Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 6-6



Lâm Dục cảm thấy rất nhiều lần ở trước mắt một mảnh tối đen, lại bị dây lưng đánh đau tỉnh lại, cậu lúc này thật hy vọng chính mình lập tức có thể ngất xỉu đi.

"Sư huynh! Em không nên dối gạt ba."

Thanh âm của cậu không hề có chút tự tin, nhẹ như không khí bay, lại như là xuyên qua đất, không biết được ngọn nguồn.

"Sư huynh, em thật sự biết sai rồi. Khi đó cũng bởi quá nhớ anh."

Tay Cảnh Trăn tức khắc nặng trịch như bị rót chì không thể cử động được nữa.

Phía sau quất đánh biến mất, Lâm Dục đột nhiên mềm nhũn như một búp bế từ trên tay vịn sô pha dần dần rơi xuống đất, may mắn hồn Cảnh Trăn còn không có phiêu xa quá vội vã bước lên đưa tay ôm ngang Lâm Dục đã ướt như chuột lột.

Cảnh Trăn nhìn trên đôi lông mi của cậu không biết là đọng nước mắt hay mồ hôi thấm ướt, bất đắt dĩ nói:

"Tiểu Dục! Anh không yêu cầu em phải trình diễn một màn phụ từ tử hiếu, nhưng mà lễ phép cơ bản là ranh giới cuối cùng."

Toàn bộ thân mình của Lâm Dục đều trầm luân ở trong ngực quen thuộc của Cảnh Trăn, chỉ trong nháy mắt cậu vậy mà cũng có thể trộm được phù sinh vui cười.

Thanh âm Cảnh Trăn đột nhiên trầm xuống.

"Như thế nào, nhất định phải huy roi cùng em nói?"

Quen thuộc ngữ điệu làm Lâm Dục theo bản năng căng thẳng thân mình.

"Sư huynh! Em đã biết, em xin lỗi, về sau sẽ sửa!"

Cảnh Trăn là một người ôn nhu, chăm hoa trồng cỏ, nướng điểm tâm, dạy học trồng người. Nhưng mà tuyệt không phải lúc thoa thuốc.

Chỉ là Lâm Dục lại không giống Cảnh Trăn hoặc Phương Chu, thói quen kiên cường ẩn nhẫn không ra tiếng mà chịu đựng là không có khả năng.

"Sư huynh!"

Cảnh Trăn ừ một tiếng coi như đáp lại, chuyên chú với động tác trên tay, yên lặng chờ bên dưới.

"Sư huynh!"

"Ừ..." Thanh âm đã hơi trầm xuống, hơi mang một tia không kiên nhẫn.

"Sư huynh!"

"Ừ?" Cảnh Trăn lực đạo trên tay không hiểu thấu mà tăng lên.

"Nói đi!"

Lâm Dục đem hai hàng lông mài soái khí khoanh lại cùng một chỗ, thanh âm như theo hàm răng nặng đi ra.

"Từ nay có thể không cần dữ như vậy có được không?"

Cảnh Trăn dừng một chút, nhướng mày.

"Anh hung dữ sao?"

"Ngày hôm qua, em tưởng rằng anh không nhận em làm em sợ tới mức......"

Giọng nói Lâm Dục càng ngày càng nhỏ dần, mới vừa rồi cởi quần dẩu mông trên sô pha bị đánh cũng chưa thẹn thùng, đỏ mặt như lúc này.

Cảnh Trăn cười nhạo.

"Lâm thiếu gia cũng có lúc sợ a."

"Sư huynh, anh liền tính đánh gãy chân em, cũng sẽ không bỏ mặt cùng không màng tới em đúng không?"

Lâm Dục mạnh quay đầu lại, thuận tiện làm mông mình tạm thời thoát ly ma trảo của Cảnh Trăn.

Cảnh Trăn lúc này không hề đau lòng chút nào một phen bắt Lâm Dục trở về, ngữ khí nghiêm túc lên.

"Không có người bỏ em, chỉ có tự em cam chịu mà thôi."

Tim Lâm Dục đột nhiên đập nhanh lên, trầm mặc một hồi, vẫn là nói:

"Sư huynh! Vẫn là trách em đi."

Cảnh Trăn đương nhiên biết rỏ Lâm Dục đang nói cái gì. Hai năm trước Lâm Dục ở đỉnh cao tuổi nổi loạn, đánh nhau nháo sự đã thành thói quen hằng ngày rất bình thường. Nhưng cố tình lần đó, đánh một đứa nhỏ đích thực dòng dõi Cảnh Gia, tính ra cũng gọi Cảnh Trăn là anh.

Cảnh Trăn nhìn bộ dạng này của Lâm Dục, cười nhạo một tiếng.

"Làm phản đi à nha, ai cùng anh cáu kỉnh bỏ đi luôn ?"

"Không có!"

Thói quen tranh luận sau lại trầm tư thật lâu.

"Lúc ấy không phải vẫn còn nhỏ sao, sư huynh không giúp em, cũng không mắng em, đánh em, em cho rằng......"

Lâm Dục không có nói tiếp, cho dù đã qua hai năm, bây giờ nhớ lại tâm tình ngay lúc đó vẫn cứ sinh động như thật phảng phất giống như vừa chịu oan ức vào ngày hôm qua vậy.

Người ta cha mẹ mang theo đứa con đến tận nhà. Cảnh Trăn tuy không quen nhìn cách làm này, nhưng rốt cuộc Lâm Dục sai, cũng chỉ đành thay cậu xin lỗi. Nhưng lúc đó cậu lại kiêu ngạo như vậy, một lòng chỉ cho rằng sư huynh chỉ lo hộ người trong nhà, không cần chính mình.

Cảnh Trăn xoa xoa mông nơi ứ thương nghiêm trọng nhất, dùng đau đớn đem hồn Lâm Dục gọi trở về, sau đó nói:

"Cho rằng cái gì? Lại cho rằng anh không cần em?"

Lâm Dục mông đau xót, nhịn không được rên rỉ lên.

"Á... cũng không phải."

"Sao sư đệ của Cảnh Trăn này không có chút tiền đồ nào, cả ngày lo được lo mất. Giống như em bị mang ném vào cô nhi viện không hề quan tâm tới đến nổi lưu lại bóng ma?"

Tuy rằng khẩu khí nói như vậy, rốt cuộc trong lòng vẫn biết đến. Đứa sư đệ này của anh, có thể quắc mắt coi khinh hàng ngàn lực sĩ, nhưng mà đối chính mình trước nay đều như nghé con cúi đầu cam chịu. Cố tình đoạn thời gian Lâm Dục cao điểm tuổi phản nghịch, thông thường đều là mỗi khi bị Cảnh Trăn bắt được, ba ngày một trận đòn nhỏ, năm ngày một trận đòn lớn. Đến sau này Cảnh Trăn cảm thấy cứ như vậy thật không thú vị, khi xảy ra chuyện đó liền nghĩ thay đổi chiến lược, sau khi đem sự tình áp xuống vẫn luôn lạnh lùng, không đếm xỉa gì đến cậu. Chỉ là không đoán được, lạnh lùng này đã lạnh đến cả người Lâm Dục còn lạnh đến thấu tim. Vừa vặn khi đó đang chọn ngành, chọn trường học đại học, trước đó cha mẹ Lâm Dục đã rất khó khắn năn nỉ cậu sang Âu Châu học đại học, Lâm Dục chết sống không chịu. Này một khúc mắt cùng Cảnh Trăn liền tùy theo cha mẹ.

Trong lòng Lâm Dục tự biết đuối lý, cũng không phản bác lại, cậu nghĩ cả hai năm trời một cuộc điện thoại, một cái tin nhắn đều không có, trong lòng khó tránh khỏi sinh uất ức, không cam lòng.

"Sư huynh không hề tới tìm em, em cho rằng anh còn tức giận a."

"Ừ. Là tức giận, lại đánh một trăm roi đều không quá."

Lâm Dục dùng cái mũi ngửi cũng biết sư huynh không hề tức giận vì thế càng thêm ấm ức lên.

"Đánh đi, đánh đi, đánh chết em luôn đi."

Cảnh Trăn giơ tay liền một cái tát vỗ vào cái mông đã quá sặc sở màu sắc của cậu.

Lâm Dục ngửa mặt lên trời thét thảm một tiếng dài, cảm giác được mồ hôi lạnh lại từ lỗ chân lông tuôn ào ạt ra bên ngoài.

"Kêu đi, Phương Chu ở cách vách."

Một câu có thể so với ngàn loại thuốc hay, Lâm Dục lập tức ngậm miệng, cũng không dám ra tiếng la nữa. Bất quá nghĩ vừa rồi dây lưng chém ra thanh âm lớn như vậy, Phương Chu hẳn là nghe được.

"Sư huynh! Phương Chu thật là em trai ruột của anh?"

Lâm Dục vừa chuyển câu chuyện, liền đem đề tài còn đang thắc mắc nói ra. Xa cách hai năm, bây giờ có thể trở lại bên người sư huynh đã là chuyện tốt nhất rồi.

"Không giống?"

Tay Cảnh Trăn bị dầu thuốc dính liền đứng dậy đi rửa tay.

Anh vừa từ phòng rửa mặt ra tới liền nghe Lâm Dục hỏi:

"Cùng cha khác mẹ?"

"Ừ!"

Lâm Dục vẫn luôn là đứa vô tâm không phổi.

"Kia chẳng phải là muốn cùng sư huynh đoạt gia sản?"

Cảnh Trăn liếc liếc mắt má phải cậu còn mang theo dấu bàn tay sưng đỏ.

"Em là vết sẹo còn chưa lành liền quên đau."

"Em sẽ đối tốt với Phương Chu, em đã nói rồi, chưa từng có không tính qua."

Lâm Dục chu chu miệng.

Cảnh Trăn không nghĩ dây dưa thêm về đề tài này, bởi vì kỳ thật anh cùng anh hai vẫn luôn cố tình trốn tránh không muốn đụng vào, rồi lại không thể không đối mặt chuyện này.

🍃🍃🍃

Có thể bởi vì nguyên nhân bị bệnh, Lâm Dục không phải là một người che dấu cảm xúc tốt, hỉ nộ ái ố thông thường đều hiển hiện rỏ trên mặt. Có nhiều mặt thậm chí còn không bằng Phương Chu biết xem sắc mặt.

Cảnh Trăn có thử dạy cậu một ít đạo lý xem mặt đoán ý nhưng ngay lập tức quên sạch sẽ, có lẽ đó là báo vật trời cao cho cậu, cậu cũng không để ý ánh nhìn của người khác, cậu là một người sống rất tiêu sái, thoải mái.

Cảnh Trăn rất hiếm khi cuối tuần được ở nhà.

Cảnh Chí tuy rằng có chút lo lắng tâm tình Phương Chu, nhưng dù sao anh cũng chứng kiến Lâm Dục tại Cảnh Trăn đồng hành như thế nào từng bước một trưởng thành cho đến ngày hôm nay, trong lòng không khỏi vì cậu ta cảm thấy vui mừng, cho nên liền cho Cảnh Trăn hai ngày cuối tuần này ở nhà làm việc cũng được.

Vì vậy sau khi Cảnh Trăn kết thúc tập thể dục buổi sáng cùng ăn sáng xong liền cùng Phương Chu đánh hai ván cờ vua, thấy trên lầu cửa phòng người nào đó vẫn còn đóng chặt, cho dù là người có tính nhẫn nại đến thế nào cũng ngồi không yên.

Phương Chu thấy thế, lôi kéo Cảnh Trăn đã đứng lên.

"Anh! Chúng ta chơi thêm một ván đi."

Cảnh Trăn dứt khoát thuận thế kéo Phương Chu.

"Đi kêu huấn luyện viên của em xuống chơi với em, nó so với anh chơi còn cao tay hơn."

Đáng tiếc nhận mệnh Phương Chu lúc này không có suất ra được hiệu suất nào, suốt năm phút đồng hồ lại từ trên lầu bước xuống, sợ hãi rụt rè đứng ở trước mặt Cảnh Trăn, chậm rãi từ từ nuốt một ngụm nước miếng xuống, ấp úng nói.

"Anh! Huấn Luyện đã dậy từ sớm."

"Đang rửa mặt?"

Không."

"Vậy nó đang làm gì?"

Phương Chu ngồi xuống lại sô pha.

"Đang chơi game."

Cảnh Trăn nhíu mày.

"Em có kêu nó xuống dưới không?"

Phương Chu kỳ quái mình rõ ràng không phạm sai lầm, thanh âm thật lớn trả lời lại.

"Huấn luyện nói, anh ta đau đến không xuống giường được."

Một câu vừa nói xong liền thấy Cảnh Trăn buông tờ báo trong tay xuống, đứng dậy sải bước đi đến cửa phòng Lâm Dục, trực tiếp đẩy cửa, không đợi Lâm Dục đem tầm mắt từ di động dời đi, vài bước đi đến mép giường một phen kéo ra mền.

Lâm Dục đang nằm sấp chơi game đột nhiên bừng tỉnh, buông di động muốn kéo mền lại, lại thấy gương mặt Cảnh Trăn còn nghiêm túc hơn so với tối hôm qua, chỉ là Lâm Dục luôn luôn không am hiểu xem sắc mặt, trong thanh âm còn mang theo điểm sức sống sáng sớm.

"Sư huynh! Chào buổi sáng a."

Ngay sau đó nhìn thoáng qua tay Cảnh Trăn vẫn nắm chặt lấy mền.

"Có thể trả mền lại cho em không? Có hơi lạnh a!"

Nói còn liền kéo kéo mền lại.

Cảnh Trăn hai tay đưa nắm lấy mền quăn trùm lên đầu của Lâm Dục, thừa lúc đầu cậu bị mền trùm lại, đưa tay ấn eo cậu xuống, tay còn lại mạnh mẽ tàn phá cái mông một cái tát.

Lâm Dục ăn đau, thân mình co rụt lại, trong miệng kêu to.

"Sư huynh đừng đánh!"

Vốn dĩ đã rút lại tay Cảnh Trăn đột nhiên lại cho Lâm Dục thêm một cái tát.

"Em bảo anh đừng đánh, anh liền phải đừng đánh sao? Anh là sư huynh hay em là sư huynh?"

"Anh là....anh là....! Là anh định đoạt!"

Lâm Dục vừa la vừa cố tránh thoát khỏi mền, từ trên giường quỳ lên, đem mông giấu ra phía sau.

Cảnh Trăn trừng mắt nhìn liếc cậu một cái.

"Đã mấy giờ rồi? Không rửa mặt không tập thể dục buổi sáng, không ăn sáng vậy mà cũng muốn làm huấn luyện viên của người ta, em không biết xấu hổ à."

Khi Phương Chu nhìn đến Lâm Dục tuy rằng bước chân có chút lê lết, tư thế có chút uốn éo, nhưng hoàn toàn không có vịn lấy bất cứ thứ gì một người đi xuống lầu, cậu đột nhiên cảm thấy cái ót của mình như hiện lên ba đường màu đen.

Vừa mới rõ ràng nằm ở trên giường cùng cậu quay đầu nói một câu đều phải 'Âyda âyda' rên thật lớn, cỡ nào nhu nhược đọng lòng người, đào tim đào phổi mà nói chính mình đang rất đau, đau đến không dậy nổi. Phương Chu tức khắc cảm thấy Lâm Dục chính là trong hiện thực 'Ăn cứng mà không ăn mềm' mà sách giáo khoa ví dụ.

Lâm Dục bưng lấy một cái tô to như trái bóng chạy đến sô pha ngồi xuống bên cạnh Phương Chu.

Cậu chưa bao giờ là một người bị bản khắc quy củ giáo điều văn hoá ước thúc, nhưng dù sao cậu cũng xuất thân ở gia đình văn nhân, cho nên dù có ăn qua mấy ngàn tiệm ăn cũng có khi ăn được bên đường mười tiền một chén hoành thánh. Nhưng mà ở tại Cảnh gia, cậu thật đúng là một chút cũng không câu nệ, với lại Cảnh Trăn cũng không cưỡng cầu cậu lúc ăn và ngủ không nói chuyện.

Lâm Dục phần phật phần phật cầm đũa gấp lấy mì rau thịt mà sư huynh làm, bả vai thọc thọc Phương Chu.

"Cái kia, lên ngựa chắn sau."

Phương Chu rũ mi suy ngẫm một hồi, động quân cờ, đó là hy vọng.

"A! Thật thông minh!"

Ván cờ Cảnh Trăn quả nhiên bị kia một bước cấp uy hiếp tới rồi, trừng mắt nhìn Lâm Dục liếc mắt một cái.

"Đi rót cho anh chén nước đi."

Lâm Dục lập tức buông tô xuống, lúc đứng dậy lại là 'Ai da ai da' phối âm, đỡ eo, ôm lấy sau lưng mà đi đến phòng bếp.

"Anh! Anh thật là keo kiệt a, mới vừa rồi còn nói muốn huấn luyện giúp em."

Phương Chu oán trách.

Cảnh Trăn cười.

"Để cho người câu cá.... không biết sao?"

Phương Chu chu miệng.

"Em chỉ biết là.... Anh không có dạy em."

Cảnh Trăn nhướng mày.

"Cái gì đều phải anh dạy, em có hỏi cái mông nhỏ của em đồng ý sao?"

Phương Chu cắn cắn hai vành môi, nhìn chằm chằm lấy anh thế nhưng không có một lời phản bác tốt nào.

Suy nghĩ nửa ngày cảm thấy, đúng vậy, anh, anh vẫn là đừng làm lụng vất vả như vậy.

"Cái gì mông?"

Lâm Dục vẻ mặt ngốc manh nhìn Phương Chu, thuận tay đem ly nước trên tay để xuống bàn.

Mặt Phương Chu thoáng đỏ lên, cúi đầu chuyên chú nhìn bàn cờ.

Cảnh Trăn không muốn làm Phương Chu xấu hổ, ngắt lời nói:

"Ván này chơi xong, nên làm gì thì làm đi. Hai đứa hôm nay không có chuyện gì làm sao? Có cần giúp hai đứa tìm chút việc?"

Hai đứa nhỏ cùng lúc ngẩng đầu lên.....

"Anh, em còn có bài tập."

"Sư huynh, em không có chuyện gì làm."

Phương Chu một lần nữa đem ánh mắt khâm phục Huấn Luyện Viên Lâm này, theo cậu biết Lâm Dục cũng không phải là nghé con mới sinh lại không biết sợ hổ.

Cảnh Trăn thu hồi thần sắc vui đùa.

"Là muốn cùng em hàn huyên, lần này trở về có an


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.