Phương Nhất Chước thật cẩn thận từ bên trong hộp gấm lấy ra trâm cài, cẩn thận miết ở trong tay, miệng liên tục cong lên, khóe mắt đuôi lông mày tràn
đầy ý cười. Thẩm Dũng lén lút quan sát biểu hiện của Phương Nhất Chước,
không dám thể hiện việc để ý đến phản ứng của nàng, nếu không thì rất
mất mặt.
Phương Nhất Chước nhìn kĩ trâm cài một lần, mới đưa qua cho Thẩm Dũng, nói: “Cài cho ta.”
Thẩm Dũng có chút ngượng ngùng: “Tự ngươi cài đi.”
Phương Nhất Chước nói, “Ta không nhìn thấy.”
Thẩm Dũng giơ ra tay mình cho nàng nhìn một chút, nói: “Ta vừa mới chạm vào đất, rất bẩn!”
Phương Nhất Chước đem trâm cài thả vào bên trong hộp gấm, nắm lấy tay Thẩm Dũng, dùng tay áo cẩn thận xoa xoa thật sạch cho hắn.
Thẩm Dũng ngây ngốc nhìn, chỉ thấy trên ống tay áo tuyết trắng cùng lá sen của Phương Nhất Chước, dính một vết bẩn mờ màu tro.
Sau khi lau sạch sẽ xong, Phương Nhất Chước lại đem trâm cài đặt vào trong tay hắn, nói: “Mau cài giúp ta.”
Thẩm Dũng nhếch khóe miệng, ngửa mặt nhìn, rồi đem trâm hoa mai cắm lên búi
tóc của Phương Nhất Chước, quan sát một chút rồi gật đầu: “Được rồi, rất đẹp!”
Phương Nhất Chước thoả mãn duỗi tay sờ sờ, lại cắm sâu vào bên trong hơn một chút.
“Ai.” Thẩm Dũng ngăn lại tay nàng, nói: “Lộ ra bên ngoài mới đẹp.”
“Không được đâu.” Phương Nhất Chước nói, “Lơi lỏng, vạn nhất rơi ra thì sao?”
Thẩm Dũng dở khóc dở cười.
Phương Nhất Chước lại loay hoay một chút nữa, cảm thấy tuyệt đối không thể rơi được mới thả lỏng, sau đó đứng lên, dẫm dẫm đôi chân ngồi đến tê dại,
tâm tình hôm nay so với hôm qua tốt lên rất nhiều.
Thẩm Dũng cũng đứng lên, đột nhiên… thấy trong rừng dường như có bóng người.
Thẩm Dũng chau mày, nghĩ đến chuyện Tĩnh Di sư thái nói ngày hôm qua… chuyện tình nữ quỷ. Thẩm Dũng không lên tiếng, nếu không sẽ doạ Phương Nhất
Chước sợ hãi mất. Nhưng hắn lại có chút buồn bực, quỷ gì mà giữa ban
ngày ban mặt có thể xuất hiện, thật không giống quỷ nha?!
Phương Nhất Chước lại không hề chú ý tới, nàng hoàn chìm đắm trong niềm vui vì Thẩm Dũng tặng trâm cài, đời này nàng còn chưa có mang qua trâm cài
đâu!
Thẩm Dũng giả bộ như không có việc gì, quay sang nói với Phương Nhất Chước, “Lễ bái xong rồi, chúng ta trở về đi?”
“Được!” Phương Nhất Chước gật đầu, rồi cùng Thẩm Dũng đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới bìa rừng, Thẩm Dũng đột nhiên túm lấy Phương Nhất Chước, đưa tay lên ra hiệu ý bảo chớ có lên tiếng, sau đó kéo nàng cùng núp vào
bên trong lùm cây.
Phương Nhất Chước mở to hai mắt nhìn Thẩm Dũng —— làm sao vậy tướng công?
Thẩm Dũng lại nháy mắt mấy cái —— chờ coi đi!
Phương Nhất Chước đành phải yên lặng cùng Thẩm Dũng ngồi xổm bên trong lùm cây.
Không bao lâu sau thì nghe thấy bên trong rừng cây, truyền ra tiếng động.
Phương Nhất Chước giật mình, Thẩm Dũng vội vàng che miệng của nàng, ý bảo —— đừng lên tiếng!
Một lát sau liền thấy phía sau lùm cây có một nữ tử áo trắng bước ra.
Tuổi tác không lớn, chỉ là một nha đầu tầm mười ba mười bốn tuổi, mặc một
thân quần áo trắng mộc mạc, dáng người không cao, bộ dạng cũng sạch sẽ,
thế nhưng lại có chút xanh xao vàng vọt, trong tay cầm theo một cái rổ,
thật cẩn thận đi ra.
Nha đầu đi tới trước ngôi mộ, nhìn trái nhìn phải một chút, xác định không có ai, mới lấy những thứ ở trong rổ ra.
Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước tỉ mỉ quan sát, thấy những thứ nàng lấy ra là hương, nến linh tinh các loại… Sau đó, nha đầu lại để ý tới thanh đoàn
tử mà Phương Nhất Chước đặt trước mộ.
Tiểu nha đầu nhẹ nhàng
duỗi tay cầm lấy một chiếc, nhìn nhìn một chút… Phát hiện ra bánh vẫn
còn ấm, do dự một hồi mới đưa lên miệng cắn một miếng.
Nàng vừa
nhai hai miếng, mắt đã mở thật to, loại vẻ mặt này Thẩm Dũng thấy nhiều
lắm, những người lần đầu nếm qua đồ ăn do Phương Nhất Chước làm căn bản
đều mang vẻ mặt này. Nha đầu kia rất nhanh ăn hết chiếc thứ nhất, dường
như không đủ, tiếp tục ăn miếng thứ hai… Phương Nhất Chước tổng cộng để
lại bốn miếng, thời điểm tiểu nha đầu ăn tới chiếc thứ ba, muốn tiếp tục ăn thêm thế nhưng tay bỗng nhiên dừng lại.
Nàng tát vào miệng, đem chiếc bánh cuối cùng kia đặt lên trên bia mộ vô danh, nói: “Mẫu thân, bánh này ngon lắm, người ăn đi.”
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng nghe được rõ ràng rành mạch, liếc mắt nhìn
nhau, thì ra là con gái của cô nương kia… Thế nhưng, Tĩnh Di sư thái
cũng không có nhắc tới vị biểu muội kia còn có một người con gái a!
Thẩm Dũng nhíu mi, khum tay ghé vào bên tai Phương Nhất Chước nhỏ giọng nói, “Tối hôm qua ở chỗ này khóc là nàng sao?”
Phương Nhất Chước gật đầu —— chỉ có thể là nàng!
Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, chỉ chỉ chính mình, nâng lên ngón tay bên phải, lại chỉ chỉ Phương Nhất Chước, giơ lên ngón tay bên trái… Ý tứ là ——
bao vây lại, đừng để cho nàng chạy.
Phương Nhất Chước nghĩ nha đầu kia mặt mũi có chút thành thật, hơn nữa vừa nhìn bộ dạng nàng ăn bánh, có chút thương cảm.
Thẩm Dũng nhăn mặt lại, nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng.
Phương Nhất Chước cũng biết đây là chính sự, liền gật đầu nhẹ nhàng đi về phía bên trái.
Thẩm Dũng cũng tiến về phía bên phải, hai người đột nhiên từ trong bụi cỏ vọt ra, Thẩm Dũng hô lớn một tiếng, “Đừng nghĩ chạy!”
“A!”
Không đợi Phương Nhất Chước nói, chợt nghe thấy nha đầu kia kêu một tiếng, ôm lấy bia mộ kia khóc rống lên: “Mẫu thân…”
Thẩm Dũng sửng sốt, Phương Nhất Chước trừng mắt liếc nhìn hắn —— ngươi bắt người thì bắt người đi, cần gì phải hù dọa nàng?!
Thẩm Dũng sờ sờ đầu.
Phương Nhất Chước đi lên phía trước, vỗ vỗ nha đầu, thấy nàng dường như đang
rất sợ, vội nói: “Ngươi đừng khóc, chúng ta không phải là người xấu.”
Nha đầu vẫn như trước khóc thút thít, Phương Nhất Chước liền mở cạp lồng,
từ bên trong lấy ra một chiếc bánh thanh đoàn tử đưa cho nàng, nói: “Đến đây, ăn thêm một chiếc đi.”
Nha đầu do dự một chút, lại thấy
Phương Nhất Chước tiếp tục lấy ra một chiếc nữa đặt ở trên bia mộ của
mẫu thân nàng, mới duỗi tay tiếp nhận nhưng vẫn không dám ăn, mà chỉ nắm lấy nhìn Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước sờ sờ đầu nàng, nói: “Mẫu thân ta cũng đã mất sớm, đừng sợ, ăn đi.”
Tiểu nha đầu kia lại khụt khịt, ôm lấy Phương Nhất Chước khóc to lên.
Thẩm Dũng đời này sợ nhất là nữ nhân khóc, vội vàng lui sang một bên. Có
điều là… vừa rồi Phương Nhất Chước nói về chuyện mẫu thân nàng cũng mất
sớm, hắn cảm thấy có chút là lạ… Ừ, hình như là cảm giác chua xót.
Khóc to một trận, tiểu nha đầu cũng dần dần bình tĩnh trở lại, Phương Nhất
Chước hỏi nàng, “Ngươi tên là gì? Người được an tang ở đây là mẫu thân
của ngươi phải không?”
“Đúng vậy.” Tiểu nha đầu gật đầu, nói: “Ta là Diệu Thạch Đầu*.”
*Thạch Đầu: tảng đá.
P/s: Nhã tỷ đặt tên nhân vật thật quái =))
“Diệu Thạch Đầu?” Phương Nhất Chước mở to hai mắt nhìn nàng, hỏi: “Tên này so với với tên của ta còn kỳ quái hơn.”
Diệu Thạch Đầu nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, sư phụ nói, ta không có cha, là từ
tảng đá chui ra, cho nên là một nha đầu kỳ diệu, vì thế gọi là Diệu
Thạch Đầu.”
“A.” Phương Nhất Chước bị nàng chọc cười, nói: “Như thế thật thú vị nha?”
Thẩm Dũng ở một bên nhịn không được mắt trợn trắng, nói: “Sư phụ ngươi cho
ngươi là kẻ ngốc để lừa mới đúng? Còn nói là từ tảng đá chui ra, nếu
không có cha thì mẹ ngươi cũng chui ra từ đá chắc?”
Diệu Thạch Đầu nhìn Thẩm Dũng một chút, lại sờ sờ đầu nhìn Phương Nhất Chước, “Đúng a…”
Phương Nhất Chước nhịn không được cười, thì ra là một nha đầu ngốc.
“Này, Tiểu Thạch.” Phương Nhất Chước đột nhiên nghĩ tới, liền hỏi, “Sư phụ ngươi là ai?”
Diệu Thạch Đầu lắc đầu, “Không thể nói.”
“Vì sao?” Thẩm Dũng hỏi.
“Sư phụ không cho nói.” Diệu Thạch Đầu nhỏ giọng nói thầm: “Ta phải đi
rồi.” rồi lập tức đứng lên, nhìn hai chiếc bánh hướng sinh trên mộ bia
của mẫu thân, có chút do dự.
Phương Nhất Chước kéo nàng, hỏi: “Tiểu Thạch, ngươi nói cho chúng ta, sư phụ ngươi là ai?”
Diệu Thạch Đầu dường như có chút khó xử, Thẩm Dũng thấy chính là một nha đầu ngốc, liền nói: “Này, tiểu nha đầu, nghe nói qua cái gì gọi là cắn
người miệng mềm* chưa?”
*Cắn người miệng mềm: ăn của người ta rồi thì cũng nên làm gì đó để trả.
Diệu Thạch Đầu hơi bĩu môi, nhìn Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước trừng mắt nhìn Thẩm Dũng, Thẩm Dũng bất đắc dĩ xoay người, tự nói… Mặc kệ!
Đang lúc giằng co, lại nghe thấy một giọng nói từ trong rừng truyền ra: “Là ta.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước sửng sốt, giương mắt nhìn về phía cánh rừng, cảm thấy giọng nói hơi quen tai.
Quay mặt nhìn lại thì thấy một người đi ra từ trong rừng —— là Tĩnh Di sư thái.
“Sư phụ…” Diệu Thạch Đầu nhỏ giọng kêu lên.
Tĩnh Di sư thái gật đầu, Thẩm Dũng hỏi nàng, “Sư thái, tối hôm qua cũng không thấy ngài nhắc tới nàng.”
Tĩnh Di sư thái nhẹ nhàng thở dài, nói: “Ta đã đoán được, sớm muộn cũng sẽ bị các ngươi phát hiện.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc nhìn nhau, Phương Nhất Chước hỏi: “Đứa trẻ này đúng là con gái của vị biểu muội kia sao?”
“Đúng thế, Tiểu Thạch chính là con gái của vị cô nương bất hạnh mà ta nói với các ngươi ngày hôm qua… Nàng bị trượng phu vứt bỏ bởi vì nàng sinh ra
một nữ nhi.”
Thẩm Dũng nhíu mày, tự nói: tên ác bá kia là bị
bệnh sao? Con gái thật tốt, sinh ra con trai mới khốn khổ, con gái vừa
ôn nhu hiểu chuyện lại hiếu thuận… Nghĩ tới đây, chính hắn cũng có chút
nhụt chí, đưa tay chống quai hàm, nghe Tĩnh Di sư thái tiếp tục nói.
“Đứa trẻ này cùng mẫu thân lưu lạc đầu đường xó chợ, được ta cứu, sau đó cô
nương kia giao lại hài tử này cho ta nuôi, chính mình thì đi ra ngoài
kiếm tiền đưa về. Nếu không phải vì đứa nhỏ này, nàng cũng sẽ không đến
thanh lâu.” Tĩnh Di sư thái nói, “Chỉ là, nàng trước sau không muốn để
con gái biết có một người mẹ như mình, cho nên không xuất hiện, khi chết cũng không muốn khắc tên… Ta chôn nàng ở đây, là để nha đầu này mỗi
ngày đều có thể đến thăm nàng.”
Phương Nhất Chước cảm khái nói, “Trên đời này, vì sao lại có người bất hạnh như vậy.”
Thẩm Dũng nhíu nhíu hai đầu lông mày, nói: “Sư thái… người xuất gia không bao giờ nói dối đúng không?”
Sắc mặt Tĩnh Di sư thái hơi thay đổi, chần chờ gật đầu.
Thẩm Dũng hỏi nàng, “Lão bản tửu lâu… Là người giết sao?”
Phương Nhất Chước mở to hai mắt nhìn Thẩm Dũng, chỉ thấy vẻ mặt hắn chăm chú, cũng xoay mặt nhìn Tĩnh Di sư thái.
Qua một lúc lâu, Tĩnh Di sư thái nhẹ nhàng thở dài một hơi, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Lời này vừa ra, Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều trợn tròn mắt, Thẩm
Dũng chẳng qua chỉ là muốn thử nàng một chút, không nghĩ tới lão ni cô
này lại thành thật như vậy, vừa thử đã nói ra sự thật.
Tĩnh Di
sư thái nói, “Ta đã sớm biết rằng sẽ không giấu được chuyện này… Hòa
thượng điên kia chẳng qua chỉ là gánh tội thay cho ta mà thôi.”
Sau đó, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước mang theo Diệu Thạch Đầu cùng Tĩnh Di sư thái trở về phủ nha, tìm đến Thẩm Nhất Bác.
Thẩm Nhất Bác nghe Tĩnh Di sư thái đem tất cả mọi chuyện kể lại một lần.
Thì ra hòa thượng điên kia cũng không phải điên thật, chỉ là bởi vì tự
trách trước cảnh ngộ của biểu muội mình, hắn ở đó chính là để bảo vệ
tiểu nha đầu kia. Tuy rằng Diệu Thạch Đầu là con gái của chưởng quỹ tửu
lâu kia, thế nhưng bản tính của nàng lại giống mẹ, là một cô nương tốt.
Hòa thượng điên mỗi ngày ngồi ở trên cây nhìn tửu lâu, một là vì trong
lòng xác thực mang hận, hai là vì phải đề phòng chưởng quỹ tửu lâu kia.
Hắn làm bộ điên điên khùng khùng, bình thường hay ăn trộm đồ ăn của khách
hành hương, cũng chỉ là vì muốn cho Tiểu Thạch một ít đồ ăn vặt.
Thẩm Nhất Bác nghe được nhíu mày, lắc đầu thở dài.
“Thế nhưng giấy không thể gói được lửa.” Tĩnh Di sư thái nói, “Ngày đó
chưởng quỹ kia đến đây thắp hương, ngẫu nhiên thấy được Diệu Thạch Đầu,
bởi vì Tiểu Thạch cùng mẹ nàng quá giống nhau, cho nên bị phát hiện. Hắn muốn mang Tiểu Thạch đi. Vì vậy, hòa thượng điên kia cùng chưởng quỹ ẩu đả lẫn nhau. Hòa thượng điên chỉ là một thư sinh, chưởng quỹ này trước
đây lại là một tên lưu manh… Hắn đả thương hòa thượng điên, tuyên bố nói qua mấy ngày nữa sẽ tới đón Tiểu Thạch, chúng ta nếu không giao người,
sẽ phóng hoả thiêu toàn bộ Trường Nhạc am.”
Thẩm Dũng nghe thế, tự nói —— tên chưởng quỹ này mới xứng với danh ác bá.
“Hòa thượng điên bị thương, Tiểu Thạch sợ hãi, ta lúc đó trong lòng mang
hận, ma xui quỷ khiến thế nào, lại cầm theo một con dao đi xuống dưới
núi.” Tĩnh Di sư thái nói: “Ngày đó tửu lâu rất nhiều người, chưởng quỹ
nhìn thấy ta liền lặng lẽ mang theo ta lên lầu, hắn cho là ta muốn nói
về chuyện đem Tiểu Thạch trả lại cho hắn. Thế nhưng vừa vào đến phòng ta một câu cũng chưa nói, rút luôn đao giấu ở trong tay áo, kết liễu đời
hắn.”
Thẩm Nhất Bác lắc đầu, “Tại sao lại hồ đồ như vậy, vì sao không đến báo quan?”
“Nhất niệm thành ma*…” Tĩnh Di sư thái cười khổ, hỏi: “Các ngươi có biết, sau khi ta đâm hắn, hắn đã nói gì không?”
*Nhất niệm thành ma: mang một ý niệm mà trở thành ma quỷ.
Tất cả mọi người lắc đầu, trong lòng bọn họ, chưởng quỹ làm đủ mọi chuyện
xấu này chính là tội ác tày trời, có thể nói ra lời gì tốt đẹp?
“Hắn chỉ vào một cái rương châu báu trên bàn, nói: ‘Cái này mang đi… đưa cho Tiểu Thạch, bảo ta xin lỗi mẫu thân nó.’ Còn lảo đảo giúp ta đẩy ra cửa sổ, chỉ cho ta đường thoát.”
Phương Nhất Chước nghe thế trong
lòng khổ sở, hỏi: “Lúc trước chắc là lương tâm của chưởng quỹ đó trỗi
dậy, muốn gần gũi Tiểu Thạch để chăm sóc cho thật tốt đi?”
Tĩnh
Di sư thái gật đầu, “Ta ngu ngốc cầm cái rương đã trở về, đem ngân lượng đưa cho hòa thượng điên, bảo hắn mang theo Tiểu Thạch trốn đi, đến nơi
nào đó sống một cuộc sống thanh thản an ổn. Thế nhưng hắn nói không
được, để ta chiếu cố Tiểu Thạch mới tốt, dù sao Tiểu Thạch theo ta đã
lâu cảm tình cũng sâu nặng. Vì vậy, chúng ta liền ở đây lo lắng chờ đợi. Không bao lâu, các ngươi cũng tới, cho nên hòa thượng điên mới có thể
diễn một màn như vậy, hắn đem máu heo vẩy lên y phục, còn cố ý ở trên
bia mộ viết nợ máu trả bằng máu, là cố ý làm cho các ngươi hoài nghi
hắn. Tối hôm qua các ngươi ở trong rừng thấy bóng người chính là Tiểu
Thạch, nàng bởi vì không tìm thấy hòa thượng điên, cho nên đến mộ của
mẫu thân chờ, thế nhưng người không có tới, nàng mới ở đó khóc. Sau lại
phát hiện các ngươi tới thì chạy trốn, cánh rừng ấy nàng rất quen thuộc, chạy trốn người bình thường căn bản không tìm được. Ta đã dặn trước với Tiểu Thạch, nếu buổi tối có người thấy nàng, thì giả ma quỷ hù dọa bọn
họ.”
———————
Lần này, vụ án rốt cục tra ra manh mối,
Thẩm Nhất Bác nhíu mi, án này phán quyết không dễ dàng a… Nếu như nói
giải quyết việc chung, lão ni cô giết người là có tội, thế nhưng về tình có thể tha thứ.
Phương Nhất Chước rất muốn vì lão ni cô này cầu tình, đứng lên nói: “Phụ thân…”
Còn chưa nói hết lời Thẩm Dũng đã túm nàng lại, hắn tất nhiên biết, Thẩm
Nhất Bác phiền nhất khi người khác quấy rầy hắn tra án, Thẩm Dũng từng
nghe người ta nói, có người bởi vì quấy rầy cha hắn thẩm án mà bị đánh
bằng roi.
Thẩm Nhất Bác vốn cũng muốn nghe ý kiến của Phương
Nhất Chước, không nghĩ tới Thẩm Dũng lại ngăn cản, hơn nữa ánh mắt Thẩm
Dũng nhìn Phương Nhất Chước như là nhắc nhở nàng —— đừng xen vào, cẩn
thận hắn đánh ngươi.
Thẩm Nhất Bác bực bội không có chỗ phát ra, nghe xong chuyện đằng sau vụ án lại càng cảm thấy khó chịu, ho khan một tiếng hỏi Thẩm Dũng, “Dũng Nhi, ngươi nói án này phải phán như thế
nào?”
“Ách…” Thẩm Dũng sửng sốt, tự nói: nguy rồi nguy rồi, tai hoạ rơi xuống người vô tội rồi.
Thẩm Dũng vốn định lấy thái độ làm người của cha hắn: chí công vô tư, còn có thể thế nào? Làm việc trái pháp luật, nhất là giết người thì tất nhiên
là phải theo lẽ công bằng xét xử. Nghĩ tới đây, Thẩm Dũng đã muốn mở
miệng, nhưng lại thấy Phương Nhất Chước túm lấy góc áo của mình.
Thẩm Dũng cúi đầu nhìn, thấy Phương Nhất Chước ngửa mặt, thương cảm nhìn
hắn, như là đang nói —— ngươi hãy giúp lão ni cô cầu xin đi, Tĩnh Di sư
thái nếu bị phán xử, thì Tiểu Thạch sẽ rất đáng thương a.
Thẩm Dũng do dự một chút, thở dài, lại nhìn Phương Nhất Chước đang cầm ống tay áo mình —— quên đi, liều một lần vậy!
Thẩm Dũng quay đầu lại nói với Thẩm Nhất Bác, “Cái kia… Phụ thân, giết người phải đền mạng… Có điều là Tĩnh Di sư thái giết người nhưng nàng cũng
cứu người, vậy phải làm thế nào?”
“Đúng vậy.” Thẩm Dũng nói, “Đương niên nếu không phải lão ni cô thu lưu hai
mẹ con bọn họ, sau lại chiếu cố Diệu Thạch Đầu, hai mẹ con nàng nói
không chừng đều đã chết, chẳng lẽ không phải là cứu người sao?”
Thẩm Nhất Bác nghe thấy có đạo lý, liền nói: “Nói tiếp đi.”
Thẩm Dũng thấy cha hắn không mắng, lá gan cũng tăng lên, tiếp tục nói:
“Chưởng quỹ kia tuy rằng hiện tại là người bị hại, nhưng hắn cũng đã
từng hại người.”
Thẩm Nhất Bác liền gật đầu, nói: “Ngươi nói hết một lượt đi.”
Thẩm Dũng đơn giản nói, “Nói trắng ra là nếu năm đó chưởng quỹ kia không gây nên những chuyện xấu ấy, Tiểu Thạch cùng mẫu thân nàng cũng không đến
mức bi thảm như vậy, mẫu thân nàng không bị chết, Tiểu Thạch cũng không
được Tĩnh Di sư thái thu dưỡng. Tĩnh Di sư thái nếu như không thu dưỡng
Tiểu Thạch cũng sẽ không bị chưởng quỹ phát hiện, chưởng quỹ nếu không
phát hiện, cũng sẽ không bởi vì muốn đoạt lại nữ nhi mà rước lấy họa sát thân. Ngọn nguồn của mọi chuyện, còn không phải bởi vì chưởng quỹ bỏ
rơi mẹ của Tiểu Thạch sao?! Nói đi nói lại chính là một câu —— nhân quả
báo ứng!”
Thẩm Nhất Bác sửng sốt, nhìn chằm chằm Thẩm Dũng cảm thấy choáng váng.
Thẩm Dũng nói: “Báo ứng đến đây Dũng Nhi nghĩ đã được giải quyết, nếu như
còn muốn để Tĩnh Di sư thái ngồi tù, vậy Tiểu Thạch sẽ mất đi một người
thân, nàng đã gây nên tội gì?”
“Tướng công!” Phương Nhất Chước ôm lấy cánh tay Thẩm Dũng, “Thật thông minh!”
Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng, tự nói: Này, ngươi đừng vui mừng quá, lần làm bậy này còn không biết có được hay không…
“Ha ha ha…”
Đúng lúc này, Thẩm Nhất Bác lại phá lên cười, lắc đầu nói: “Rất tốt, rất tốt… Hay một câu nhân quả báo ứng! Tĩnh Di nghe phán.”
Tĩnh Di sư thái quỳ xuống nghe phán.
“Ngươi giết người có tội, phạt giam cầm mười năm.” Thẩm Nhất Bác liền thấy vẻ
mặt tươi cười của Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước phút chốc rủ xuống,
liền nói tiếp, “Có điều là không cần ở trong đại lao, nhốt ở trong phật
đường, làm bạn với Phật, vì người chết siêu độ, vì người sống cầu phúc.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước nhìn nhau, vừa mừng vừa sợ.
Phương Nhất Chước nhếch môi nở nụ cười, Thẩm Dũng cũng rất vui vẻ, xoay mặt,
lại thấy phụ thân dường như đang nhíu mày nhìn hắn, ánh mắt rất kỳ lạ.
Thẩm Dũng vội vàng thu liễm, nói thầm… Ai nha, phụ thân hắn sẽ không
mang thù chứ, lát nữa không chừng lại bắt quỳ từ đường.
Có điều… về sau Thẩm Nhất Bác cũng không bắt Thẩm Dũng quỵ từ đường, việc này cứ thế trôi qua.
Thẩm phu nhân sau khi nghe nói chuyện của Tiểu Thạch, đau lòng không thôi,
lo lắng một tiểu cô nương ở lại trong miếu ni cô trước sau cũng không
phải chuyện tốt, Thẩm phu nhân liền cùng Tĩnh Di sư thái thương lượng,
để Tiểu Thạch lại trong nha môn. Cho nàng đi theo Phương Nhất Chước.
Nhất Chước dù sao cũng là tài nữ, có thể dạy chữ cho nàng, mà ở trong
Thẩm phủ cũng có thể ăn ngon một chút, để cho nha đầu kia đỡ gầy yếu
xanh xao, chờ thêm vài năm nữa, sẽ tìm cho nàng một đám thật tốt, sau
này cũng không lo bị khổ.
Tĩnh Di sư thái đương nhiên là đáp
ứng, hòa thượng điên đã khôi phục lại bình thường, hắn cũng đã từng là
tú tài, có học thức vì vậy Thẩm Nhất Bác an bài cho hắn làm ở phòng thu
chi, cũng thay hình đổi dạng một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời.
Vốn là một vụ án sứt đầu mẻ trán, một câu ‘nhân quả báo ứng’ của Thẩm Dũng
liền trôi qua êm đẹp… Không lâu sau, chuyện này lan truyền khắp Đông
Hạng phủ, tất cả mọi người đều nghĩ Thẩm Nhất Bác phán xét rất đúng, mặt khác, đối với Thẩm Dũng cũng nhìn với cặp mắt khác xưa.
Buổi
trưa ba ngày sau, Thẩm Dũng đi về phía phòng bếp như bình thường, lại
thấy cửa lớn đứng đầy nha hoàn cùng hạ nhân, Phương Nhất Chước chắc chắn đang nấu cơm. Diệu Thạch Đầu mấy ngày nay trở thành một tiểu nha đầu
bên cạnh Phương Nhất Chước, ra vào đều theo, mở miệng là một tiếng tỷ
tỷ, rất yêu quý Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước cũng coi nàng như
tiểu muội, vô cùng quan tâm chiếu cố.
Thẩm Dũng đi đến hỏi: “Nương tử, hôm nay ăn cái gì?”
Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Hôm nay phải chúc mừng Tiểu Thạch đến Thẩm
phủ, ăn bữa cơm này về sau tất cả đều là người một nhà.”
“Ồ?” Thẩm Dũng hỏi, “Vậy ăn cái gì?”
“Gia thất trân.” Phương Nhất Chước cười đáp, “Người một nhà thường ăn bảy món này.”
Thẩm Dũng tiến đến gần ngó thức ăn, Tiểu Thạch cũng dài cổ nhìn.
“Gia thất trân này không phải nói đến bảy món ăn, mà là nói đến bảy phương
pháp nấu ăn: xào, bung, chưng, cách thuỷ, hấp, chiên, luộc.” Phương Nhất Chước không nhanh không chậm giảng giải rồi hát lên một điệu hát dân
gian: