Phượng Đường Hoàng Hậu

Chương 1: Chương 1




“ Chủ tử, hay là người đừng đợi nữa, có lẽ đêm nay hoàng thượng sẽ không tới đâu.”
Nàng lắc đầu nhìn nha hoàn Bạch Nhan của nàng, sau đó lại thở dài một hơi rồi tựa người lên mộc khung: “ Ngươi cứ để ta đợi chàng, ta không tin hoàng thượng lại có thể tuyệt tình tới như vậy”
Ngôn Tận hứa ngày hôm nay sẽ tới An Các cung với nàng, thế mà hắn lại để nàng đợi từ sáng tới tối.

Bất Ý chợt nhớ ra ngày này hai năm trước chính là ngày mà Đan Linh Quý phi lâm bồn, vả lại ngày mai là sinh thần của Thái tử Ngôn Từ Đường, cũng chính là hoàng tử mà Đan Linh sinh ra
Nhưng lúc này tiếng của vị công công ở ngoài vang lên, dọc theo hành lang khúc khuỷu truyền tới nội điện nàng đang ngồi: “ Hoàng thượng giá đáo”.

Bất Ý liền đứng lên, theo bóng hình đang bước tới mà hành lễ
“ Thần thiếp tham kiến hoàng thượng”
Nhưng nàng còn chưa kịp vui mừng, ngữ khí tức giận của Hoàng thượng trực tiếp khiến nàng ngây người: “ Nàng gây loạn ở Ngự hoa viên, lại bóp chết hoàng yến của trẫm chỉ vì muốn trẫm tới gặp nàng thôi hay sao? Nàng là Hoàng hậu, lại không biết cung quy như vậy”
Bất Ý đưa mắt ngấn lệ nhìn bậc quân vương đang đứng trước mặt, giọng điệu run run: “ hoàng thượng, không phải thần thiếp.

Hôm nay người nói tới An Các cung, nên từ sáng tới bây giờ thiếp cũng chỉ ở trong cung…”
Vị thái giám bên cạnh Ngôn Tận vội vàng cung kính: “ Hoàng thượng, quả thật không phải là Hoàng hậu làm.


Ngày hôm nay là Nhị thân vương gia tới Ngự hoa viên, bởi vì thấy Hoàng thượng không để tâm tới Hoàng hậu nương nương nên mới…”
Ngôn Tận nở một nụ cười lạnh, sau đó lại cúi xuống bóp lấy cằm nàng: “ Nhị thân vương gia từ bao giờ lại quan tâm tới nàng như vậy? Hắn mới từ biên ải trở về, còn nắm rõ tình cảm của trẫm hơn bản thân trẫm nữa”
Đôi đồng tử của nàng sợ hãi, hai dòng lệ trực trào ra ngoài.

Ngôn Tận lại không một chút thương xót, đối với hắn nàng chỉ là một đứa trẻ con đang kiếm chuyện.

Hắn buông nàng ra rồi đứng lên, thần sắc lập tức thu lại vẻ lãnh đạm ban đầu
“ Bất Ý, ta không tới đây để chơi đùa với nàng, càng không tới để xem nàng diễn một màn đau khổ này.

Nếu nàng có thời gian như vậy chi bằng đi học lại lễ nghi của nàng đi”
Nàng kinh ngạc nhìn bóng lưng trước mắt.

Bạch Nhan đỡ nàng đứng lên, nàng mỉm cười, giọng điệu mang sự nức nở oan ức của một bậc mẫu nghi thiên hạ: “ Hoàng thượng, thiếp hỏi chàng đã rơi lệ bao nhiêu lần trước bài vị của Đan Linh quý phi rồi?”
Ngôn Tận nghe lời nói của nàng thì ngưng bước chân lại, hồi lâu nghe tiếng nàng nức nở.

Đan Linh quý phi bây giờ cũng chỉ còn lại một cái danh, còn nàng mới là nữ nhân sống, vậy mà Hoàng thượng tuyệt tình với nàng.

Điệu cười kia dần chuyển thành tiếng khóc đau thương
Trên mắt Ngôn Tận lúc này cũng đã phủ lên một màn sương mỏng.

Hắn không quay đầu, lại chậm rãi nói ra một câu: “ Bất Ý, trẫm khuyên nàng tốt nhất nên an phận làm Hoàng hậu đi”
Hắn rời đi rồi nàng mới thất thần mà ngồi xuống, một lần nữa dựa người lên mộc khung: “ Ta trong lòng của chàng ấy mãi mãi chẳng thể bằng Đan Linh Hương, ta một lòng yêu người như vậy thì phượng vị này cũng không có được ân sủng, thế thì ta còn làm Hoàng hậu để làm gì?”
Bạch Nhan đau xót nhìn nàng, rồi lại đỡ nàng trở vào bên trong.

An Các cung đêm nay trăng tròn là thế, đâu biết ngày mai mây đen lại kéo đến che phủ ánh trăng sáng kia…
Sớm ngày hôm sau, Bất Ý vừa sửa soạn xong y phục bước ra phía bên ngoài.

Mấy vị phi tần tới thỉnh an nàng có hơi sớm, lúc này Lam phi mới sai nha hoàn bên cạnh đem dâng lên cho nàng một chiếc hộp

“ Hoàng hậu nương nương, tiết trời gần đây trở lạnh, thần thiếp biết trong người nương nương có tính hàn nên đem tới cho người một ít Từ Chi, phòng khi nương nương ra trời gió lại nhiễm phong hàn”
Nàng nhẹ nhàng mỉm cười, Bạch nhan liền mang chiếc hộp có Từ Chi trong đó cất lại: “ Quả là bổn cung trong người có hàn tính, mỗi đợt trời trở gió như vậy rất dễ nhiễm phong hàn, cũng may có Lam phi chu đáo quan tâm bổn cung”
Thật ra cũng không phải là Lam phi quan tâm nàng, sau đêm hôm qua Ngôn Tận có sai thái giám mang Từ Chi tới nói nàng ta đưa lên cho nàng giảm bớt tính hàn trong cơ thể.

Hắn đêm qua lớn tiếng với nàng, không thể nào hôm nay lại hạ mình mang thuốc bổ tới cho nàng được
Hắn làm hoàng đế, vì tôn nghiêm mà tổn thương nàng.

Nhưng hắn lại vì một Đan Linh quý phi hủy đi tôn nghiêm của bản thân.

Nàng yêu hắn là thật, nhưng hắn có chút tình cảm nào với nàng hay không bản thân hắn cũng không rõ nữa
Hậu cung của hắn có bao nhiêu giai nhân, hoa lệ như vậy cũng chỉ là một chút ý tình thoáng qua của hắn.

Nàng có lẽ cũng vậy, đối với hắn cũng chỉ là nhất thời của tuổi niên hoa.

Có thể hắn chán ghét nàng, nhưng tình cảm của nàng với hắn vẫn luôn như thế, luôn như lúc ban đầu nàng đặt chân vào hậu cung này
Ngôn Tận thượng triều xong, hắn vốn định tới Thủy Thanh phủ tìm Nhị thân vương gia vừa mới từ biên ải quay về, nhưng mà nghĩ thế nào hắn lại bãi giá tới An Các cung của nàng
Vị công công bên cạnh hắn thấy thế thì cũng ngạc nhiên.

Hắn tới trước cửa An Các cung, nhưng lại đứng ngoài không vào nữa, cũng không cho thông tri vào.


Ngôn Tận bước tới trước cánh cửa An Các cung, lại nhìn vào bên trong
Hình ảnh một nữ nhân phong hoa tuyệt đại đang cùng cung nữ bên cạnh vui vẻ mỉm cười thu vào mắt hắn.

Ngôn Tận chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười kia của nàng, hay nói cách khác hắn chưa bao giờ khiến nụ cười ấy hướng về phía của hắn
“ Hoàng thượng, người không vào trong sao?”
Tên thái giám đứng bên cạnh cung kính hỏi hắn.

Ngôn Tận liền rời khỏi nụ cười kia của nàng, hắn lắc đầu phẩy tay, sau đó định lên kiệu quay về Dưỡng Tâm điện thì phía xa có người bước tới
Bóng người này ngày một gần, cho tới khi xuất hiện trước mặt hắn liền cung kính mà hành lễ: “ Tham kiến Hoàng thượng”.

Hắn nhìn người trước mắt, liền cau mày trưng ra bộ mặt không mấy vui vẻ
“ Nhị thân vương tới đây để thăm Hoàng hậu sao? Nếu vậy thì tiếc rồi, Hoàng hậu trong người không khỏe nên đã đi nghỉ ngơi rồi, chi bằng cùng trẫm tới Ngự Hoa viên đánh cờ”
Nhị thân vương khẽ quay đầu nhìn vào phía cánh cửa An Các cung còn đang đóng chặt, hắn mỉm cười phẩy cây quạt xếp trên tay: “ Hảo, cũng lâu rồi ta và Hoàng thượng không đánh cờ”
Hai chiếc kiệu rời đi, một nam nhân lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn lại….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.