Phương Đường Và Cà Phê

Chương 8: 8: Whisky




Khi Diệp Cửu vừa mở cửa, anh nhìn thấy ánh trăng rọi qua cửa sổ rơi xuống sàn nhà nhuốm màu màn đêm, anh đứng bên cửa sổ nhìn lên vầng trăng khuyết trên bầu trời.

Ánh trăng tròn soi sáng nỗi niềm ưu tư trong đáy mắt " Nếu tôi không cười, tôi có thể bày ra biểu cảm gì? "
Giọng anh hơi khàn khàn, giống như một lữ khách lâu ngày thiếu nước, từ trong cổ họng bức ra một câu hỏi.
Nhìn ánh trăng cô quạnh, câu hỏi của anh định trước sẽ bị ánh trăng tròn cùng toàn bộ căn phòng đập xuống mặt đất, không ai trả lời lại.
Anh lặng lẽ đứng đó, giống như tinh linh lạc đường, một lúc lâu, nụ cười yếu ớt nở trên môi, anh rót một cốc nước từ ấm đun nước dưới bàn trà nhỏ, đè nén mọi nghi vấn trong lòng.
Diệp Cửu không di chuyển giấy Tuyên Thành và bút mực, anh chỉ dựng bảng vẽ lên, nét bút màu xanh đậm vẽ ra một thế giới vỡ vụn.
Bên kia, Triệu Lăng lái xe đến một quán bar ở Ô Y, đậu xe trước mặt tiền, hai chữ "Ánh Sao" được khảm trên vách tường lóe sáng rực rỡ.
Khi người phục vụ mặc đồng phục ở cửa nhìn thấy Triệu Lăng, cậu ta mỉm cười chào hỏi, bỏ qua ánh đèn chói lọi trên sàn nhảy và đám người đang tụ tập, rồi dẫn hắn tới phòng riêng nằm sâu trong quán bar.
Phòng riêng không lớn nhưng cách âm rất tốt, khi Triệu Lăng bước vào, thế giới lập tức yên lặng, khuỷu tay trái của hắn đặt trên tay vịn ghế sô pha, ngón tay đặt lên cằm ánh mắt phảng phất sự khó hiểu.
Một lúc sau, cửa phòng lại được mở ra, Trịnh Nhân từ cửa bước vào, trên tay cầm một chai rượu whisky rỗng và hai ly rượu được rót khoảng 1/3.
Trịnh Nhân trực tiếp ngồi đối diện Triệu Lăng, đẩy một ly đến trước mặt hắn, sắc mặt không tốt lắm, "Nói đi, tìm tôi có chuyên gì?"
Triệu Lăng ngược lại không có kinh ngạc trước thái độ của hắn, bình tĩnh lấy kính ra đeo vào để che giấu cảm xúc trong đáy mắt, "Thật kỳ lạ, tôi tưởng anh biết mục đích của tôi?"
Trịnh Nhân vốn là tức giận vì thái độ lúc chiều của Triệu Lăng, đến khi nhìn thấy động tác của Triệu Lăng thì lại càng tức hơn.


Vung ly rượu xuống đất, đưa tay chuẩn bị đánh người thì bị Triệu Lăng mượn lực hất thẳng xuống sàn nhà.
Sau khi Triệu Lăng ném người, còn không quên vươn tay ra quan tâm hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Hừ," Trịnh Nhân đầy mặt khó chịu, hất bàn tay đang chìa ra của Triệu Lăng, không vội vàng đứng lên, "Đừng vòng vo, cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?"
"Tìm anh để nói chút chuyện liên quan đến Diệp Cửu." Triệu Lăng không quan tâm đến cảm xúc của hắn, dùng ngón tay nới lỏng cà vạt, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Nhân, giọng điệu cứng ngắc liền trở nên dịu dàng khi nhắc tới Diệp Cửu.
Trịnh Nhân liếc mắt nhìn Triệu Lăng bên cạnh, "Cậu muốn làm gì với em ấy?" Ánh mắt của hắn bất thiện, nếu Triệu Lăng không trả lời theo đúng ý hắn, một giây tiếp theo liền đè người xuống đánh một trận.
Triệu Lăng nhìn chằm chằm ly rượu vỡ trên mặt đất, không chút do dự đáp: "Tôi thích anh ấy."
"Thích?." Trịnh Nhân không biết suy nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tàn nhẫn hung tợn nói, "Tên lúc trước cũng nói lời này liền phá hủy tiệm cà phê của *ông tôi, sau đó xoay đầu ở chỗ người khác không thấy giả làm người tốt "
*đang nói đến ông Lê Minh, quán cà phê là của ông ấy sau đó giao cho Diệp Cửu.
Trịnh Nhân đứng dậy, đập vỡ chai rượu whisky, đặt ở bên cổ Triệu Lăng, ánh mắt hung tợn như một con gấu đang tức giận, "Lần trước ông đây ở chỗ này đem thằng nhãi kia đánh đến mẹ nó cũng nhận không ra, tôi rất cảm ơn cậu lúc đó đã ra tay ngăn cản, nhưng nếu cậu muốn đánh chủ ý lên người em ấy, phải hỏi ông đây trước!"
Khi Triệu Lăng nghe thấy lời nói của Trịnh Nhân, bản thân phớt lờ mảnh kính đang lóe sáng lạnh lẽo quanh cổ mình, nhìn chằm chằm về hướng Trịnh Nhân, khiêu khích nói: "Vậy thì sao? Phương pháp giải quyết của anh vẫn như năm đó là đánh một trận, sau đó để người khiêng về sao?"
Trịnh Nhân sửng sốt một chút, muốn phản bác lại nhưng không biết bắt đầu từ đâu, Triệu Lăng lại không tiếp tục giải thích, ngược lại đưa ra vấn đề khác.
Triệu Lăng dùng ngón trỏ đẩy kính tiếp tục nói, "Nếu muốn cởi bỏ khúc mắt của anh ấy, tôi cần anh hỗ trợ".
Lúc này, Trịnh Nhân đột nhiên nghĩ về đối thoại trước đó, nhìn Triệu Lăng đang ngồi, vẻ dữ tợn trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, lại thêm một tầng kinh ngạc.


"Thì ra cậu khiến thằng nhãi đó phải hòa giải với tôi?"
"Tôi làm vì Diệp Cửu, cho nên anh không cần để ý." Triệu Lăng có vẻ lười giải thích thêm, đẩy cái tay đang gác của Trịnh Nhân ra, đứng dậy ngồi vào sô pha bên cạnh.

"Nhưng bây giờ anh phải hợp tác với tôi."
Mặc dù hắn rất không hài lòng với Triệu Lăng, nhưng bây giờ....
Luôn cảm thấy mình đã trở thành thuộc hạ của tên này, hắn ngồi trở lại vị trí ban đầu, trong lòng tự lẩm bẩm, sau đó lại mở miệng xác nhận, "Nếu hợp tác với cậu mà không làm tổn thương ông tôi và em ấy, tôi sẽ đồng ý."
Nghe hắn nói xong, vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Lăng có vẻ dịu đi, bình tĩnh lại rồi tiếp tục trò chuyện, "Tôi luôn hi vọng Diệp Cửu sẽ được hạnh phúc."
"Ông đây cũng thế," Trịnh Nhân vẻ mặt bất mãn nói.
Triệu Lâm nhìn hắn từ trên xuống dưới qua tròng kính, "Anh? Chỉ mong đừng gây thêm phiền, nhân tiện, tôi nghe nói anh đã kết hôn?"
"Chuyện này ngay cả ông tôi còn không biết, làm sao cậu biết được?" Một tia nghi ngờ ửng hồng trên mặt Trịnh Nhân, hắn đột nhiên cảnh giác nhìn chằm chằm Triệu Lăng, "Cậu..."
Triệu Lăng không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô bổ này, trực tiếp cắt ngang hắn, "Tôi không có hứng thú với vợ anh, tôi chỉ cần cô ấy phối hợp với anh để thể hiện tình cảm cùng nhau thôi."
"Cái gì? Tôi cùng vợ tôi tình cảm cũng phải thể hiện ư?" Những nếp nhăn trên trán Trịnh Nhân cũng đang biểu đạt sự tò mò giống chủ nhân của chúng.
"Đó là tốt nhất." Triệu Lăng đứng dậy đi về phía cửa phòng.


Khi đi qua Trịnh Nhân, hắn lấy ra một tờ giấy có viết gì đó rồi đập nó vào vai phải của người đang ngồi trên ghế, bỏ lại một câu, "Dựa theo làm là được", liền dứt khoát rời đi.
Triệu Lăng khéo léo từ chối mọi lời giới thiệu từ những người phục vụ trên hành lang, đi qua đám đông, lại ngồi vào xe, ngón tay khẽ gõ vào vô lăng.
Sau khoảng 5 phút chờ đợi, Triệu Lăng mỉm cười khi nhìn thấy cuộc gọi video của Cố Vân Hề, sau khi bắt máy hắn liền thu hồi biểu tình.
Cố Vân Hề ở đầu bên kia cúi thấp đầu, vẻ mặt tủi thân, cố ý kéo dài giọng của mình, "Anh Lăng..."
Triệu Lăng nhìn chằm chằm cô mang vẻ mặt cầu khẩn, hết lần này đến lần khác đợi cô mở miệng, khung kim loại phản chiếu ánh sáng ngoài cửa sổ khiến giọng hắn càng lạnh lùng, "Em gọi anh có việc gì? "
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười mỉa mai, "Anh đã nói với em rồi, hỏi ý kiến ​​của cậu ấy chính là tự chui đầu vào lưới." Giọng nam dường như còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị một tiếng "A Ngôn" ngăn lại, liền yên lặng không tiếp tục nữa.
Triệu Lăng không cần phải đoán cũng biết giọng nói bên kia là Tiêu Thận Ngôn, nhưng hắn đều có thể phớt lờ Tiêu Thận Ngôn mọi lúc, mọi nơi, thêm vào đó — học đệ của hắn bên kia có thể trấn áp được kẻ muốn nhiễu loạn kế hoạch của bản thân, vì vậy lúc này hắn chỉ bình tĩnh ngồi nhìn Cố Vân Hề, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
Cố Vân Hề nghe được lời nói của Tiêu Thận Ngôn, vẻ mặt của cô càng thêm khó xử, các loại cảm xúc phức tạp đối với Triệu Lăng trong lòng đều sắp đột phá phong ấn mà trào ra, nhưng trên mặt chỉ có thể ra vẻ khôn khéo, "Anh có thể giúp em nghĩ cách để làm việc ở trong tiệm của tiền bối Diệp được không? "
"Lần trước em thấy rồi đó, Diệp Cửu không muốn ai giúp anh ấy cả." Triệu Lăng nghe được lời nói của Cố Vân Hề, không vội vàng gật đầu đồng ý, ngược lại nhàn nhã tháo kính, bỏ vào túi áo khoác.

Nhìn người trong màn hình nhíu mày với vẻ mặt đắn đo, "Em cũng chỉ so với anh sớm ngày biết anh ấy, trừ khi..."
"Trừ khi cái gì?" Cố Vân Hề biết Triệu Lăng đang diễn trò, nhưng nghe giọng nói hắn buông lỏng, cô biết hắn nhất định có cách.
Cố Vân Hề thầm quyết định nhịn lần này, cô gái nhỏ co được duỗi được- chịu đựng lần này sẽ luôn có cơ hội trả thù, "Em biết anh Lăng thích tiền bối, nhìn xem, nếu em thành công làm việc tại cửa tiệm, em có thể giúp anh rất nhiều nha "
"Ồ? Ví dụ?" Triệu Lăng hai mắt lóe sáng, nhìn Cố Vân Hề đang cười lấy lòng.
"Thì là, thì là" Cố Vân Hề không nghĩ tới sẽ bị hỏi ngược lại, lập tức bị kẹt, sau đó nhanh chóng tiếp tục, "Ví dụ như em có thể phát huy hết tinh thần săn ảnh của em và giúp anh theo đuổi suôn sẻ hơn."
"Em giúp anh theo đuổi anh ấy?" Triệu Lăng đột nhiên bật cười, ngón tay xoa xoa giữa lông mày, khi dời tay, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, "Em không ngáng chân anh là tốt lắm rồi."
Nghe vậy, ánh mắt cô nàng đột nhiên đảo sang hướng khác, nhỏ giọng thì thầm "Làm sao anh ta biết?", đến khi nghe thấy tiếng đằng hắng của Triệu Lăng, cô lại gần camera hơn, làm ra vẻ lấy lòng nói: "Không phải, em mới vừa nói là sao em có thể ngáng chân anh được cơ chứ?"

Triệu Lăng cong lên khóe môi, sau đó thực hiện động tác tắt cuộc gọi, "Đó là tất cả những gì em muốn nói? Vậy anh cúp máy đây."
Nhìn thấy hắn chuẩn bị tắt máy, cô liền vội vàng ném ra một câu "Em sẽ làm như anh đã đồng ý, ngủ ngon."
Triệu Lăng nhìn giao diện video quay trở lại hộp thoại bình thường, ném điện thoại lên ghế phụ bên cạnh, kéo cần số tiếp tục chạy trên đường.
Thời điểm xe khởi động, gió bay vào trong xe từ cửa sổ chưa đóng kín, trong lòng Triệu Lăng tự huyễn hoặc, gió dường như mang theo nhiệt độ của Diệp Cửu một chút thổi vào lòng hắn.
Đương nhiên, Diệp Cửu bây giờ không có cách nào biết được tất cả những chuyện này.
Lúc này, anh đang ngồi bên giá vẽ phác họa "Giấc mộng": bối cảnh là những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, như thể cả dải ngân hà được rót vào cung điện không có mái.

Bên ngoài cung điện, những mảnh vỡ màu xanh lam xen lẫn những đốm sáng, đột nhiên thắp sáng ngọn đèn đơn độc ngoài cửa sổ, kéo dài bóng dáng đơn độc.
Ánh sáng ban mai dần thay thế ánh trăng chiếu sáng khắp căn phòng, tiếng chuông báo thức muộn màng đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh.
Diệp Cửu thả cánh tay cầm cọ vẽ cả đêm xuống, đi đến phòng vệ sinh bên cạnh, vốc một nắm nước lạnh vỗ vỗ lên khuôn mặt mệt mỏi, khi mở mắt ra trên lông mi vẫn còn vương vài giọt nước.
Qua những giọt nước nhỏ bé, anh nhìn thấy một thế giới mờ ảo không có ranh giới.
Diệp Cửu nâng khuôn mặt tươi cười lên theo thói quen, nhưng nụ cười đó dường như chỉ là diễn xuất.
Tác giả có điều muốn nói: Nói thật, ban đầu thiết lập pháo hôi, tôi định viết tên đó ngoại tình với người khác, nhưng bình tĩnh lại mà nghĩ, tại sao Cửu Cửu nhà mình lại thích loại ngoại tình rác rưởi này? Vì vậy, tôi đã thay đổi thiết lập một chút, pháo hôi từ bạn trai cũ liền chỉ thành pháo hôi, nam chính không có tình cảm gì với tên này.
Bản thảo đầu tiên của chương này khiến tôi cảm thấy ghê tởm buồn nôn, vì vậy càng muốn mang pháo hôi ra ngược trước một trận, nhưng tôi không thể bỏ qua trình tự của cốt truyện, cảm thấy tủi thân hic hic QAQ.
Ngoài ra, mọi người đừng bao giờ đi quán bar một mình nha, sờ sờ đầu an ủi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.