Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đi đến chợ Đông
Hạng phủ, đi loanh quanh một hồi, khó khăn lắm mới tìm được quán trà Lục Vị kia ở trong một hẻm nhỏ.
Thẩm Dũng đầy một bụng hồ đồ, chỉ
thấy quán trà này phong cách cổ xưa, bức hoành của khuông cửa đen kịt
kịt cũ kĩ, bên trong chỉ có vài cái bàn nhỏ, thế nhưng khách đến uống
trà lại chật kín…
Hai người đi vào, hương trà khiến cho lòng
người thoải mái vui vẻ, mặt tiền của quán tuy rằng không được tốt lắm,
thế nhưng hai bên cửa sổ lại thông thoáng nhìn ra một cái sông nhỏ trong thành, bằng hồ thính phong, cũng coi như lịch sự tao nhã, bờ sông bên
kia có một vài đại thẩm ngồi giặt quần áo, thôn quê dân dã lại có thêm
một chút mùi vị phố phường. Hương trà Long Tỉnh vừa pha này thật giống
vị bánh của cửa hàng bánh nướng đầu cổng thành.
Phương Nhất
Chước kéo Thẩm Dũng vòng vo lên phía trên lập tức có một tiểu nhị cầm ấm trà chạy tới hỏi: “Hai vị tìm người hay là uống trà?”
“Uống trà.” Phương Nhất Chước hỏi hắn, “Nơi này có tiên sinh Thương Mãn Vân kể chuyện xưa không?”
“À… Tiên sinh không có đây, hắn ở phía sau cầu Cửu Khúc.” Tiểu nhị đưa tay
chỉ đường cho Phương Nhất Chước, “Đi qua cửa hiên có một cây cầu Cửu
Khúc, nơi đó cũng có thể ngồi uống trà, tiên sinh ở đó kể chuyện, có
điều là đi vào đó mỗi người phải trả hai quan tiền, tặng một đĩa đậu
phộng, và nước trà.”
Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng một chút, Thẩm Dũng móc bạc ra, nói: “Chúng ta đến nơi đó uống trà.”
“Được!” Tiểu Nhị vắt khăn tay lên vai đi phía trước dẫn đường, vươn tay vén lên mành che.
Mành không dày, chỉ là một lớp rèm vải và một lớp mành trúc nhưng cũng chặn cả một mảnh trời đất.
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đi đến cầu Cửu Khúc phía sau mành, chợt nghe thấy đằng trước truyền đến tiếng kể chuyện mơ hồ.
Người kể chuyện giọng nói khàn khàn, có điều là nghe cũng không phải không rõ ràng, đang kể từng câu rành rọt:
“May mắn thay, chúa đoái mỉm cười
Nhưng đừng được thể dại trêu ngươi
Kia con sói dữ, con hùm thọt
Dũa vuốt mài nanh quyết giữ mồi
Cố dứt ra vẫn còn thôi
Người người vui kể, việc đời ghê thay. . .
Dối lừa, nham hiểm vần xoay…”
*Dẫn tự “Tuỳ Đường diễn nghĩa”, một tiểu thuyết lịch sử diễn nghĩa nổi tiếng của văn học cổ điển Trung Quốc của tác giả Chử Nhân Hoạch.
Ở đây là hồi tám mươi: An Lộc Sơn vào cung gặp quý phi, Cao Lực Sĩ khắp phố tìm tân trạng.
Bản dịch thơ của: Lê Văn Uông
…
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng vội vàng đi lên phía trước vài bước, tìm một
bàn trống ngồi xuống, giương mắt nhìn, thấy một lão đầu đang kể chuyện.
Lão đầu thân hình cao gầy, có vẻ yếu ớt như rắn nước, lưng còn hơi còng, xa xa nhìn lại như đang khom lưng, chiếc mũi cao giữa khuôn mặt gầy gò,
tuổi tác so với Thẩm Nhất Bác lớn hơn nhiều, cũng phải hơn sáu mươi
tuổi, tóc râu đều đã điểm bạc, có điều cũng nhìn ra được, thời trẻ ắt
hẳn là rất tuấn tú.
Lão nhân kia đang nói hăng say, “… Người
này, nếu một lòng một dạ muốn chọn đọc sách làm kế sinh nhai, có thể
vinh hiển hay không, còn phải xem thời vận. Không phải nói có học vấn là có tài vận. Cho dù ngươi trời sinh số mệnh phú quý, khi thời vận chưa
tới, cũng chỉ có thể tự đi tìm. Chúng ta hôm nay nói một chút về chuyện
Dương quý phi…”
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn
nhau, lão đầu nói chính là Tùy Đường nha, phỏng chừng chính là đoạn An
Lộc sơn tiến cung gặp Dương quý phi.
Lão đầu nói không nhanh
không chậm, không gấp gáp cũng không dây dưa, lời nói tinh tế, thỉnh
thoảng còn chen vài câu nói đùa, chọc cho khách khứa uống trà cười
nghiêng ngả, lại thêm vài câu bình luận, khiến cho người nghe cảm thán.
Phương Nhất Chước âm thầm quan sát Thẩm Dũng, thấy hắn lắng nghe rất hăng say, tự nói: có hi vọng!
Gần nửa canh giờ, Thương Mãn Vân kể đến thời điểm mấu chốt thì dừng lại,
nói lần tiếp theo sẽ kể nốt, khiến cho khách trà chưa thoả mãn nhưng vẫn thưởng bạc còn suy nghĩ ngày mai sẽ quay lại.
Lão đầu cầm mâm nhỏ đến các bàn thu tiền đồng.
Thu đến bàn của Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng cho hắn mười hai đồng bạc lẻ.
Lão đầu có chút giật mình giương mắt nhìn Thẩm Dũng, cười nói: “Đa tạ thiếu gia khen thưởng.”
Thẩm Dũng cười cười, lão nhân cũng không nói thêm gì, tiếp tục đi đến những bàn tiếp theo.
Phương Nhất Chước muốn gọi hắn, lại bị Thẩm Dũng kéo lại.
Phương Nhất Chước xoay mặt nhìn, Thẩm Dũng cười hỏi, “Ngươi thành thật nói đi, lão nhân này là người nào?”
Phương Nhất Chước nhìn nhìn hắn, nói: “Ngươi thật thông minh. Đó là bạn cùng học với cha.”
“Hả?” Thẩm Dũng có chút giật mình, hỏi: “Cùng trường lại phải lăn lộn vất vả như vậy?”
“Cha nói hắn đại tài!” Phương Nhất Chước nói, “Còn nói hắn có thể dạy ngươi học.”
Thẩm Dũng hơi sửng sốt, sờ sờ cằm, “Ngươi… cùng cha nói rồi?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước kéo tay áo của Thẩm Dũng, nói: “Lão đầu hình như sắp phải đi rồi, chúng ta đến nói chuyện với hắn đi?”
“Chờ một chút.” Thẩm Dũng kéo Phương Nhất Chước lại, suy nghĩ một chút, nói: “Không nên trực tiếp nói… Chúng ta thử hắn trước.”
“Thử?” Phương Nhất Chước khó hiểu.
“Ngươi nghĩ xem, ai biết hắn có phớt lờ chúng ta hay không? Trước tiên đi theo hắn đã.” Thẩm Dũng nói.
“Theo dõi hắn?” Phương Nhất Chước mở to hai mắt, “Không tốt đâu.”
“Ai, đi xem rồi hãy nói! Người này nếu như không có năng lực thì sao? Đến
lúc đó nếu như lỡ bái sư thì rồi không thoát được!” Nói xong, kéo Phương Nhất Chước len lén theo lão đầu… ra khỏi quán trà.
Thương Mãn
Vân tùy ý nâng đôi giày vải cũ ở trên đường đi dạo, dường như một chút
cũng không vội, Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước xa xa theo ở phía sau,
chỉ thấy lão đầu đi đến tửu lâu mua một bình rượu nhỏ, vừa uống vừa
thích ý đi dạo.
“A.” Thẩm Dũng nhịn không được nói, “Hắn so với cha sống tự tại hơn nhiều.”
Phương Nhất Chước cũng cười.
Hai người đi theo lão đầu đi tới một cái hẻm nhỏ ở góc phố, thấy lão đầu
lắc lư tiến vào hẻm nhỏ, lôi ra cái chìa khóa mở khoá, đẩy ra một cánh
cửa gỗ nhỏ.
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước lén lút nhìn.
“Đây hình như chính là nhà của hắn thì phải?” Thẩm Dũng hỏi.
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu.
“Đi thôi!” Thẩm Dũng túm lấy Phương Nhất Chước, trốn đến sau tường, tiếp tục nhìn.
Chỉ thấy lão đầu tay mang một chiếc bàn nhỏ đi ra ngoài ngõ… Hai người vội
vàng vọt đến bên một sạp hàng thi hoạ, làm bộ đọc sách.
Thương Mãn Vân mang theo bàn ghế, còn có một hộp thẻ quẻ, ngồi xuống ven đường, xem ra là bày sạp xem bói.
“Xem bói?” Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước gật đầu, “Nghe nói, buổi chiều còn đi đến miếu Dược Vương xem bệnh nữa.”
“A…” Thẩm Dũng chân mày nhíu lại vào nhau, nói: “Cái này thật mới mẻ, kể chuyện, thầy tướng số, lang trung… Còn tài khác sao?”
Phương Nhất Chước hơi dẩu môi, “Cha nói.”
Thẩm Dũng đang chau mày, chợt nghe Thương Mãn Vân cười hỏi: “Hai vị tiểu bằng hữu, theo ta một đường, có phải là muốn xem bói?”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước vô ý thức hướng về phía đối diện làm mặt quỷ —— lão nhân này còn rất tinh tường a.
Phương Nhất Chước thấp giọng hỏi, “Làm sao bây giờ?”
“Sợ cái gì?” Thẩm Dũng nói, “Vừa lúc để cho hắn đoán tướng số!” Nói xong, lôi kéo Phương Nhất Chước đi lại.
Thẩm Dũng ngồi xuống trước mặt Thương Mãn Vân, Phương Nhất Chước đứng ở một
bên, hiếu kỳ nhìn đồ vật trên bàn của lão đầu, một miếng vỏ mai rùa, hai đồng tiền đồng, một bình thẻ thăm bằng trúc, còn có hai khối gỗ hình
trăng khuyết.
Thương Mãn Vân quan sát Thẩm Dũng một chút, cười hỏi: “Thiếu gia muốn xem cái gì?”
Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nói: “Xem ta lúc nào có quý tử đi… Ai nha.”
Còn chưa dứt lời, đuôi tóc đã bị Phương Nhất Chước túm lấy.
Thẩm Dũng quay đầu lại, thấy Phương Nhất Chước đỏ mặt bừng bừng trừng hắn.
Thương Mãn Vân lại nở nụ cười, nói: “Thiếu gia rất nóng lòng a, còn chưa có thành thân đã nghĩ muốn có quý tử rồi?”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, quay đầu lại nháy mắt với Phương Nhất Chước —— xem đi, không chính xác!
Phương Nhất Chước cũng có chút buồn bực, nói với lão đầu, “Ai nói? Đã thành thân rồi.”
“Thành thân?” Lão đầu hắc hắc cười, nói: “Lấy cũng là thành thân, gả cũng là
thành thân, đúng dịp vừa khéo, thế nhưng hôn sự không phải là hôn sự,
đúng hay không?”
Thẩm Dũng nghe như lọt vào trong sương mù,
Phương Nhất Chước lại chột dạ, hôn sự mà không phải hôn sự? Chẳng lẽ lão đầu biết chính mình thay thế Phương Dao gả đi?”
Thẩm Dũng nghe
không quá hiểu Thương Mãn Vân đang nói cái gì, có điều là hình như nói
chuyện thành thân của hắn và Phương Nhất Chước có vấn đề gì đó, thì có
chút tức giận, nghiêm mặt nói: “Lão đầu, ngươi tính toán sai rồi, ta đã
thành thân!”
“Hắc hắc.” Thương Mãn Vân bưng bình rượu uống một
ngụm, nói: “Chớ vội chớ vội, ta cũng không nói chuyện thành hôn này là
không tốt, yên tâm đây là lương duyên vàng ngọc!”
Thẩm Dũng nghe thấy bốn chữ ‘lương duyên vàng ngọc’, trong lòng vui vẻ, liếc mắt nhìn
Phương Nhất Chước, trên mặt Phương Nhất Chước cũng đỏ hồng, dường như
cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy… hỏi đến vấn đề tiền đồ.” Thẩm Dũng lại quay sang phía lão đầu.
“Đây a.” Lão đầu chỉ chỉ mấy đồ vật trên bàn, hỏi: “Tiểu thiếu gia cần bói cái nào?”
“Ừ…” Thẩm Dũng nhìn một chút, duỗi tay cầm lấy hộp thẻ bằng trúc, nói: “Cái này đi.”
Thương Mãn Vân gật đầu, ý bảo Thẩm Dũng lắc thẻ, lắc ra một thẻ là được.
Thẩm Dũng trước đây cùng mẫu thân lên chùa thắp hương cũng từng rút thẻ thăm, cầm lấy ống thẻ “lạo xạo” xóc lên.
…
Lạch cạch một tiếng, thẻ thăm rơi ra.
Lão đầu vừa nhìn, thoáng giật mình, chỉ thấy thẻ thăm không phải đơn độc
một cây, mà là một đôi đồng thời rơi ra, dường như là dính cùng một chỗ.
“A…” Lão đầu cười cười, lắc đầu, “Mệnh của tiểu thiếu gia rất tốt.”
“Ồ?” Thẩm Dũng cười hỏi, “Làm sao mà thấy được?”
“Có quý nhân làm bạn, sao có thể không tốt?” Lão đầu cầm lấy hai thẻ thăm
bằng trúc, phát hiện mặt trên của thẻ trúc ghi chữ dính liền với nhau,
chạm vào thoáng chốc lại tách ra.
“Hắc hắc.” Lão đầu hơi thần bí cười, nói: “Quý nhân này, chính là số mệnh
của ngươi, nàng chính là phú quý của ngươi, mất nàng vận số của ngươi
cũng không thuận, bởi vậy phải nắm chặt lấy.”
Thẩm Dũng nghe
xong lơ mơ hiểu, Phương Nhất Chước cũng trầm tư suy nghĩ, bên người Thẩm Dũng có nhân vật như vậy sao? Vậy nên suy nghĩ kỹ, có thể là Mạc Phàm
Đường hay không?
“Vậy quý nhân đó là ai?” Thẩm Dũng có chút không cam lòng hỏi.
“Ai, thiên cơ không thể tiết lộ.” Lão đầu khoát khoát tay, “Sau này ngươi tự nhiên biết.”
Thẩm Dũng không cam tâm nhưng cũng không có tra ra xem lão nhân này đến tột
cùng là có tài hay không, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy có kiếp nạn
hay không?”
Lão đầu cười cười, nói: “Đời người có ai không có kiếp nạn?”
“Thời vận thì sao?” Thẩm Dũng hỏi tiếp.
“Đời người có ai không có thời vận?” Lão đầu tiếp tục uống rượu.
“Nói cũng như không!” Thẩm Dũng có chút bất mãn.
“Cuộc sống này vốn là nói cũng như không.” Lão đầu cười ha hả nhìn Thẩm Dũng, “Nếu ta nói ngươi sớm muộn sẽ chết, điều này cũng nói bằng không nói,
nhưng ngươi có thể nói ta sai sao?”
Thẩm Dũng nhíu mày, tự nhủ, chính mình đã nói chuyện tào lao, không nghĩ tới lão nhân này so với mình còn tào lao hơn.
Phương Nhất Chước nhẹ nhàng túm lấy tay áo Thẩm Dũng, nói: “Tướng công?”
Thẩm Dũng vừa định nói, lại nghe Thương Mãn Vân đột nhiên hỏi: “Ngươi có phải họ Thẩm hay không?”
Thẩm Dũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thương Mãn Vân cười ha ha, nói: “Ta ngay từ đầu đã cảm thấy ngươi cùng Thẩm
Nhất Bác thời còn trẻ rất giống nhau… Quả nhiên là hai cha con.”
Thẩm Dũng giật mình, cha hắn khi còn trẻ cũng có bộ dạng giống hắn sao?
Thương Mãn Vân cười đứng lên, “Nhất Bác trước kia thường viết thư cho ta, hỏi
làm sao có thể dạy dỗ ngươi thật tốt, nói ngươi cùng hắn năm nào đó
không có tiền đồ thật giống nhau.”
Thẩm Dũng cùng Phương Nhất
Chước mở to hai mắt, tự nói… Không phải chứ? Không phải cha hắn từ nhỏ
luôn quy củ, thông minh hơn người chăm học khổ luyện sao?
“Đến đây, vào sân nhà ta ngồi một chút.” Thương Mãn Vân mang theo hai người đi vào nhà.
Phương Nhất Chước lôi kéo Thẩm Dũng tình không cam lòng không nguyện đuổi theo.
Vào đến sân, mới phát hiện bốn phía mấy gian phòng, trung gian là một tòa tiểu lâu, trong lâu tràn đầy sách.
“Tốt lắm, ngươi đi làm cơm trưa cho chúng ta được không?” Thương Mãn Vân hỏi nàng.
Phương Nhất Chước lập tức hiểu được, Thương Mãn Vân có chuyện muốn nói riêng cùng Thẩm Dũng, liền gật đầu xoay người chạy đi.
Thẩm Dũng đứng ở trong sân không nói lời nào, lão đầu ngồi xuống ghế đá ở giữa sân, hỏi: “Thế nào? Muốn học bản lĩnh?”
Thẩm Dũng do dự một chút, rồi gật đầu.
“Muốn bái ta làm thầy?” Lão đầu hỏi hắn.
Thẩm Dũng dường như có chút khó chịu, liền nói: “Lão nhân gia ngài cũng không đáng tin cậy.”
“Ồ?” Thương Mãn Vân lại bị chọc cười liễu, hỏi: “Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn học cái gì?”
Thẩm Dũng trái lo phải nghĩ, cũng không biết chính mình sau này đến tột cùng là muốn làm gì, lại hỏi: “Vậy ngươi nghĩ xem? Ngươi có thể dạy ta cái
gì?”
“Ha hả.” Thương Mãn Vân gật đầu, “Hảo tiểu tử… Tất nhiên là dạy ngươi bản lĩnh.”
“Ta theo sư phụ Mạc Phàm Đường học võ công, vậy có thể nhìn ra được, mỗi
chiêu mỗi thức đều thật, nhưng ta có thể theo ngươi học cái gì?” Thẩm
Dũng hỏi: “Ngâm thơ làm văn ta không có hứng thú, ta sau này cũng sẽ
không đi kể chuyện, xem bói, lại càng không muốn hành nghề lang trung…”
Thẩm Dũng thở dài, “Ngươi nói ta một bụng đều trống trơn, cho cái gì vào bên trong mới tốt đây?”
“Ha ha ha.” Thương Mãn Vân mừng rỡ cười ha ha, nói: “Tiểu tử không hiểu chuyện đúng là không biết trời cao đất dày!”
Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, “Vậy ngươi nói xem, trong bụng ta là cái gì?”
Lão đầu cao giọng cười, “Tiểu tử ngốc, trong bụng nam nhân không phải học văn cũng không phải rượu và thức ăn.”
“Vậy là cái gì?” Thẩm Dũng không giải thích được.
Thương Mãn Vân nhớn mi, “Càn Khôn!”
Thẩm Dũng sửng sốt.
“Trong ngực có cẩm tú, trong bụng có Càn Khôn.” Vẻ mặt Thương Mãn Vân ung
dung, “Không cần đội trên đầu kim quan, không cần trên người mặc cẩm
bào, việc của thiên hạ, đều nắm giữ, vận thế mệnh lý, hạ bút thành văn.”
Thẩm Dũng tâm động.
“Tiểu tử, nương tử của ngươi không có ở đây, ta không ngại đem quẻ bói vừa
rồi nói cho ngươi.” Thương Mãn Vân bỗng nhiên nghiêm mặt nói, “Không đến một năm, nương tử của ngươi sẽ gặp đại nạn, ngươi không cứu nàng, nàng
nhất định sẽ chết.”
Thẩm Dũng cả kinh.
“Thế nào?” Thương Mãn Vân hỏi: “Học hay không học?”
“Học!” Thẩm Dũng liên không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, vấn, “Nàng gặp kiếp nạn gì?”
“Ừ… Nói ra không tốt.” Lão đầu khe khẽ thở dài, nói: “Kiếp nạn này nói
không chừng còn liên lụy đến ngươi… Ngươi có thể biết, lương duyên vàng
ngọc là tốt, nhưng nếu không cẩn thận, sẽ là uyên ương bỏ mạng.”
——————-
Phương Nhất Chước tới phòng bếp phía sau sân, tìm kiếm, phát hiện trong phòng
bếp chỉ có mấy cái bánh nướng và một miếng thịt, ngoài ra cái gì cũng
không có.
Mũi nàng rất tinh, ngửi ngửi, cúi đầu tìm rất nhanh đã tìm được một hũ đậu phụ chao(đậu phụ ủ lên men) và hai quả trứng vịt.
Phương Nhất Chước cười cười, đem thịt băm rồi bỏ vào lòng trắng trứng, hơn nữa còn thêm hành thái cùng gừng, đem sao thành thịt vụn thơm ngào ngạt.
Còn lòng đỏ trứng trực tiếp để lên nồi chưng chín.
Đậu phụ lấy ra tẩy sạch, đem bánh nướng bỏ vào bên trong bếp lò sấy khô,
rồi lấy ra xé. Đậu phụ thả vào trong chảo dầu rán… Vang lên tiếng tí
tách, rán đến khi đậu phụ chuyển thành màu vàng giòn rụm, lại vớt lên
kẹp vào bên trong bánh nướng, bỏ thêm thịt vụn, sau đó đem lòng đỏ trứng chưng chín lấy ra, sau khi nghiền nhỏ thì bỏ vào bên trong.
Tới sân, chỉ thấy Thẩm Dũng cùng Thương Mãn Vân đang ngồi đối diện nhau
trên bàn, Thương Mãn Vân vẫn như cũ một tay cầm cây quạt một tay nâng
cốc rượu, tinh thần Thẩm Dũng lại ngưng trọng.
Phương Nhất Chước đem đậu phụ kẹp bánh nướng đưa qua cho hai người, rồi ngồi xuống bên
cạnh Thẩm Dũng, hỏi: “Tướng công, làm sao vậy?”
Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng, trong óc đều là chuyện vừa rồi lão đầu nói——trong vòng một năm, nương tử ngươi tất gặp đại nạn.
Nghĩ tới đây, Thẩm Dũng hé miệng cắn bánh nướng, vừa ăn vừa nói, “Lão đầu,
ăn xong rồi chúng ta bắt đầu luôn, ngươi muốn ta học cái gì?”
Lão đầu hắc hắc cười ca thán, “Thẩm thiếu phu nhân, ta cả đời ăn đậu phụ
kẹp bánh nướng, thật đúng là chưa bao giờ ăn ngon như vậy.”
Phương Nhất Chước cười cười, chợt nghe Thẩm Dũng nói, “Tất nhiên, tài nấu nướng của nương tử ta là thiên hạ đệ nhất.”
Thẩm Dũng vừa dứt lời, lão đầu liền không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi của chính mình, đau đến nỗi kêu lên một tiếng.
Thẩm Dũng cười to, “Lão đầu, ăn chậm một chút, đừng có đem cả đầu lưỡi nuốt xuống.”
Thương Mãn Vân bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, trong lòng cũng tính toán
—— thì ra, kiếp nạn này lại rơi vào người của thiên hạ đệ nhất đầu bếp
sao?
Đang suy nghĩ, chợt nghe Thẩm Dũng truy hỏi: “Này, lão đầu, ta đang hỏi ngươi đó, tiếp theo học thế nào?”
“Rất đơn giản.” Lão đầu cười ha hả xoay người lại, một ngón tay chỉ về phía
tàng thư các, nói: “Ta cho ngươi thời gian một tháng, ngươi phải đọc hết sách ở đây cho ta!”
“Khụ khụ…” Thẩm Dũng đang cắn thịt liền lập tức lọt vào phế quản, đấm ngực mãnh liệt ho khan.
Phương Nhất Chước vừa vỗ lưng cho hắn vừa mở to hai mắt nhìn lão đầu, hỏi:
“Nơi này có hơn một nghìn quyển sách? Sao nào khả năng nha?”
“Sao lại không có khả năng?” Lão đầu nhớn mi, nói: “Cha ngươi trước khoa cử, một tháng xem ba nghìn quyển sách! Nam tử hán đại trượng phu, không thể dễ dàng bị mấy quyển sách hù doạ phải không?”
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều sửng sốt, Thẩm Dũng đem hai ba cái bánh nướng ăn
xong, uống vài ngụm nước trà rồi nói: “Cha có thể nhìn một trăm, ta là
có thể nhìn hai trăm!”
“Tốt!” Thương Mãn Vân cười gật đầu, “Ngươi so với cha mình có tiền đồ hơn!”
Thẩm Dũng chạy về phía trong lâu đọc sách, Phương Nhất Chước nhìn trái phải một chút, vội vàng đuổi theo.
Thương Mãn Vân lắc đầu, bấm ngón tay tính toán một lúc, cười lắc đầu, “Lão
Thẩm a lão Thẩm, ngươi sinh ra đứa con này không phải long cũng không
phải trùng (côn trùng), mà là một kỳ lân a… Ha ha.”
Thẩm Nhất Bác ở
trong nhà ăn điểm tâm hôm qua Phương Nhất Chước làm, thoải mái tự tại
xem sách, lại cảm thấy… Lỗ tai trái sao lại nóng như vậy.