Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 13: C13: Bánh hành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Uống ba lần rượu, nếm đủ ngũ vị, nhạc hết người tan.

Dập lửa, tắt đèn lồ ng, thu thập chén bát, mọi người rửa mặt rồi về phòng ngủ.

Ăn uống no đủ, cả người sảng khoái. Giường ấm nệm êm, say sưa nhập mộng.

Bên trong kho củi, Thẩm Hựu Dự gối lên cánh tay, nhìn vầng trăng bên ngoài khung cửa, ánh trăng chiếu vào bên trong, dường như có thể soi rọi mọi ngóc ngách.

Trong phòng đơn sơ, có tiếng gió lùa vào, mang theo mùi gỗ. Từ lúc bắt đầu mâu thuẫn, đến khi thời gian dần trôi, Thẩm Hựu Dự cũng bắt đầu quen thuộc với nơi này, người Phương gia rất ngăn nắp, củi khô, than củi đều được sắp xếp chỉnh tề, nói là kho củi, kỳ thật cũng không hề lộn xộn.

Bên trong cái giản dị cũng ẩn chứa phong nhã, Thẩm Hựu Dự nghĩ vậy, bản thân xem như cũng có dịp chiêm nghiệm nhân sinh.

Nhìn ánh trăng sáng trên cao, tâm tư hắn cũng lơ lửng, giống như có một loại tình cảm luẩn quẩn trong lòng, không thể nói được, không miêu tả được, cũng không phân biệt được.

Trong lòng bỗng thấy thảng thốt, thình thịch thình thịch, vầng trán bỗng dưng nóng lên, giống như nội thương vẫn chưa được điều trị mà đã vận khí, khiến khí huyết bất ổn.

Thẩm Hựu Dự xoay người ngồi dậy, triệu chứng này vẫn không được cải thiện, thậm chí còn có vẻ nghiêm trọng... Hắn nghiêm túc nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, mặt trăng dần mờ nhạt đi, rồi chợt biến hoá thành khuôn mặt Phương Niên Niên đang cười...

Nàng nở nụ cười tươi rói, khiến đôi mắt hạnh có hơi nheo lại, thần sắc ranh mãnh, tựa như trêu đùa: Huynh cũng có ngày này!

Thẩm Hựu Dự che ngực, thình thịch thình thịch... Trái tim trong lồ ng ngực vẫn đập nhanh hơn.

"Đáng chết." Hắn thấp giọng chửi mắng, giọng nói lại có chút khản đặc, Thẩm Hựu Dự biến sắc, không lẽ thuốc mà Phương Đại Ngưu cho hắn uống mỗi ngày lại có vấn đề sao?

Rõ ràng hắn cũng cảm giác vết thương đã dần hồi phục, miệng vết thương đã kết vảy, bắt đầu ngứa ngáy... Không, chắc chắn là thuốc có vấn đề, nếu không tại sao người hắn lại xuất hiện dị thường!

Nhất định là như vậy.

"Nhất định là như vậy."

Thẩm Hựu Dự suy nghĩ như thế, miệng cũng thì thào lặp lại, hắn lại ngước nhìn mặt trăng trên trời, bóng hình xinh đẹp mông lung dần dần trở nên rõ ràng, nàng nhíu mày, cười một cái, rồi lại giận dữ, từng biểu cảm hiện rõ trước mắt hắn.

Hắn bất giác nhìn đến ngẩn ngơ.

Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện ngoài cửa sổ, là một khuôn mặt vuông vức kích động nhìn hắn.


Ánh trăng bị chắn lại.

Thẩm Hựu Dự: "..."

Hắn lập tức sầm mặt.

"Điện hạ!" Người này kích động đến mức không kiềm chế được, xém chút đã bật khóc. "Tìm được người thật là khổ sợ."

Thẩm Hựu Dự bước xuống giường, lạnh lùng đứng dậy.

Người nọ vội phủ phục trên mặt đất: "Thuộc hạ đến chậm, mong điện hạ thứ tội."

Thẩm Hựu Dự ngẩng đầu nhìn trăng, vẫn là vầng trăng sáng trong, chỉ là không thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Niên Niên nữa... Một nỗi buồn vô cớ từ từ xuất hiện trong lòng.

Hắn sờ lên lồ ng ngực của mình, ý thức được sự biến hoá này.

"Đứng lên đi." Thẩm Hựu Dự lạnh giọng nói.

"Tạ điện hạ." Thẩm Kỳ lau khoé mắt, khoan nói tới việc tìm được chủ tử khiến hắn sung sướng kích động thế nào, mà bản thân hắn cũng trút được gánh nặng, không cần phải đem kiếm treo lơ lửng trên cổ, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Vương gia đơn độc xâm nhập vào Không Âm tự, hắn vừa biết tin liền choáng váng mặt mày. Thăm dò khắp nơi mới biết sau khi vương gia rời Không Âm tự bèn đi theo đường đến kinh thành. Thẩm Kỳ vội vã ra roi thúc ngựa đuổi theo, đuổi đến kinh thành, bước vào vương phủ, thế mà quản sự vương phủ lại hỏi hắn tung tích vương gia, lúc ấy hắn thật sự run rẩy toàn thân.

Bắt đầu từ kinh thành toả ra tìm kiếm, lần lượt phái đi nhân mã, lần lượt thất vọng với tin tức đem về.

Cuối cùng hôm nay cũng đã tìm được.

Nhìn thoáng qua tình hình, hắn thấy vương gia kim tôn ngọc quý nhà mình vậy mà làm tiểu nhị bưng trà đổ nước cho một trà quán nho nhỏ, mấy phụ nhân ngu xuẩn còn ngồi đấy soi mói người, Thẩm Kỳ vô cùng tức giận!

Nhưng trong lòng hắn mơ hồ có chút vui sướng, đây là Đoan vương mười ngón tay không dính nước, là con trai độc nhất của Thục quý phi, nhi tử được sủng ái nhất của Hoàng đế, vậy mà cũng nhiễm bụi trần!

Thẩm Kỳ xấu hổ với suy nghĩ của mình, cúi thấp đầu trước mặt vương gia: "Điện hạ, trong cung vẫn chưa biết tin tức ngài đã mất tích. Nương nương vẫn tưởng rằng ngài lại đến Thẩm gia, có gọi quản gia vương phủ đến hỏi thăm vài câu, quản gia đều ứng đối tốt."

Quản gia hoàn toàn không biết nội tình gì, đương nhiên hắn có thể mặt không đỏ tim không run, biết gì nói nấy. Nếu là Thẩm Kỳ bị gọi tiến cung tra hỏi, đoán rằng phải là hai chân run rẩy, nói năng lộn xộn, cuối cùng đành cáo biệt tiểu huynh đệ...

Thẩm Kỳ lời qua tiếng lại với quản gia vương phủ xong, liền gấp rút rời khỏi kinh thành, mất ăn mất ngủ tìm kiếm vương gia.


Còn về phía quản gia sau khi biết tình hình thực tế thì đã lo sợ đến mức nào, hắn cũng không lo được nhiều như vậy!

Thẩm Kỳ đau lòng nhức óc nói: "Vương gia bị người nhà này đối đãi thế này, thuộc hạ nhất định nghĩ cách uốn nắn bọn họ."

"Hửm?" Thẩm Hựu Dự lạnh lùng liếc Thẩm Kỳ một cái.

Thẩm Kỳ thăm dò: "Trực tiếp gi ết chết?"

Thẩm Hựu Dự hừ lạnh.

Thẩm Kỳ lo sợ: "Tha mạng cho họ?"

Thẩm Hựu Dự gật nhẹ.

Thẩm Kỳ nhẹ nhõm thở phào, hắn luôn cảm thấy vương gia mất tích một lần thì tính tình càng thêm cổ quái, rõ ràng lúc trước tâm tư dễ đoán, bây giờ lại đoán không ra, nhìn không rõ, hu hu hu, càng thêm khó hầu hạ.

Thẩm Hựu Dự nhíu mày, hắn vốn đã tính toán xong phải xử trí Phương gia thế nào, phải lấy đạo người trả lại cho người, trừng trị nha đầu thối, để nàng ở vương phủ làm một nữ trù suốt đời.

Hiện tại...

Tại sao...

Không muốn nữa...

Thẩm Kỳ rụt lại bả vai, cố gắng giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân. Vị gia gia trước mặt này cũng không phải người dễ đối phó, là hoàng tôn quý tộc được sủng ái, con mắt cao hơn cái đầu, không thấy bụi trần, có quyền sát phạt, chỉ một cái vung tay có thể khiến một gia đình mất tăm mất tích... Có điều vương gia dù kiêu căng nhưng rất thận trọng, xưa nay chưa từng ỷ vào thân phận của mình mà làm xằng làm bậy.

Bằng không, kẻ nổi danh tiểu Bá Vương ở chốn kinh kỳ cũng không phải nhi tử nhà Lễ bộ Thượng thư, mà chính là vị gia gia này, bất kể ở phương diện nào, vương gia cũng có thể là tay chơi...

Ôi chao!

Thẩm Kỳ gắng gượng không lấy tay che mặt, hắn lại suy nghĩ thất loạn bát tao gì đây?

Thẩm Kỳ nhỏ giọng nói: "Điện hạ, nương nương trong cung đang đợi ngài trở về."

Thẩm Hựu Dự nhíu mày, muốn rời khỏi đây sao?


"Không, người cứ nói mẫu phi như cũ, ta đang du ngoạn bên ngoài."

"Vâng." Thẩm Kỳ nghe theo phân phó.

Thẩm Hựu Dự nói: "Đi đi."

"Vâng." Thẩm Kỳ biết vương gia cũng không kiên nhẫn, sáng suốt rời đi.

Đợi sau khi thuộc hạ rời đi, Thẩm Hựu Dự đứng ở cửa sổ nhìn một hồi lâu, ánh trăng vẫn là ánh trăng, giữa màn đêm đen tuyền cũng đã không thấy bóng hình muốn thấy. Hắn trở về giường, nhắm mắt lại, nhất thời cũng không rõ mình ở nơi này làm gì.

"Ngày mai phải tìm nha đầu thối đó, lấy Huyết Liên Tử xong thì rời đi."

Cũng trong gian này này, Phương Niên Niên tỉnh mộng giữa đêm, mơ mơ màng màng nghĩ: Ngày mai phải nói Thẩm Hựu Dự, để hắn đi thôi.

Sau đó liền trở mình ngủ tiếp.

...

Sáng sớm hôm sau.

Phương Niên Niên uống một chút rượu, cũng có hơi say, thế là dậy hơi trễ. Rượu nếp nồng độ không nặng, nên lúc rời giường nàng cũng không choáng váng, sau khi rửa mặt sạch sẽ, ngâm nga câu hát, nàng thay đổi sang một bộ y phục hơi dày dặn rồi bước ra ngoài phòng.

Qua Trung thu, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.

Phương Niên Niên buộc tóc đuôi ngựa, trên mái tóc đen nhánh điểm thêm một đoá hoa nhỏ, nhìn hoạt bát đáng yêu.

Nàng đảo mắt một vòng quanh sân, khung cảnh lộn xộn tối qua đều được dọn dẹp sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi khói bếp, nhưng vẫn không thấy người nào trong sân.

Đói bụng quá.

Phương Niên Niên xoa bụng, định đến phòng bếp xem thử ngoài món cháo trắng thì còn thứ gì khác không.

Cót két.

Nàng quay đầu nhìn sang, thấy kho củi mở ra, Thẩm Hựu Dự dáng cao chân dài, mệt mỏi bước ra ngoài.

Phương Niên Niên tươi cười: "Chào buổi sáng, tối qua huynh ngủ không ngon à?"

Thẩm Hựu Dự nhìn thấy Phương Niên Niên, đang chuẩn bị vươn vai ngáp dài thì phải nhịn lại, thành ra nghẹt thở như nội thương!

Phương Niên Niên cau mày: "Sao vậy, mới sáng sớm đã khó chịu rồi?"


Thẩm Hựu Dự mạnh miệng: "Ta đâu có."

Ánh mắt hắn ngó nghiêng, nhìn cây nhìn tường, nhìn trời nhìn đất, chỉ không nhìn Phương Niên Niên.

Phương Niên Niên cúi xuống nhìn bản thân, hôm nay nàng mặc y phục chỉnh tề, màu sắc phối hợp phù hợp, giày thêu rất xinh đẹp, không có gì lạ lùng cả.

Thật khó hiểu!

"Hứ." Phương Niên Niên hừ nhẹ. "Ta đi làm điểm tâm, huynh có ăn không?"

Thẩm Hựu Dự ồm ồm đáp: "Ăn."

Tháp Na vốn không có thiên phú về trù nghệ, bà chỉ biết nướng thịt dê, hầm thịt, đánh bơ, nấu cháo thì cũng là món cháo theo nghĩa đen, nếu ép bà làm bánh thì bột bánh còn cứng hơn bánh của người Duy Ngô Nhĩ, nhất định phải ngâm trong cháo thì mới ăn được.

Phương Niên Niên nhìn thôi cũng thấy đau quai hàm, cũng chỉ có phụ thân và Đại Ngưu thúc mới có thể mặt không đổi sắc mà ăn sạch, tiểu đệ thì sẽ vừa khóc mếu máo vừa bị ép ăn hết, mẫu thân sẽ không cho phép hắn lãng phí.

Phương Niên Niên thè lưỡi, nàng hoàn toàn không muốn ăn món bánh này, tốt nhất là để đến giữa trưa hoặc buổi tối, bảo phụ thân cắt thành bánh sợi, xào rau ăn cùng.

Nàng mở tủ, múc ra hai bát bột mì, bột này không phải bột mì tinh chế, màu sắc hơi tối, nhưng vẫn rất thơm mùi lúa mạch. Nàng đánh hai cái trứng gà, trộn với bột mì, quấy đều thành chất bột dinh dính, cho vào hành thái.

Nàng lấy mấy thanh củi cho vào dưới lò, dùng ống trúc thổi mấy hơi, nhờ có sẵn mồi lửa, củi trong lò bắt đầu bốc cháy. Nàng dùng kẹp sắt gắp vài viên than đã đỏ lửa, bỏ vào bên trong lò than nhỏ.

Đặt chảo lên bếp, than hồng nhanh chóng đốt nóng đáy chảo.

Nàng đổ bột vào, bắt đầu làm bánh hành[1].

[1] Bánh hành (葱香饼).



Phương Niên Niên nghe được tiếng bước chân, cười nói: "Huynh hôm nay có lộc ăn đấy, điểm tâm là ta làm đó."

Thẩm Hựu Dự cũng bị tâm tình tích cực của Phương Niên Niên lây nhiễm, khoé miệng hơi cong lên.

Phương Niên Niên lại nói: "Huynh ăn xong thì cứ rời đi, khoảng thời gian này giữ huynh ở đây, đã hạn chế tự do của huynh, đây là lỗi của ta. Ta thật lòng xin lỗi huynh."

Bịch!

Tâm tình tốt đẹp của Thẩm Hựu Dự liền rơi xuống vực.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.