Phương Đại Trù

Chương 17: Yến tiệc phiền phức cùng ngọc đợi mài



Phương Nhất Chước làm điểm tâm, Thẩm Dũng vừa ngồi vào bàn là ăn ngấu nghiến, dường như rất đói.

Phương Nhất Chước đưa cho hắn đĩa rau, Thẩm Dũng vừa ăn vừa gật đầu: “Ăn ngon.”

Mạc Đông Đông ở một bên nhìn, miệng ngậm chiếc đũa, tự nhủ: Thẩm Dũng đã nghĩ thông suốt hay vẫn chưa thông suốt a? Hắn bận rộn cả đêm thu rau xới đất, là bực bội hay là đã ngộ ra dụng ý của sư phụ?

Thẩm Dũng ăn thẳng cho đến khi no căng bụng mới buông đũa, dùng tay áo lau miệng, quay sang nói với Mạc Đông Đông: “Này, tiểu tử, ngươi nói lại với sư phụ ngươi ta muốn học võ công của hắn.”

Mạc Đông Đông nháy mắt mấy cái, nói: “Sư phụ ta nói có thể nhận ngươi có điều là muốn ta bồi tội với ngươi.”

Thẩm Dũng khoát tay chặn lại, nói: “Quên đi, ta không tính toán với ngươi.”

“Hả?” Mạc Đông Đông không không hiểu ngoái đầu lại… nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng nhớn mi, “Ngươi có nhận lỗi với ta không cũng không thành vấn đề, ta không tính toán với ngươi, ngươi bảo lão đầu kia đi ra, ta muốn học võ công, thời gian ta không nhiều.”

Phương Nhất Chước ở một bên cười tủm tỉm giúp hai người pha trà.

Mạc Đông Đông gãi gãi đầu, nói: “Ý tứ của sư phụ chính là… muốn ta xin lỗi ngươi.”

“Được rồi.” Thẩm Dũng gật đầu, “Không cần xin lỗi, ta cũng không so đo.”

“Không phải…” Mạc Đông Đông lông mày nhăn lại, nói: “Sư phụ nói, nhất định ta phải xin lỗi mới nhận ngươi!”

“Cho nên ta mới không cần ngươi nói xin lỗi.” Thẩm Dũng vẻ mặt chăm chú nói.

“Ngươi… Ngươi là hết hy vọng mà vẫn còn cố nói lý?” Mạc Đông Đông nóng nảy, nhảy dựng lên cao hơn ba thước.

Thẩm Dũng lại nhớn mi, nói: “Ngươi mới hết hy vọng ấy, ta đã nói không muốn ngươi xin lỗi, ngươi không phải hết hy vọng thì là cái gì?”

“Ta…” Mạc Đông Đông nói không lại Thẩm Dũng, dậm chân nói, “Ngươi… Ngươi căn bản không có thay đổi, vẫn là một tên vô lại.”

Thẩm Dũng nhếch lên khóe miệng cười, “Ta nói này tiểu tử béo, ngươi nói không để ý? Ngươi trộm của ta năm lượng bạc, ta đuổi tới không có đánh ngươi, nương tử của ta nấu cơm cho ngươi ăn, ta còn giúp các ngươi thu rau trồng trọt, hôm nay sư phụ ngươi bức ngươi xin lỗi ta, ta cũng đã nói quên đi ta không tính toán… Ngươi còn nói là ta vô lại? Ngươi đi ra ngoài tùy tiện hỏi một người chỉ cần không ngu ngốc đến phân xử, xem đến tột cùng là ai vô lại.”

Mạc Đông Đông nghe cũng cảm thấy có chút hồ nghi, liền cân nhắc, sư phụ cũng thật thiếu thông minh, thế nào lại ra một chiêu như vậy?! Thẩm Dũng này là một tên tiểu ác bá, không ngờ còn có thể biện ra ba phần lý lẽ, huống chi lần này hình như đúng là bản thân vô lý thật.

Phương Nhất Chước ở một bên nhìn, khẽ cười cười, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dũng, Thẩm Dũng duỗi tay đưa qua cái chén, vừa rót trà cho Phương Nhất Chước, lại quay sang nói với Mạc Đông Đông nói, “Ta rất bận, không thể ở mãi chỗ này, ta đã nghĩ mỗi ngày sẽ bớt thời gian đến đây học võ, ngươi bảo sư phụ ngươi ra đi, chúng ta bái sư.”

Mạc Đông Đông hơi dẩu môi, nói: “Được rồi… ngươi chờ.” Nói xong liền chạy đi.

Phương Nhất Chước bưng chén trà tủm tỉm cười với Thẩm Dũng, “Tướng công thật thông minh!”

Thẩm Dũng cười gượng, “Hắn nghĩ có thể đùa giỡn ta sao, ta cũng đã chơi xấu kiểu này vài chục năm rồi.”

Phương Nhất Chước cười gật đầu, “Ừ.”

“Ta vô lại ngươi cao hứng sao?” Thẩm Dũng nhìn nàng.

Phương Nhất Chước nhấp một ngụm trà nóng, nói: “Là bọn họ vô lại trước, đối với quân tử mới phải quân tử còn đối phó với vô lại phải vô lại hơn hắn!”

“Ừ.” Thẩm Dũng cười cười, sau đó lại bắt đầu ngây người.

Phương Nhất Chước thấy hắn có tâm sự, liền hỏi: “Tướng công, ngươi làm sao vậy?”

“Ừm… Ta đang suy nghĩ, có nên tìm một sư phụ dạy văn hay không.” Thẩm Dũng sờ sờ cằm.

“Tìm sư phụ dạy văn?” Phương Nhất Chước cười hỏi, “Học cái gì?”

“Ách…” Thẩm Dũng dường như có chút ngượng ngùng, nói: “Trước đây cha cũng tìm cho ta mấy phu tử, suốt ngày bắt ta học thuộc lòng, ta cảm thấy vô cùng nhàm chán! Hơn nữa, học thuộc lòng thì có bản lĩnh gì? Hiện tại ta muốn học vài thứ, có điều tính cách này của ta khẳng định rất khó thay đổi, bắt ta học thuộc lòng thì ta chắc chắn không học được.”

“Vậy thì nói với phu tử một chút… Để cho bọn họ kể chuyện xưa thay cho học thuộc bài được không?” Phương Nhất Chước hỏi: “Ta trước đây mỗi lần đi ngang qua học đường, thường ghé vào bên cửa sổ nghe phu tử kể chuyện xưa, nghe rất hay, có thói đời cũng có điển cố lịch sử.”

“A.” Thẩm Dũng gãi gãi đầu, nói: “Đừng nói những phu tử như vậy rất ít… Cho dù có, người ta cũng không chịu dạy ta.”

“Vì sao?” Phương Nhất Chước không hiểu: “Chúng ta cũng không phải học không trả tiền, tại sao không dạy ngươi, ngươi thông minh như vậy?”

“Ta trước đây từng đốt cháy ria mép của một phu tử, còn một người bị ta làm gãy xương cụt, sau đó…” Thẩm Dũng nhún nhún vai, “Bọn họ hình như truyền tai nhau, cuối cùng ai cũng không chịu dạy ta, không thể làm gì khác hơn là cha ta đích thân dạy.”

Phương Nhất Chước bật cười, hỏi: “Xương cụt thế nào lại gãy được?”

“À… Ta ném trên mặt đất mấy ống trúc, phu tử kia sau khi đạp phải liền đặt mông ngã lên trên.” Thẩm Dũng thờ ơ nói: “Ta rất hư hỏng.”

“Cái này cũng không có gì.” Phương Nhất Chước có chút bao che khuyết điểm cho Thẩm Dũng nói: “Có tiểu tử nào khi còn nhỏ không nghịch ngợm đâu, khi còn bé nghịch ngợm một chút cũng không cần lo lắng, lớn lên thay đổi là tốt rồi.”

“Nếu ta cả đời không thay đổi được tính cách này thì sao?” Thẩm Dũng hỏi.

Phương Nhất Chước nháy mắt mấy cái, khó hiểu nhìn hắn, “Ngươi điều không phải đã thay đổi rồi sao?”

“Nào có.” Thẩm Dũng gượng cười hai tiếng, “Ta nếu cả đời đều mang bộ dạng không nhẹ không nặng này thì sao?”

Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng một chút, ngửa mặt cười tủm tỉm, nói: “Không nhẹ không nặng, tương đối linh hoạt, tuy rằng dễ gặp rắc rối, thế nhưng thái độ làm người lại rất thú vị. Nếu như biết nặng biết nhẹ, tương đối cứng nhắc, sẽ không gặp rắc rối lại rất ổn trọng… Thú vị cùng ổn trọng nếu chỉ có thể chọn một, ta sẽ chọn thú vị.”

Thẩm Dũng nghe đến ngây ngốc, nói: “Cha ta từ nhỏ cũng rất hiểu chuyện, có người nói một đường thuận buồm xuôi gió đến tận bây giờ.”

“Không có khả năng.” Phương Nhất Chước lắc đầu, nói: “Cha chẳng qua không nói với ngươi mà thôi, cha khi còn bé nhất định cũng rất nghịch ngợm, nói không chừng cũng không kém ngươi đâu.”



“Hắt xì…” Trong nha môn, Thẩm Nhất Bác có cảm giác phía sau cổ mát lạnh, hắt hơi một cái, Thẩm Kiệt bên cạnh khẽ nói một câu —— bách niên*.

*Phong tục của người Trung Quốc khi có người hắt hơi người ta thường nói là “Bách niên” nghĩa là chúc sống lâu trăm tuổi, cũng giống như người Việt có câu “Cơm muối” hay nước ngoài thì “Bless you” đó^^.

Thẩm Nhất Bác xoa xoa mũi, hỏi Thẩm Kiệt: “Dũng Nhi cùng Nhất Chước tại sao còn chưa có trở về a?”

Thẩm Kiệt lắc đầu, nói: “Sẽ không, sư phụ nói, nhân cơ hội này sẽ chỉnh đốn thiếu gia một chút, muốn hắn thay đổi.”

“A.” Thẩm Nhất Bác nghe thế cười cười, lắc đầu: “Có thể chỉnh đốn được sao, đừng để hắn chỉnh ngược lại là tốt rồi.”

“Hả?” Thẩm Kiệt không nghe rõ ràng, hỏi lại: “Cái gì?”

Thẩm Nhất Bác ngẩng đầu thiêu mi, “Ừ? Không có gì.”

Thẩm Kiệt nheo lại con mắt, tự nhủ: thần thần bí bí.



Thẩm Dũng sau khi nghe Phương Nhất Chước nói xong, cảm thấy thú vị, liền hỏi nàng: “Vì sao không có khả năng?”

Phương Nhất Chước nheo lại con mắt, “Ngươi là do cha sinh ra nha, nhất định sẽ giống người, không giống hoàn toàn thì cũng có một phân nửa.”

Thẩm Dũng cười cười, “Là thế sao.”

Lúc này, Mạc Đông Đông đã quay trở lại, nói: “Sư phụ ta nói, muốn ta xin lỗi ngươi mới thu ngươi làm đồ đệ.”

Thẩm Dũng nhịn không được nhíu mày, tự nói: lão nhân này thật không phân rõ trái phải.

Mạc Đông Đông nheo lại con mắt, đắc ý nói, “Hắc hắc, Thẩm đại thiếu gia, ngươi lúc này còn có cách nào không? Nếu như không có cách… đi giúp ta sân quét thôi, hắc hắc hắc.”

Nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu tử béo, Thẩm Dũng lại bắt dầu tức giận, Phương Nhất Chước ở một bên nhìn, đột nhiên nói: “Đông Đông, ta với ngươi thương lượng chuyện một chút được không?”

Mạc Đông Đông rất thích Phương Nhất Chước, liền tiến đến gần, hỏi: “Tiểu nương tử, chuyện gì?”

Thẩm Dũng duỗi tay vỗ vào ót hắn: “Cách xa ra một chút, thấy không rõ sao?”

Mạc Đông Đông xoa xoa gáy, trừng mắt nhìn Thẩm Dũng.

“Ngươi có thể tự quét sân không? Hai chúng ta sẽ đi mua thức ăn, buổi trưa làm vài món thật ngon cho ngươi ăn.” Phương Nhất Chước cười nói, “Sau đó ngươi hãy nói xin lỗi với tướng công ta, có được hay không?”

Mạc Đông Đông suy nghĩ một chút, nói: “Cứ vậy đi… Thế nhưng, ta muốn ăn thức ăn đắt tiền!”

“Được!” Phương Nhất Chước sang sảng cười, “Cứ giao cho ta!”

Thẩm Dũng nhìn Phương Nhất Chước, ý tứ là không cần cầu hắn như vậy, lại thấy Phương Nhất Chước nháy mắt mấy cái với hắn, Thẩm Dũng trong lòng khẽ động —— nha đầu này chẳng lẽ lại có chủ ý gì?”

Sau đó, Mạc Đông Đông ngoan ngoãn đi quét sân, Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng đi ra ngoài mua thức ăn.

“Nương tử, tại sao phải cầu khẩn tiểu tử đó như vậy, trước sau gì cũng có biện pháp.” Thẩm Dũng có chút chán nản nói.

“Chờ không được.” Phương Nhất Chước nói, “Chờ tới chờ lui nhỡ làm lỡ chuyện thì sao? Yên tâm, ta có biện pháp.”

“Biện pháp gì?” Thẩm Dũng hiếu kỳ.

Phương Nhất Chước vừa đi vừa giảng giải cho Thẩm Dũng, chỉ nghe thấy Thẩm Dũng cười ha ha.

——————–

Buổi sáng cùng ngày, Mạc Đông Đông giương mắt trông mong ở trong phòng bếp, cho đến khi sắp tới buổi trưa mới trông thấy Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng nói nói cười cười trở về, Mạc Đông Đông bĩu môi, tự nói: không phải chỉ là mua thức ăn thôi sao, cần gì phải ân ân ái ái như vậy?

Thẩm Dũng đem rổ đặt vào trong phòng bếp, Phương Nhất Chước bắt đầu rửa nguyên liệu nấu cơm.

Mạc Đông Đông hiếu kỳ đi qua nhìn, liền hỏi: “Này, tiểu nương tử, hôm nay ăn cái gì?”

Phương Nhất Chước cười cười, “Đây chính là tiệc rươu cung đình, chờ xem.”

“Thực sự?” Mạc Đông Đông đến cả nước miếng thèm ăn cũng chảy ra, ngoan ngoãn ở một bên chờ ăn. Thẩm Dũng ở bên cạnh giúp đỡ Phương Nhất Chước.

Phương Nhất Chước nhanh tay nhanh chân đem nguyên liệu rửa sạch rồi cắt, sau khi tất cả nguyên liệu nấu ăn đều đã chuẩn bị tốt thì bắt đầu nhóm lửa, đặt nồi chảo nấu cơm… một lát, hương thơm đã lan ra bốn phía.

Mạc Đông Đông ở bên trong phòng bếp thèm ăn phát hoảng, liền đi ra ngoài chờ.

Ra bên ngoài sân, vai lại bị người nào đó vỗ một cái, ngẩng đầu, thấy Mạc Phàm Đường đang đứng ở bên người.

“Sư phụ, người cũng thèm ăn mà phải ra đây sao?” Mạc Đông Đông nuốt nuốt nước bọt hỏi.

Dạ giày của Mạc Phàm Đường réo không ngừng, “Thông minh, tiểu nương tử này sao lại có thể nấu thơm như thế?! Tay nghề nấu ăn của nàng tốt như vậy lại rơi vào tay Thẩm Dũng, hắn ta mỗi ngày đều có lộc ăn a!”

Mạc Đông Đông liều mạng gật đầu, “Đúng vậy, biết làm cơm, bộ dạng còn rất dễ nhìn.”



Hai người ở bên ngoài nhẫn nhịn hơn một canh giờ, rốt cục cũng nghe thấy Phương Nhất Chước nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Ăn cơm thôi!”

Mạc Đông Đông nhìn sư phụ hắn một chút, nói: “Con đi trước.” Nói xong liền vội vàng chạy vào bên trong, Mạc Phàm Đường gấp đến độ ở phía sau hô lên: “Này, chừa cho ta một chút!” Suy nghĩ một lát, cũng vọt lên trên nóc nhà, tự nói… Trước nhìn xem thức ăn hôm nay có hình dạng gì.

Mạc Đông Đông vọt tới bên trong phòng bếp, chỉ thấy bên trên bàn phủ vải tràn đầy một bàn tiệc rươu, vừa ngửi, hương thơm khiến hắn cảm thấy có chút bay bổng, vui mừng hớn hở ngồi xuống, muốn ăn ngay lập tức.

Thế nhưng Phương Nhất Chước chưa vội đưa đũa cho hắn, mà lại hỏi: “Đông Đông, biết đây là yến tiệc gì không?”

Mạc Đông Đông vội vàng lắc đầu, hỏi: “Tiệc gì? Sao lại ngon mắt như vậy?”

Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Yến tiệc này, có một tên chính thức đó là yến tiệc phiền phức.”

“Cái gì?” Mạc Đông Đông ngẩn người, hỏi: “Yến tiệc phiền phức? Còn có tên này sao?”

“Đúng vậy!” Phương Nhất Chước gật đầu, “Này tổng cộng hơn ba mươi món ăn, tên các món ăn ghép lại cùng một chỗ vừa đủ một bài thơ.”

“Ồ?” Mạc Đông Đông hăng hái, hỏi: “Thơ gì?”

Phương Nhất Chước nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Thơ phiền phức!

Ma phạn lão đầu ma phạn thổ,

Tiểu nhân đức chi bặc tương lý.

Đầu ẩm tử tiên tạc nhĩ hậu,

Bạch sí phạn tước ô đạo giải.

Cầu cắt hải ba nhân lưu,

Tiểu bặc dược liên lão bặc hưu.

…”

Thẩm Dũng nhếch miệng ngồi một bên uống trà, Mạc Đông Đông bị xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, Mạc Phàm Đường trên nóc nhà cũng không nhịn được, tự nói…Cô nương này miệng lưỡi thật lợi hại. Thơ này nếu như đọc xoá âm, bất chợt nghe, có thể ra như thế này:

Phiền phức lão đầu phiền phức đồ,

Tiểu nhân đắc chí không nói lý.

Thâu ngân trước sau đó trá,

Ăn không ngồi rồi nhưng không nói lời cảm tạ.

Cầu xin lỗi còn bắt người lưu,

Tiểu bất nét mặt già nua lão không ngớt.

… Ngượng người đâu!

Mạc Đông Đông nhìn Phương Nhất Chước, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Có tên món ăn như thế sao?”

“Sao lại không có?” Phương Nhất Chước không nhanh không chậm bắt đầu đọc tên món ăn: “Ma (đậu hũ), (đản bao) phạn, lão (áp đôn dụ) đầu , ma (du tam tiên) phạn, (nấm hương) thổ (kê bảo), năm món ăn đầu này là một câu. Tiểu (thông sao hà) nhân, đức (châu bái kê), (lệ) thịt tấm ảnh, (la) bặc (rau nhút thang), tương (bạo) lý (sống thịt), năm món này là câu thứ hai. (Ngư) đầu (đậu hũ), (sữa đậu nành tây mễ) ẩm, (cáp) tử (cà), tiên (hà) tạc (mộc) nhĩ, (thịt kho tàu trư) hậu (cước), năm món tiếp theo là câu thứ ba. (Hành lá phan) bạch (đậu hũ), (kê) sí (sao) phạn, (sơn) tước (đôn cây dẻ), ô (cốt kê bảo), đạo (hương sao) giải (thịt), Câu thứ năm. (Khoai lang) cầu, cắt (bánh màn thầu), hải (mễ oa) ba (hà) nhân lưu (sò biển), câu thứ năm. Tiểu (la) bặc (sao sơn) dược (nê), (liên) ngư đậu hũ, lão cây cải củ ngao thang, khảo (hưu) lưu!*”

*Đoạn này hơi khó hiểu: Ta không edit tên các món ăn vì nó liên quan đến bài thơ đọc ở trên, phần bỏ trong ngoặc là phần bị lược bỏ trong bài thơ, chỉ giữ lại phần ở ngoài. Cụ thể các món ăn của chị Chước là: Năm món đầu: Đậu phụ cay, trứng bao cơm, vịt cách thuỷ, tôm chiên cay, nấm hương ninh gà;

Năm món tiếp: tôm tráng hành lá, nhân sâm ninh gà, tựa vải nấu thịt, canh rau rút, thịt bung;

Năm món tiếp: canh đậu phụ đầu cá, sữa đậu nành, sò hấp cà, tôm tươi tráng mộc nhĩ, chân giò kho tàu;

Năm món tiếp: hành lá trộn đậu phụ trắng, thịt gà rang cơm, gà rừng cách thuỷ hạt dẻ, cháo gà, gạo rang thịt cua;

Ba món nữa: bánh khoai lang tròn, bánh màn thầu, canh tôm sò biển;

Bốn món cuối: củ cải xào, cá mè đậu phụ, cải củ nấu canh, chim hưu lưu nướng.

P/s: Đúng là phiền phức ಸ_ಸ

“Thế nào tiểu Đông Đông?” Phương Nhất Chước sau khi kể tên, liền quay sang hỏi Mạc Đông Đông vẫn còn há to miệng, “Ngươi có nguyện ý ăn bữa cơm này hay không?”

Mạc Đông Đông sửng sốt chốc lát, vẻ mặt cầu xin kéo ghế ngồi xuống, nói: “Ai nha, ta mặc kệ, dù sao cũng là sư phụ phân phó, ta chỉ biết làm theo… mặc kệ, ta muốn ăn!”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau, Phương Nhất Chước lấy ra vài món ăn nữa, nói: “Thơ này còn một câu.”

Mạc Đông Đông ngây ngô nhìn một chút, hỏi: “Gì?”

Phương Nhất Chước cười, nói: “(Thố lưu) đái (ngư), chước (hải sản), phổ (nhị) ngọc (mễ cao), bạch (thái đôn) lạnh (phấn), (hồng muộn) sư (tử đầu) —— đái chước phổ ngọc bạch lạnh sư*.”

*Tên câu thơ: Ngọc thô chưa mài đợi bái thầy giỏi.

Tên các món ăn: Canh cá chua, hải sản nướng, bánh bột lọc, bánh phở nhúng dấm.

“Ha ha ha…”

Phương Nhất Chước vừa dứt lời, chợt nghe trên nóc nhà có người cười ha ha, thanh âm to trung khí mười phần. Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng ngửa mặt lên nhìn, chỉ thấy trên nóc nhà có một lão đầu béo, trong tay phe phẩy quạt hương bồ, liên tục gật đầu: “Khá lắm, ngọc thô chưa mài đợi bái thầy giỏi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.