Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 18-1: PN. Bệnh Cảm 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

......... Tiểu Kịch Trường này Tác Giả viết làm quà tết 2019....... Hai Ba Con Cảnh đại thần quá ngọt, quá dễ thương..... nhất là Cảnh đại thần a.....

"Nhóc thúi!"

Giọng nói như ngọn lửa cuối đông đốt cháy lỗ tai Phương Chu.

"Gọi bao nhiêu cuộc cũng không thấy trả lời!"

Phương Chu đang vội bước trên đại sảnh phòng cấp cứu bị tiếng rầy la này càng thêm hoảng sợ. Anh dừng lại và rời khỏi điện thoại nhìn vào màn hình. Là Cảnh Chí không sai, nhưng sao giọng điệu lo lắng lại xuất phát từ trong miệng ông anh hai dẫu trời có sập xuống trước mặt cũng không hề đổi sắc.

"Liên tiếp có cuộc hội chẩn khẩn cấp."

Phương Chu vội vàng giải thích.

"Anh hai có chuyện gì vậy?"

Cảnh Chí bỏ qua những lời xàm xí của Phương Chu, đi thẳng vào chủ đề chính.

"Tiểu Triều bị bệnh, em không biết sao?"

Kể từ khi Phương Chu vào làm việc trong bệnh viện, và ngay cả khi anh ấy vẫn đang học trường y, sức khỏe - thể chất và tinh thần của cả gia đình đương nhiên được chuyển từ Bác Triệu lớn tuổi sang Phương Chu.

Tuân theo ý tưởng của một nhà kinh doanh, Cảnh Chí sẽ không bỏ qua bác sĩ Phương, người đang ở gần mặt nước nhất. Đặc biệt phần phân tích kết quả sau các kỳ thi ở thời trung học, Phương Chu trong trường đại học cũng không thoát khỏi phân tích bệnh sử mà sinh viên y khoa phải trải qua. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp tiến vào lâm sàng, chủ nhiệm Phương đã một mình đảm đương một phía, không ngờ rằng mỗi năm Cảnh Chí đều bắt cả nhà đi khám sức khỏe và còn để anh làm một bản báo cáo về tình trạng sức khỏe của cả gia đình. Thật sự là muốn theo dõi trình độ hồi báo các bệnh nghi nan khó chữa của anh mà thôi.

Trưởng khoa Phương rất bất đắc dĩ, hầu hết những người tiếp xúc với trung tâm chấn thương đều là những bệnh nhân mà tính mạng như mành treo sợi tóc. Về giá trị của ion kali huyết thanh 3,4 phông chữ màu đỏ và đậm trên phiếu khám bệnh, Cảnh Chí lại cảm thán nhìn chăm chú, anh chỉ có thể ăn nhiều trái chuối tiêu hơn chứ không thể đưa ra thêm những đề nghị, sáng kiến nào khác.

Phương Chu bỏ qua đám đông đang đứng chờ thang máy, bước vào cầu thang, trong lòng bất lực đến thế nào vẫn phải làm bộ nói đúng trọng tâm.

"Em biết, nó bị cảm từ mấy hôm trước. Nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước."

"Cảm xoàn?"

Giọng nói của Cảnh Chí rất nặng.

"Có thể sốt đến 40 độ sao?"

"Bị sốt?"

Phương Chu dừng lại giữa hai tầng, dựa vào góc tường.

"Bắt đầu sốt từ khi nào?

"Để nó tự nói cho em biết."

Cảnh Chí ấn nút mở loa ngoài của điện thoại.

Sau vài giây, tiếng chào hỏi của Cảnh Triều vang lên từ điện thoại. Thiếu niên mười bốn tuổi, đó là lúc đang giai đoạn thay đổi giọng nói, và giọng nói nhiễm chút ít của tuổi thiếu niên và có hơi trầm một chút.

"Chú út."

Phương Chu ừ một tiếng.

"Con bắt đầu sốt khi nào và có các triệu chứng khác nào không?"

Cách nói chuyện của Cảnh Triều không hề có chút nào là cảm giác chán nản, mệt mỏi khi bị sốt cao, cậu vẫn hoạt bát, năng động.

"Có lẻ phát sốt từ đêm qua. Con nghĩ sẽ không sao ngủ một giấc thì tốt rồi. Triệu chứng là nhiễm trùng đường hô hấp trên thông thường, ho khan và có đờm, toàn thân rả rời, không còn chút sức lực nào."

'Bốp!'

Cậu nhóc chưa kịp nói xong đã bị Cảnh Chí tát vào đầu một cái.

"Không còn chút sức lực nào mà còn đi tập thể dục buổi sáng."

"Con biết sai rồi ..."

Cảnh Triều thì thầm lẩm bẩm, đương nhiên sẽ không nói là đã hứa với Tiểu Tịch hôm nay sẽ dạy cậu bé cú đá bán nguyệt.

Phương Chu nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, chắc cũng hiểu được cơn tức giận của Cảnh Chi đến từ đâu.

"Thuốc cảm mấy hôm trước chú đưa, con uống hết chưa?"

Đầu bên kia điện thoại trống trải vài giây, Cảnh Triều do dự vài lần, vẫn là nói:

"Không có, con không uống."

"Thực là giỏi."

Lời nói của Cảnh Chí có chút nghiến răng nghiến lợi.

Đại khái có thể tưởng tượng đôi mắt và áp suất thấp của Cảnh Chí có thể ví như công cụ chấp hình án tử. Giọng nói của Phương Chu từ từ.

"Tại sao con không uống?"

"Uống vào sẽ cảm thấy buồn ngủ..."

Vẻ ngoài thận trọng của Cảnh Triều thật làm cho người khác đau lòng mà. Mấy ngày nay, Cảnh Tịch - Cảnh Triều đang rất vội vàng cho kỳ thi cuối kỳ. Phương Chu biết dù đang trong kỳ thi nhưng những nhiệm vụ mà Cảnh Chí giao cho Cảnh Triều không hề giảm bớt chút nào. Cảnh Triều không phải đứa trẻ sẽ than mệt mỏi nhưng dù có sức đề kháng tốt đến đâu cũng không thể sống sót trong tình trạng quá tải liên tục này.

Phương Chu tiếp tục nhấc chân đi về phía văn phòng.

"Anh hai lấy hai viên Tylenol trong hộp thuốc trong phòng em cho nó uống trước. Sau đó lập tức đưa Tiểu Triều tới đây, nhớ đeo khẩu trang, gần đây cảm cúm lan tràn."

"Ừ."

Cảnh Chí lại nghe điện thoại.

"Nó sốt cao đến vậy, trên đường đi có nên mang theo cái gì không? Có nên gọi xe cấp cứu không?"

Phương Chu bật cười một tiếng.

"Đừng! Anh hai, mình anh đưa nó đến là được cũng đừng mang theo bất cứ thứ gì."

Dường như có chút lo lắng, anh nói thêm một câu.

"Cẩn thận lái xe an toàn."

🍀🍀🍀

Khi Cảnh Chí đưa Cảnh Triều đến văn phòng của Phương Chu, Phương Chu đứng cạnh tường đang bị một đoàn bác sĩ bao quanh, đối mặt với phim CT trên đèn xem và thảo luận về điều gì đó.

Khi mọi người nhìn thấy vị khách còn chưa hết bối rối, họ đã bị tiếng gọi "Anh!" của Phương Chu kéo lại và quay đầu trở lại tấm phim trên tường. Mọi người trong phòng ít nhiều cũng có nghe nói, hai người anh của Phương Chu không người nào dễ chọc vào.

Cảnh Triều vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, phản ứng đầu tiên của cậu nhóc là chen vào trong đám đông để nghe mọi người thảo luận về hồ sơ bệnh án, bước từng bước nhỏ đến đó, đột nhiên bị bàn tay to lớn của Cảnh Chí nắm cổ áo kéo lại, anh xách cậu nhóc đến bên ghế sô pha, ánh mắt sắt bén ra hiệu cho nhóc ngồi xuống.

Cảnh Triều đuối lý, mím môi lúng túng hướng Cảnh Chí nói một câu.

"Con sai rồi."

Ánh mắt cậu nhóc lại không tự giác quét về góc tường Phương Chu đứng, cho đến khi ai đó vô tình rơi vào ánh mắt liếc xéo của chú út mình và bị nhìn chằm chằm mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt lại.

Cuộc thảo luận bệnh án cũng không kéo dài lâu, đám người đã rời đi, Cảnh Triều nhìn Phương Chu đi tới, lập tức khoanh tay muốn đứng dậy, còn chưa kịp đứng thẳng chân, sau ót đã bị đánh mạnh một cái.

"Ngồi xuống lại đi! "

Cậu nhóc thấp thỏm nhìn lên biểu hiện của chú mình, ngoan ngoãn ngồi lại. Phương Chu đưa tay áp vào trán của cậu nhóc, mu bàn tay vừa mới chạm vào, lông mày của anh như có chút nhíu lại, sắc mặt lập tức trầm xuống. Anh ngay lập tức lấy nhiệt kế và đo, nhiệt độ là 40,2 độ.

"Phát sốt cũng là chuyện có thể chịu đựng?"

Phương Chu căm giận la rầy.

"Chú dạy cho con nhiều kiến thức y học như vậy chỉ để thưởng thức?"

Bị rầy la, Cảnh Triều cúi đầu, rất đáng thương.

"... Thực xin lỗi."

Có Phương Chu bên cạnh, sự hoảng loạn vừa rồi trên điện thoại của Cảnh Chí đã bay mất, giọng điệu trở lại bình thường.

"Nó muốn ăn đòn."

"Anh đưa Tiểu Triều đi lấy máu, chụp X - quang phổi và kiểm tra bệnh cảm. Tất cả đều ở tầng một của phòng cấp cứu."

Phương Chu ở trên máy tính, nói lời dặn của bác sĩ.

"Để em xem hôm nay ai trực ở khoa hô hấp. "

Đó là một mùa đông khắc nghiệt, thời tiết lạnh giá, dịch cảm cúm hoành hành khắp các ngõ ngách của Thành Phố A, và khoa cấp cứu quá đông. Cảnh Triều chưa bao giờ đến đây với thân phận bệnh nhân, từ nhỏ sức khỏe của cậu nhóc rất tốt, dù đôi khi mắc phải một số bệnh ho, cảm xoàn, cậu nhóc chỉ đến các bệnh viện tư nhân của Cảnh Giang để khám. Cảnh tượng đông đúc và mất trật tự này làm cậu không khỏi nhíu mày.

Số người xếp hàng chờ khám ở cửa sổ dài vặn vẹo như rắn, không gian giữa người chật hẹp khiến Cảnh Triều không thoải mái.

Bệnh nhân đi ngang qua vai cậu nhóc thỉnh thoảng lại ho dữ dội, Cảnh Chí sẽ luôn có kinh nghiệm ngay từ lần đầu tiên, sau đó anh kéo Cảnh Triều ra phía sau mình để che chắn lại. Tiểu Triều được bờ vai rộng lớn của ba che chở, sốt cao khiến cả người mơ mơ màng màng nhưng trái tim lại rất an tâm và ấm áp.

Cậu nhóc không phải đứa nhỏ nói nhiều, cả người khi bị bệnh hơi thở càng lạnh hơn, không một lời lặng lẽ đi theo Cảnh Chí, lấy máu rồi đi vào phòng chụp X Quang. Cho đến khi bác sĩ bên trong đuổi Cảnh Chí ra ngoài, cậu nhóc mới quay đầu lại kêu một tiếng.

"Ba."

Mí mắt nặng nề nóng rực rũ xuống hai lần, hai hàng lông mi như dính chặt vào nhau. Đôi mắt kiên định, cứng cỏi của ngày thường bỗng như bị bôi một lớp hồ, đọng lại và ẩm ướt.

Đáy lòng Cảnh Chí như bị đào mất một miếng thịt, nhẫn nhịn một bụng lửa giận như tức thì đốt cháy mất, anh đưa tay xoa xoa cái đầu tóc xù xù của con trai, ôn tồn nói:

"Ba đợi con ở cửa."

Khi trở lại văn phòng Phương Chu, trong phòng có thêm một người nữa, Phương Chu đứng dậy giới thiệu:

"Đây là bác sĩ Thái, trưởng khoa khoa hô hấp."

Cảnh Chí bước tới chào hỏi. Mái tóc ngắn ngang vai, đeo kính gọng vàng của trưởng khoa Thái làm hàng lông mày càng thêm thanh tú, cười hiền hậu, giống như một giáo viên mẫu giáo. Lên tiếng khen anh tuấn, sang trọng theo lệ giao tiếp, sau đó vỗ vỗ cánh tay của Cảnh Triều.

"Lại đây, ngồi xuống kiểm tra phổi."

Sau một hồi hội chẩn, khám bệnh kết quả báo cáo và hình ảnh chụp X - quang phổi cũng được đưa ra. Phương Chu nhìn chăm chú vào máy tính trong ba giây, vẻ lo lắng trên mặt giống như núi sắp sập xuống làm cho người không khỏi rùng mình, đưa ngón tay chỉ vào Cảnh Triều.

"Tự mình tới coi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.