Cảnh Triều, Cảnh Tịch là anh em chú bác ruột, cùng sống chung dưới một mái nhà từ khi còn thơ ấu, tình cảm của hai anh em thân mật, yêu thương nhau còn hơn cả anh em ruột.
Tính cách của cả hai chắc chắn mang dấu ấn của ba mình. Tinh thần trách nhiệm và sứ mệnh đã thấm trong xương máu của Cảnh Triều, đã mang lại cho cậu nhóc những kết quả phi thường từ khi còn rất nhỏ, bất kể cậu nhóc làm gì, cậu nhóc chưa bao giờ xếp ở hàng thứ hai, và cậu nhóc rất ý thức được gánh nặng của mình. Nhưng mà bé con vẫn là bé con, luôn cho mơ ước, mộng tưởng của mình là cả bầu trời rộng lớn quyết định tất cả. Phương Chu có chút đau lòng, đau lòng Cảnh Triều mỗi lần đi học lén mang sách y học theo đọc, bị Cảnh Chí biết sẻ không thoát khỏi một trận đòn thê thảm.
Cảnh Tịch nhỏ hơn Cảnh Triều hai tuổi rưỡi, cũng giống như nhiều anh em trai khác, thường em trai luôn làm người ta yêu thích hơn, đặc biệt với tính tình sôi nổi, hoạt bát, hoàn toàn trái ngược ông anh trai luôn luôn phép tắc, quy củ thật không chút thú vị nào.
Vì vậy, khi Cảnh Tịch dù nhìn thấy Phương Chu mang theo vẻ mặt nghiêm túc đang cùng Cảnh Triều tới cửa lớp tìm, nhóc con vẫn vô tư hồn nhiên tươi cười rất vui vẻ.
Phương Chu cúi thấp thân mình, vẻ mặt ôn hoà, nhẹ nhàng đưa tay vẫy vẫy Cảnh Tịch. Đang là tiết học tự chọn, phòng học rất yên tĩnh, Cảnh Tịch đang dùng phần mềm 3D vẽ bản đồ. Sau khi Cảnh Tịch phát hiện ra ai đến, nhóc con bước lên bục giảng xin phép giáo viên lập tức bước ra khỏi lớp.
"Chú út!" Cảnh Tịch chạy đến trước mặt áp sát cả người vào người Phương Chu, nếu không có mấy ánh mắt tò mò của các bạn học đang lén nhìn thì anh đã ẳm nhóc con lên rồi.
"Sao chú lại tới đây? Bé Tịch đã lâu lắm rồi không gặp chú!"
Phương Chu dò dò đầu Cảnh Tịch, làm tóc cậu bé rối tung lên, sau đó vổ nhẹ vào cái ót của nhóc.
"Nhớ chú hay là muốn chú chơi game với con."
Cảnh Tịch lúng túng ngẩng đầu, hoảng loạn pha lẫn oán trách nhìn chằm chằm Phương Chu, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Cảnh Triều phía sau, khe khẽ gọi một tiếng "Anh, sao anh cũng ở đây?"
Dù Cảnh Triều chỉ lớn hơn nhóc con hai tuổi nhưng trông Cảnh Triều già dặn hơn rất nhiều. Có lẽ đã thừa hưởng khí chất mạnh mẽ của Cảnh Chí. Mỗi cái giơ tay, nhấc chân luôn mang theo vẽ điềm tĩnh, nghiêm khắc của một công tử thế gia, đối mặt với em trai hoạt bát, cậu nhóc không có trả lời câu hỏi của nhóc con mà chỉ nhè nhẹ gật đầu.
"Đi gom lấy cặp sách rồi đi theo chú." Phương Chu vỗ vỗ vai Cảnh Tịch, không cho cậu bé có cơ hội tiếp tục chất vấn.
Mặc dù Cảnh Tịch có nghi vấn khó hiểu nhưng nhìn lưng anh đang đeo cặp, cũng không nghĩ nhiều, quay lại chỗ ngồi lấy cặp sách rồi cùng Phương Chu ra bãi đậu xe.
Cảnh Triều, Cảnh Tịch lẽo đẽo đi theo phía sau Phương Chu, đi đến cách cửa xe vài bước, Cảnh Triều lon ton chạy lên trước, mở cửa xe bên ghế điều khiển cho Phương Chu. Phương Chu rất nghiễm nhiên hưởng phúc lợi của một người chú. Cùng với hai đứa bé bắt đầu biết nắm vặn đồ vật đã yêu cầu thói quen mở cửa xe cho người lớn, đây cũng là một quy tắc nhỏ trong một đống quy định, quy tắc cổ hủ, mụt nát trong mấy gia đình lớn, cổ xưa.
Phương Chu đứng cạnh cửa xe, nhưng không có đi vào ngay, mà xoay người nói với Cảnh Tịch, bất kể giọng nói hay biểu cảm đều không còn dấu vết vui đùa vừa rồi "Con lên xe trước đi." Sau đó, đối mặt với Cảnh Triều, giọng điệu rất nhạt "Con đem cặp sách để vào xe, tự mình chạy về nhà, quỳ ở bồn hoa ở cửa."
Hai đứa nhóc hôn mê rồi, hai cặp lông mi dài dựng ngược, không thể che giấu sự kinh ngạc trong mắt.
Ở tuổi 30, Phương Chu đã có sự nghiệp riêng, ngoài góc cạnh gương mặt sắc xảo hơn một chút, hào quang, khí thế tỏa ra từ cơ thể càng ngày càng sánh ngang với hai ông anh của mình. Anh từ trước đến nay là người phân rỏ thị phi - đúng sai, lại còn là chú út. Cho dù là năm mười sáu tuổi hăng hái, nhiệt huyết hay đã ba mươi chững chạt, cẩn thận, anh vẫn luôn giữ bản tính thẳng ngay nhưng mà so với trước kia đã kiềm chế hơn, sâu sắc tinh tế hơn, và càng không để lộ cảm xúc ra bên ngoài hơn.
"Nhìn vẻ mặt là biết không biết đã xảy ra chuyện gì?"
Phương Chu đóng sập cửa xe lại, tiếng va chạm cực lớn vang vọng khắp bãi đậu xe không một bóng người, làm hai đứa bé rùng mình sợ hãi.
Anh dựa vào thùng xe, ôm ngực, nhìn hai anh em hồn vía vẫn còn trên mây, nhìn nhìn cháu trai lớn mà mình thương yêu, nâng niu từ nhỏ "Đứa nào đụng hộp thuốc trong phòng của chú ?"
Im lặng khoảng ba giây, các phân tử nhỏ trong không khí phồng lên, Cảnh Triều mở miệng nói câu đầu tiên, giọng nói của cậu nhóc bình tĩnh vượt quá tuổi tác "Là con!"
Cảnh Triều nhìn chằm chằm mặt đất trước mặt, hít sâu một hơi rồi nói tiếp "Con muốn lấy một ít để luyện tập tay..."
"Lấy ai để luyện tập?"
Phương Chu nhìn Cảnh Triều bằng ánh mắt khó tin, ngập tràn chỉ trích.
Cảnh Tịch đột nhiên bước tới nắm lấy cánh tay Phương Chu, cố gắng xua đi ánh mắt nóng rực của Cảnh Triều "Chú út, tất cả là lỗi của con, hãy trách con đi..."
"Cảnh Tịch!"Cảnh Triều quát lớn làm Cảnh Tịch lập tức ngậm miệng lại, buông cánh tay Phương Chu ra, ngoan ngoãn đứng nghiêm, thoáng nhìn Cảnh Triều đứng càng nghiêm chỉnh hơn.
Phương Chu bỗng nhiên cau mày, vẻ mặt không vừa lòng, giọng nói lạnh băng, giống như Cảnh Trăn của mười mấy năm trước "Xem ra con ngại chạy về nhà quá thoải mái."
Cảnh Triều bất giác run lên, cắn thịt non trong môi dưới, cúi đầu nhìn chằm chằm quần tây được cắt may khéo léo, bề ngoài có vẻ tinh tế, trầm tĩnh, ít nói.
Ánh mắt Phương Chu trầm xuống, trong giọng điệu có chút thất vọng không thể che giấu "Con cho rằng chú không có đánh con, cho nên mới dám mở miệng nói ra toàn lời dối trá."
Trên thực tế, Cảnh Triều đã được gia pháp, gia quy dạy dỗ, mài dũa đã từ lâu và không dám phạm sai lầm như vậy. Nếu Cảnh Chí - Cảnh Trăn có ở đây, cậu nhóc chắc chắn không thể trốn thoát bị vả miệng. Tuy nhiên, trước mặt cậu là chú út đã từng nữa đêm mang theo cậu vào phòng phẫu thuật, cầm tay dạy cậu cách may vết thương.
Cảnh Triều nắm chặt nắm tay, không dám qua loa trả lời, bởi vì vừa rồi cậu đã nói dối. Cậu nhóc ngước nhìn Phương Chu, người chưa từng động gia pháp, đánh hai anh em cậu, ngay cả những lời lớn tiếng, nghiêm khắc cũng rất hiếm.
Giọng nói thoáng nhẹ nhàng hơn, cuối cùng vẫn giống một bé con "Chú à, cháu xin lỗi. Tất cả đều là lỗi của Cảnh Triều, bé Tịch chỉ thay cháu gạt mà thôi."
Thật đáng tiếc cậu nhóc càng muốn thể hiện mình là người thông minh có trách nhiệm, thế nhưng ở trong mắt Phương Chu, đứa nhóc này đang rất ngu ngốc, cứng đầu. Ánh mắt sắc bén của anh như muốn xuyên thấu vào lòng cậu nhóc, nhìn Cảnh Triều một hồi lâu, mới nghiêng người mở cửa xe, nghiêm túc nói.
"Chú ba của cháu bảo chú đến đón hai đứa, không thể không có chuyện gì. Đi thôi, cháu vẫn còn thời gian để cân nhắc. "
"Dạ." Cảnh Triều trả lời, mở cửa sau, lấy cặp sách xuống để vào, ngồi xổm xuống kiểm tra dây giày, đứng lên hơi nghiêng người về phía Phương Chu. Dù là góc cúi người hay giọng điệu kính cẩn, đều không chê vào đâu được "Cảm ơn chú. Hẹn gặp chú ở nhà."
Nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, Phương Chu khẽ lắc đầu, quay người lại vổ đầu Cảnh Tịch, thản nhiên nói.
"Nếu con muốn chú giúp thì đem ngọn nguồn sự việc nói rõ ràng, đừng để chú phải gặng hỏi từng lời. Lên xe đi, ba con đang đợi. "
🍃🍃🍃
Phương Chu cũng rất giỏi giang, tài ba cũng là hào quang toả sáng một vùng trời!!!!
🔸🔸🔸🔸🔸
Cảnh Triều như 1 ông cụ non nên mình dùng *Cậu nhóc* để gọi bé.
Cảnh Tịch quá hoạt bát dễ thương nên mình cho bé là *Nhóc con*.
Dù biết cách gọi này không hợp trong gia đình thế gia nhưng mình cảm thấy gọi vậy cho dễ thương, gần gũi...
Ai có cách gọi nào khác hay hơn góp ý với nha.....
😘😘😘😘😘