'Chát!'
Đau đớn đã kéo cậu nhóc trở về thực tại, Cảnh Triều nhìn lòng bàn tay sưng cao bằng lóng tay đang run rẩy kịch liệt.
Sau khi Cảnh Chí nói xong lời này, roi mây liền khẽ khẽ lòng bàn tay Cảnh Triều, ý bảo cậu nhóc buông tay xuống, nhưng Cảnh Triều lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt của ba mình.
"Cảnh Triều ! Ba không nghĩ cùng con giảng đạo lý lớn bởi ba cũng không am hiểu. Tuy nhiên, ba chỉ muốn hỏi con một câu cũng không cần con trả lời, con hãy suy nghĩ kỹ điều đó ở trong lòng là được -- 'Con thật sự biết điều gì mới là tốt cho Tiểu Tịch sao?'"
Cảnh Triều cắn môi, hai tay buông thõng bên người còn không dám nắm đường may quần, một phút, hai phút, suốt ba phút.
"Con biết."
Giọng nói của Cảnh Triều rất chắc chắn và dứt khoát, cậu nhóc sợ chưa nói xong một câu liền bị roi mây của Cảnh Chí đánh gãy, thế nhưng cậu nhóc thực sự nhìn thấy khóe miệng của ba đã nhếch lên vài milimet.
Trái tim của Cảnh Triều thả lỏng một chút.
"Đó là con cố chấp, tầm nhìn hạn hẹp, không có kế sách sâu xa. Tiểu Triều từ nay nhất định ---"
Nói tới đây, cậu nhóc có chút chần chừ:
"Tiểu Triều sẽ cẩn thận ngẫm lại."
Cảnh Chí rất thích kiểu hòa thuận ngang hàng với con trai như thế này, anh thấy Cảnh Triều thoải mái và không còn nói những lời bảo đảm qua loa nữa, giọng anh trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Trong gia đình này, chú út con là người cưng chiều hai đứa con nhất nhưng chú út con cũng biết những gì nên che dấu cho hai đứa và những gì nên dạy hai đứa."
Khi nghe nhắc đến Phương Chu, trái tim của Cảnh Triều chùng xuống. Cậu nhóc nhớ lại ánh mắt thất vọng sâu thẳm khi chú nhìn mình hồi chiều, rốt cuộc, chính Phương Chu là người đã cầm tay, từng kim từng kim chỉ dạy cách may vết thương.
Tuy Phương Chu không đánh người nhưng khi lạnh mặt lại, cả hai đứa nhóc đều biết rằng chú út cũng không phải là người dễ chọc vào. Cũng giống như hôm nay, Phương Chu phạt Cảnh Triều quỳ ở cửa ba tiếng đồng hồ, cậu nhóc không dám tỏ ra một chút nào oán giận.
Giọng Cảnh Triều cũng đờ đẫn:
"Dạ! con biết."
Cảnh Chí nhìn Cảnh Triều bước vào trạng thái, vung roi mây vứt hai cái trên không trung phát ra tiếng gió làm người thật sợ hãi, nghiêm chỉnh ngồi xuống:
"Hai mươi roi, phạt cảnh cáo. Không phạt con ở việc gì khác, phạt con lời nói và việc làm đều phải mẫu mực làm gương cho em trai, lại là như thế nào trốn tránh trách nhiệm."
'Bịch!'
Cảnh Triều giật mình, đầu gối chạm xuống sàn, không biết tại sao lại quỳ xuống, nhưng lại cảm thấy hai chân đột nhiên mất đi sức lực, thân thể yếu ớt, tư thế của Cảnh Triều đang cứng ngắc khiến cậu nhóc không thể che giấu được bất lực.
Rốt cuộc đã làm sai, và lời nói của Cảnh Chí quá nặng. Nếu nó nặng đến vậy, hai mươi roi là một con số phải ngẫm nghĩ về nó.
Cảnh Chí không hề bị hành động của Cảnh Triều doạ, trong lòng biết những lời này sẽ bóp chết lòng tự tôn của đứa nhỏ này, anh nghiêm nghị nói:
"Còn chưa quỳ đủ sao?"
Cảnh Triều ngẩng đầu lên, hai mắt đã ngập đầy sương mù, cổ họng như muốn phun ra một ngụm nước.
"Ba--"
"Nói oan con?"
Cảnh Chí nghiêng đầu nhìn nhóc con.
Cảnh Triều lắc đầu nguầy nguậy.
Cảnh Chí trầm giọng nói:
"Đứng dậy!"
Cảnh Triều đứng dậy, không cảm thấy đầu gối đau nhức, giống như bắp chân đã tê dại rồi.
"Lời ba nặng hay là cảm thấy hai mươi roi quá ít?"
Trong lời nói, Cảnh Triều cảm thấy mình bây giờ còn mắc cở hơn lúc vừa bị ăn tát, cậu nhóc chỉ cúi đầu, mím chặt môi.
Cảnh Chí nhìn con trai ngậm lấy ấm ức lại không dám lộ ra tới, tim anh cũng thắt lại.
"Hai mươi hay ba mươi không phải là tiêu chuẩn để giảm bớt áy náy, tội lỗi của con. Khi còn nhỏ, ba đã nói với con, bị đánh chính là gánh vác trách nhiệm nhưng bây giờ đã khác, con càng có nhiều gánh nặng hơn cần gánh vác và gia pháp không giúp được con."
Cảnh Triều ngước nhìn ba mình, vẫn còn đang sợ hãi không nói nên lời.
Cảnh Chí không vui.
"Nói chuyện với con không cần trả lời, một không chịu phục liền quỳ xuống, ai dạy con?"
Giờ phút này trong đầu Cảnh Triều là hình ảnh Tiểu Tịch kéo kéo vạt áo chú ba làm ra vẻ đáng thương xin tha. Nhưng mà cậu nhóc là không biết hay không dám, hay là làm không được, hai tay chỉ có thể nắm chặt ống quần, cả buổi mới mở miệng:
"Con sai rồi, ba đánh đi."
Trái tim Cảnh Chí như bị bóp chặt khi anh nghe trong giọng nói ẩn nhẫn vô thố của Cảnh Triều. Cuối cùng chỉ đưa roi mây khẽ khẽ vào eo nhóc con:
"Tự cởi ra!"
Cảnh Triều đỏ mặt, tay sờ sờ lưng quần, không dám quay đầu nhìn mặt ba. Cảnh Chí vẫn ngồi ở chỗ đó, khí thế mạnh như núi đổ xuống khiến cậu nhóc không thể hô hấp.
Cậu nhóc lấy hết can đảm, cởi bỏ chiếc quần dài ở nhà và cả quần trong, xếp lại gọn gàng để lên sofa, mặt như trái cà chua chính mộng, đem cái mông đưa về phía Cảnh Chí.
Cảnh Chí không có thờ ơ không ngó ngàng tới nhóc con nữa, mang theo roi mây đi tới bên cạnh cậu nhóc, cuốn gió quất xuống eo sườn thịt non. Cảnh Triều không ngờ tới, thân mình co rút dữ dội.
"Áo nữa."
Hai chữ này vừa thốt ra, lỗ tai Cảnh Triều đỏ bừng lại không dám lộ ra một chút cầu xin thương xót, sau khi cởi áo ở nhà ra, chỉ còn một tấm áo trắng mỏng ôm chặt ngực và đôi vớ trắng cao đến mắt cá chân.
Thân mình Cảnh Triều trắng nõn, đứa bé hơn mười tuổi, da thịt non mịn càng không cần phải nói, duy độc trên mông mang theo dấu vết ai bàn tay trước đó nổi lên vài chóm đỏ thẫm.
Roi mây trong tay Cảnh Chí đánh một cái vào tay vịn ghế dựa gỗ đàn hương mà anh vừa ngồi, 'Cộp' một tiếng làm vai cậu nhóc rung lên bần bật.
"Chống!"
Cảnh Triều bước sang trái một bước, cúi người chống tay xuống ghế, vừa chỉnh lại tư thế thì roi mây đã rơi xuống.
'Vút...Chát!'
Không biết bao nhiêu lần nghe thấy tiếng roi mây rơi trên da thịt, mỗi lần đều làm tim Cảnh Triều đập rất nhanh.
"Một."
Giọng Cảnh Triều thực ổn chứa chút sợ hãi. Mới một roi rơi xuống đã làm Cảnh Triều bừng tỉnh lý giải được câu nói vừa rồi trong miệng Cảnh Chí 'Hai mươi hay ba mươi không phải là tiêu chuẩn để giảm bớt áy náy tội lỗi.' Bởi vì hai mươi roi cũng có thể đánh ra hiệu quả của bốn mươi.
Roi thứ hai dán xuống, cơn đau dường như sắc bén hơn, Cảnh Triều hơi rung lên.
"Hai."
Roi thứ ba, roi mây xé gió mang theo tức giận khó che giấu được cuồng cuộng quất xuống phía dưới hai lằn roi vừa rồi.
Móng tay của Cảnh Triều đã trắng bệch khủng khiếp khi bị cậu nhóc đem nó moi vào ghế, đau đớn đằng sau đâm thẳng vào tim. Cậu nhóc cảm thấy mồ hôi trượt dài trên trán đến vị trí đuôi lông mày, rồi nhỏ xuống ghế, giọng nói cũng rung lên. Gió lạnh từ kẽ răng tràn vào phổi:
"Ba."
Một roi tiếp theo, Cảnh Triều cắn môi, mùi máu tanh nồng nặc ngập tràn trong miệng, tiếng nói cũng không rõ ràng lắm.
"Bốn!"
Trong thư phòng chỉ có tiếng roi mây phá gió sắc bén đập xuống mông, tiếp theo là tiếng run run rẩy rẩy đếm số, sau đó là tiếng hít thở dồn dập. Như vậy một vòng lại một vòng lặp đi lặp lại tạo ra sự im lặng của hai người phụ trợ một cách đặc biệt nghiêm túc và trang nghiêm.
Khi Cảnh Chí động gia pháp ít khi dạy dỗ chỉ vung vẫy theo tiết tấu của mình. Nhưng khi tư thế của Cảnh Triều bị biến dạng, roi mây trong tay anh có thể lập tức ngừng lại chờ. Trước đây có lần Cảnh Triều bị đánh té lăn trên đất, Cảnh Chí cũng chỉ khoanh tay lẳng lặng đứng chờ nhóc con tự mình đứng lên, một lời cũng không thốt, thậm chí một ánh mắt cũng quá xa xỉ.
Nhưng hôm nay, ngay khi Cảnh Triều báo cáo xong con số mười bốn lập tức nghe thấy quở trách không thương tiếc của ba:
"Con hôm nay không muốn vượt qua?"
Cảnh Triều sợ tới mức toàn thân kịch liệt run rẩy, hai giọt mồ hôi dọc theo cằm lạch cạch lạch cạch rơi xuống ghế, giọng nói có chút mơ hồ.
"Tiểu Triều không dám."
Rõ ràng vừa rồi giao tiếp giữa hai cha con rất suông sẻ, roi mây vừa lên thân, bản thân Cảnh Triều cũng cảm thấy mình thay đổi hẳn, không dám làm chuyện vượt quá nguyên tắc, cậu nhóc không biết mình lại không làm tốt ở đâu khiến cho ba không vui lòng.
Cảnh Chí mạnh mẽ quất một roi vào đùi, hai cái đùi được chăm sóc tới rồi, một lằn cắt ngang hai đùi ùn ùn sưng phồng lên một cách khó tin. Hai chân vốn đang run rẩy, lần này càng run lên lợi hại hơn.
"Duỗi thẳng đầu gối!"
Với lực độ của Cảnh Chí, đầu gối của Cảnh Triều không khỏi sẽ uốn cong một cái, khi Cảnh Chí đưa roi mây khẽ khẽ đầu gối, cậu nhóc mới duỗi thẳng trở lại.
Thực sự quá đau, ngay cả cái ghế bám chặt mặt đất cũng bị cậu nhóc đẩy về phía trước.
Cảnh Triều chống giữ một hồi cũng không chờ đến roi mây rơi xuống, cậu len lén dời ánh mắt nhìn thấy roi mây trong tay ba đang xuôi theo người, trong lòng ngượng ngùng lên.
Hai người lại có thêm một khoảng im lặng nữa, ngay khi Cảnh Triều đang định nói, cậu nhóc nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Cảnh Chí vang lên sau lưng:
"Điều gì khiến con nghĩ rằng ba sẽ dung túng cho hành vi của con?"
Cảnh Triều tuy rằng bối rối nhưng vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên đem đầu cúi xuống càng thấp, nhận sai luôn là không sai.
"Ba, Tiểu Triều sai rồi."
"Sai ở đâu?"
Giọng điệu nhẹ nhàng cất lên.
Một giọt mồ hôi nữa rơi xuống má, Cảnh Triều cảm thấy mùi máu tanh trong miệng nồng nặc hơn, trái tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
"Con! Con không căng ổn."
'Vút....Chát!'
Cảnh Chí dương tay, roi mây cong vút quất mạnh xuống mặt vết thương cũ, giọng nói nghiêm khắc lên:
"Con là đang vũ nhục chỉ số thông minh của ba hay nghi ngờ mười năm giáo huấn, dạy dỗ của ba?"
-------------------------------------------------- ----------
Đoán xem đã xảy ra chuyện gì?
📏📏📏