Phương Chu [Cảnh Gia Gia Pháp]

Chương 9-3



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh gia mùng một tết, từ sáng tinh mơ đã bắt đầu bận rộn, Cảnh Chí - Cảnh Trăn trước sau tiếp đãi vài nhóm người. Đại khái mấy nhóm người gọi là thân thích một năm tới có một lần cùng mấy nhóm khách quý quan to, chức lớn. Phương Chu không quen nhìn những gương mặt đó, cũng may anh không bắt buộc, liền mượn cơ hội trốn lên sân thượng đón gió Tây Bắc thổi tới.

Nghe tiếng bước chân thản nhiên của Dịch An An tới gần, Phương Chu vội xoay người thấy trên tay bà đang cầm áo ấm của mình đi tới, vội vàng đón nhận.

"Dì Dịch! Lại làm phiền dì."

Dịch An An thấy cánh tay bận áo khoác của cậu đã cứng còng liền biết cậu lạnh đến sắp đóng băng luôn rồi, nhỏ giọng quở trách.

"Nếu vừa rồi người đi lên là Trăn nhi, coi nó có rầy la con không."

Phương Chu toét miệng cười.

"Năm nay không lạnh lắm."

Dịch An An nhìn mặt cậu bị đông lạnh đến đỏ bừng cùng đôi môi run rẩy muốn nức ra, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

"Ở chỗ này suy nghĩ nhân sinh?"

Mắt Phương Chu nhìn cổng lớn lại có xe lạ chạy vào trong sân, trong lòng tính toán anh đêm qua ngủ có mấy giờ, ngoài miệng lại nói.

"Số xe đâu."

Dịch An An khoác chiếc áo da lông thật làm dáng người nhỏ xinh của bà càng thêm phá lệ động lòng người, bà rất có phong thái tiểu thư đài các, chậm bước từ từ đến gần Phương Chu, nhìn thẳng vào mắt cậu cố che đi hoảng loạn cùng vô thố, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay đông cứng của cậu.

Phương Chu run lên mạnh mẽ, thân mình đông cứng nhoáng lên một cái, rất nhiều lần nhịn xuống dục vọng đang dâng lên, tùy ý Dịch An An xoa xoa tay trái đỏ bừng của cậu, cố ý hay vô tình mà nói.

"Trong nhà là nơi ấm áp nhất, sao vẫn lạnh ngắt thế này?"

Phương Chu hít một hơi không khí lạnh, bàn tay căng chặt hơi hơi thả lỏng ra, ấm áp dần lên, cậu đột nhiên cầm ngược lại tay Dịch An An.

"Dì Dịch, lại không đi vào anh thật sự sẽ lên đây."

Từ hôm đó đến rất nhiều ngày sau, Dịch An An có ý đồ muốn cùng Phương Chu nói về chuyện của Phương Ngạn Nhi, nhưng đều bị Phương Chu mãnh liệt chối từ. Những gì Dịch An An muốn nói, muốn hỏi, cậu đều biết, thế nhưng cậu không muốn nhắc hay khơi gợi gì đến chuyện này nữa.

Trước đây cậu luôn cảm thấy ba cậu thiếu mẹ cậu, nhưng dần dần cậu càng ngày càng minh bạch, chuyện cảm tình chưa từng có đúng sai, càng không tồn tại ai ruồng bỏ ai, mỗi người đều có quyền theo đuổi cùng bảo hộ hạnh phúc riêng mình.

Ba không có lựa chọn đón mẹ vào Cảnh Gia, có lẽ là kết quả tốt nhất. Phương Chu biết mẹ mình quá rỏ. Phương Ngạn Nhi tươi sáng, hào phóng, hay thay đổi, nhưng lại thiếu duy nhất là nhẫn nhịn, cam chịu. Mà đây lại chính là phẩm chất yêu cầu cần thiết nhất của một phu nhân Cảnh gia.

Mỗi lần cậu thấy Dịch An An bên cạnh Cảnh Thăng Hồng bận thêm áo khoác cho ông, bà đều cố che dấu hào quang của mình, cậu luôn thầm than... Trình độ này, tư thái này mẹ mình vĩnh viễn không có được.

Những việc này, trong lòng cậu thật minh bạch và cậu không muốn khơi gợi lại, không phải cậu sợ làm thương tổn ai, cũng không phải cậu không muốn làm hai anh khó xử, chỉ là... Phương Chu! cậu đã trưởng thành.

Người càng lớn càng phát hiện, càng ít trách cứ người càng tốt. Vì ai cũng có khó khăn của mình.

💚💚💚

Trước giờ Phương Chu chưa từng trải qua cái tết bề bộn như năm nay.

Khi Phương Chu sống cùng Phương Ngạn Nhi, vào mấy ngày lễ, ngày tết, hai người thường lấy giản đơn làm chủ. Phương Ngạn Nhi chỉ có một người chị duy nhất, bởi vì công việc hàng năm sinh sống ở nước ngoài, tết nhất cũng chỉ điện thoại ân cần thăm hỏi đôi ba câu mà thôi.

Lúc Phương Ngạn Nhi qua đời, dặn đi dặn lại Phương Chu không nên quấy rầy bà con xa, họ hàng gần và cả người dì này, đợi mọi việc xong xuôi báo dì một tiếng là được.

Khi Phương Chu gọi điện thoại, ngay cả giọng nói đều không nhận ra, một tiếng 'Dì' kêu cũng rất ngượng ngạo.

Bây giờ sống trong một đại gia tộc, bổng nhiên có rất nhiều người muốn kết giao, nhiều bữa tiệc muốn ứng phó nên cậu có chút mệt mỏi. Cuối cùng cũng hết tết rồi, mà đến lúc đi học vẫn còn một thời gian, cậu chợt nghĩ nên trả nợ năm cũ còn lại a.

Khi Phương Chu tới tìm Cảnh Trăn, anh đang nói chuyện điện thoại, rỏ ràng không phải cuộc gọi vui vẻ gì, nội dung cũng không vui vẻ lắm, không khí lạnh tràn ngập khắp căn phòng, trong tầm tay còn đang để một lọ thuốc bao tử đã mở nắp.

Phương Chu chửi thầm trong bụng, sao mình lại chọn lúc thế này mà đến chứ. Vừa định muốn xoay người lặng lẽ đi ra ngoài, Cảnh Trăn liền đưa ngón tay ý bảo cậu ngồi xuống sô pha, cậu đành phải quay trở lại, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha nghe anh chửi người.

Kỳ thật Cảnh Trăn rất ít nói nặng lời với nhân viên, anh trước giờ đều khiêm tốn tao nhã, ngay cả lúc nổi giận cũng đặc biệt ưu nhã, điển hình mắng chửi người không mang theo lời thô tục, chính thái độ không giận tự uy càng làm người không chốn dung thân. Ngay cả Phương Chu chỉ là một thính giả mà còn cảm thấy hoảng sợ.

Cuối cùng điện thoại cũng kết thúc, Cảnh Trăn quay đầu lại vẫn nụ cười tươi thân thiết quen thuộc. Nhưng mà Phương Chu lại cảm giác được từ sau đại hội cổ đông, gánh nặng trên người anh càng trọng, những lần tươi cười ngày càng ít, thậm chí có đôi khi đối diện anh, trên mặt anh lộ ra mệt mỏi khó thể che dấu mà trước nay chưa từng thấy.

"Anh! Anh có thời gian không?"

Cảnh Trăn nhìn nhìn hồ sơ trên máy tính, vui đùa nói.

"Từ khi nào phải cần có thời gian mới nói chuyện với em ? Nói đi."

Phương Chu có chút ngượng ngùng.

"Không có thời gian, kỳ thật cũng có thể."

Cảnh Trăn cười không nói, nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt.

"Anh, chuyện xảy ra năm trước, còn phạt sao ?"

Không nghe được trả lời, cậu thật đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nóng rực của anh, từ từ rời khỏi sofa đứng lên, tuy đứng không tiêu chuẩn lắm nhưng vẫn có vài phần tư thế nhận sai.

Cảnh Trăn trong lòng thở dài, nói.

"Chính em quyết định đi."

Phương Chu luống cuống, tim đập nhanh hơn, nhỏ giọng kêu một tiếng anh.

"Em cảm thấy em làm sai sao ?"

Cậu thấy anh dần dần nghiêm túc lên, và giọng nói của cậu cũng thẳng thắn.

"Dạ"

"Nghĩ kỹ rồi nói."

Trong giọng nói Cảnh Trăn mang theo trách cứ rỏ ràng, khóe miệng cười như không cười.

"Em nếu thật cảm thấy sai rồi sẽ không hỏi như vậy."

Phương Chu siết chặt nắm tay, ấm ức không cam lòng, phảng phất như những chú gấu nhỏ kết thúc ngủ đông, lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Đôi mắt Cảnh Trăn như mang theo công năng nhìn thấu, như xuyên thấu suy nghĩ trong lòng Phương Chu, anh cố ý làm giọng nói mình ôn nhu một chút, thân thiết một chút, nhưng nói đến đề tài không hề ấm áp.

"Phương Chu, anh không bức em. Em nếu là cảm thấy chính mình không có sai, anh không trách em, không cần tới nhận phạt chỉ vì muốn được yên tâm thoải mái."

Phương Chu thật chịu không nổi người khác giáp mặt khiêu khích như vậy, còn chính là anh mình, là người cậu kính trọng, bội phục. Cậu có chút do dự.

"Anh, em biết là em đã làm sai, nhưng mà nếu anh bảo em liệt kê ra một, hai hoặc ba em không thể kể hết được."

Cảnh Trăn nhìn thật sâu đứa nhỏ trước mặt, đại khái qua đi một phút đồng hồ, nhìn đến trong lòng Phương Chu mọc đầy lông lá mới thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoại nội tuyến trong nhà, vài giây sau mới nói.

"Bác Vương, mở cửa từ đường cho tiểu thiếu gia."

Phương Chu ngẩn ngơ, ngước mắt lên liền chạm ánh mắt cố tình ôn nhu của Cảnh Trăn, đáng tiếc đáy mắt không che dấu hết nghiêm khắc trong mắt.

"Phương Chu, anh hỏi em, em như bây giờ nếu mẹ em nhìn thấy, dì vừa lòng sao ?"

Cậu bị hỏi đến cả người rung rung, còn không có kịp kêu anh liền nghe được Cảnh Trăn ra lệnh.

"Quỳ ở từ đường suy nghĩ đi."

🌦️🌦️🌦️

Lần đầu tiên một thân một mình bước vào nơi này. Sau giao thừa, thiếu niên mười bảy tuổi thực sự rùng mình. Người làm Cảnh gia xưa nay rất thức thời, nhận được điện thoại Cảnh Trăn liền canh giữ ở cửa từ đường, đợi Phương Chu tới liền mở cửa cho cậu xong lập tức rời đi, không ở lại thêm một giây một phút nào.

Phương Chu nhìn thoáng qua những tấm quỳ lót để ở góc tường, ba, năm cái được xếp ngay ngắn, ngày đó lúc cậu đi theo Cảnh Thăng Hồng cùng nhau tiến vào tế bái, tự nhiên là có người bày sẵn cái đệm, Phương Chu ngập ngừng một lát, đi đến ngay giữa từ đường quỳ xuống.

Đầu gối vừa chạm đất liền bị khí lạnh dưới nền xi măng, lạnh lẽo trong đất xông lên đâm vào làm cả người rung lên, mày nhăn chặt lại, lúc này cậu thật muốn đi lại lấy tấm đệm lót quỳ, bởi lòng kiêu ngạo cậu quá cao, cậu đã không có làm vậy, căng da đầu quỳ thẳng, gắt gao nhìn chằm chằm ba chữ Phương Ngạn Nhi.

Thời gian dài, đầu gối cũng dần dần chết lặng, chỉ còn đau nhứt từ cơ đùi trở lên thôi.

Cảnh Trăn tung ra vấn đề đã dọa đến cậu. Cậu trước nay không nghĩ tới việc này, bị anh đề cập cậu liền minh bạch, cậu đang co rúm lùi bước, lo trước lo sau, lo được lo mất, có đôi khi mình còn chán ghét mình.

Trời sinh mẹ là người phóng khoáng, thẳng thắng, hiền hậu, dịu dàng. Phương Chu thậm chí có trong khoảnh khắc còn cho rằng có chút may mắn mẹ không có bên người, nếu mẹ thật nhìn thấy chính mình lúc này chắc rất thất vọng.

Bên kia Cảnh Trăn tựa hồ không có tâm tình đối mặt với bảng kế hoạch trên màn hình máy tính. Nguyên nhân hôm nay đã bị công việc của công ty quấn lấy đến bực bội thở không nổi, Phương Chu vừa vào cửa liền nhắc nhở mình, ngàn vạn không thể đem cảm xúc chuyển lên trên người đứa nhỏ.

Vì thế anh trai tốt sau khi tự sai phái cậu đi từ đường liền bắt đầu hối hận, thời tiết cuối tháng hai vẫn còn là mùa đông lạnh giá, dẫu từ đường được giữ ấm quanh năm, nhưng dù sao cũng là tầng dưới cùng lại không hề có nhân khí, nghĩ liền vội vàng dặn dò thư ký vài câu, đứng dậy rời đi.

Lúc anh vừa mở cửa từ đường ra, lửa trên đầu phừng phừng bốc cháy lên, nếu có máy dò hồng ngoại có thể thấy một ngọn lửa đỏ rực trên đầu Cảnh Trăn.

Hai bước thành một bước chạy tới, kéo cánh tay Phương Chu một cái. Cậu quỳ đến hai chân vô lực, đầu gối đau nhức, nửa người trên bị một lực kéo mạnh mẽ, vừa định đứng lên chống đỡ thân mình, đầu gối đau như cắt, đùi đau như xé, không cách nào đứng dậy được, một bước chân loạng choạng ngã sấp vào người Cảnh Trăn.

Mùi hương quen thuộc làm cậu hoảng sợ, cuống quít kêu một tiếng 'Anh' cố gắng đứng lên, mắt thấy Cảnh Trăn vội vàng kéo quần cậu lên, và tiếng trách cứ của anh cũng lập tức đến.

"Em đây là tự ngược cho anh xem, hay là tưởng cùng dì Phương khóc lóc kể lể anh ngược đãi em ? Từ đường có nhiều miếng đệm lót là để trang trí sao ? Đang thời tiết gì ? Em không muốn đầu gối nửa phải không ?"

Trong lòng Phương Chu biết anh thương mình, nhưng mà cách Cảnh Trăn biểu đạt có đôi khi làm người rất cụt hứng, khó chịu.

Cảnh Trăn lúc nào cũng có thể ôn nhu đối đãi toàn thế giới. Người phục vụ không cẩn thận làm đổ canh lên người anh, có người cố tình chen ngang trước mặt anh, thậm chí là thư ký nhầm chuyến bay làm thời gian hội nghị bị hoãn lại, Cảnh Trăn đều có thể lấy mỉm cười tương đãi cho qua.

Chỉ có đối người bên cạnh hình như đã đánh mất đi hết ôn nhu của anh. Trong mắt cậu lập tức ươn ướt, không phải uất ức, không phải sợ anh la mắng, chỉ là cảm thấy.... anh vì cái gì không thể nhỏ nhẹ nói chuyện chứ....

⚡️⚡️⚡️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.