Một đường đi tới kinh thành vô cùng thuận lợi, mọi người ngày đi đêm nghỉ, còn tranh thủ ngắm nhìn phong cảnh bên đường,
mua đặc sản của các nơi, tiêu dao tự tại.
Sau tiệc tân hôn, Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước cả ngày ngọt ngào quấn quýt lấy nhau, mọi người nhìn nhiều cũng mặc kệ bọn họ.
Rốt cục cũng tới được hoàng thành.
Hoàng thành quả nhiên bất phàm, nhìn xem cổng thành cao ngất, đã tỏa ra khí thế không tầm thường.
Đến khi đi qua cổng thành, mới thấy được nơi này so với Đông Hạng náo nhiệt hơn nhiều lắm, người buôn bán và thương nhân đi đường nối nhau không
dứt, đặc biệt còn có rất nhiều người ngoại quốc, trang phục màu sắc rực
rỡ, nhìn vô cùng lạ mắt.
Tiểu Kết Ba cùng Mạc Đông Đông đều là
tiểu tử cái gì cũng chưa thấy qua, ngồi ở trước xe ngựa mở to hai mắt,
trên tay mỗi người cầm một chuỗi kẹo hồ lô, tò mò nhìn trái phải.
“Chúng ta dừng chân ở đây đi?” Thẩm Kiệt chỉ chỉ quán trọ phía trước, đó là
một tòa nhà ba tầng, ở tấm biển treo trên cao có viết —— quán trọ Bát
Hỉ.
Thẩm Dũng xuống ngựa, giúp đỡ Phương Nhất Chước ra khỏi xe,
mọi người vừa tiến đến trước cửa quán trọ lập tức có một tiểu nhị chạy
ra đón, “A! Vài vị đến nghỉ trọ sao?” Mắt hắn rất tinh, liếc thấy Lưu
Mậu có bộ dạng thư sinh, liền cười hỏi: “Hắc hắc, vị công tử này là đến
dự thi có đúng không? Nhìn tướng mạo khí độ của ngài, thật thích hợp với chức vị Trạng Nguyên a!”
Lưu Mậu bật cười, miệng tiểu nhị của quán này đúng là ngọt.
Sau khi thuê mấy gian phòng, mọi người xuống dưới lầu hai chuẩn bị ăn cơm,
trong hoàng thành đúng là có nhiều mỹ thực hiếm lạ, Phương Nhất Chước
chọn vài món ngày thường chưa được ăn, như đầu thỏ sốt, thịt viên tuyết
hoa, gà xé hầm mật ong, canh chua thịt bò, khoai tây nướng quất, trà cúc ngọt…
Mọi người đi một đường vất vả, thấy được những đồ ăn lạ, cho nên vô cùng cao hứng.
Tiểu nhị đi tới rót trà cho mọi người, Thẩm Dũng hỏi, “Chủ quán, tại sao có
nhiều người tập trung ở đây như vậy, thật là ồn ào, nóng bức!”
Chủ quán cười ha ha nói, “Ồ, vài vị đây là lần đầu đến kinh thành đúng không? Bởi vì sắp tới kinh thành sẽ có chuyện vui lớn a!”
“Chuyện vui lớn sao?” Tất cả mọi người khó hiểu.
“Sắp đến ngày mừng thọ của Hoàng Thượng!” Tiểu nhị trả lời, “Dân chúng hoàng thành phải tổ chức quốc khánh ba ngày ba đêm, nghe nói sủng phi của
Hoàng Thượng, chính là Trân quý phi, gần đây thân thể không khỏe, bởi
vậy Thánh Thượng muốn mượn chuyện vui lần này để cầu phúc cho Trân quý
phi.”
“Đúng là như thế.” Tiểu nhị gật đầu trả lời, “Nhị hoàng tử nhân hậu lại giỏi
giang, văn võ song toàn, nghe nói, Hoàng Thượng còn có tâm tư phế trưởng lập ấu*.”
*Phế trưởng lập ấu: chính là không theo nguyên tắc lập con trai cả làm vua mà muốn lập con trai thứ.
Mọi người nhíu mày, Lưu Mậu nói, “Từ xưa đến nau phế trưởng lập ấu là điều tối kỵ… Vì sao lại có quyết định này?”
“Ha ha, dù sao cũng chỉ là lời đồn mà thôi, loại chuyện này không thể nói
bừa được.” Tiểu nhị rót trà cho mọi người xong, liền cười cười rời đi.
Lưu Mậu nhíu mày, Thẩm Kiệt ở bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, cười nói: “Được rồi,
ngươi còn chưa có đỗ Trạng Nguyên đâu, chưa gì đã lo quốc lo dân rồi.”
Tất cả mọi người cười rộ lên, Lưu Mậu cũng cảm thấy ngượng ngùng, quay ra nhìn Thẩm Kiệt, “Đại ca sao lại chê cười ta như vậy?
Lưu Đại Phương ngồi ở một bên, nói chen vào: “Cũng không biết chừng, ta
nghe nhiều vị bằng hữu nói qua, mẫu thân ruột của thái tử chính là hoàng hậu đã mất, bây giờ Hoàng Thượng độc sủng Trân phi, Trân phi lại là mẫu thân ruột của hoàng tử Cảnh Dật, hẳn là thường xuyên ở bên tai Hoàng
Thượng nói ra nói vào, Hoàng Thượng mới có tâm tư này. Hơn nữa, nghe nói thái tử Cảnh Mạn kiêu ngạo vô lễ, không bằng hoàng tử Cảnh Dật giỏi
giang lại lễ độ, đại thần trong cung có không ít người thiên về chuyện
để Cảnh Dật kế vị.”
“Ai, đang ăn cơm, nói những chuyện này làm
chi.” Tiểu Kết Ba nói, “Chúng ta sao phải quản ai làm hoàng đế, quan
trọng nhất là dân chúng có cơm no là được rồi!” Nói xong, múc một bát
canh cho Phương Nhất Chước, “Đến, thiếu phu nhân, ăn canh đi.”
Phương Nhất Chước đang gắng sức ăn thức ăn mà Thẩm Dũng gắp trong bát, vội vàng gật đầu.
Mạc Đông Đông thỉnh thoảng lại quay đầu ra ngoài nhìn một cái, dường như là đang tìm người.
“Đông Đông, không thấy sư phụ ngươi sao?” Lưu Đại Phương hỏi hắn.
“Không.” Mạc Đông Đông lắc đầu, “Người nói chúng ta đến kinh thành người sẽ tự
nhiên tìm thấy chúng ta, nhưng mãi vẫn không thấy người đâu!”
“Không có việc gì đâu, đều là thế ngoại cao nhân, sẽ tìm được chúng ta nhanh
thôi.” Thẩm Dũng nói, “Chúng ta thu xếp một chút, lát nữa đi dạo chung
quanh, hiếm khi đi đến kinh thành.” Vừa nói, vừa hỏi Phương Nhất Chước,
“Nương tử, có mệt hay không? Ăn xong ngủ một lát nhé?”
Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Được… Buổi tối đi dạo chợ đêm được không? Nghe nói chợ đêm ở kinh thành rất náo nhiệt.”
“Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng mà trộm cắp cũng nhiều, buổi tối mọi người
cùng đi.” Thẩm Kiệt nói xong, gắp một cái chân gà bỏ vào bát cho Đông
Đông, “Ăn đi, ngươi mà gầy, sư phụ ngươi không mắng chúng ta mới là lạ!”
Mọi người liếc mắt nhìn Tiểu Đông Đông vô cùng mập mạp, đều nhịn không được cười rộ lên.
Đông Đông cắn chân gà, tự nói: hừ, coi thường ta, bây giờ ta béo một chút có làm sao? Chờ ta lớn lên, nhất định so với Thẩm Dũng còn ngọc thụ lâm
lâm phong hơn!
Bàn của đám người Thẩm Dũng ở lầu hai ngay cạnh
cửa sổ, tầm nhìn rất tốt, dường như có thể thu cả ngã tư đường phố vào
đáy mắt, Thẩm Dũng ngồi trên bàn, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ra
ngoài cửa sổ, vừa gắp thức ăn cho Phương Nhất Chước.
Một lần liếc mắt này, Thẩm Dũng bỗng nhiên để ý tới một bóng người đang từ lầu dưới đi lên, có chút quen mắt.
Thẩm Dũng quay đầu, nhớn mi với Thẩm Kiệt đang ngồi đối diện.
Thẩm Kiệt cùng Lưu Đại Phương đã biết mục đích lần này. Trên đường, hai
người đều phát hiện tâm tình Thẩm Dũng không yên, ban ngày hắn cùng Nhất Chước nói nói cười cười, nhưng đến tối, sau khi Nhất Chước đi ngủ, hắn
ngồi ngẩn người, bộ dạng có tâm sự rất lớn. Sau vài lần ép hỏi, Thẩm
Dũng rốt cục cũng đem chuyện tình từ đầu đến cuối đều nói ra. Nghe
chuyện xong, Lưu Đại Phương và Thẩm Kiệt cũng giật mình không ít, thật
không nghĩ tới, Phương Nhất Chước lại có thân thế như vậy, mà lần này
bọn họ vào kinh thành, có thể nói cũng là muốn kết thúc một đoạn tiền
duyên này… Nhưng, nói dễ hơn làm a.
Ăn cơm xong, mọi người đều
cảm thấy hơi mệt, trở về phòng nghỉ ngơi một chút, hai tiểu tử Tiểu Kết
Ba cùng Mạc Đông Đông vô tư, sớm đã lên giường ngủ.
Phương Nhất Chước và Thẩm Dũng ở trong phòng.
Nhất Chước cũng hơi mệt, ngả người xuống giường chậm rãi nhắm mắt, Thẩm Dũng thấy nàng ngủ say, liền lặng lẽ ra khỏi cửa. Nhưng đến khi cửa được
khép lại, Phương Nhất Chước lại chậm rãi mở to mắt, thở dài một hơi, lẩm bẩm, “Tướng công, đến tột cùng là chàng muốn giấu ta tới khi nào? Ta đã đoán ra được hơn nửa, vẫn nên sảng khoái nói ra đi.”
Thẩm Dũng ra khỏi phòng, lập tức cảm giác được sau lưng có người, vừa quay đầu lại, kinh hỉ mở to hai mắt, “Lão đạo!”
Lão đạo gật đầu, vẫy vẫy tay với hắn, ý bảo Thẩm Dũng đi theo!
Thẩm Dũng đi theo hắn, vào trong một gian phòng, thấy Thương Mãn Vân cùng Mạc Phàm Đường đều ở trong này.
“Sư phụ!” Thẩm Dũng chào hỏi nhị lão, hai người đều gật đầu.
Thẩm Dũng có chút buồn bực, quay sang hỏi lão đạo, “Lão đạo, ngươi cùng hai người bọn họ thông đồng với nhau sao?”
“Đây là sư gia của ngươi, ít nói hươu nói vượn thôi!” Mạc Phàm Đường trừng mắt nhìn Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng le lưỡi, thật không ngờ được, thì ra lão đạo sĩ này là sư phụ của hai vị sư phụ!
“Tin tức các ngươi đến kinh thành, đã có người đi mật báo!” Mạc Phàm Đường
nói, “Chúng ta đoán bọn họ rất nhanh sẽ có hành động!”
“Mật báo? Không phải là… ta vừa rồi nhìn thấy Cổ Đại Hoa!” Thẩm Dũng hơi bất mãn
nói, “Chỉ chớp mắt mà thôi, không rõ lắm, có điều nhất định là hắn đã
nhìn thấy chúng ta đến đây.”
“Đúng là Cổ Đại Hoa!” Thương Mãn
Vân thở dài, “Chỉ trách không biết được thân phận của hắn, nếu biết sớm
có thể đề phòng, cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thẩm Dũng kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Ý của mọi người… kẻ mật báo chính là Cổ Đại Hoa?”
Lão đạo gật gật đầu, nói: “Năm đó hắn còn nhỏ, diện mạo sau này cũng thay
đổi rất nhiều, cho nên ta không phát hiện được sự tồn tại của hắn. Đúng
là cẩn thận mấy cũng có sai sót, vốn có thể để Nhất Chước bình an một
đời, không nghĩ tới kẻ tiểu nhân này lại đi tố cáo.”
“Trong thư
mọi người gửi cho phụ thân có nói, phụ thân Nhất Chước, ban đầu là đầu
bếp trong cung. Được gọi là Phương thần trù đúng không?” Thẩm Dũng hỏi,
“Còn dụ dỗ ái phi của hoàng đế, mẫu thân của Nhất Chước chính là cầm cơ
trong truyền thuyết, được hoàng đế vô cùng yêu thương?”
“Ai… nói ra rất dài.” Lão đạo sĩ cũng ngồi xuống, nói: “Năm đó mẫu thân của Nhất Chước tên gọi là Vân Thanh, cũng chính là cầm cơ đệ nhất kinh thành,
cầm kỹ vô cùng tốt, một lần Hoàng Thượng ngẫu nhiên ra khỏi cung gặp gỡ
được nàng, bởi vì mê luyến mà đem nàng vào trong cung, ngày ngày đánh
đàn cho Hoàng Thượng nghe. Chỉ là thân phận Vân Thanh cô nương thấp kém, tình thế lúc ấy đã là sóng ngầm, Thái Hậu nhiều lần ngăn cản, cuối cùng Hoàng Thượng chỉ có thể giấu nàng ở bên trong hậu cung, không thể gặp
người khác, ngay cả một danh phận đều không có. Hoàng hậu năm đó, cũng
chính là mẫu thân ruột của thái tử Cảnh Mạn – Diêu hoàng hậu, nàng là
một người tính tình nóng nảy lại hay ghen tỵ vô cùng, nhiều lần khóc
nháo, quấy rầy Vân Thanh cô nương, đã bị Hoàng Thượng trách phạt rất
nặng. Sau không biết ai truyền ra tin tức, nói Hoàng Thượng muốn phế đi
hoàng hậu, lập Vân Thanh lên, hoàng hậu xấu hổ và giận dữ, bị tức chết.”
“Cho nên lần này Cổ Đại Hoa mật báo lên thái tử sao?” Thẩm Dũng hỏi, “Không cần phải nói, nhất định thái tử rất hận Nhất Chước.”
“Năm đó tuy rằng thái tử còn nhỏ, nhưng hận thấu xương với Vân Thanh, sau
này lớn lên mọi chuyện của hắn đều không được thuận lợi, Hoàng Thượng
sủng ái Cảnh Dật, tất cả mọi chuyện, hắn đều đổ lỗi lên người Vân
Thanh.”
“Thế vì sao Vân Thanh lại cùng Phương đầu bếp chạy trốn?” Thẩm Dũng càng thêm khó hiểu.
“Thật ra, cầm cơ Vân Thanh cùng lão Phương quen biết từ trước, hai người cũng sớm có cảm tình.” Lão đạo nói: “Ta cùng lão Phương là anh em kết nghĩa, khi đó ta là đại nội thị vệ ở trong cung, tình hình thực tế ta rõ ràng
hơn bất cứ ai! Lúc ấy lão Phương làm đủ loại điểm tâm đến dỗ Vân Thanh
vui vẻ, lâu ngày sinh tình cũng khó tránh khỏi, là hoàng đế đoạt người
trước mà thôi.
“Nga… Lão hoàng đế cũng thật là kỳ quái.” Thẩm Dũng nhíu mày, “Chính hắn là người hoành đao đoạt ái*.”
*Hoành đao đoạt ái: Dùng biện pháp mạnh để cướp đoạt lấy tình yêu.
“Ai bảo hắn là hoàng đế?” Lão đạo bất đắc dĩ, “Sau đó lão Phương mang theo
Vân Thanh cô nương chạy trốn, hoàng đế bị đội nón xanh* nên vô cùng tức
giận đuổi giết hai người bọn họ, cho đến tận khi phát hiện ra phần mộ
của hai người bọn họ, mới bỏ qua.”
*Đội nói xanh: từ này chắc mọi người đều biết nhưng ta vẫn giải thích: Ý chỉ việc bị cắm sừng, bị ngoại tình.
“Phần mộ?” Thẩm Dũng khó hiểu.
“Là chúng ta làm giả.” Lão đạo sĩ nói, “Lúc ấy hận ý của Hoàng Thượng quá
nặng, cho nên chúng ta đành phải tạo ra phần mộ này, để cho Hoàng Thượng quên hai người đi.”
“Nói cách khác, theo hận ý của Hoàng Thượng đối với hai người đó, nếu biết Nhất Chước có trên đời, tất nhiên sẽ khó chịu!” Thẩm Dũng cười lạnh một tiếng, “Cho nên mới nói, lần này nếu làm không tốt sẽ phải chịu chết, đắc tội hoàng đế còn đắc tội cả thái tử!”
“Nhưng trên thực tế, Hoàng Thượng đối với Vân Thanh vẫn không thể quên tình.”
Lão đạo nói, “Sở dĩ hắn sủng ái Trân phi như vậy, chính là vì Trân phi
cùng Vân Thanh có đến bảy tám phần giống nhau.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu, “Giống, đặc biệt là sự khéo léo linh lung thông minh nhu thuận!”
“À… Khó trách người nhiều thích nàng như vậy.” Thẩm Dũng còn rất đắc ý.
Lão đạo trừng hắn, “Tình thế hiện nay nguy hiểm, phế trưởng lập ấu tuyệt đối không phải tin đồn vô căn cứ!”
“Có ý tứ gì?” Thẩm Dũng không rõ.
“Rất đơn giản, thái tử Cảnh Mạn là con trai trưởng lại là thái tử, tất nhiên không thể huỷ bỏ.” Lão đạo nói, “Nhưng nay dân chúng đều được khai hóa, chú ý đến chuyện truyền ngôi cho người hiền tài chứ không quan trọng
chuyện trưởng thứ, hơn nữa tin tức lần này tung ra, xác thực rất nhiều
người sẽ đồng ý phong Cảnh Dật làm thái tử.”
Thẩm Dũng sờ sờ
cằm, “Nói cách khác, nếu thái tử không muốn bị huỷ bỏ, nên mau chóng ra
tay trước, nếu không thể lập tức đăng cơ làm hoàng đế, hoặc là đem Cảnh
Dật phế đi, chẳng phải ngôi vị hoàng đến sẽ không còn trong tay hắn?!”
“Ừ.” Tất cả gật đầu, “Đúng là như thế!”
Mạc Phàm Đường gật đầu, “Cảnh Mạn nếu đúng là tàn bạo như lời các ngươi
nói, để hắn làm hoàng đế, lại biết được sự tồn tại của Nhất Chước, chẳng phải là chúng ta cố gắng vô ích?”
“Cho nên mọi người mới muốn
ta đến đây, ít nhất hiện tại hoàng đế và đám quân thần không quá ủng hộ
Cảnh Mạn!” Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, “Chúng ta giúp đỡ Cảnh Dật mới đúng.”
“Những chuyện này ngươi không cần động đến, chăm sóc cho Nhất Chước thật tốt là được rồi!” Lão đạo dặn dò.
Thẩm Dũng gật đầu, cười: “Hắc, không cần mọi người nhắc nhở ta cũng biết!”
“Nghe nói ngươi không nói chuyện này cho Nhất Chước?” Thương Mãn Vân vỗ vỗ Thẩm Dũng bả vai, “Tiểu tử, khá lắm!”
Thẩm Dũng cười, “Làm sao ta có thể để nương tử lo lắng vì chuyện này?”
Lão đạo cũng nở nụ cười, “Tâm của ngươi rất tốt, có điều cũng đừng xem nhẹ nương tử nhà ngươi, chưa hẳn nàng đã không biết.”
Thẩm Dũng cười cười, không nói gì, đứng lên: “Được rồi, sinh tử có mệnh, phú quý tại trời, ta cảm thấy việc này cũng đã như thế rồi, hiện tại hành
xử cho cẩn trọng thôi! Cùng lắm thì, ta và nương tử cùng nhau đi gặp
nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân.”
Mọi người thấy Thẩm Dũng đã có chuẩn bị tốt, cũng không nói thêm nữa.
“Đúng rồi!” Thương Mãn Vân lấy ra hai bức họa, đưa cho Thẩm Dũng xem, nói:
“Đây là Cảnh Dật, đây là Cảnh Mạn, ngươi phải nhớ kỹ, Cảnh Mạn có thể
rất nhanh tới tìm ngươi, tính tình của hắn rất nóng vội.”
Sau đó, mọi người đều tự tán đi, chuẩn bị tốt mọi chuyện.
Thực đơn hôm nay đây:
1. Đầu thỏ sốt:
2. Thịt viên tuyết hoa: lớp vỏ vàng ruộm bên ngoài là ruột bánh mỳ băm nhỏ, chắc ngon lắm….
3. Gà xé hầm mật ong
4. Canh chua thịt bò, nhìn đẹp quá.
5. Khoai tây nướng quất, món này là khoai tây thái lát nhưng không
thái rời ra, xong ở giữ mặt thái của hai miếng khoai tây kẹp một miếng
quất, rồi đem nướng, thấy là lạ, lúc nào làm thử mới được =))