch nghiến răng, đốt ngón tay moi đến trắng bệch. Bản năng sợ hãi nhưng nhóc không dám trốn.

'Chát!'

Mồ hôi và nước mắt lẫn lộn trên đôi mắt nhỏ của Cảnh Tịch, chưa kịp lau thì thứ chất lỏng hỗn hợp đã chảy vào miệng đắng ngắt.

'Chát!'

Lại một roi, thanh âm xuyên phá không trung vô cùng bén nhọn.

Chân Cảnh Tịch mềm nhũn xuống, đầu gối hơi cong. Từng lằn, từng lằn hồng hẹp dài từ từ sưng cao lên bằng đòn tay xuất hiện trên mảnh mông đầy rẫy vết tích của thước in lại.

Bàn tay lớn của Cảnh Trăn gắt gao đè lên eo Cảnh Tịch, trong cổ họng nhẹ nhàng phun ra hai chữ.

"Nằm im."

'Chát!'

Như thể da thịt bị dao trực tiếp cắt qua nổ tung, Cảnh Tịch cảm thấy toàn bộ da thịt trên mông của nhóc từng miếng từng miếng rớt ra ngoài.

Là trầy da, nhất định nứt ra rồi.

'Chát!'

Roi cuối cùng, Cảnh Trăn không cố tình tăng thêm lực mà là đánh vào nơi bị thương nặng nhất trên mông.

Cảnh Tịch cảm thấy hồn vía của mình đã bay lên chín tầng mây, thân xác mềm nhũn.

Cảnh Trăn rút bàn tay đang đè lên eo nhóc ra. Cả người như bị rút hết xương cốt trượt xuống mép bàn té xuống bên cạnh ghế. Mông bên phải một không cẩn thận đập mạnh xuống sàn gỗ rắn chắc, cả người đều co quắp lại, miệng lập tức ngập tràn mùi máu tươi.

Việc ngã xuống đất đè bẹp thương tích vô cùng đau đớn khó chịu nhưng Cảnh Tịch thật sự không còn sức lực, chỉ chống đỡ khuỷu tay, thở phì phò rót khí vào phổi.

Cảnh Trăn đứng ở phía sau bên trái nhóc, cầm roi mây khoanh tay, nhìn Cảnh Tịch bằng ánh mắt thật sâu, ngữ khí ôn hoà nhưng không thể nào kháng cự.

"Tự mình đứng lên."

Sau đó Cảnh Trăn chỉ đứng nhìn, đứng chờ, Cảnh Tịch không dậy nổi... Anh có thể một mực chờ đợi, không uy hiếp cũng tuyệt không đỡ. Thật giống như cảnh trước mắt hoàn toàn không tồn tại.

Đại khái qua đi năm phút dài, hơi thở của Cảnh Tịch từ từ dịu lại, nhưng mồ hôi từ thái dương vẫn không ngừng chảy xuống, cuối cùng nhéo vào đùi mình, đỡ bàn đứng dậy.

Cảnh Tịch quay lại, hai ánh mắt đối diện nhau, đôi mắt Cảnh Tịch mất đi biểu cảm, lông mi rũ xuống, tóc mái vương vãi bị mồ hôi dán vào mặt, mũi nhóc đỏ bừng, đôi môi nứt nẻ như vừa mới đi ra từ sa mạc.

Cảnh Trăn ung dung nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

"Dọn dẹp."

Cảnh Tịch hiểu ý, biết rằng mỗi lần chịu đánh xong phải sắp xếp lại mọi thứ, chính mình cũng sửa sang lại mới có thể bôi thuốc. Tuy nhiên, muốn nhóc đi đi lại lại như vậy, ngẫm thôi da đầu đã tê dại. Vậy mà nhóc con không dám biểu lộ bất kỳ hành động nào có chứa sắc thái thỉnh cầu. Bởi vì roi mây trong tay Cảnh Trăn vẫn chưa có để xuống.

Sau khi Cảnh Tịch đặt cái ghế đẩu trở lại phòng trong, sắp xếp tất cả những thứ trên bàn bị nhóc con giãy giụa lung tung làm cho bừa bãi trở về vị trí cũ, đi rửa mặt, đến khi đứng trước mặt Cảnh Trăn đã là mười lăm phút sau.

Cảnh Trăn đặt roi mây và cây thước lên bàn, cầm tờ giấy cam đoan.

"Gia pháp con đều giữ lấy cất kỹ, còn cái này..."

Cảnh Trăn điểm điểm lên mấy tờ giấy mỏng.

"Con cũng cầm về đi."

Cảnh Tịch run lên bởi quên mất còn việc này. Ban đầu, nguồn cơn của sự việc này là do nhóc con không cam lòng thua trận nên đã hẹn đấu riêng ở một phòng tập khác tức nhiên đã phá nội dung trong giấy cam đoan này.

Cảnh Trăn liếc liếc nhìn phía sau.

"Đánh nữa con chịu không nổi. Phạt như thế nào tự mình đề ra."

Cảnh Tịch cảm thấy nhẹ nhõm nhưng nhóc con không trả lời 'dạ', chỉ một từ rất đầy đủ "Tốt!"

Cảnh Trăn mỉm cười, vẻ mặt không hề giả vờ vẻ nhẹ nhàng thoải mái như lúc răn dạy mà hoàn toàn trút bỏ gánh nặng.

"Đi nằm đi, ba đi kêu chú út. Con viết bản kiểm điểm trước đi."

"Ba!" Cảnh Tịch ngẩng đầu, trong mắt đầy lưu luyến.

"Hửm?"

Cảnh Tịch không nói, hốc mắt đã đỏ hoe, một tay nắm chặt vạt áo của Cảnh Trăn, mang theo đôi mắt ẩm ướt chiếu rọi ra nhóc con lúng túng, vô thố.

Trái tim dù có cứng rắn đến đâu chỉ cần thấy ánh mắt đó cũng sẽ mềm ra, Cảnh Trăn đưa tay vén tóc lên cho nhóc, nhìn giường lớn bên trong.

"Đi không nổi?"

Cảnh Tịch hất tóc, tập trung ánh mắt nhìn phía sau bên trái của Cảnh Trăn, sau đó chuyển sang phía sau bên phải, chỉ là không nhìn người.

"Không có."

Cảnh Trăn không vạch trần nhóc mạnh miệng, đột nhiên tiến lên một bước, đột ngột cúi xuống ôm nhóc con vào lòng.

Cảnh Tịch đầu tiên là giật mình, sau đó ôm chặt cổ Cảnh Trăn, người cũng dán vào ngực ba ba, sau khi tìm được tư thế thoải mái, nhóc con kiêu ngạo đáng yêu bắt đầu than thở.

"Con còn chưa tắm, hơn nữa một hồi thoa thuốc lại đổ mồ hôi."

"Vậy con tiếp tục phơi mông để thoa thuốc!"

Cảnh Trăn vậy mà thật sự dừng lại bước chân.

Hai tay của Cảnh Tịch ra sức nhéo mạnh cổ Cảnh Trăn một cái rồi co rụt lại.

"Ba! Ba ghẹo con!"

Nhìn thấy nhóc con cuối cùng đã khôi phục lại bộ dáng bình thường, Cảnh Trăn không chút nào giữ lại mà bật cười.

"Một chút thoa thuốc xong, nói chú út đổi khăn trải giường cho con."

"Được a, con sẽ nói là ba phân phó."

Vẻ mặt Cảnh Tịch rất đắc ý.

Thật vất vả đem Cảnh Tịch đặt lên giường, thậm chí còn vừa dỗ dành vừa lừa nhóc mới nhẹ đắp một tấm mền mỏng phía sau. Vừa rồi bị đánh thảm như vậy mà không hề kêu la lên tiếng thế mà bây giờ nhóc con ra sức rên rĩ dữ dội.

Cảnh Trăn mặc kệ nhóc, chỉ gạt tay đang dụi mắt của nhóc ra, không có rầy la chỉ cười nói.

"Mặc kệ con."

Cảnh Tịch hận không thể lập tức nghiệm chứng tính chân thật của câu nói này.

"Ba! Cái gối này không thoải mái."

Và Cảnh Tịch nhìn thấy Cảnh Trăn đi tới đầu tủ lấy cái gối, rút áo gối tròng vào.

"Ba! Áo gối bị ướt, ba đổi cái khác cho con đi."

"Ba! Cổ họng của con muốn nức ra rồi."

"Ba! Cơm chiều con không ăn no lắm..."

Cảnh Trăn thật sự không có phát cáu, chỉ nói:

"Con không phải còn muốn cầu tình cho anh con sao, dù sao cũng để ba đi xem anh con chứ!"

"Aaa! Ba mau đi đi!"

Cảnh Tịch bừng tỉnh hối thúc giống như một bé con.

Cảnh Trăn thật ra không bỏ được, nhìn hỏi:

"Con đói lắm à?"

Cảnh Tịch cười hì hì.

"Không, con chỉ nói thôi. Ba mau đi đi."

Cảnh Trăn duỗi tay nhéo nhéo má nhóc, vẻ mặt cưng chiều xen lẫn ghét bỏ.

"Sao mà giống như con gái vậy? Bị đòn còn làm nũng, nhõng nhẽo a."

"Ba..!"

Cảnh Tịch căm giận quay đầu lại, từ khi còn nhỏ xíu, nhóc con đã rất nhiều lần bị cho là con gái vì vẻ ngoài sạch sẽ, dêz thương hình như đã để lại bóng ma. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Cảnh Trăn liền nhắc nhóc con nhớ tới chính sự, lập tức năn nỉ.

"Ba đừng đánh anh có được không?"

Cảnh Trăn lắc đầu.

"Không đến phiên ba đánh."

Nụ cười trên môi nhóc lập tức biến mất, mặt mày bí xị cắn cắn môi, nhóc biết nếu là bác hai động thủ thì thật sự không còn đường thương lượng, bất giác mắt nhóc đỏ bừng.

"Con cũng đã lớn. Con cảm thấy áy náy khi anh vì con chịu ít nhiều đánh, ba rất vui mừng."

Cảnh Trăn không còn nghiêm túc nhưng cho dù không chút để ý vẫn có yêu cầu.

"Nhưng... chỉ có áy náy thôi thì chưa đủ."

🍃🍃🍃


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.