Phương Đại Trù

Chương 32: Lạc trà xuân cùng đồ sứ dễ vỡ



Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng cùng Tiểu Thạch ngồi xe ngựa đi tới chân núi Trường Nhạc am, còn có Tiểu Kết Ba cũng theo sau.

Tiểu Kết Ba ngẩng đầu nhìn miếu thờ trên đỉnh núi một chút, hỏi Tiểu Thạch: “Tiểu Thạch, ngươi sao lại ở trong miếu?”

Tiểu Thạch trả lời: “Tĩnh Di sư phụ trong miếu là người nuôi lớn ta, sao vậy?”

“Không có gì.” Tiểu Kết Ba nói: “Vậy ngươi không phải là tiểu ni cô sao?”

Tiểu Thạch liếc mắt trừng hắn: “Ni cô thì làm sao?”

Tiểu Kết Ba nhăn mặt nhăn mũi: “Thật ra không sao, nhưng… ni cô cùng kỹ nữ đều giống nhau, đều không dễ dàng gả đi a.”

“Ngươi nói bậy!” Tiểu Thạch mất hứng.

Tiểu Kết Ba nói: “Coi như… ta chưa nói cái gì, hơn nữa, ngươi hiện tại cũng không phải tiểu ni cô nha.”

“Đáng ghét, không để ý tới ngươi nữa.” Tiểu Thạch mang theo hộp thức ăn, nghiêm mặt chạy lên núi, Tiểu Kết Ba thấy mình lắm miệng mà gây rắc rối, liền vội vàng đuổi theo.

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước ở phía sau thấy thế, Thẩm Dũng lắc đầu, Phương Nhất Chước không hiểu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”

“Kỳ thực lời của Tiểu Kết Ba, cũng rất có ý tứ.” Thẩm Dũng lẩm bẩm.

“Có ý tứ chỗ nào?” Phương Nhất Chước vừa đi vừa nói: “Chung quy rằng thế nhân không cho người vài phần thanh tĩnh, kỹ nữ không được, ni cô cũng không được.”

“Ta nói chính là chỗ này thú vị a.” Thẩm Dũng cười: “Nói kỹ nữ không dễ gả đi, ta đây tin, dù sao người đời xưa nay đều coi trọng trinh tiết liệt nữ, nữ nhân có hành vi phóng đãng đều không được người ta coi trọng. Nhưng ni cô, dù sao cũng là nữ tử thánh khiết, vì sao cũng bị người khác xem nhẹ?”

“Tướng công, những lời này không có căn cứ.” Phương Nhất Chước lắc đầu, nói: “Ai nói kỹ nữ nhất định là hành vi phóng đãng?”

Thẩm Dũng hồi tưởng một chút, trước đây hắn thường xuyên đến Phiêu Hương viện, Tình nhi Nguyệt nhi ở đó… đại thể đều là nóng hừng hực.

Đang nghĩ tới đây, Thẩm Dũng lại thấy cánh tay bị Phương Nhất Chước bấm một cái, xoay mặt nhìn nàng.

“Ngươi vừa nghĩ cái gì?” Phương Nhất Chước nheo lại con mắt nhìn hắn.

“Ách… không có, nương tử, ngươi vừa nói gì?” Thẩm Dũng cười gượng, xoa xoa cánh tay hỏi.

“Ta nói, ni cô có khả năng trước khi xuất gia đã từng làm kỹ nữ, kỹ nữ cũng khả năng sau đó xuất gia làm ni cô, con người không thể vơ đũa cả nắm.” Phương Nhất Chước nói: “Có thể hôm qua là người tốt, hôm nay lại tội ác tày trời, con người thay đổi rất nhanh.”

Thẩm Dũng nghe xong, cười gật đầu, thật giống như chính hắn, trước đây là tiểu ác bá, hôm nay có thể nói là lãng tử quay đầu.

Có điều con người rất nhanh quên, trước đây Thẩm Dũng rất thích những cô nương trong Phiêu Hương viện, luôn cảm thấy các nàng cùng chính mình không khác biệt lắm, cũng bị người khác coi thường. Nhưng hôm nay chính mình được người ta đánh giá nâng lên quý hơn vàng, dĩ nhiên cũng có cảm giác lâng lâng, còn cảm thấy so với trước đây cao quý hơn nhiều lắm. Nhưng tỉ mỉ ngẫm nghĩ, có khác gì, hôm qua ngươi mặc áo rách ăn xin, hôm nay mặc cẩm y tiêu tiền, như vậy cũng chỉ là hình thức bên ngoài, chân chính bên trong, vẫn chỉ là ngươi.

“Vậy… Nương tử, ngươi nói xem, ta trước đây cùng ta hiện tại, lúc nào tốt hơn?” Thẩm Dũng hỏi.

Phương Nhất Chước liếc nhìn hắn: “Tướng công nói đùa, không có thay đổi.”

“Ồ?” Thẩm Dũng hơi hơi mất hứng, cười hỏi: “Bọn họ đều nói con hư biết quay đầu lại quý hơn vàng!”

Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Đổi cũng chỉ là xiêm y mà thôi, vàng vĩnh viễn sẽ không có đổi, quay đầu hay không, không phải do bất kỳ ai định đoạt.”

Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước nhìn một hồi, gật đầu: “Ừ! Nương tử nói đúng.”

Tới cửa Trường Nhạc am, Tiểu Thạch đã chạy vội đi tìm Tĩnh Di sư thái.

Tĩnh Di để Tiểu Thạch cùng Tiểu Kết Ba ở trong sân ăn điểm tâm, nghe nói Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước đến tìm đến Loan Nhi, liền khe khẽ thở dài, nói : “Quả nhiên nha đầu kia có tâm sự.”

“Sư thái, Loan Nhi làm sao vậy?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Bộ dạng nàng thoạt nhìn có tâm sự rất nặng nề, vừa tới đã nói muốn quy y.” Tĩnh Di thở dài: “Quy y không phải chuyện nhỏ, một cô nương xinh đẹp như thế làm ni cô rất đáng tiếc, ta trước hết thu nàng làm tục gia*, ở trong tiểu viện của những ni cô khác phía sau miếu. Mỗi ngày nàng chỉ thắp nến, đốt hương hay làm hoa giấy trong miếu, cả ngày không nói lời nào, hỏi nàng, cùng lắm nàng cũng chỉ trả lời một câu: nghiệp chướng nặng nề.”

*Tục gia: người trần tục ở trong chùa, chưa cạo đầu xuất gia.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng nghe xong Tĩnh Di sư thái nói, đều cảm thấy có chút thê lương, vốn có thể cùng tình nhân thành người một nhà, đến tột cùng là ai ở phía sau tác quái, khiến chim liền cánh biến thành người lạ, kết cục như vậy khiến người có tình trong thiên hạ làm sao chịu nổi?

Sau khi từ biệt Tĩnh Di sư thái, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước đi đến sau viện tìm Loan Nhi.

“Trương Văn Hải đến đây thì tốt rồi.” Thẩm Dũng quay sang nói với Phương Nhất Chước: “Có điều hắn dường như có chút sợ, luôn nói chờ một thời gian nữa.”

“Vì sao?” Phương Nhất Chước có chút không hiểu, “Nếu đã điều tra rõ Lương phu tử không phải tự sát, hắn cùng với Loan Nhi hiện tại có thể đường đường chính chính đến với nhau, vì sao không đến gặp nàng?”

“Cũng khó trách hắn.” Thẩm Dũng nói: “Tú tài hiện tại một thân nghèo túng, nhất định là muốn chính mình chuẩn bị thật tốt, tìm ra chân tướng rõ ràng, mới đến gặp cô nương kia.”

“Đây là ý nghĩ gì?” Phương Nhất Chước nhíu mày, dường như không hiểu.

“Rất bình thường.” Thẩm Dũng nói: “Nam nhân tự nhiên không muốn mất mặt trước nữ nhân mình yêu thương, muốn chính mình trở nên nổi bật, cho nên mới đợi mọi chuyện tốt đẹp, bản thân tiền đồ rộng mở rồi mới tới đón nàng, chuyện đó và chuyện nữ tử luôn muốn thật đẹp trước mặt tình lang, đều không phải là cùng một đạo lý sao.”

Phương Nhất Chước nghe xong cười to, tấm tắc hai tiếng lắc đầu: “Tướng công nha, đó là do nam nhân đoán mò mà thôi, ai nói nữ nhân đều mang tâm tư này?”

“Sai sao?” Thẩm Dũng có chút buồn bực.

“Nữ tử trang điểm mất bao nhiêu thời gian? Một hai canh giờ đã có thể xinh đẹp như hoa ra cửa!” Phương Nhất Chước chăm chú nói: “Thế nhưng nam nhân thực sự muốn tiền đồ rộng mở áo gấm về làng vậy cần bao lâu? Chậm thì một, hai năm lâu thì ba năm, năm năm, đến lúc đó, tuổi thanh xuân của thiếu nữ đã sớm qua đi.”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, nghĩ cũng đúng.

“Nếu sau mười ngày nửa tháng, vụ án điều tra xong Trương Văn Hải mới đến gặp Loan Nhi, ngộ nhỡ Loan Nhi trong mấy ngày này thuyết phục Tĩnh Di sư phụ, xuống tóc đi tu thì làm sao?” Phương Nhất Chước hỏi lại.

“Ai nha!” Thẩm Dũng cả kinh: “Vậy thì coi như xong, xuống tóc và chưa xuống tóc, tâm tình hoàn toàn khác nhau a, đến lúc đó thực sự vô phương cứu vãn rồi.”

“Đúng thế.” Phương Nhất Chước nói: “Nam nhân luôn sợ trước mặt nữ nhân mất mặt, kỳ thực chính là sợ bản thân mất mặt, nữ nhân sẽ xem thường. Nhưng trên thực tế cũng không nhất định như vậy, ngươi nghĩ xem, một người trong mưa rền gió dữ chạy đến âu yếm cô nương người ta, dù cho bản thân chật vật không chịu nổi, cùng một người đợi trời trong nắng ấm, một thân cẩm y hoa phục đi đến, người nào khiến cho người ta động tâm hơn?”

Thẩm Dũng vuốt đầu: “Đúng là có chuyện như vậy, nương tử, ngươi nhìn thật thấu đáo nha.”

“Không phải ta.” Phương Nhất Chước cười cười, nói: “Là mẹ ta, dù sao mẹ ta cũng là kỹ nữ, nàng so với ai khác đều rõ ràng hơn cả.”

Thẩm Dũng gật đầu, mỗi lần nhắc tới mẹ, Phương Nhất Chước đều nhàn nhạt vẻ đau buồn, Thẩm Dũng thường xuyên nghĩ, nếu là mẹ vợ không chết sớm thì tốt biết bao. Nhất định sẽ là một nhân vật đặc sắc.

Hai người tới sân sau, chỉ thấy dưới tán cây hoa trà trong sân, ngồi một nữ tử trẻ tuổi mặc y phục xanh đen, trên đầu cài một cây trâm để vấn tóc lên. Từ xa nhìn lại, siêu trần thoát tục, vô cùng thanh lệ.

Thẩm Dũng âm thầm líu lưỡi, đúng là không thể nhìn ra được người này trước đây là một kỹ nữ a, ngay cả khi nói là cành vàng lá ngọc trong cung cũng khiến người ta tin tưởng, nghĩ lại lời nói lúc nãy của Phương Nhất Chước thật đúng là người có trong sạch hay không, chính là nhìn nhân tâm.

Ngồi ở trong sân quấn hoa giấy trắng, chính là Loan nhi.

Cuộc sống của người trong Phật môn là vô cùng kham khổ, dù cho đèn nhang trong chùa miếu có hưng vượng, nhóm tăng lữ cũng vẫn thiếu thốn nhiều thứ, khổ nhất chính là người tu hành. Tiền nhan đèn trong miếu là vì cứu tế bách tính cực khổ mà làm đức. Người trong Phật môn cũng không có suy nghĩ không làm mà hưởng, bình thường hay làm nến thơm và hoa giấy để duy trì cuộc sống, cho nên thường thường còn phải xuống núi để hoá duyên, cho dù quy y cửa phật, nhưng con người vẫn phải sinh sống, cho nên vẫn không thể ly khai thế tục.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đến, quấy nhiễu Loan Nhi.

Nàng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hai người, mang theo một chút cảnh giác.

Thẩm Dũng liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, ý bảo —— nương tử, ngươi nói đi.

Phương Nhất Chước tiến lại gần, hỏi: “Loan Nhi?”

Loan Nhi gật đầu, nàng chưa có quy y, cho nên không có pháp hiệu, nói trắng ra nàng chỉ là một người tạm thời cư trú ở Trường Nhạc am mà thôi, tâm tính của Tĩnh Di sư thái tốt, nên mới thu lưu một người không nhà để về là nàng.

“Chúng ta là người trong nha môn, muốn hỏi một chút chuyện của ngươi.” Phương Nhất Chước vừa nói, vừa ngồi xuống đối diện Loan Nhi.

Loan Nhi vừa nghe đến quan phủ, có chút khẩn trương, nhìn Phương Nhất Chước hỏi: “Quan phủ… tìm ta làm gì?”

Phương Nhất Chước quay đầu lại nhìn Thẩm Dũng, Thẩm Dũng đi tới, đem ngọn nguồn sự tình nói một lần cho Loan Nhi nghe.

Loan Nhi nghe xong mở to hai mắt, liên tục nói: “Sao lại có khả năng đó? Cư nhiên có người hành hung làm ác.”

“Cho nên chúng ta mới đến đây, muốn hỏi một số chuyện.” Phương Nhất Chước nói: “Kẻ gây ra những chuyện ác này, rất có thể ở bên trong Yên Thúy lâu, ngươi có biết chút đầu mối nào hay không?”

Loan Nhi hơi nhíu mày, cúi đầu suy tư, trong miệng thì thào: “Trong Yên Thúy lâu … làm sao?”

“Ngươi nghĩ, có người nào có khả năng hạ độc không?” Phương Nhất Chước hỏi.

Loan Nhi suy nghĩ một lúc lâu, lắc đầu, kiên quyết nói: “Không có khả năng.”

“Ồ?” Thẩm Dũng khó hiểu nhìn nàng: “Làm sao lại không có khả năng.”

“Yên Thúy lâu là nơi nào?” Loan Nhi cười khổ một tiếng: “Những cô nương không được chuộc thân ở trong lâu cũng như ở trong nhà giam, không có khả năng chạy ra ngoài làm những loại chuyện này, hạ độc sao? Các cô nương đi chỗ nào để kiếm độc dược? Nếu có thể kiếm được, hơn phân nửa đã luẩn quẩn trong lòng ý định tự sát.”

Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước nghe xong liếc mắt nhìn nhau, đều nhíu mày lại, Thẩm Dũng hỏi: “Ý của ngươi là không phải do cô nương trong Yên Thúy lâu làm? Vậy bên trong Yên Thúy lâu, người nào có khả năng tự do ra vào?”

“Cái này… căn bản đều là không thể, ngay cả hộ viện phần lớn cũng ở trong lâu, đương nhiên, một ít tạp dịch, hoặc mụ mụ… bọn họ hẳn là có thể ra ngoài.”

“Vậy ngươi tỉ mỉ suy nghĩ một chút nữa.” Phương Nhất Chước hỏi: “Có người nào tương đối khả nghi không?”

Loan Nhi lại trầm tư suy nghĩ, một lát, cũng không nghĩ ra được người nào, chỉ nói: “Ta không nghĩ ra, các cô nương trong lâu, rất ít người tốt số có thể được chuộc thân, đừng nói đám tỷ muội, ngay cả đến mụ mụ cũng thắp hương bái Phật tổ, vì sao còn muốn dùng thủ đoạn này để hãm hại?”

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, hỏi: “Có người nào đặc biệt ích kỷ? Không thể gặp được người tốt, cho nên mới làm khó dễ?”

Loan Nhi cười mà không nói, một lúc lâu mới nói: “Vị công tử này, kỳ thực một nơi như kỹ viện, một ngày đã bước chân vào là xác định chung thân, có thể chuộc thân ra thì làm sao, rất nhiều người sớm muộn vẫn là quay lại.”

“Đây là nguyên nhân gì?” Thẩm Dũng không giải thích được, tự nói: gả cho người ta sinh ra hài tử, không phải đã là cô nương đàng hoàng rồi sao?

Loan Nhi đứng lên, từ trong phòng lấy ra một ấm trà, tiện tay bẻ vài bông hoa trà bỏ vào trong ấm, ngâm nước nóng, sau đó châm trà cho Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước.

“Uống như vậy sao?” Thẩm Dũng có chút hiếu kỳ.

“Cái này gọi là Lạc trà xuân.” Loan Nhi nhẹ nhàng cười cười, cũng rót cho chính mình một chén, bưng lên uống.

“Tên rất dễ nghe.” Thẩm Dũng bưng chén trà nhấp một ngụm, liền cảm thấy nước trà có vị ngọt nhàn nhạt, xen lẫn hương hoa sơn trà, đột nhiên nhớ đến ngày ấy Phương Nhất Chước làm hoa sơn trà cuốn, nếu là ăn hoa sơn trà cuốn mà uống với Lạc trà xuân này, có lẽ sẽ rất thú vị!

“Lạc trà xuân, tên này có cái gì dễ nghe.” Loan Nhi đạm đạm cười: “Hoa trải qua thời kỳ xuân sắc nhất định sẽ rụng.” Đang nói chuyện, nàng lại nhìn Phương Nhất Chước một chút: cười hỏi, “Tiểu cô nương, đây là tướng công của ngươi sao?”

Khuôn mặt Phương Nhất Chước hơi đỏ lên, gật đầu: “Đúng thế.”

Loan Nhi có chút hâm mộ nói, “Thật tốt a… Con gái cũng giống như nụ hoa, khi còn chưa nở, thì có người cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, đến khi hoa tàn, rơi xuống, trở về với bụi bặm, thì không hề có người liếc mắt nhìn.”

“Sao lại nói thê lương như vậy?” Thẩm Dũng nói, “Trương Văn Hải chẳng phải toàn tâm toàn ý yêu thương còn muốn chuộc thân cho ngươi sao?”

Loan Nhi hơi dừng lại một chút, trên mặt là nụ cười nhạt nhòa: “Thế nhưng… Lương phu tử đã chết, hắn không nhìn ta lấy một lần, phu tử đã chết, hắn liền quên đi lời hẹn ước cùng ta chung sống.”

“Hắn chỉ là tự trách.” Phương Nhất Chước nói.

Loan Nhi lắc đầu, “Không giống như vậy, tình ái có đôi khi so với cái chén sứ này còn dễ vỡ hơn, khẽ đụng một lần là nát, cho dù có ghép lại cũng không thể lành như xưa.”

Cùng Loan Nhi nói chuyện đến quá trưa, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước mới trở về, ngoại trừ nhiều hơn vài phần cảm khái, cũng không thu hoạch được gì.

Mắt thấy trời đã tối rồi, xe ngựa chạy trên đường cái Đông Hạng phủ, hai bên trái phải là tiếng động rầm rĩ của chợ chiều, trên sông thuyền hoa như dệt cửi.

Phương Nhất Chước đột nhiên hỏi Thẩm Dũng, “Tướng công, ngươi nói, Loan Nhi cô nương, có thể oán hận Trương tú tài hay không?”

“Nhất định là có đi.” Thẩm Dũng thở dài, hỏi: “Nếu đổi lại là ngươi, ngươi oán hận sao?”

Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, gật đầu: “Ừ, sẽ. Vậy thư sinh bán đi khế đất, còn có thân nhân của những người đã chết trước đó nữa… Bọn họ cũng sẽ không thể quay về như trước được nữa. Loan Nhi đúng là nói không sai, tình ái so với đồ sứ còn dễ vỡ hơn.”

Thẩm Dũng thấy Phương Nhất Chước đột nhiên đứng lên, cũng không lên tiếng.

Hai người tương ngồi yên tĩnh một hồi, đột nhiên, Thẩm Dũng ngẩng đầu hỏi: “Nương tử… Ngươi đoán, kẻ kia dùng biện pháp nào để hại người… Có đúng hay không cũng là loại ý nghĩ này?”

Phương Nhất Chước ngẩn người, cân nhắc: “Ừ… Có thể nha.”

“Người thường chắc sẽ không vô duyên cớ vô cớ nghĩ ra loại suy nghĩ này?” Thẩm Dũng nói: “Người này nhất định bị tình gây tổn thương quá.”

Phương Nhất Chước gật đầu, hỏi: “Có lý, vậy… tướng công ngươi nghĩ người này ở trong Yên Thúy lâu sao?”

“Người trong Yên Thúy lâu, có thể tự do ra ngoài có mấy người, nếu như không phải người từ trong đi ra… Vậy chỉ có thể là người từ ngoài đi vào.” Thẩm Dũng cười, “Ngươi nói, có thể hay không là một khách nhân bình thường?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.