Phương Đại Trù

Chương 51: Đậu phụ rán cùng oán hận mấy đời



Thẩm Dũng một đường đi về phía trước tìm, hắn cũng không bận tâm chuyện khác mà chỉ tìm đến chỗ thầy tướng số mù kia, trước sạp tướng số có rất nhiều người vây quanh, đều là đến mua bùa chú, nhưng không có Phương Nhất Chước.

Thẩm Dũng cũng đi lên mua một cái, nhân tiện hỏi mọi người, có thấy một thiếu phụ tuổi còn trẻ đến đây hay không.

Trong Đông Hạng phủ có không ít người quen biết Phương Nhất Chước, người tới nơi này, phần lớn đều đi mua lá bùa, đều lắc đầu nói không thấy.

Thẩm Dũng cau mày, dẫn theo Tiểu Kết Ba tiếp tục tìm kiếm.

“Thiếu gia, thiếu phu nhân chắc mua được phù rồi.” Tiểu Kết Ba hỏi, “Có thể đã trở về phủ rồi hay không?”

Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi trở về phủ trước xem sao, ta sẽ đi dọc phố tìm!”

“Được.” Tiểu Kết Ba vội vàng chạy trở về.

Thẩm Dũng cau mày, tiếp tục đi về phía trước, con phố này thực hẻo lánh, hai bên đường phần lớn đều là cửa hàng, nhưng lại ít người lui tới, hơn nữa cửa hàng lại không giống cửa hàng, ngay cả một tấm biển cũng không có.

Thẩm Dũng đi đến trước một cửa hàng thêu, hỏi một phụ nhân đang ngồi bên trong, có thấy một cô nương dáng người nhỏ, làn da trắng, đôi mắt rất to trên tay cầm một chiếc giỏ đựng thức ăn hay không.

Phụ nhân kia suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, nói: “Đúng là có một cô nương như thế đi qua, trên tay nàng cầm giấy vàng, không biết tìm cái gì.”

“Giấy vàng?” Thẩm Dũng sửng sốt, lại hỏi phụ nhân, “Nàng đi về hướng nào?”

Phụ nhân duỗi tay chỉ phía trước, Thẩm Dũng liền vội vã đuổi theo.

Hắn vừa đi vừa cân nhắc, Phương Nhất Chước cầm giấy vàng gì … giấy vàng sao?

Thẩm Dũng lập tức cúi đầu xuống nhìn bùa chú trong tay, đúng là làm từ giấy màu vàng. Hắn cầm lá bùa lật đi lật lại xem, cũng không thấy cái gì đặc biệt… Lát sau dường như nghĩ ra cái gì, liền đứng lại, mở lá bùa kia ra.

Thẩm Dũng nhìn thấy, đương nhiên cũng giống như thứ Phương Nhất Chước nhìn thấy —— hoa văn hình mây. Nhìn hoa văn này Thẩm Dũng lại hơi buồn bực … tự hỏi, không biết Phương Nhất Chước cầm giấy này, đi chỗ nào rồi?

Thẩm Dũng nghĩ một lát, lại chạy trở về hỏi phụ nhân kia, “Hoa văn này có ý nghĩa gì?”

Phụ nhân hơi ngẩn người, nói: “À… Đây không phải hoa văn của cửa hàng giấy Từ Ký sao?”

“Cửa hàng giấy Từ Ký?” Thẩm Dũng thoáng khó hiểu, “Đó là chỗ nào?”

“À… Đi về phía trước, đầu đường có một cửa hàng giấy, chuyên môn bán nến thơm, giấy vàng mã, còn bán cả quan tài nữa.”

“Trong cửa hàng đó có người nào?” Thẩm Dũng hỏi, thấy trong mắt phụ nhân kia hình như có hoài nghi, liền lấy từ trong ngực ra một miếng lệnh bài mà người của nha môn hay dùng, nói: “Đại thẩm, ta là người của nha môn, có một cô nương bị mất tích, ta đang đi tìm nàng.”

“À…” Phụ nhân vội vã gật gật đầu, “Vâng quan gia!” Nói xong, nhìn trái nhìn phải, rồi mới ghé lại gần thấp giọng nói, “Bên trong cửa hàng giấy Từ Ký kia vô cùng u ám, hình như ở đó chỉ có một người trẻ tuổi, cũng chính là chưởng quầy, gọi là Từ Văn Mậu, ai nha, kẻ này vô cùng quái lạ, hay lẩm bầm một mình, lại rất dọa người!”

“Chỉ có mình hắn thôi sao?” Thẩm Dũng hỏi.

“Đúng vậy.” Phụ nhân gật đầu.

Thẩm Dũng nói cảm ơn rồi lập tức đi về phía trước, trong lòng bồn chồn… Cửa hàng giấy? Làm bùa chú, thầy tướng số mù, có liên quan gì đến kiếp nạn lửa trời không? Sao lại thế này? Nhất Chước vì sao mất tích?

Trong đầu Thẩm Dũng xuất hiện ngàn vạn câu hỏi, có điều hiện tại chỉ có một ý niệm…Phải nhanh chóng tìm được nương tử bảo bối của hắn, nhỡ đâu Phương Nhất Chước xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn phải làm sao bây giờ?

Phương Nhất Chước mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm thấy sau đầu truyền đến từng đợt đau đớn, còn hơi bực mình, bên tai loáng thoáng có tiếng xì xào, nhưng nghe không quá rõ ràng, dường như là bị một tầng gì đó ngăn cản.

Nàng khó khăn khôi phục chút thần trí, biết chính mình chỉ là ngất đi thôi, nhưng mở to mắt, phía trước vẫn là một khoảng đen kịt.

Phương Nhất Chước sửng sốt, nàng trừng mắt nhìn, lại sợ túa ra một thân mồ hôi lạnh, nàng bị mù rồi sao? Vì sao cái gì cũng không thấy?

Đưa tay sờ sờ, mới phát hiện ra bốn chung quanh đều là tấm ngăn, duỗi tay đẩy, quả nhiên trên đỉnh cũng có một tấm ván gỗ, tình cảnh hiện tại của nàng chỉ có thể là đang nằm trong một cái rương hẹp dài chứa được một người.

Sau một lúc lâu phục hồi lại tinh thần, Phương Nhất Chước liền cảm thấy toàn thân phát lạnh, rương hẹp dài chỉ có thể chứa được một người, đó không phải là —— quan tài sao?

“Này!” Phương Nhất Chước dùng sức đẩy nắp quan tài, nhưng trên nắp như bị đóng đinh, đẩy không ra, nàng dùng sức đá, cũng đá không được.

Trong lòng Phương Nhất Chước hoảng hốt, nàng bị chôn sống sao?

Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt liền cảm thấy đau xót, trong lòng đều là hình ảnh của Thẩm Dũng, tướng công có biết nàng ở trong này hay không? Nàng bị chôn ở đâu? Chẳng lẽ đột nhiên chết mà thần không biết quỷ không hay ở chỗ này? Một người cũng không biết, chờ nàng chết. thi thể thối rữa ra rồi, Thẩm Dũng cũng không tìm được nàng.

Phương Nhất Chước càng nghĩ càng sợ hãi, vội vàng lắc đầu, bắt mình phải tỉnh táo lại, nàng yên lặng, dãn lỗ tai vào vách quan tài nghe ngóng… Mơ hồ, nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh xì xào, dường như có người đang đi lại, cũng có tiếng niệm kinh.

Nàng chưa có bị chôn, vẫn còn ở bên ngoài!

Phương Nhất Chước nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu chậm rãi sờ soạng bốn vách tường, an ủi chính mình, chỉ cần quan tài không động sẽ không có việc gì.

Vừa nghĩ, vừa lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Chợt nghe có người lẩm bẩm đọc: “Bụi về bụi, đất về đất, một ngọn lửa, một mạng người, một ngọn lửa, một mạng người…”

Phương Nhất Chước càng nghe càng cảm thấy không bình thường, cái gì thế? Người bên ngoài sao lại lẩm bẩm đọc những thứ đó?

Lát sau, nàng lại nghe thấy âm thanh “tê tê”, đầu tiên là sợ hãi nổi gà da, rắn sao? Tuy rằng nàng không phải quá sợ rắn, hơn nữa đoán chừng nó cũng không thể chui vào, nhưng… Cẩn thận lắng nghe hình như lại không phải.

Đúng lúc này, Phương Nhất Chước lại ngửi thấy được hương khói nhàn nhạt…. mùi cháy khét. Mùi hương đó rất quen thuộc, đó là hương vị tỏa ra khi chợ bị thiêu cháy, là hương vị của lửa!

Phương Nhất Chước lại lắng nghe, bên ngoài đã không có tiếng lẩm bẩm nữa, người hình như đã đi rồi, để nàng lại trong quan tài, hơn nữa —— có cháy!

Phương Nhất Chước bắt đầu dùng sức đấm nắp quan tài, thế nhưng không động, ván quan tài bị đóng đinh không nói, còn thứ gì đó chặn lên.

“Tướng công!” Phương Nhất Chước vừa đá nắp quan tài, vừa kêu, cũng không biết nên kêu cái gì, chỉ nghĩ được một câu, chính là tướng công.



Thẩm Dũng rất nhanh tìm được cửa hàng giấy Từ Ký, nhưng là cánh cửa đã bị khóa ở bên ngoài, hình như không có người ở trong. Hắn đi vòng ra sau, đến bờ tường bên hông nhà, nghĩ nghĩ một lát, liền tung người nhảy lên, vừa nhìn vào bên trong, không phát hiện ra cái gì khác, chỉ thấy có một gian phòng trong sân đang bốc cháy, khói tỏa ra bên ngoài.

Thẩm Dũng cả kinh, cũng không nghĩ nhiều, xoay người một cái nhảy xuống tường, chạy về phía gian phòng đó, nhưng cánh cửa đã bị lửa thiêu rất lớn.

Thẩm Dũng nhìn thấy trong sân có một giếng nước, liền vội vã múc một thùng nước hất thẳng vào người mình, hắn không đi theo đường cửa chính, bởi vì khung cửa đã cháy kín cả lối đi. Phát hiện ra cửa sổ đỡ hơn, hắn liền dùng một tảng đá trong viện đập cửa sổ đi vào, bên trong lửa đã rất lớn… Có điều khiến Thẩm Dũng quan tâm nhất chính là giữa phòng có đặt một chiếc quan tài, trên nắp quan tài đè rất nhiều đá lớn.

Thẩm Dũng theo cửa sổ đi vào, liếc mắt thấy bên cạnh quan tài có một cái giỏ, bên trong đựng hạt dẻ, táo đỏ…

Nháy mắt, Thẩm Dũng cảm thấy máu trong người mình hình như ngừng chảy, cả người bỗng nhiên lạnh toát, trong quan tài là nương tử, nương tử của hắn ở trong quan tài? Người chết mới ở trong quan tài!

Bốn phía tràn ngập khói đặc, Thẩm Dũng như phát điên đẩy mấy tảng đá trên nắp quan tài xuống, trong đầu vốn trống rỗng đột nhiên nghĩ đến… Dùng đá nặng đè lại quan tài, chính là sợ người bên trong đi ra —— nương tử hắn chưa có chết!

Cùng lúc, chợt nghe thấy từ quan tài truyền ra tiếng kêu cứu, “Tướng công!”

“Nương tử!” Thẩm Dũng muốn lập tức mở nắp mà lại mở không ra, lúc này, trong quan tài Phương Nhất Chước đã cạn khí lực, Thẩm Dũng nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy công cụ đóng quan tài vẫn còn ở đó, vội vàng chạy đến nhặt một cái búa và một cái đục, bắt đầu phá nắp quan tài…

Dùng sức đập vài cái, nắp quan tài cuối cùng cũng có một lỗ thủng, Phương Nhất Chước ở bên trong nhìn thấy ánh sáng cố dùng sức đạp mạnh, Thẩm Dũng cũng cố hết sức dùng búa cạy mạnh lên… Phương Nhất Chước ở bên trong sắp ngạt chết vẫn cố gắng đạp nắp ra, lại lập tức hít vào mấy ngụm khói, ho khan liên tục. Lúc này lửa đã sắp cháy tới đỉnh, Phương Nhất Chước liều mạng đá, đồng thời Thẩm Dũng cố tăng thêm lực, lập tức mở được nắp quan tài ra, hắn vội vã đỡ Phương Nhất Chước ra ngoài.

“Tướng công!” Phương Nhất Chước được Thẩm Dũng nâng ra, Thẩm Dũng thấy lửa lớn, liền cởi áo khoác trùm lên đầu nàng, nâng đỡ nàng chạy ra bên ngoài.

Đến cửa, Thẩm Dũng nhặt giỏ thức ăn lên, bảo Phương Nhất Chước ôm vào trước ngực để chặn lửa, ở phía sau cũng cố gắng chắn kín cho nàng. Duỗi tay ôm lấy Phương Nhất Chước, bế nàng ra bên ngoài…

Thời điểm lao ra khỏi cửa, Thẩm Dũng cảm thấy bốn phía lửa cháy nóng rực, trên tóc có nước chạm vào lửa còn phát ra âm thanh tê tê…

Vừa chạy ra khỏi cửa phòng, lập tức có một thùng nước đổ ập vào hắn, giương mắt nhìn, là Tiểu Kết Ba.

“Thiếu gia!” Tiểu Kết Ba hô to.

“Mau đi ra!” Thẩm Dũng ôm Phương Nhất Chước chạy ra ngoài, Tiểu Kết Ba cũng là trèo tường vào, hai người mở cửa sân lao ra, Thẩm Kiệt cũng chạy đến cửa. Thì ra Tiểu Kết Ba chạy về phủ gặp được tiểu tử đang đến tìm Thẩm Kiệt, vừa nghe xảy ra chuyện, mọi người đều vội vàng chạy đến.

“Không có việc gì chứ?” Thẩm Kiệt cũng bị dọa không còn hồn phách.

Thẩm Dũng vội buông Phương Nhất Chước xuống, Phương Nhất Chước bắt đầu ho khan, có điều may mà không có thương tổn gì, chỉ là sau gáy bị đập một cái, đến giờ vẫn vô cùng đau đớn: “Tướng công.”

“Không có việc gì, đúng là dọa chết người mà.” Thẩm Dũng duỗi tay cẩn thận vuốt cằm Phương Nhất Chước, may mà một chút da thịt cũng chưa bị thương, dọa hắn bay mất nửa cái mạng.

“A!”

Đúng lúc này, lại nghe tiểu hài tử kia hét to lên, mọi người thấy hắn duỗi tay chỉ vào phía trước, trong đám người đang xúm lại đây xem náo nhiệt, có một nam nhân vẻ mặt hốt hoảng, bộ dạng như chuẩn bị chạy trốn, “Là hắn!”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, Phương Nhất Chước liếc mắt một cái liền nhận ra quái nhân gặp gỡ ở cửa hàng giấy Tào Ký, lập tức nghĩ ra, cũng hô to: “Là hắn!”

Người nọ mới chạy được vài bước, đã bị Thẩm Kiệt đuổi theo đánh ngã xuống. Hắn cũng có chút quyền cước công phu, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Thẩm Kiệt, bị bọn nha dịch xông lên trói gô lại, áp tải đến phủ nha.

Phương Nhất Chước vẫn không phục, nói: “Là hắn đánh lén ta, bằng không ta sẽ không bị hắn bắt được như thế!”

Thẩm Dũng lại duỗi tay xoa xoa cổ nàng.

“Ai nha.” Phương Nhất Chước kêu một tiếng, ôm cổ vẻ mặt ủy khuất nhìn Thẩm Dũng.

“Đau sao?” Thẩm Dũng cũng hoảng sợ.

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu.

Thẩm Dũng thật đau lòng, vội vàng ghé lại nhìn, chỉ thấy phía sau gáy nàng đều đã sưng lên, Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng như thế, cũng nhịn không được nở nụ cười, “Tướng công nha, lông mi bị cháy mất một nửa rồi.”

“A?!” Thẩm Dũng kinh hãi.

Tiểu Kết Ba cũng tiến lại đây nhìn nhìn, dậm chân cười ha ha.

Không lâu sau, bọn nha dịch bắt đầu dập lửa, ngoại trừ gian nhà chính giữa bị thiêu hủy hoàn toàn, những chỗ còn lại đều không có vấn đề gì.

Thẩm Dũng muốn đưa Phương Nhất Chước trở về chữa thương nhưng nàng nói không có việc gì, hai người cùng nhau vào nhà của Văn Mậu tra xét. Tiểu Kết Ba tinh mắt, ở bên trong phòng ngủ của hắn tìm được vài quả cầu bằng sắt, trên mặt có một lỗ thủng, còn có dây xích nối vào một đầu, đúng là thứ ngày đó dùng để gây ra hỏa hoạn.

Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước liếc mắt nhìn nhau —— chính là kẻ này!

Hung phạm đã bắt được, có điều vẫn khiến mọi người cảm thấy khó hiểu, Từ Văn Mậu này thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi tuổi, vì sao lại liên can đến chuyện ba mươi năm có hỏa hoạn một lần? Xuất phát từ mục đích nào mới làm loại chuyện như vậy?

Phương Nhất Chước muốn tự trở về nhưng Thẩm Dũng nhất quyết bắt nàng trèo lên lưng mình.

Trên đường trở về, Phương Nhất Chước ghé vào lưng Thẩm Dũng nói rất nhiều, lát sau mới im lặng một chút, thấp giọng nói: “Tướng công… lúc đó ta rất sợ.”

“Ừ.” Thẩm Dũng gật đầu, “Ta cũng thiếu chút nữa bị hù chết.”

Phương Nhất Chước ôm cổ Thẩm Dũng, “Tướng công, thật ra cái chết rất đáng sợ, không biết thời điểm mẹ ta mất có phải cũng rất sợ hãi hay không.”

“Ha ha, là người thì ai không phải chết.” Thẩm Dũng cười cười, “Cho nên khi còn sống phải cố gắng sống cho vui vẻ.”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật đầu, “Đúng, thực đáng sợ nha tướng công, nếu mà khi chết cái gì cũng không biết, hồn phách sau này có phải cũng sẽ cô đơn một mình hay không.”

“Yên tâm, ta đi cùng nàng.” Thẩm Dũng xoay mặt nhìn Phương Nhất Chước tựa ở trên bả vai mình, “Như vậy nàng sẽ không sợ, phải không?”

“Ừ.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Cảm giác chỉ có một mình thật đáng sợ.”

Thẩm Dũng cười lắc lắc đầu, cõng Phương Nhất Chước trở về phủ nha, tìm một lang trung đến xem vết thương cho nàng, lang trung nói không có việc gì, chỉ là gáy bị sưng lên, thoa một ít thuốc là không sao rồi.

Thẩm Dũng ngồi bên giường cạnh Phương Nhất Chước, Phương Nhất Chước biết hắn lo lắng đến vụ án, bảo hắn đi nghe thẩm tra, nàng sẽ ngủ một lúc, Thẩm Dũng gật đầu, hôn nàng một cái, mới đứng dậy rời đi.

Phương Nhất Chước nằm ở trong chăn, vừa nhắm mắt lại liền có cảm giác ở trong quan tài vừa nãy, làm sao cũng không ngủ được. Nàng ngồi dậy, đúng lúc này thấy cửa mở ra, Liên Nhi và Tiểu Thạch rón rén tiến vào, “Thiếu phu nhân.”

Phương Nhất Chước thấy hai đứa nhỏ kia tiến vào, tâm tình bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, ngoắc ngoắc tay với các nàng.

Hai tiểu nha đầu chạy tới bên giường Phương Nhất Chước, thấy nàng không có việc gì, mới đỡ lo lắng hỏi: “Cô không có bị thương chứ?”

Phương Nhất Chước lắc lắc đầu, đột nhiên nhớ tới đến một chuyện, liền hỏi: “Đúng rồi, gạo nếp đã ngâm được chưa?”

“Đã ngâm xong rồi!” Hai nha đầu cùng đồng thanh trả lời.

Phương Nhất Chước rời giường, “Chúng ta đi gói bánh chưng đi.” Nói xong, dẫn theo hai nha đầu đi tới phòng bếp, Liên Nhi cùng Tiểu Thạch vẫn hơi có chút lo lắng, vội vàng theo sát phía sau.

Trong phòng bếp, ngoại trừ có gạo nếp đã ngâm tốt còn có rất nhiều đậu phụ.

“Đậu phụ ở đâu thế?” Phương Nhất Chước dùng chiếc đũa chọc chọc miếng đậu phụ, hỏi.

“Là Ngũ thẩm đưa đến đây, nói là họ hàng dưới quê mang lên, có rất nhiều.” Liên Nhi trả lời.

Phương Nhất Chước đem đậu phụ cắt thành miếng, “Chúng ta làm thêm đậu phụ rán đi.”

Tiểu Thạch đốt bếp lò lên, Phương Nhất Chước đặt chảo lên bếp đổ mỡ vào đợi mỡ nóng, sau đó đi rửa sạch gạo nếp, vừa làm vừa dạy hai tiểu cô nương cách gói bánh chưng.

Chỉ chốc lát sau, nồi mỡ nóng già, Phương Nhất Chước đem những miếng đậu phụ được cắt vuông vắn thả vào bên trong chảo, ở trong dầu nóng lật qua lật lại.

Sau đó thái hành.

Liên Nhi và Tiểu Thạch ở bên cạnh gói bánh chưng, hỏi: “Thiếu phu nhân, đậu phụ rán chính là đem đậu phụ rán giòn lên sao? Cái đó có gì ngon?”

“Còn phải chấm tương nữa.” Phương Nhất Chước nói rồi, đem hành thái bỏ vào bên trong chén nhỏ, vớt đậu phụ ra ngoài để ráo, rồi quay ra gói bánh chưng.

Sau một lúc lâu sau, đợi cho nồi nguội chút, Phương Nhất Chước đổ mỡ ra ngoài, chỉ để lại một chút ở đáy nồi, đổ nước tương vào, tiếng tí tách vang lên không ngừng, sau đó cho thêm hành thái.

“Thiếu phu nhân, sao cô lại xào nước tương lên?” Tiểu Thạch và Liên Nhi đều khó hiểu.

“Như vậy ăn mới ngon.” Phương Nhất Chước cười ha ha, xào được nước tương liền dùng thìa múc ra chén chỏ, gắp lên một miếng đậu phụ giòn giòn bỏ vào bên trong chén nước tương, lại dùng đầu đũa chọc một lỗ nhỏ trên miếng đậu, để cho nước tương tràn vào bên trong, sau đó gắp lên để nước tương chảy hết mới đưa qua cho Tiểu Thạch: “Đến đây!”

“A ô.”

Tiểu Thạch và Liên Nhi một người ăn một miếng, răng rắc giòn giòn, còn chưa kịp nuốt xuống đã ca thán, “Thiếu phu nhân, ngon quá!”

Sau đó hai nha đầu vừa tự mình gắp đậu chấm ăn, vừa hỏi: “Thiếu phu nhân, vì sao đun chín nước tương lại ăn ngon như vậy?”

Phương Nhất Chước cười cười lắc đầu, gói xong hết bánh chưng, mới xếp vào trong nồi đặt lên trên bếp lò đun.

Rất nhanh, hương bánh chưng tỏa ra bốn phía.

Liên Nhi và Tiểu Thạch chảy nước miếng ngồi ở một bên chờ.

“A, thơm quá.”

Lúc này, Thẩm Dũng tiến vào, đến bên cạnh Phương Nhất Chước ôm lấy nàng hỏi, “Sao lại đến đây? Không phải bảo nàng ngủ nhiều một chút à?”

Phương Nhất Chước quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Ăn cái này không?”, rồi nhét vào trong miệng hắn một miếng đậu phụ.

“Ưm!” Thẩm Dũng vừa nhai hai miếng, liền mở to mắt, miệng không ngừng khen, “Thật ngon!”

Rất nhanh, bánh chưng cũng chín, Phương Nhất Chước lấy ra vài cái, bóc bỏ lớp lá lau bên ngoài, rồi đặt bánh ra đĩa để lên trên bàn.

“Đúng rồi.” Phương Nhất Chước đang cắn bánh chưng đột nhiên hỏi Thẩm Dũng, “Vụ án xử xong rồi sao?”

“Ừ.” Thẩm Dũng gật gật đầu, thần sắc trên mặt có chút phức tạp.

“Làm sao vậy?” Phương Nhất Chước nhìn hắn.

“Ai.” Thẩm Dũng dài thở dài một hơi, vừa ăn bánh chưng vừa nói, “Nương tử, ta lúc trước nghĩ nam nhân này là người điên, bây giờ mới biết không phải.”

“Hắn làm như vậy là có nguyên nhân?” Phương Nhất Chước hỏi.

“Ừ.” Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, còn tỏ vẻ thành thật, “Phải nói là nhiều thế hệ nhà hắn đều là người điên!”

“Khụ khụ…” Phương Nhất Chước không đề phòng, bị nghẹn, duỗi tay vuốt vuốt ngực.

Thẩm Dũng cũng vội vàng đấm lưng cho nàng.

Uống một ngụm nước, đem miếng bánh chưng nghẹn ở cổ họng nuốt xuống, Phương Nhất Chước hỏi Thẩm Dũng, “Cái gì mà nhiều thế hệ nhà hắn đều là người điên?”

Thẩm Dũng cười, “Theo như cách nói của phụ thân, đây là chính là một đoạn oán hận mấy đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.