Đưa bánh dày trở về, Phương Nhất Chước cảm thấy
Thẩm Dũng có chút kỳ lạ, hắn đi trước ra sau, nhìn trên ngó dưới, khắp
cả người nàng không tha chỗ nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tướng công, nhìn cái gì vậy?” Phương Nhất Chước không được tự nhiên, hỏi Thẩm Dũng.
“À…” Thẩm Dũng sờ sờ mũi, hỏi lại: “Nương tử, bình thường nàng đi ra ngoài mua thức ăn đều mặc như thế này sao?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước càng cảm thấy kì quái.
“Cái tay áo này thật rộng.” Thẩm Dũng nhìn chằm chằm cánh tay của Phương
Nhất Chước lộ ra bên ngoài tay áo thêu lá sen, có chút bất mãn! Cũng
không biết bao nhiêu người ở chợ nhìn thấy cánh tay này của nương tử hắn rồi.
Phương Nhất Chước thấy nhãn tình cổ quái của Thẩm Dũng,
không biết hắn đang nghĩ cái gì, cũng mặc kệ, xắn tay áo bắt đầu thu dọn bát đũa ở trên bàn.
Thẩm Dũng tiến lại gần giúp nàng dọn bát,
lại tranh thủ đánh mắt nhìn cái cổ, bàn tay, lỗ tai…tất cả các bộ phận
lộ ở bên ngoài có thể nhìn được của nàng, trong lòng khó chịu, đều bị
người khác nhìn thấy rồi… Mải nghĩ mà làm vỡ mất hai cái bát.
Cuối cùng, Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước đuổi ra ngoài, đành ở trong sân
đọc sách, nhưng chữ trong sách nào có vào được đầu, hắn chỉ ngẩn người
miên man suy nghĩ.
Phương Nhất Chước dọn dẹp xong, thấy hơi mệt, liền vào trong phòng ngủ trưa một chút.
Thẩm Dũng cầm sách chờ ở trong sân, chốc lát sau thấy Tiểu Kết Ba ủ rũ trở về.
“Này.” Thẩm Dũng vội vàng ngoắc ngoắc tay với hắn, Tiểu Kết Ba chạy tới, ngồi chồm hổm bên người Thẩm Dũng, nói: “Thiếu gia.”
“Thấy không?” Thẩm Dũng hỏi.
“Thấy thì có thấy.” Tiểu Kết Ba gãi gãi đầu, nói tiếp: “Là nam nhân.”
“Phi.” Thẩm Dũng duỗi tay lên gõ vào đầu hắn, “Lời vô nghĩa, là nữ nhân còn cần ngươi đi nhìn sao? Hắn thế nào?”
“Ngài hỏi phương diện nào?” Tiểu Kết Ba hỏi, “Tướng mạo, khí độ, tài học hay là thái độ làm người?”
“Ngươi thấy được cái gì thì nói cái đó.” Thẩm Dũng nóng nảy, “Dài dòng như thế làm gì?”
Tiểu Kết Ba duỗi duỗi chân, nói: “Xét về tướng mạo, hắn không tuấn lãng bằng thiếu gia.”
Thẩm Dũng an tâm một chút.
“Có điều cũng không kém, khí chất không giống nhau mà thôi.”
Thẩm Dũng nghe thấy thế thì lại buồn bực, hỏi: “Có ý tứ gì?”
“Chính là… nhìn hắn tương đối có nội hàm, thiếu gia lại là gối thêu hoa*.”
*Gối thêu hoa: vẻ ngoài nhìn nổi bật, cũng có thể ngầm hiểu chỉ có vẻ ngoài mà không có tài năng.
“Thối lắm!” Thẩm Dũng tức giận.
Tiểu Kết Ba sờ sờ quai hàm, nói tiếp: “Xét về khí độ, hai ngươi không có cách nào so sánh được.”
Thẩm Dũng lại an tâm thêm một chút, nhưng lại nghe thấy Tiểu Kết Ba không sợ chết nói một câu, “Thiếu gia so với hắn còn kém xa.”
“Cái gì?” Thẩm Dũng ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Tiểu Kết Ba, “Có ý gì?”
“Người kia. . . nhìn đặc biệt phong độ.” Tiểu Kết Ba nói, duỗi duỗi ngực, “Hắn đứng ở giữa chợ bán thức ăn, nhưng nhìn giống như là… giống như …”
“Cái vậy gì?” Thẩm Dũng ngứa ngực, tự nói, còn có thể giống cái gì được?
“Nói chung là có điểm tiên phong đạo cốt* … Sai, không phải tiên phong đạo
cốt, giống như là thần tiên phiêu dật… à, cũng không phải.” Tiểu Kết Ba
nói năng lộn xộn, Thẩm Dũng khoát khoát tay, “Tiếp tục nói đi, đừng hình dung nữa, nói giống thần tiên không phải là được rồi sao.”
*Tiên phong đạo cốt: phong cách của người tu tiên, không giống người bình thường.
“Hắc hắc.” Tiểu Kết Ba cười gượng, “Luận tài học hai ngươi chính là một trời một vực.”
Thẩm Dũng tức giận, tiểu tử này đang đứng về bên nào vậy, nhưng vẫn đè nén tức giận, hỏi: “Tài học thế nào?”
“Thiếu gia, ngài mới học bài vài ngày như thế. Ta hỏi một chút, đối với một củ cải trắng, ngài có thể ngâm thơ được không?”
Thẩm Dũng giật giật khóe miệng. Một củ cải trắng thì có thể ngâm ra thơ gì?
“Nhưng thư sinh kia, ách…” Tiểu Kết Ba học tư thế của hắn, nói: “Chỉ bán một
củ cải trắng, tùy tiện đọc hai câu thành một bài thơ, ‘Lá lan thân ngọc
nằm ngang, phê lộ y, thủy trạch sương chuế’, nghe thấy không? Đúng là
khó lường.” (Thơ cổ, tha ta ):
Thẩm Dũng ôm cánh tay suy nghĩ, con
ngươi đảo qua đảo lại đánh giá Tiểu Kết Ba một lát, lắc đầu, nói: “Được
rồi, chỉ là những dâm từ luận điệu cũ rích, ta còn không hiểu ngươi sao, ngươi chắc chắn không thích loại văn chương thế này, nói đi, hắn làm gì khiến cho ngươi trở nên kính trọng như vậy?”
“Hắc hắc.” Tiểu Kết Ba cười cười, “Thiếu gia ngài thật là, xét về cơ linh ngài mới chính là thiên hạ đệ nhất.”
Thẩm Dũng đạp hắn một cái, “Nói đi.”
“Khi ta đang ngồi chồm hỗm ở một góc nhìn lén hắn, thì có mấy tên du côn tìm ta gây phiền phức, ta đánh không lại bọn họ, bị bọn họ đập mấy cái vào
đầu, trông thấy ta bị đánh, vậy Lưu Mậu liền ra mặt thay ta.”
“Hắn có võ công sao?” Thẩm Dũng buồn bực.
“Không.” Tiểu Kết Ba lắc đầu.
“Vậy hắn ra mặt cho ngươi như thế nào?” Thẩm Dũng cảm thấy thú vị, một thư sinh lại có thể lui mấy tên du côn?
“Lợi hại là ở chỗ này!” Tiểu Kết Ba hanh mũi hừ một tiếng, “Thiếu gia, biết
cái gì gọi là miệng nhả hoa sen không?… Chậc chậc, hắn lúc đó, nếu như
ta là nữ nhân, ta…”
Đang nói, Tiểu Kết Ba lại thấy Thẩm Dũng
trầm mặt hung tợn nhìn hắn, thì vội vàng sờ sờ cằm, nói: “Có điều Thiếu
phu nhân không phải đã là người của ngài sao, không cần lo lắng.”
Sắc mặt Thẩm Dũng càng khó coi, người cái gì, chỉ là vợ chồng son trên danh nghĩa, đến bây giờ cũng chưa có viên phòng!
Tiểu Kết Ba lại coi như không có chuyện gì xảy ra đi vào phòng, lấy ra một
ít bánh dầy, nói: “Thiếu gia, ta mang đi cho Lưu Mậu ăn được không? Hắn
vừa cứu ta một mạng đó.”
Thẩm Dũng tức giận đến nỗi xanh mặt,
nhìn Tiểu Kết Ba vui mừng chạy đi, tự nói… Tên thư sinh này được lắm,
mới gặp một lần mà đã thu phục được Tiểu Kết Ba. Càng nghĩ càng cảm thấy bất an, trong lòng lại bắt đầu nghĩ loạn, ngày mai nhất định phải cùng
Phương Nhất Chước đi mua thức ăn!
Phương Nhất Chước ngủ nửa canh giờ, bắt đầu duỗi duỗi thân mình muốn tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền thấy Thẩm Dũng đang ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm mình.
“A.” Phương Nhất Chước bị dọa giật mình, hỏi: “Tướng công ngươi làm gì thế?”
Thẩm Dũng tiến lại gần, hôn một cái lên trên quai hàm của Phương Nhất Chước , “Nương tử, sớm a.”
Phương Nhất Chước sửng sốt một lát, ngẩng đầu đẩy mặt hắn ra, tai má đỏ bừng, trừng hắn: “Sớm cái gì, đã quá trưa rồi.”
“À.” Thẩm Dũng gật đầu, hỏi: “Nương tử, chúng ta viên phòng đi?”
Bây giờ thì cái cổ cũng đỏ, Phương Nhất Chước duỗi tay cấu hắn, “Muốn chết sao, trời còn chưa có tối!”
“Nghĩa là buổi tối có thể viên phòng?” Thẩm Dũng hỏi.
Phương Nhất Chước ngồi lên, hỏi hắn: “Sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này?”
“Không.” Thẩm Dũng lắc đầu, “Ta nghĩ rất lâu rồi.”
Phương Nhất Chước suy nghĩ một chút, nói: “Ừ, được.”
“Hả?”
Thẩm Dũng mở to hai mắt nhìn nàng, hỏi: “Được sao? Ta nói viên phòng đó! Chính là làm chuyện kia ấy!”
Mặt Phương Nhất Chước càng hồng, nói: “Cái đó ta biết, không phải nói được
rồi sao, không cho phép hỏi lại.” Nói xong, liền rời giường mặc quần áo.
Thẩm Dũng còn chưa có chuẩn bị tâm lý, Phương Nhất Chước lại đột nhiên đồng ý khiến hắn cũng trợn tròn mắt.
Trên thực tế, hai ngày trước Phương Nhất Chước đã có tâm tư này, đặc biệt là sau chuyện của Phương Dao, Thẩm Dũng khiến nàng rất cảm động. Hôm nay
lòng nàng đã toàn bộ trao cho Thẩm Dũng, tình cảm của hai người đã sâu
đậm như thế, còn băn khoăn nhiều làm gì? Đã quyết định theo hắn cả đời,
nắng mưa cùng chịu, không bằng cho phép Thẩm Dũng, cũng đỡ khiến cả ngày lòng hắn như lửa đốt.
Nhưng lúc này Thẩm Dũng lại rất khẩn
trương, tự nói, không được, một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có, làm
sao có thể làm tốt được?
Thẩm Dũng luống cuống tay chân, tiến
đến gần Phương Nhất Chước hỏi, “Nương tử, lúc trước không phải nàng vẫn
không chịu sao? Sao đột nhiên lại đồng ý? Ta không ép nàng, nàng nghĩ
cho rõ ràng a.”
“Ừ.” Trong lòng Phương Nhất Chước vui rạo rực lại có chút ngượng ngùng gật đầu, “Hiểu rõ rồi.”
Thẩm Dũng vò đầu bứt tai, cũng không biết là nên mừng hay nên lo, sớm biết
rằng hôm nay có thể viên phòng, hắn đã chuẩn bị thật tốt, về phần chuẩn
bị cái gì hắn cũng không biết, chỉ thấy luống cuống tay chân.
Phương Nhất Chước mặc xong quần áo, giương mắt nhìnThẩm Dũng, thấy hắn đang
ngồi đờ ra ở bên giường, liền tiến lại gần, duỗi tay sờ sờ trán hắn,
hỏi: “Tướng công, ngươi làm sao vậy? Khó chịu sao? Hôm nay ngươi rất
lạ.”
“Ách… không.” Thẩm Dũng vội vàng lắc đầu.
“Buổi tối muốn ăn cái gì? Ta đi mua thức ăn.” Phương Nhất Chước đứng lên, mở ngăn kéo ra lấy bạc.
“Bây giờ đi mua thức ăn sao?” Thẩm Dũng buồn bực, “Sáng sớm không phải đã đi rồi à?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Nhưng mẫu thân vừa nói, ngày mai người muốn đến Trường Nhạc am bố thí và dâng hương, bảo ta chuẩn bị một ít thức ăn chay, những tiểu ni cô ở đó đều thích ăn bánh bao ta làm, ta mua một ít nguyên liệu, ngươi cũng không phải thích ăn bánh bao nhân thịt sao? Vừa lúc làm cho ngươi một ít.”
“À…” Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, theo nàng ra ngoài: “Ta cũng đi.”
“Ngươi không đọc sách sao?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Đọc nhiều mệt mỏi.” Thẩm Dũng hắc hắc cười, nói: “Khụ khụ, nàng phải mua nhiều đồ đúng không, để ta đi theo giúp nàng cầm.”
“Được.” Phương Nhất Chước lại một lần nữa cảm động đối với sự săn sóc của Thẩm Dũng, kéo hắn ra chợ mua thức ăn.
Một đường đi ra chợ, rất nhiều tiểu thương ở dọc phố đều chào hỏi Phương Nhất Chước.
“Thiếu phu nhân, mua rau đi.”
“Thiếu phu nhân, có quả hạnh vừa mới hái, muốn nếm thử hay không?”
“A, Thiếu phu nhân…”
Thẩm Dũng nhìn trái nhìn phải, vô luận nam nữ già trẻ, chỉ cần là người buôn bán dường như đều biết Phương Nhất Chước, nàng đi một đường đều cùng
mọi người nói giỡn, rất được hoan nghênh.
Trước đây Thẩm Dũng đã từng theo Phương Nhất Chước đi mua thức ăn, nhưng cũng không chú ý lắm, hôm nay nhìn thấy, nguy a… toàn bộ người buôn bán ở Đông Hạng phủ dường như đều biết Nhất Chước, hơn nữa hình như đều thích nàng.
Phương Nhất Chước kéo Thẩm Dũng, thấy hắn vẫn không nói gì, nghĩ hôm nay hắn
nhất định có tâm sự, nhưng cũng không biết là không bình thường ở chỗ
nào.
“Tướng công.” Phương Nhất Chước gọi Thẩm Dũng một tiếng.
“Ừ?” Thẩm Dũng đáp lời.
“Ngươi làm sao vậy?” Phương Nhất Chước khó hiểu: “Ở đâu khó chịu sao?”
“Không, à nương tử, ở đây có bán rất nhiều thức ăn, nàng không mua sao?” Thẩm
Dũng chỉ vào mấy cửa hàng ở đầu chợ, hỏi Phương Nhất Chước.
“Đi
vào trong chợ, ta hay mua đồ ở cửa hàng của Lưu công tử, thức ăn của nhà hắn tươi ngon lại rẻ, coi như giúp Lưu công tử tích bạc để hắn đi thi.” Phương Nhất Chước nói.
“Tích bạc đi thi?” Thẩm Dũng khó hiểu hỏi, “Hắn muốn đi thi sao?”
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Ta nghĩ, lấy khả năng của Lưu công tử nhất định có thể thi đỗ, chẳng qua là hoàn cảnh nhà hắn tương đối khó
khăn, hắn lại không muốn mọi người giúp đỡ, lần trước phụ thân còn cố ý
tìm hắn đến nha môn, muốn cung cấp lộ phí cho hắn, còn nói sẽ giúp hắn
chăm sóc mẹ già, để hắn an tâm đi thi, thế nhưng hắn không chịu.”
“Có chuyện này sao?” Thẩm Dũng lần đầu nghe nói.
“Đúng vậy.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Người này, cũng có chút khuyết điểm,
người khác không có cốt khí thì không tốt, nhưng cốt khí của hắn quá lớn cũng không tốt.”
“À…” Thẩm Dũng gật đầu, trong lòng suy nghĩ, thì ra phụ thân cũng biết người này.
“Ở chỗ này.” Phương Nhất Chước duỗi tay chỉ một sạp hàng nhỏ ở phía trước, trên sạp sắp xếp rất ngăn nắp sạch sẽ, đặt rất nhiều rau dưa và trái
cây, một thư sinh thanh tú nhã nhặn ngồi ở bên trong, cầm trên tay một
quyển sách, đang chăm chú xem.
Thẩm Dũng quan sát một chút, nhíu mi, bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng hơi gầy một chút, không có khôi ngô như mình.
“Lưu công tử.” Phương Nhất Chước gọi hắn, “Ta mua cải trắng và cà rốt.”
“Thiếu phu nhân tới rồi à.” Lưu Mậu buông sách, ngẩng đầu nhìn Phương Nhất
Chước cười, liếc mắt thấy Thẩm Dũng ở bên người nàng, nhìn hai người nắm tay, liền thi lễ với Thẩm Dũng: “Thẩm Thiếu gia.”
Lưu Mậu vừa chọn rau cho Phương Nhất Chước, vừa nói, “Tay nghề của thiếu phu nhân thật khéo.”
Phương Nhất Chước sửng sốt, lại nghe thấy Lưu Mậu nói tiếp, “Vừa rồi tiểu đồng của Thẩm phủ mang bánh dày đến cho ta, thật sự là mỹ vị.”
“Bánh dày?” Phương Nhất Chước hơi sửng sốt, trong lòng Thẩm Dũng thầm mắng
Tiểu Kết Ba, đúng là ngu ngốc, sao lại nói cả thân phận ra được?
Lưu Mậu dùng rơm buộc rau lại cho Phương Nhất Chước, “Tiểu tử kia không nói hắn là người của Thẩm phủ, có điều ta thấy hình thêu trên cổ áo của hắn có chút đặc biệt, hình như giống hoa văn trên tay áo của thiếu phu
nhân, mà bánh dày hắn mang đến, tuy rằng đã rán chín, thế nhưng bỏ hoa
quế và vừng vào trong nhân bánh ở Đông Hạng phủ này hình như cũng chỉ có nhà ta, cho nên ta đoán hắn là tiểu đồng của Thẩm phủ.”
Phương
Nhất Chước nghe thế, biết đó bộ quần áo lần trước nàng sửa cho Thẩm Dũng nhưng lỡ tay sửa quá nhỏ, liền đưa cho Tiểu Kết Ba mặc.
Chỉ là… Tiểu Kết Ba sao lại mang bánh dày đến cho Lưu Mậu?
“Khụ khụ. Nương tử.” Thẩm Dũng thấy mọi chuyện sắp lộ, vội vàng nói với
Phương Nhất Chước, “Chúng ta đi mua cá đi, ta muốn ăn cá.”
“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu, Lưu Mậu đem rau đưa cho Phương Nhất Chước,
cười nói: “Tiểu đồng đó đúng là rất cơ linh, chỉ là tính tình có chút
nóng nảy, dây dưa với mấy tên du côn, hắn nhỏ như vậy, chắc chắn sẽ chịu thiệt.”
Phương Nhất Chước nghe xong sửng sốt, hỏi: “Hắn cùng đám du côn cãi nhau sao?”
Lưu Mậu gật đầu, cười chỉ chỉ vào một hẻm nhỏ cách đó không xa, “Cũng không biết vì sao, hắn ngồi chồm hổm hơn nửa canh giờ ở bên trong ngõ nhỏ đó, nhìn chằm chằm sạp hàng của ta, đó chính là nơi bình thường đám du côn
hay ngồi đánh bạc, bị hắn chiếm lấy nên tức giận gây chuyện.”
Phương Nhất Chước vừa nghe thế liền hiểu chuyện, Tiểu Kết Ba ngồi ở đó nhìn
chằm chằm Lưu Mậu… Nàng liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, Thẩm Dũng cả kinh,
Phương Nhất Chước trả tiền rau, sau đó xoay người đi mất.
Thẩm
Dũng vội vàng đuổi theo, còn không quên quay đầu liếc mắt nhìn thư sinh
kia, lại thấy Lưu Mậu nhìn hắn cười cười, nụ cười có chút hả hê, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
“Nương tử.” Thẩm Dũng vội vàng đuổi theo Phương Nhất Chước, nói: “Chậm một chút, chúng ta đi mua cá đi.”
Phương Nhất Chước quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấy Thẩm Dũng cũng nhìn nàng, vẻ mặt đuối lý.
“Sao ngươi lại sai Tiểu Kết Ba đến theo dõi Lưu công tử?” Phương Nhất Chước hỏi.
“Theo dõi chỗ nào, không phải chỉ là nhìn một chút thôi sao?” Thẩm Dũng biện giải.
Phương Nhất Chước suy nghĩ nhìn hắn, hỏi: “Nhìn cái gì?”
“Ai bảo đi chợ trở về là nàng lại nhắc đến tiểu ca này, tiểu ca nọ.” Thẩm
Dũng nhỏ giọng nói, “Ta đây đương nhiên muốn nhìn xem hắn là người nào,
đối với nàng có ý niệm gì không an phận hay không.”
Phương Nhất
Chước ngẩn người, rốt cuộc cũng hiểu, thì ra bình dấm chua của Thẩm Dũng bị đổ, nghĩ tới đây, khóe miệng hơi cong cong, duỗi tay nhéo cánh tay
Thẩm Dũng, “Ngươi lại suy nghĩ lung tung cái gì?!”
“Ta đây suy nghĩ lung tung cũng là bình thường.” Thẩm Dũng nói, “Nàng cũng không để ta cùng đi mua thức ăn.”
“Ta là sợ làm lỡ ngươi đọc sách.” Phương Nhất Chước trừng hắn.
“Là ta sai rồi, được chưa?” Thẩm Dũng vội vàng nhận sai.
Phương Nhất Chước cũng không có cách nào khác phát giận, một cây làm chẳng nên non sao, hơn nữa, ghen là biểu thị Thẩm Dũng quan tâm đến mình, nên
cũng hòa hoãn nói, “Sau này không cần suy nghĩ lung tung như vậy, Lưu
công tử là chính nhân quân tử, hiếu thuận hiếu học, ta còn đang nghĩ lúc rảnh rỗi sẽ giới thiệu hai người với nhau, người như hắn tất nhiên có
thể làm thầy tốt bạn hiền.”
“Ta thấy tiểu tử đó một bụng đầy ý nghĩ xấu.” Thẩm Dũng nói.
“Ngươi mới là một bùng đầy ý nghĩ xấu.” Phương Nhất Chước lắc đầu, kéo Thẩm
Dũng đi tiếp, đến khi ra khỏi chợ mua được một con cá lớn và những
nguyên liệu nấu ăn khác.
Sau khi trở về phủ, Thẩm Dũng dụ dỗ làm trò, Phương Nhất Chước cuối cùng cũng cười nói với hắn như trước, bấy
giờ Thẩm Dũng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong bữa ăn, Thẩm Nhất Bác bưng bát, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn đến đờ ra, đầy một bàn ăn đều là: cá sốt chua ngọt, sườn xào chua ngọt, trứng sốt chua ngọt, thịt cá
ướp chua ngọt, khoai tây nạo sợi ướp chua cay, canh cá chua cay, ngó sen ướp chua cay, đậu phộng dầu dấm chua…
Thẩm Nhất Bác còn chưa có ăn đã cảm thấy hàm răng mềm ra, hỏi: “Nhất chước. . . hôm nay bình dấm bị vỡ hay sao vậy?”
“Đúng rồi phụ thân.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm gắp rau cho tướng công của nàng, “Ngày hôm nay thật nhiều dấm.”
Thẩm Dũng cắm đầu ăn, không dám lên tiếng, Phương Nhất Chước gắp cho hắn một miếng trứng, cho hắn biết mỗi lần hắn ghen thì một lần ăn thế này.
Mọi người đang ăn hoà thuận vui vẻ, đột nhiên Tiểu Kết Ba lảo đảo chạy vào, “Lão gia, lão gia!”
“Làm sao thế?” Thẩm Nhất Bác thấy hắn mặt mũi trắng bệch, vội vàng hỏi.
“Cháy rồi, chợ phía tây cháy thật lớn a!” Tiểu Kết Ba hô to chỉ về phía Tây.
Tất cả mọi người cả kinh, Thẩm Nhất Bác vội vã đứng lên lao ra đường, vừa
nhìn liền thấy chợ phía Tây, khu chợ náo nhiệt nhất Đông Hạng phủ, lửa
đang cháy cuồn cuộn.
“Ai nha!” Phương Nhất Chước cũng sợ hãi,
trên đường lúc này đại loạn, Thẩm Nhất Bác vội vàng phân phó nha dịch
trong phủ mang theo thùng nước, cùng với Thẩm Dũng và Thẩm Kiệt mang
người đi cứu hoả.
Phương Nhất Chước và đại đa số nữ quyến đều
đứng ở phía sau nhìn, thấy mấy phụ thân trên mặt đen như mực, đứng một
chỗ khóc lóc, Phương Nhất Chước liền tiến lại hỏi: “Đại thẩm? Xảy ra
chuyện gì vậy?”
“Không biết, chúng ta đang buôn bán êm đẹp, thì
thấy có mấy quả cầy lửa lớn lao xuống, rơi đến sạp hàng của chúng ta,
các sạp hàng cháy bùng lên, mọi người sợ hãi quá thì bắt đầu bỏ chạy.”
Phương Nhất Chước nhíu mày, “Cầu lửa lớn?”
“Đúng…đúng!” Nhiều phụ nhân khác bắt đầu lớn tiếng phụ họa. Đều nói thấy được cầu lửa.
Tiểu Kết Ba quay sang nói với Phương Nhất Chước, “Thiếu phu nhân, giữa ban ngày ban mặt, đang êm đẹp sao lại có cầu lửa bay ra?”
Phương Nhất Chước liên tục lắc đầu, cũng là cảm thấy khó tin, thấy đám cháy
phía trước đã nhỏ bớt, thì hơi lo lắng cho Thẩm Dũng, chạy đến gần, Tiểu Kết Ba vội vã đuổi theo.
Tới bên ngoài chợ, thấy rất nhiều người hoặc nằm hoặc ngồi ở trên mặt đất, có người bị bỏng, mặt bị hun đến đen kịt.
Bọn nha dịch đang không ngừng múc nước dập lửa.
May mà ở ngay đầu chợ có sông, còn có giếng nước, hầu như nam nhân trong thành đều tới đây cứu hỏa.
Phương Nhất Chước đi lại chung quanh tìm Thẩm Dũng, thế nhưng khuôn mặt của
tất cả mọi người đều đen xì, nhìn không rõ ràng, nàng đi thêm về phía
trước, lại nghe thấy Tiểu Kết Ba nói, “Thiếu phu nhân, đó là cửa hàng
của Lưu công tử!”
Phương Nhất Chước đưa mắt theo hướng ngón tay
Tiểu Kết Ba chỉ, đúng là như vậy, cửa hàng đang cháy cuồn cuộn, hầu như
bị cháy không có gì, lửa đỏ cuồn cuộn khiến cho người xem nhìn thấy mà
giật mình.
“Nguy rồi nguy rồi, Lưu công tử không biết đã chạy ra chưa?” Tiểu Kết Ba gấp đến độ giơ chân, đang nói chuyện, lại nghe thấy
phía sau có người nói, “Yên tâm, không có chết, ở chỗ này.”
Phương Nhất Chước và Tiểu Kết Ba quay đầu lại, liền thấy một người tựa ở chân
tường, mặt đen kịt, y phục bị cháy hỏng vài chỗ, có điều hình như không
bị thương nhiều lắm, giương mắt vẫy vẫy tay với Phương Nhất Chước và
Tiểu Kết Ba, đúng là Lưu Mậu.
“Ai nha, Lưu đại ca ngươi không sao chứ?” Tiểu Kết Ba chạy lại gần hỏi.
Lưu Mậu lắc đầu, nhìn Phương Nhất Chước, “May mà có Thẩm Thiếu gia cứu ta, ta nợ hắn một cái mạng.”
Phương Nhất Chước gật đầu, lại có chút lo lắng, hỏi: “Tướng công ở chỗ nào.”
Lưu Mậu duỗi tay chỉ chỉ về phía trước, Phương Nhất Chước quay đầu nhìn,
thấy một người đang cầm thùng gỗ, chạy tới chỗ nàng, “Nương tử, đừng ở
chỗ này, nguy hiểm lắm!”
Phương Nhất Chước kéo cánh tay Thẩm
Dũng, thấy hắn không bị thương, lòng cuối cùng cũng buông xuống, dùng
tay áo lau khuôn mặt cho hắn, hỏi: “Phụ thân đâu? Không có việc gì chứ?”
“Yên tâm, người bên trong cơ bản đều cứu ra rồi.” Thẩm Dũng nói, “Phụ thân
đang ở phía trước, lửa không còn lớn nữa, chỉ còn lại một ít lửa nhỏ
thôi, rất nhanh sẽ được dập tắt.”
Phương Nhất Chước yên tâm.
Thẩm Dũng lau lau mặt, nói: “Nương tử nàng có biết không? Thật là tà môn, bọn họ đều nói có cầu lửa!”
“Ta cũng thấy được!” Lưu Mậu cũng nói, “Mấy quả cầu lửa rất lớn, từ trên trời rơi xuống.”
…
Rất nhanh, toàn bộ lửa đã được dập tắt, bọn nha dịch mệt mỏi nghỉ ngơi ở
một bên, Thẩm Nhất Bác dẫn theo Lưu Đại Phương chờ lửa nhiệt ở bên trong giảm bớt sẽ vào kiểm tra. Lần này tổn thất nghiêm trọng, hai người bị
chết cháy, thương bỏng hơn mười người, toàn bộ chợ cơ bản đều bị thiêu
hủy, đoạn đường náo nhiệt nhất Đông Hạng phủ, không nghĩ tới trong nháy
mắt đã bị đốt thành tro.
Hai hàng lông mày của Thẩm Nhất Bác
nhíu chặt, dẫn theo bọn nha dịch khắc phục hậu quả, Thẩm Dũng dẫn Phương Nhất Chước còn có Tiểu Kết Ba, trước tiên giúp Lưu Mậu trở về nhà. Mẫu
thân của Lưu Mậu cũng suýt chút nữa bị hù chết, may là con trai không có việc gì.
Trước khi đi, Thẩm Dũng thấp giọng nói vài câu với mẫu thân của Lưu Mậu, rồi mới lôi kéo Phương Nhất Chước trở về.
“Ngươi cùng mẫu thân của Lưu công tử nói cái gì thế?” Phương Nhất Chước hỏi.