Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 17-1: PN. Tiểu Công Chúa [Thượng]



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hôm nay, chỉ có một người không cần gõ cửa trước khi bước vào thư phòng của Cảnh Triều. Trước kia không có và sau này cũng không, người đó chính là công chúa nhỏ của nhà họ Cảnh - Cảnh Thước Nhi.

"Anh hai! Anh mỗi lần về nhà có thể không phạt em trai mình sao?"

Cô bé bốn tuổi hùng hồn nói, nghĩa chánh ngôn từ như có chuẩn bị trước đã làm cho Cảnh Triều phải ngẩng đầu lên khỏi mười hai đồ án, nở một nụ cười với vẻ mặt người tốt vô tội.

"Thước Nhi có thể hay không không hét vào mặt anh mình khi vừa mới gặp mặt như vậy chứ?"

Đôi mắt to của Cảnh Thước Nhi dường như biết nói, sau khi đứng đó, cô bé chớp chớp mắt vài cái trước khi chạy lon ton từ cửa đến bên cạnh Cảnh Triều, ôm lấy cánh tay của anh hai và xoa xoa bàn tay của Cảnh Triều vào khuỷu tay mềm mại và ấm áp của bé.

"Thước Nhi không phải hét, Thước Nhi là công chúa, các công chúa đều rất là dịu dàng và tinh khiết. Anh hai sao có thể nói Thước Nhi rống?"

Trước khi có cô em gái này, Cảnh Triều chưa bao giờ biết rằng anh thực sự thích cười đến vậy. Lúc này anh đã quá già để có thể ngạc nhiên, anh nheo mắt thành một đường, vẻ đẹp trai, tuấn lãng cũng đầy cưng chiều.

"Lớp học ngữ văn ngủ gật hay sao mà nói thành ngữ ra thế này?"

"Anh hai--"

Tiếng gọi này không thể miêu tả nhẹ nhàng hơn, nó giống như một dòng nước xiết chảy trong rừng và sẽ không bao giờ biết nó sẽ uốn cong ở đâu trong giây tiếp theo.

Cánh tay của Cảnh Triều suýt bị Cảnh Thước Nhi uốn gãy, anh ẳm cô công chúa nhỏ đang mặc váy ren và đeo băng đô ở nhà.

"Xem ra anh phải đi xem anh ba của em đã phát ra mùi thơm gì mà làm cho Thước Nhi chạy đến đây xin tha cho anh ba em nha."

Cảnh Tịch làm gì có sức lực để nói lời ngon ngọt gì. Đứng tấn đến hay chân run lẩy bẩy, không ngờ tay cũng run lên và phải bắt đầu viết lại. Cứ thế này, tất nhiên Cảnh Triều không hài lòng với tiến độ của mình.

"Viết một tiếng 'Quân Tử Tôn Đạo Nhi Hành' trước kia anh đã nhìn chằm chằm em viết như thế nào? Anh nghĩ rằng em đã quên."

Làm sao có thể quên được, thư pháp của Cảnh Tịch là do Cảnh Triều cầm thước đứng bên cạnh từng thước, từng chữ dạy ra, vốn là do tính cách của Cảnh Tịch rất bất ổn, nếu lòng không bình tĩnh, tay cậu rất dễ lộn xộn, để viết được một chữ cũng bị đánh không ít. Viết thư pháp này cực kỳ mài dũa. Đến khi Cảnh Tịch có thể một lần viết hết 'Nhan thị gia huấn' mà không cần phải bắt đầu lại từ đầu, cậu đã ổn định rất nhiều.

Thế nhưng đứng tấn viết so với ngồi viết bình thường sao giống nhau được. Cảnh Tịch đưa tay trái ra phía sau rút lấy mấy miếng khăn giấy chấm chấm mồ hôi trên trán vì bị Cảnh Triều dọa và thấy anh đang ẳm tiểu công chúa đến nên không phải đang thêu dệt chuyện, chẳng qua mắt hơi liếc liếc, khẽ nói.

"Em nào dám quên."

Cảnh Triều mỉm cười, không thèm để ý đến lời tranh luận chột dạ của Cảnh Tịch.

"Anh sao lại không biết còn có những việc gì mà tiểu thiếu gia của chúng ta không dám làm."

Cảnh Triều ẳm Cảnh Thước Nhi tới cửa mới để bé xuống. Nhưng mà vừa bước vào cửa, công chúa nhỏ đã xách váy chạy vào trong và lúc này mới thấy bé bước ra, trong ngực đang ôm cái ghế gần bằng mình.

Cảnh Triều không nói lời nào, cố nhịn cười nhìn Cảnh Thước Nhi ưỡn bụng, nhón chân, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy chân ghế đẩu, dưới chân không thấy đường đi, cô bé cũng không vội vàng đi về phía trước.... Cuối cùng cũng di chuyển đến phía sau Cảnh Tịch, để tuân thủ nguyên tắc xử lý cẩn thận, cô bé không dám buông tay, vì vậy bé chỉ có thể nhích từng bước nhỏ đưa cả người lẫn ghế từ từ đến gần Cảnh Tịch, công chúa nhỏ không còn sức lực trong tay, đợi cho đến khi ghế được đặt trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ bé đã ửng hồng.

"Anh ba! mau ngồi xuống."

Cảnh Thước Nhi thở hổn hển và đẩy ghế đẩu vào dưới mông Cảnh Tịch, chiều cao hóa ra là vừa phải.

Cảnh Tịch đã thu bút lại khi nghe thấy tiếng động sau lưng, may mắn cậu không có làm rớt bút xuống, nếu không lại phải viết lại lần nữa. Mặc dù cậu đang bị trừng phạt nhưng trong thâm tâm, em gái bảo bối này vẫn là nhất, giọng điệu của cậu mang theo bất đắc dĩ lẫn cưng chiều.

"Thước Nhi, đừng làm rộn."

Nói xong, vẻ mặt ủy khuất, ngẩng đầu nhìn Cảnh Triều.

"Anh ! Em không có ngồi xuống."

Những người không biết dường như nghĩ rằng cậu đang ngồi trên ghế đẩu, nhưng Cảnh Triều biết cậu nhóc không dám. Anh bước đến vuốt vuốt búi tóc xinh đẹp nhưng lỏng lẻo trên đầu Cảnh Thước Nhi.

Giọng điệu của Cảnh Triều không pha chút tức giận nào, như thể người trước mặt đáng để anh nhẫn nhịn.

"Anh hai biết Thước Nhi quan tâm đến anh ba nhưng làm như vậy Thước Nhi chỉ có thể làm chậm tiến độ của anh ba. Em xem, từ khi chúng ta vào cửa, anh ba của em vẫn chưa viết một chữ nào."

Cảnh Thước Nhi nghiêm túc, cau mày, nhón chân nhìn bàn học, khi ngẩng đầu lên lần nữa, khuôn mặt tú lệ lộ ra vẻ kiên nghị quá đỗi ngây thơ, lời nói của cô bé rất có cơ sở.

"Anh ba chân run, tay cũng cùng run chắc chắn viết rất chậm, nếu ngồi xuống thì viết nhanh hơn nha."

Cảnh Triều gật đầu như được sâu sắc dạy dỗ, sau đó liếc nhìn Cảnh Tịch, nhân tiện đá vào gót chân không vững của cậu nhóc, biết nghe lời phải.

"Ngồi xuống viết rất nhanh nha."

Cảnh Tịch oán thầm chỉ là lời nói nhảm em còn không biết sao. Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Triều, vẻ mặt khẩn cầu.

"Anh! đừng trêu chọc em."

Hai tay Cảnh Tịch đưa sau lưng đang nắm thật chặt, các móng tay như bấu vào lòng bàn tay mà không cảm thấy chút đau đớn nào. Cậu quay đầu lại nhìn Cảnh Thước Nhi.

"Thước nhi! Em cất cái ghế đẩu đi, được không? Một hồi anh ba sẽ chơi với em. Em bây giờ giúp anh ba đem hai lọ xương rồng ngoài sân vào nhà được không nào? Trời sắp mưa rồi."

Đó là hai chậu xương rồng yêu thích của Cảnh Thước Nhi, và Cảnh Tịch đã thay công chúa nhỏ chăm sóc rất tốt.

Cảnh Thước Nhi chu chu cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo của Cảnh Tịch.

"Anh ba, đi với em đi."

Lực trên tay của công chúa nhỏ yếu ớt ngay cả bông cũng không quét bay được đột nhiên được phóng đại lên gấp ngàn vạn lần làm Cảnh Tịch phải nghiến răng chịu đựng trước sức mạnh của Cảnh Thước Nhi.

Cảnh Triều cảm thấy rằng mình đã quyết định sai lầm khi đưa tiểu công chúa tới đây, anh cúi xuống kéo đôi tay mềm mại của Cảnh Thước Nhi lên, giọng nói cũng cứng rắn hơn.

"Anh ba đang bị phạt nên tự nhiên không thể ngồi xuống, Thước Nhi hiểu chuyện như vậy, đừng làm phiền anh ba của em nữa. "

Cảnh Thước Nhi muốn thoát khỏi bàn tay đang bị giữ lại, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra, khịt mũi một cách nghiêm trọng trong cổ họng rồi quay đầu không thèm nhìn Cảnh Triều.

Cảnh Tịch lo lắng.

"Thước Nhi, anh ba nhờ em làm chút chuyện, em không đồng ý sao?"

Lời lẽ của Cảnh Thước Nhi cũng rất đứng đắn.

"Nhưng mà hôm nay anh ba cũng đồng ý cùng Thước Nhi luyện đàn."

Cảnh Tịch mím miệng không nói nên lời, theo tiến độ này thì cậu không theo kịp. Tuy rằng Cảnh Thước Nhi là viên minh châu được mọi người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay nhưng tuổi thơ của cô bé cũng không khác gì thuở nhỏ của hai anh em cậu. Như thế nào lớn lên đều được người nhà đề ra kế hoạch, quy định. Mỗi ngày, giờ nào làm cái gì hay học cái gì thì đều phải làm, phải học, tiểu công chúa cũng biết rất rõ ràng.

Chỉ là lúc sáng, khi Cảnh Tịch đồng ý với Cảnh Thước Nhi, cậu không biết anh hai lại đột ngột về nhà.

Cảnh Triều nhìn Cảnh Tịch cúi đầu không nói gì, nắm lấy tay Cảnh Thước Nhi.

"Thước Nhi nghe lời anh ba nói và chuyện anh ba hứa với Thước Nhi nhất định sẽ làm được."

"Thật sao?"

Mắt của Cảnh Thước Nhi sáng ngời lên, nở nụ cười tươi lộ ra hai hàm răng trắng đều giăng giăng.

"Anh ba! Anh thật sự cùng Thước Nhi luyện đàn sao?

Cảnh Tịch quay đầu lại, vẻ mặt cay đắng nhìn Cảnh Triều. Cảnh Triều không nhìn người mà trả lời Cảnh Thước Nhi một cách kiên định.

"Thật, anh hai thay anh ba ngoéo tay với em. "

Cảnh Thước Nhi ngay lập tức giơ ngón tay út lên, vẻ mặt rất ngây thơ.

Cảnh Triều mỉm cười.

"Thước Nhi nghe lời anh ba chứ?"

Cảnh Thước Nhi kéo Cảnh Triều vội vả chạy ra ngoài.

"Em đi ra sân lấy đồ vào."

Cảnh Triều cười trong lòng, sao cô công chúa nhỏ này lại đột nhiên hấp tấp như vậy, thay vì nương theo sức lực của Thước Nhi lại nắm tay bé lại nhắc nhở:

"Còn gì nữa?"

Cảnh Thước Nhi quay đầu, nghi ngờ nhìn Cảnh Triều, Cảnh Triều thì lại liếc liếc chiếc ghế đẩu mà cô công chúa rất vất vả mới rinh đến.

Cảnh Thước Nhi lại bĩu môi, miễn cưỡng bước lại, nhẹ nhàng kéo cái ghế từ dưới mông Cảnh Tịch ra, khi thấy ghế không thể chạm vào cơ thể Cảnh Tịch, cô dừng lại, đắc ý nhìn Cảnh Triều.

Cảnh Triều mỉm cười nhìn cái ghế đẩu cố ý để ở đó, sau đó ẳm Cảnh Thước Nhi đi ra khỏi cửa.

Cảnh Triều đưa Cảnh Thước Nhi ra sân đem mấy lọ bông của Cảnh Tịch vào. Khi quay lại sảnh thì thấy quản gia đang cầm trên tay bộ đồ của Cảnh Chí.

"Bác Vương, ba đã về?"

Quản gia ôm quần áo trên ngực khẽ gật đầu nói:

"Đúng vậy, và cũng có dặn dò không cần nói với thiếu gia nên không có đi quấy rầy thiếu gia."

Cảnh Triều có chút bất đắc dĩ, chính vì hôm nay ba anh đi công tác ở Thụy Sĩ về nên anh cố tình thu xếp công việc trong tay để từ thành phố N trở về nhà. Vừa định hỏi bác Vương ba có nghỉ ngơi không, Cảnh Thước Nhi đang trong ngực còn gấp hơn cả mình.

"Bác Vương, bác có thể nói cho Thước Nhi biết bác hai đang ở đâu không? Thước Nhi nhớ bác hai lắm!"

Biết Cảnh Chí đã tắm xong sẽ đến nhà ăn, Cảnh Thước Nhi hận không thể đem Cảnh Triều làm xe ngựa, ôm cổ anh mà vẫn không yên phận.

"Anh hai, Thước Nhi muốn gặp bác hai!"

Cảnh Triều vừa cười vừa sờ sờ cái mũi nhỏ của tiểu công chúa.

"Vấn an thì có thể nhưng đừng nghĩ tới cầu xin."

Vừa bước vào nhà ăn liền thấy Cảnh Trăn đang bưng những món ăn sáng ra khỏi bếp. Cảnh Chí không ngồi ở chiếc bàn tròn lớn mà mọi người thường ăn cùng nhau. Nếu về nhà quá muộn hoặc quá sớm, Cảnh Chí thích ngồi ở chiếc bàn vuông nhỏ gần nhà bếp hơn. Hôm nay hiển nhiên không phải một mình cô đơn nữa mà còn có Phương Chu đang ngồi bên tay phải anh với chiếc máy tính bảng và thỉnh thoảng nhắc đến một số vấn đề công việc gần đây.

Cảnh Thước Nhi chạy ào từ lối vào nhà ăn đến chỗ bác hai của mình. Trên đường suýt đụng phải Cảnh Trăn, người đang cầm một dĩa rau trộn cắt nhỏ và kịp thời né tránh. Anh mềm mại nhìn Thước Nhi mà chưa bao giờ có trước em trai và con trai của mình.

"Chạy loạn đi đâu? Từ từ đi."

Cảnh Thước Nhi cười toe tóet nhìn Cảnh Trăn.

"Bác ba."

Trước khi Cảnh Trăn để món ăn xuống, cô bé đã áp sát vào sườn Cảnh Chí, giọng nói có thể hạ gục người đàn ông cứng rắn này.

"Bác hai! Bác cuối cùng đã trở về, Thước Nhi rất nhớ, rất rất nhớ bác!"

"Bác cũng nhớ Thước Nhi nhất. Mới hai tuần không gặp, Thước Nhi lại đẹp hơn nha."

Cảnh Chí ôm lấy cô công chúa nhỏ cười rộ lên làm Phương Chu bên cạnh không khỏi cảm thán. Không ngờ các cơ trên gương mặt của anh hai vẫn còn có chỗ để dùng.

Cảnh Chí cúi đầu, Cảnh Thước Nhi ngữa cổ lên cười thành tiếng, ánh mắt của hai bác cháu nhìn nhau ngập tràn vui sướng.

Khi hai tay của Cảnh Thước Nhi đưa lên, Cảnh Chí biết cô bé muốn anh ẳm nhưng không lập tức ẳm lên, thay vào đó, anh đứng thẳng người và liếc liếc về phía Phương Chu, khóe miệng vẫn mỉm cười.

Cảnh Thước Nhi quay đầu lại, có chút thẹn thùng, giọng nói ngại ngùng.

"Ba--"

Phương Chu từ bức thư trên tay nhìn lên, đưa tay nhéo cái mũi nhỏ như búp bê bằng sứ của Cảnh Thước Nhi.

"Ba tưởng ba đang mặc áo choàng tàng hình nha."

Cảnh Thước Nhi xoa mũi có chút hối lỗi.

"Ba! Con gặp ba mỗi ngày, Thước Nhi cảm thấy cả thế kỷ không gặp bác hai!"

Sau đó, cô dang tay về phía Cảnh Chí.

"Mới hai tuần thôi mà tiếng Hoa của Thước Nhi đã tiến bộ có thể dùng hình dung từ nha."

Cảnh Chí cười cởi mở hơn và ôm cô công chúa nhỏ vào lòng.

Cảnh Trăn và Cảnh Triều lần lượt đi ra khỏi bếp, đặt đĩa trên bàn ăn nhỏ, Cảnh Triều cung kính đứng cạnh Cảnh Chí, cung kính chào hỏi mọi người.

Cảnh Trăn ngồi trên ghế bên trái Cảnh Chí nhìn thấy Phương Chu lắc đầu với Cảnh Triều nhưng anh lại nói về Cảnh Thước Nhi.

"Đúng là bị chiều đến hư đốn mà."

Cảnh Triều không trả lời, chỉ cười, ngược lại Cảnh Chí vỗ vỗ lưng Cảnh Thước Nhi.

"Ngồi ngoan hơn đi, để bác hai ăn một chút."

Cảnh Thước Nhi không lắc lư qua lại mà ngồi trên đùi Cảnh Chí theo đường chéo sang trái, để một tay cho bác hai ăn, rồi nhìn lên như có chuyện lạ.

"Sao bác hai lại ăn cơm vào lúc này? Có phải hay không không nghe lời ăn trưa không ngon à? "

Cảnh Chí đang muốn cười ra tiếng, Cảnh Trăn múc đưa cho anh một chén cháo.

"Bác hai vừa xuống máy bay."

Cảnh Thước Nhi càng thêm nghiêm túc, lông mi dài, mắt trừng lớn, đôi mắt trong veo.

"Cơm trên máy bay dù có dở đến đâu, ít nhiều cũng phải ăn một chút, nếu không sẽ không tốt cho sức khỏe."

Tất nhiên, Cảnh Chí không giải thích với công chúa nhỏ rằng để có được nhiều thời gian chơi cùng mấy đứa nhỏ trong nhà hơn mà anh đã bắt đầu làm việc ngay khi vừa lên phi cơ để được về thẳng nhà khi phi cơ hạ cánh. Mà anh chỉ hỏi Cảnh Thước Nhi gần đây đã làm những gì. Anh uống cháo và lắng nghe giọng nói nhẹ nhàng, tròn trịa của cô công chúa nhỏ.

Cảnh Trăn một tiếng, một tiếng phụ họa đến khi nghe tiểu công chúa nói Cảnh Triều sẽ đưa cô bé đi xem phim và còn muốn anh dịch cho mình đã ngẩng đầu nhìn người.

"Người nào có nhiều thời gian như vậy? Từ nay để Tiểu Tịch đưa Thước Nhi đi xem. "

"Hừ."

Mặt cô bé đang trên chân trở nên xám xịt, bĩu môi mỏng, đôi má ửng hồng.

Cảnh Chí cố nhịn cười, bánh bao tôm pha lê vừa cắn một miếng được để lại vào đĩa.

"Ai ăn hiếp con?"

----------------------------

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.