Phương Chu vẫn ngồi trên bàn ăn như cũ đang há to miệng nhìn người ngoài hành tinh Lâm Dục.
Cậu vốn biết tính tình Huấn Luyện Lâm không bình thường, nhưng có thể trước mặt Cảnh Trăn cuồng vọng, nông nỗi đến thế là lần đầu tiên cậu thấy. Từ trước đến giờ, cậu chỉ tưởng cũng không dám tưởng.
Cảnh Trăn đang tận lực nắm chặt nấm đấm ức chế cảm xúc của mình. Rất nhiều lần Phương Chu đều nhìn thấy gân xanh trên cánh tay của anh ba ẩn hiện, ẩn hiện như muốn vỡ ra.
Thật ra hôm nay Cảnh Trăn quá mệt mỏi, anh từ khi nhìn thấy Lâm Dục thì tất cả các dây thần kinh của anh đều căng chặt không có một chút nào được nới lỏng ra. Thêm vào đó, tất cả những hành động của Lâm Dục trong ngày hôm nay, nháy mắt đem tất cả những gì anh dạy dỗ, răn dạy mấy năm qua coi như xóa bỏ hết. Anh lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi lựa chọn của mình, mấy năm nay chuyện Lâm Dục có phải hay không thật là một chuyện tốt.
Cái này đấu trí so với dũng khí, bây giờ Cảnh Trăn thật không muốn trình diễn lại, nhẹ đứng lên, ánh mắt lạnh nhạt áp xuống con ngươi khiêu khích của Lâm Dục.
"Cậu nếu không muốn trở về thì ở lại đây đi. Tôi sẽ phân phó dì Vân đem phòng khách dọn dẹp cho cậu, sớm một chút nghỉ ngơi."
Lại đối với Cảnh Chí hơi hơi khom người.
"Anh, Trăn nhi lên lầu trước."
Nói xong liền vòng qua Lâm Dục, một bóng cô đơn vô lực mang theo mỏi mệt bước lên lầu.
Lâm Dục ngẩn người, nhìn Cảnh Trăn đã đi lên cầu thang, mới phản ứng lại vừa định tiến lên, lập tức bị Triệu Tư Đạc giữ chặt lại.
"Có chuyện gì, ngày mai lại nói. Còn xem anh ta là sư huynh thì nghe lời trở về phòng ngủ đi."
Lâm Dục không sợ Triệu Tư Đạc, cậu chỉ sợ sư huynh không vui, vì thế mặc cho Triệu Tư Đạc lôi kéo cậu.
"Tứ ca!"
Tiếng kêu này của Lâm Dục rất chân thành, không giống vừa rồi bị Cảnh Trăn ép buộc xin lỗi làm cho Triệu Tư Đạc tức khắc tưởng tượng giống hai năm trước rất muốn đem cậu ôm vào lồng ngực, đưa tay dò đầu cậu bị những sợi tóc cứng đâm xót cả bàn tay. Nhưng mà anh không có làm vậy. Anh dẫu đầu có lớn cỡ nào cũng hiểu rỏ ý của Cảnh Trăn, cũng biết dạy dỗ em út không thể một bên dạy một bên cưng chiều.
"Em không phải muốn ở lại nơi này với sư huynh sao ? Đều đáp ứng em rồi sao vẫn còn còn hùng hổ như vậy?"
Lâm Dục khóe miệng thoáng giựt một cái, đã không còn kiệt ngạo không kềm chế được.
"Tứ ca, em hình như lại chọc sư huynh."
Triệu Tư Đạc đem ánh mắt nhìn Lâm Dục 'Cậu giờ mới biết được a!' Miệng lại nhẹ nhàng nói.
"Đáng đời."
Anh vẫn là không đành lòng nhìn sư huynh đệ hai người ngày càng xa cách nên nói:
"Suy nghĩ thật kỹ cậu đã làm những việc ngu xuẩn nào, đã nói những lời nói hỗn láo, không suy nghĩ gì làm cho sư huynh mình tức giận đến như vậy, đừng mãi rối rắm trong suy tưởng anh ta không quan tâm, mặc kệ mình. Anh ta nếu không quan tâm cậu còn vì cậu nuốt xuống một bụng khí lớn như vậy sao ?"
🍂🌵🍂
Phương Chu bước vào thư phòng Cảnh Trăn đã 11 giờ khuya. Một thân áo ngủ màu trắng sữa, đặc biệt có hình dáng thỏ con rất dễ thương.
"Không đi ngủ tới đây làm gì?"
Cảnh Trăn đem hai mắt đầy tơ máu trừng nhìn Phương Chu.
Cậu bé một chút cũng không sợ, nhìn lướt qua thuốc bao tử trên bàn Cảnh Trăn chưa kịp uống, lười biếng nói:
"Anh, cơm tối bị anh hai gấp đồ ăn, ăn no quá."
Cảnh Trăn tiếp tục trừng.
"Ăn không nổi ai kêu cố, anh hai không có cổ hủ như vậy a!"
"Anh hai không phải sợ anh lạnh nhạt em sao, em không thể không biết xấu hổ."
Cảnh Trăn bị chấn động, bất tri bất giác cảm thấy Phương Chu đã lớn hơn rất nhiều, có thể dễ dàng đọc hiểu tâm tư của anh, thẳng thắn thành khẩn tiếp thu tâm ý của anh. Phảng phất ngày hôm qua, lúc Phương Chu vai đeo hai túi hành lý đến Cảnh gia chỉ là một đứa bé quật cường, đao thương bất nhập, hôm nay đã trổ mã hiểu biết lý lẽ biết phân nặng nhẹ của một thiếu niên. Anh cảm thấy hơi tự trách bản thân mình vì mình thường thường coi Phương Chu như một đứa bé mà đỗi đãi.
Cảnh Trăn ngồi xuống bên cạnh Phương Chu.
"Điều anh hai sợ có lý sao?"
Phương Chu không trả lời lại.
"Anh, huấn luyện viên là sư đệ của anh, hai người trước kia chắc rất thân thiết phải không?"
Cảnh Trăn tỉ mỉ quan sát biểu tình của Phương Chu, thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc nên không muốn lừa gạt cậu bé lập tức nói:
"Ưm. Huấn luyện viên của em lúc đi theo anh vẫn còn là một bé con."
Phương Chu điều chỉnh lại tư thế ngồi khó có được tư thế nghiêm túc như bây giờ.
"Em trai ruột là em trai, sư đệ cũng là em trai. Anh sợ lạnh nhạt em, anh không sợ lạnh nhạt huấn luyện viên sao ?"
Cảnh Trăn vừa nghe, tức khắc cười thật tươi. Anh vốn cho rằng Phương Chu là đứa bé mẫm cảm vì Lâm Dục đột nhiên xuất hiện ít nhiều cảm thấy có chút mất mát, thật không ngờ lại hoàn toàn trái ngược lại. Phương Chu không có lo được lo mất âm thầm hao tổn tinh thần, mà lại đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì Lâm Dục cân nhắc suy tư. Cảnh Trăn đột nhiên cảm thấy nhà này có một em trai như vậy cảm giác như lụm được bảo bối hiếm có, không biết sao lại muốn đưa tay xoa xoa tóc của cậu.
"Trên người còn đau không? Huấn luyện của em ra tay cũng không biết nặng nhẹ."
"Đã hết đau. Anh! đừng chuyển hướng đề tài."
Phương Chu thực không biết làm sao nhìn Cảnh Trăn đang ra sức cười, lắc lắc cánh tay của anh.
Cảnh Trăn cố thu lại khóe miệng, ánh mắt vẫn không dấu được ngập tràn vui vẻ.
"Dẫn nó về nhà cho nó ăn cơm, để cho nó ở lại trong nhà, từ đâu cho em thấy anh lạnh nhạt nó."
"Anh hôm nay dữ như vậy...."
Tròng mắt Phương Chu chuyển chuyển, hình như không thể nghĩ ra thêm được cái gì để phản bác lại, chỉ nói :
"Dù Em có phạm sai lầm lớn đến đâu, tính tình nóng nảy không tốt đến mấy, anh cũng chưa từng dữ với em như vậy."
Cảnh Trăn nói:
"Hai đứa không giống nhau, em mới vừa quay về Cảnh gia, có rất nhiều yêu cầu cần thích ứng. Hơn nửa... vốn .... chúng ta thiếu em."
Phương Chu sửng sốt, chẳng qua cậu thấy anh không thoải mái lắm, muốn trò chuyện với anh đôi câu. Không ngờ đến, Cảnh Trăn mở miệng liền nói tới những chuyện mà trước giờ giữa hai anh em chưa từng nói qua. Hiện giờ Phương Chu thật sự cảm thấy mình thực hạnh phúc, đứa bé lương thiện là chưa bao giờ cảm thấy ai thiếu ai gì đó. Trước khi cậu bước vào Cảnh Gia không bao giờ nghĩ đến mình sẽ có hai anh trai bước vào cuộc sống của chính mình, sẽ vì mình mở ra một bầu trời mới. Cậu biết rất rỏ hai anh trai của mình đều là người tốt nhưng không cần phải đối với mình tốt đến như vậy. Vì thế, cậu cúi thấp đầu xuống, đỏ mặt, lôi kéo lỗ tai nói:
"Không phải vậy. Này cùng phạm sai lầm là hai việc khác nhau."
Cảnh Trăn xoa xoa tóc còn hơi ướt của cậu bé.
"Em ở bên ngoài chịu nhiều khổ như vậy, anh sao cam lòng đối với em lạnh lùng sắc bén chứ."
Phương Chu chửi thầm, chẳng lẽ không có sao? Quay đầu lại nhìn thấy trong con ngươi Cảnh Trăn lộ ra đau lòng, cậu bé Phương Chu là không thói quen như vậy ôn nhu huynh hữu đệ cung trong bầu không khí đều là những hình ảnh bong bóng màu hồng, thừa dịp da gà còn chưa dựng thẳng đứng lên, vội vàng quay đầu đi và nói.
"Vậy đối với huấn luyện đâu? Đều là em trai vì cái gì anh không thể ôn nhu một chút với anh ấy?"
"Anh hôm nay còn không ôn nhu?"
Cảnh Trăn cười cười nhìn Phương Chu.
"Em đi hỏi nó, nếu chuyện này ở vào hai năm trước, nó dám diễu võ dương oai như vậy bây giờ còn có thể thoải mái nằm ở trên giường sao?"
Phương Chu nhớ rõ nghe Cảnh Chí nói qua anh ba của cậu vốn không phải là người ôn nhu, đoán chừng hành động nhanh hơn ý thức. Nhưng mà nghĩ đến Cảnh Trăn mỗi lần đều đối với mình hướng dẫn từng bước giảng giải đạo lý, trong lòng thật là ấm áp. Nói chuyện cũng có vài phần tự tin hơn.
"Anh! Hôm nay hai người tổng cộng mới nói có mấy câu, anh liền cho huấn luyện viên đã sai này, sai kia rồi."
Nói tới đây mặt đã đỏ ửng, nhưng mà lời đã ra miệng không thể nào nuốt trở lại được nữa.
"Chẳng phải lần nào anh không phải cùng em nói rõ ràng, em tinh tường biết sai rồi mới phạt sao?"
Cảnh Trăn nghiêm túc lên, trong ánh mắt mang theo chút lơ đãng hờn ý.
"Chẳng lẽ anh oan uổng nó? Anh nhận định sai nó dám nói một chữ nói không ?"
Phương Chu thở nhẹ một hơi, ngữ khí không khỏi làm người đau lòng lên.
"Anh, có thể nói ra oan ức, liền không tính uất ức. Chân chính uất ức là nói không nên lời....."
🍂🌵🍂
Lâm Dục giờ phút này cả người đều quấn trong cái mền chỉ để lộ ra cái đầu nho nhỏ. Nằm trên cái giường lớn trong phòng khách quen thuộc ấm áp giành cho cậu.
Cậu "Hắt xì....Hắt xì....Hắc xì!!!" Hắt xì liên tục. Cậu chửi thầm kỳ quái rõ ràng mình bật điều hòa đến độ ấm cao nhất rồi mà...
Nhưng mà thật kỳ lạ, đã ngủ trên giường lớn quen thuộc, nhìn giấy dạ quang trên trần nhà là một tay Cảnh Trăn dán lên cho cậu, ngay cả mùi hương trong phòng đều có thể kích thích cậu quay cuồng trong hồi ức thế mà Lâm Dục vẫn ngủ không được yên giấc lắm.
Tính tình cậu vốn không tinh tế lắm, nhưng mà từ khi quyết định về nước đến hôm nay nhìn thấy sư huynh, ngày ngày ép dạ cầu toàn. Kỳ thật cậu chưa từng trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, mũi đột nhiên như bị đổ nước axit sulfuric vào đột đột đột sủi bọt lên.
Vào đêm khuya mấy tháng này, bao nhiêu lần, cậu âm thầm mơ tưởng chờ mong hình ảnh cùng sư huynh gặp mặt, tưởng tượng quá sư huynh đưa tay vỗ vai cậu, hung hăng xoa xoa đầu cậu, cũng bởi vì khả năng sắp sửa chịu phạt mà nơm nớp lo sợ từng đêm, bất quá cuối cùng sau khi bị phạt, sư huynh sẽ nấu cho cậu những món ăn ngon cùng thoải mái mà cười với cậu.
Những chuyện của ngày hôm nay thật là ngoài suy nghĩ cùng dự đoán của cậu.
Nhưng mà cậu cũng biết, này tất cả đều là chính mình hướng vào họng súng của sư huynh tìm đường chết, kết quả phạm hết những sai lầm sư huynh ghét nhất. Quả nhiên, hai năm không bị đánh, lá gan cũng lớn lên không ít.
Vì thế, ở trên bàn ăn vào buổi sáng ngày hôm sau, khi Cảnh Trăn nhìn đến cậu, hai cái quầng thâm thật lớn gắng dưới hai mắt, hai mí mắt sụp xuống như không thể thấy được hai con ngươi, Cảnh Trăn thật sâu mà nhíu mày.
"Không cần tập thể dục buổi sáng sao?"
Lâm Dục thiếu chút nữa đem ngụm sữa bò vừa mới uống vào phun ra tới, lại bị gương mặt đen của sư huynh sinh sôi nghẹn trở về.
"Khụ! Em đến câu lạc bộ luyện."
Cảnh Trăn trừng liếc cậu, cũng không phải cảm thấy Lâm Dục sẽ lấy chính mình huấn luyện mà ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đứa sư đệ này của anh những cái mà người thường sẽ không thể tưởng được sai đều sẽ phạm, chính là sẽ không lười biếng. Chẳng qua là người đã lớn như vậy rồi trước nay đều chỉ biết lăn lộn thân thể của mình.
"Vậy cậu còn ăn nhiều như vậy?"
Cảnh Trăn đưa tay như lập tức muốn lấy dĩa cơm trên bàn của Lâm Dục.
Ai ngờ Lâm Dục nhanh tay lẹ mắt mà bưng lên cái đĩa nhảy dựng ra phía sau.
"Sư huynh, em muốn ăn! Thân thể em vẫn còn muốn cao lớn a."
Cảnh Trăn bất động, con ngươi vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú cậu. Không phải anh quá tức giận, chỉ là Lâm Dục sau khi trở về, từ trong miệng cậu nghe được câu nói đầu tiên không giận dỗi không bực bội, Cảnh Trăn thoáng ngây người, thấp thoáng bóng dáng Tiểu Dục sống thoát không cố kỵ phảng phất đã quay trở lại.
Lâm Dục cũng không biết Cảnh Trăn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tại sao mình làm cái gì cũng đều có thể chọc tới sư huynh, nhưng mà vẫn ôm đĩa cơm chặt hơn nữa.
"Em cũng sẽ không ăn nhiều lắm, sẽ không đau sốc hông."
Cảnh Trăn vẫn không nói chuyện.
Lâm Dục đưa đậu đỏ khoai sọ vào trong miệng.
"Lần trước ăn được đồ sư huynh làm cũng đã hai năm trước."
Cảnh Trăn sau khi nghe xong, trong lòng như bị một cái nắp chai quặn mạnh một cái, đêm qua cùng Phương Chu nói chuyện xong, anh trằn trọc đêm không chợp mắt. Ngủ không được mấy tiếng, liền dậy tập thể dục buổi sáng nướng điểm tâm. Anh biết Lâm Dục vẫn luôn thực thích ăn món ngọt chính tay mình làm, chẳng qua, trước mắt người cùng ngày hôm qua cũng ở chỗ này cậu ta hướng mình khiêu khích kêu gào, thật là một người sao.
Lúc này, vùi đầu uống cháo Phương Chu đột nhiên ngẩng đầu lên, lôi kéo góc áo Lâm Dục.
"Huấn luyện buổi tối trở về ăn đi, hôm nay thứ sáu, chúng ta sẽ không về nhà quá muộn."
Phương Chu đem ánh mắt chuyển qua nhìn Cảnh Trăn phóng tới con mắt hình viên đạn, bất quá cậu chính là không quay đầu nhìn anh trai, cố tình nói thêm.
"Lại để cho anh ba xuống bếp a."
🔹🔹🔹
Kỳ thật, Cảnh Trăn nấu ăn cũng không xem là ngon lắm, chẳng qua anh từ trước đến nay luôn là một người tận tâm, thói quen thập toàn thập mỹ, những việc nhà như nấu ăn vào đến tay anh liền tăng thêm vài phần tinh xảo cùng đẹp mắt.
Sứa uớp lạnh, cua hấp măng tây, tơ vàng bọc tôm he cầu, cơm gà om vàng, bởi vì thời gian có hạn chỉ dùng nấm đông cô làm phụ liệu hầm cách thủy nấu tô canh nhỏ.
Cảnh Trăn, Phương Chu, Lâm Dục ba người ngồi ở bàn ăn thật dài thoáng nhìn có chút vắng vẻ, nhưng là bởi vì bàn ăn được bày biện chăm chút, rau quả cũng được bày cùng nhau cũng cảm thấy được vài phần ấm áp.
Phương Chu múc mỗi người một chén canh.
"Anh hai hôm nay không về ăn?"
"Ừ. Vốn dĩ anh cũng phải đi công ty hỗ trợ."
Cảnh Trăn thuận tiện trừng mắt nhìn liếc mắt người khởi xướng Phương Chu một cái.
Phương Chu hoàn toàn không cảm thấy có cái gì, còn đem mặt thò lại gần một chút.
"Vậy anh có phải hay không cảm ơn em nha?"
Cảnh Trăn thu hồi ánh mắt, nghẹn một cổ khí.
"Anh thấy em thực quá rảnh rỗi nha, từ hôm nay, mỗi ngày làm nhiều thêm một bộ đề."
Phương Chu chu chu miệng ra, nhưng mà cậu bé vẫn là lo lắng Cảnh Trăn, nhìn thấy anh vội đến dựa vào thuốc bao tử chống đỡ, cậu thật khó không thể không đau lòng.
"Anh gần đây sao lại bận rộn đến như vậy chứ?"
Cảnh Trăn húp một muỗng canh, nói:
"Ba lần này trở về, phải làm một bộ cổ phần chuyển giao, rất nhiều việc cần chuẩn bị."
"À!"
Phương Chu như suy tư gì đó mới nói.
"Vậy ba cùng với dì khi nào trở về?"
Một câu chưa xong, liền nghe được một trận ho mãnh liệt của người đối diện Lâm Dục đang húp canh.
Cảnh Trăn vội vàng đoạt lấy chén canh của cậu ta, rút khăn giấy đưa cậu.
"Có chuyện gì vậy? Cậu là đang đả thông quản hòa khí quản sao?"
"Khù khụ!" Lâm Dục còn không có ngừng ho đã vội vã đặt câu hỏi, hỏi Phương Chu.
"Cậu! Cậu kêu ba mẹ sư huynh là gì?"
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau