Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 14-21: PN. Tiểu Triều - Tiểu Tịch (21)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Phương Chu chạy mười kilomet vòng quanh sườn núi mới đi vào sân tập nhà mình, Cảnh Chí đã hoàn thành bài tập buổi sáng. Lỗ tai bị Cảnh Chí nhéo vào đêm qua vẫn còn đau, lòng Phương Chu đến giờ vẫn còn sợ hãi, anh nhẹ bước tới hỏi chào buổi sáng:

"Anh hai! Chào buổi sáng!"

Cảnh Chí rất thản nhiên kéo chiếc khăn lông cừu trên cổ xuống cầm trên tay, ánh mắt sắc bén trực tiếp cắt thẳng vào chuyện chính.

"Nghe nói em muốn dẫn theo Cảnh Triều đi Hoa Kỳ tham gia cuộc họp thường niên về phẫu thuật chấn thương khẩn cấp?"

"Cũng không-"

Phương Chu liếc nhìn chiếc khăn tắm đang rủ xuống một cách tự nhiên, rất không có cốt khí.

"Không nhất thiết là đi tham dự. Cuộc họp năm nay diễn ra ở Los Angeles lại đúng vào kỳ nghỉ của Tiểu Triều, vì vậy em muốn ở lại thêm vài ngày đưa Tiểu Triều đến Disney chơi luôn."

Cảnh Chí nhíu mày.

"Nó không thích mấy chỗ đó."

"Ồ!"

Phương Chu cúi đầu một chút, trong lòng đoán già đoán non, anh biết nếu Cảnh Chí muốn phá nát tâm tư nghiên cứu y học của Cảnh Triều thì mọi thứ có giao thoa với y học sẽ bị nghiêm cấm.

"Có thể đến Universal Studios, nơi này chắc nó thích."

Giọng Cảnh Chí có chút thản nhiên.

Lượng thông tin trong câu này lớn đến mức Phương Chu, một kỳ tài phẫu thuật trong giới ngoại khoa y phải mất một lúc lâu mới phản ứng lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn Cảnh Chí.

"Anh hai đồng ý sao?"

Cảnh Chí bị cái nhìn này làm cho có chút ngượng, thoáng nhẹ quay đầu không nhìn Phương Chu, nói như một phụ huynh lớn tuổi:

"Chú ý an toàn."

Phương Chu bước nhanh vào sân tập thoáng thấy Cảnh Triều khoanh tay đứng bên cạnh Cảnh Tịch đang chống trên mặt đất trong tư thế hít đất, một thân nhẹ nhàng thanh thoát đồng phục thể thao cùng thế đứng cao ngất làm cho người nhìn không khỏi hoài nghi đứa bé mới ngày hôm qua mang một thân thương rất nặng có phải hay không là thiếu niên trước mắt này.

Quay đầu lại nhìn Cảnh Trăn đang một mình làm thiết bị ở phía bên kia của sân tập, Phương Chu lập tức tăng tốc độ nhẹ nhàng uyển chuyển hơn nhiều so với năm mười sáu tuổi chạy đến chỗ của anh mình.

"Anh! anh hai đã đồng ý!"

Giọng Phương Chu ngập tràn vui mừng.

Vừa rồi Cảnh Chí đã thảo luận với anh trước khi anh đi ra ngoài, Cảnh Trăn không cần hỏi cũng biết là chuyện gì.

"Anh đã nói, lòng dạ anh hai không có hẹp hòi!"

Phương Chu cười cười, nhưng vừa chuyển mắt, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng:

"Anh không biết ngày hôm qua anh hai đánh Tiểu Triều nặng đến cở nào."

Cảnh Trăn tiếp tục giữ cần gạt bằng cả hai tay, bất động thanh sắc, đưa chân đá Phương Chu.

"Em nói mà không biết xấu hổ, nhóc con Cảnh Triều mang theo một thân thương nữa giờ trước đã hoàn thành số lượng luyện tập của mình, giờ đang nhìn chằm chằm Cảnh Tịch tập thể dục buổi sáng. Em là chú út đến tập thể dục buổi sáng còn đến trễ còn ra thể thống gì."

Phương Chu vô cùng vô lại mà cười làm lành.

"Em đi mang phụ trọng."

"Hôm nay đến công ty?"

Cảnh Trăn nhướng mày.

Phương Chu gật đầu.

"Dạ, có cuộc họp của nhóm dự án nội soi viên nang, em phải đi-"

"Anh mang đồ lên xe cho em, em nhanh chạy đi."

Cảnh Trăn thờ ơ, lạnh nhạt ngắt lời.

Quả nhiên, đã làm chú người ta rồi mà vẫn bị anh trai quản giáo, Phương Chu thoáng suy đoán, anh cho rằng chắc tại tối hôm qua mình xem luận văn đến ba giờ sáng, mọi người trong nhà đều đã ngủ hết rồi chắc anh cũng không thể biết nhưng bây giờ bị tuyên án, Phương Chu đã hiểu rỏ, Cảnh Trăn không phải thật phạt anh đến trễ.

Khi Phương Chu mang theo phụ trọng mười kí quay lại bên người Cảnh Trăn, anh cảm thấy bầu không khí trong toàn bộ sân tập có một chút thay đổi nhỏ. Cảnh Trăn không nói gì, mà chỉ ra hiệu cho anh im lặng tập thể dục buổi sáng.

Phương Chu chọn một vị trí ngồi nằm khá nhẹ nhàng và bắt đầu, chưa xong một lược, anh đã nghe thấy giọng Cảnh Triều lớn tiếng truyền đến:

"Tay không được run, bụng dùng sức."

Nhìn về hướng phát ra giọng nói, Cảnh Tịch chống trên mặt đất đã tích một vũng mồ hôi nhỏ, cách gần 30 mét vẫn có thể thấy thân mình nhóc con đang run lên. Mặc dù hôm qua bị đánh không nặng như Cảnh Triều nhưng thương phía sau vẫn làm giảm thể lực rất nhiều, Cảnh Triều đá đá bàn chân nhóc con:

"Ổn định."

Không biết bị anh nghiêm túc doạ tới rồi hay là thể lực của Cảnh Tịch không ngừng tại đây, nhóc con điều chỉnh lại trạng thái của mình, thân mình thường thường bị ép đi xuống, cánh tay uốn cong vừa phải, đều đặn đẩy lên lại.

Tốc độ không nhanh nhưng mỗi cái vẫn đạt tiêu chuẩn, Phương Chu sau khi xem một lúc trong lòng hiểu rỏ, mười cái một tổ, nghỉ 30 giây ở giữa, cường độ luyện tập này là hợp lý đối với Cảnh Tịch đang bị thương.

Làm xong một tổ, Cảnh Tịch ngồi quỳ trên mặt đất thở dốc, ba mươi giây vừa đến Cảnh Triều liền ý bảo nhóc con chống trở về, nhưng mà lần này, cánh tay run lợi hại hơn mấy lần trước.

"Anh! em có thể nghỉ một chút được không?"

Cảnh Tịch vùi đầu vào xương quai xanh, giọng nói như bị bóp nghẹt lại.

Cảnh Triều không trả lời chỉ đi tới bên cạnh Tiểu Tịch ngồi xổm người xuống, dùng hai tay chống đỡ khuỷu tay, dựa vào sức lực của chính mình giúp nhóc con ổn định cánh tay run rẩy, trong giọng nói có một tia an tâm không giải thích được.

"Như thế này, vai kẹp chặt, ngẫm lại cảm giác lúc chúng ta vừa rồi làm trung tâm cơ đàn luyện tập, bụng và lưng phát lực."

Thấy nhóc con ổn định một chút, Cảnh Triều lại đứng lên, lại là hai tiếng:

"Tiếp tục."

Cảnh Tịch nghiến răng, cánh tay cong lại, nhóc con ngã úp xuống đất, mặt mày đều nhăn lại với nhau, lợi dụng kẽ hở nhóc con lén hít thở hai cái, kiêu ngạo như Cảnh Tịch không cần người khác kêu lập tức chống lên lại. Lần này, trước khi cánh tay ổn định, nhóc con lập tức hạ thấp người xuống.

"Tay không có cong đúng chỗ, làm lại!"

Cảnh Triều hôm nay từ đầu đến chân đều mang theo một tia nghiêm túc, tỉ mỉ.

Cảnh Tịch kìm nén đáy lòng uất ức, bất bình, nuốt nước mắt vào trong bụng liền đem thân mình hạ xuống.

"Duỗi thẳng đầu gối, cái này không tính!"

"Giữ thẳng người và không đẩy mông lên, không tính!"

"Cái này rất chuẩn, tiếp tục."

"Cánh tay phải được uốn cong ít nhất 90 độ. Em có muốn cài đặt một máy đếm không? Cái này không tính."

"Eo không được hạ xuống! Có năm tổ mà làm cũng không xong. Em tính làm đến giữa trưa? - bắt đầu lại!"

Phương Chu rốt cuộc không nhịn được đi đến cọ cọ vào Cảnh Trăn.

"Chuyện gì vậy?"

Cảnh Trăn vẻ mặt lãnh đạm liếc về phía hai đứa nhỏ.

"Buổi sáng anh tới kêu Tiểu Tịch dậy, nó hỏi anh hôm nay có thể không tập thể dục buổi sáng không?"

Phương Chu liếc nhìn Cảnh Tịch đang run rẩy ngày càng nghiêm trọng, hỏi Cảnh Trăn:

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó anh đắp mền bông lại cho nó rồi đi ra."

Cảnh Trăn với vẻ mặt cha hiền.

"Nhân tiện kêu anh trai nó tới."

Phương Chu thật sâu nhìn anh ba của mình liếc mắt một cái, vừa định nói cái gì liền nghe tiếng động phía sau hấp dẫn quay lại.

'Bịch!'

Cảnh Tịch lại té úp thật mạnh xuống sàn gỗ không có chút giảm sóc nào. Nhưng mà lần này nhóc con không có lập tức chống lên lại.

Đáy lòng uất ức cùng không cam lòng theo tiếng té xuống đất đã nát tan tành lang tràn ra. Ánh mắt nhóc con chỉ thấy đôi giày thể thao trắng không dính một hạt bụi nào của Cảnh Triều.

Cảnh Triều ngày thường cũng có phạt nhóc một số lỗi nhỏ, chép sách, giải đề, nhưng dù sao cũng không tính là lời nói lạnh lùng sắc bén, như hiện giờ có thể gọi là trách móc nặng nề. Vả lại, anh không phải không biết sau lưng mình bị thương nặng như vậy.

Cảnh Triều không nói gì, chỉ đưa chân đá đá vào cánh tay đang áp sát trên mặt đất, ra hiệu cho nhóc con đứng dậy.

Nhưng mà giờ phút này, Cảnh Tịch nằm sóng soài trên mặt đất giống như cao su dẻo bám chặt nền gỗ, mềm nhũn bất động, một phần vì kiệt sức và một phần cảm thấy mình rất uất ức.

Trôi qua khoảng nữa phút, Cảnh Tịch nhìn thấy đôi giày thể thao trắng đang đi về phía cổng huấn luyện, tim nhóc tức khắc như phủ một lớp tro tàn, mỗi bước đi của Cảnh Triều như đạp vào đầu quả tim, mang theo từng đợt khói bụi, ấm uất đến long trời lở đất.

Cảnh Tịch nằm như vậy gần một phút, Phương Chu liếc nhìn Cảnh Trăn đang đứng lên im lặng, đi đến bên cạnh kéo kéo, nhưng cuối cùng không bước qua.

Trong đầu Cảnh Tịch lúc này đang hiện ra hàng ngàn khả năng và kết luận thống nhất cuối cùng là nếu hôm nay Cảnh Triều không quay lại thì nhóc con sẽ không gượng dậy được. Một lúc sau, nhóc con nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng bước trên sàn sân tập, trong lòng vừa mới mừng thầm lại mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó trong tay anh mình, chờ anh đi đến đứng yên bên cạnh, Cảnh Tịch mới thấy rõ là một nhánh Bạch Dương.

Đột nhiên, Cảnh Tịch không biết sức mạnh từ đâu đến, giống như pháo được châm ngòi, nhóc con bật người dậy, nhưng không đặt mình vào tư thế nằm sấp, mà là đứng thẳng trước mặt Cảnh Triều, ngẩng đầu, ngạnh cổ với vẻ mặt bực bội, giọng nói ngập tràn khiêu khích của bé con.

"Cả buổi sáng còn chưa đủ? Không phải chỉ có mấy cái hít đất làm gì mà phát điên dữ vậy?"


------------------------------------------------

Lời Tác Giả Rượu Gạo Trứng Bùn:

Anh trai luôn chiều chuộng, thương yêu , chở che mình bổng nhiên nghiêm túc đến rợn người, Cảnh Tịch chắc chắn sẽ không quen. Nhưng mà cùng nhau lớn lên dưới một mái hiên, nhóc con chắc chắn biết rỏ anh chính là anh của mình, cho dù thân cận với nhau như thế nào, tôn trọng vẫn có từ tận đáy lòng, chẳng qua là không bỏ xuống được mặt mũi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.