Hoàng đế mở tiệc đãi rượu, cảnh tượng rất lạ lùng, chia làm hai bên hoàn toàn khác biệt.
Có triều thần phi thường cao hứng lớn miệng uống rượu, lớn miệng ăn thịt, miệng đầy nịnh hót; cũng có triều thần tình cảnh bi thảm, mây đen bao phủ, uống từng ngụm từng ngụm rượu buồn bã; có khí sắc tái nhợt; không nói lời nào mà trừng mắt nhìn chằm chằm các hoàng thân quốc thích.
Song, hoàng đế vẫn nhàn nhã thưởng thức rượu, tựa như tán thưởng chúng sinh bách thái mà lộ ra thần sắc suy nghĩ, hắn căn bản không quan tâm mọi người tham dự có phản ứng ra sao, hành động của bọn họ chỉ làm hắn càng thêm châm biếm cái gọi là quyền thế.
Hừ! Nếu không phải thấy điểm này có thể lợi dụng tốt, hắn đã sớm từ bỏ sự trói buộc này. Từ nhỏ sinh trưởng tại hoàng cung, hắn sớm thấy rõ cái gì gọi là hoàng thất quý tộc, căn bản là bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, dùng vẻ hoa lệ phú quý để che đậy cho những hành vi dơ bẩn nhất, người người như ấu trùng bám vào quyền thế, hút đầy hủ bại quyền lực vào máu, có lúc hắn thật đúng là muốn vẽ ra cảnh này, nhìn bên trong trò hề khủng hoảng, kinh sợ.
Ý nghĩ có lẽ quá mức hắc ám, nhưng nếu không có Phượng Băng Cao tồn tại, hắn có thể sớm nhân mức độ phong cuồng trong huyết mạch mà hủy đi hoàng triều này.
Bởi vì nhớ tới Phượng Băng Cao, hoàng đế nguyên là trào phúng, khóe môi dần dần dao động, lộ ra một vẻ có thể nói là ôn nhu tiếu ý…
Cao của hắn khả ái hồn nhiên đang ở trong Hi cung chờ đợi hắn, dẫn dắt hắn mọi thứ…
Nghĩ đến ấy, hoàng đế lại không thể chịu đựng được cảnh tượng tởm lợm trước mắt, hắn bèn rút lui, đứng dậy: “Các khanh tiếp tục tận hứng, không say không về, trẫm phải đi trước một bước.”
Lí do thoái thác của hoàng đế đưa tới bên dưới chúng triều thần tiếng xôn xao, thừa dịp vài phần chếnh choáng nói ra lời mang ý trêu đùa.
“Hoàng thượng cần phải hảo hảo thương yêu Phượng tướng quân đấy!”
“Đúng, đúng, Phượng tướng quân kia dáng vẻ thanh lệ thật đúng là khiến người yêu thương, chớ trách hoàng thượng hao tâm tốn sức, một lòng một dạ muốn hắn nhập hậu cung.”
“Không nên gọi là Phượng tướng quân nữa, hắn chính là hoàng hậu từ đại môn tiến cung đấy!”
“Phượng hoàng hậu! Phượng hoàng hậu! Hoàng thượng nên sủng ái nam hoàng hậu duy nhất chỉ có ở Đại Thiên triều chúng ta a!”
“Còn có thể không như vậy sao? Ha ha ha…”
Giọng điệu khinh thường trêu đùa khiến cho tả hữu thừa tướng cùng các thân vương cau mày, cũng khiến hoàng đế trong lòng không vui.
Cẩu nô tài lớn mật! Cư nhiên dám ở trước mặt hắn mở miệng khinh thường, rõ là chán sống.
Hừ! Xem ra nếu không lập uy, sát kê cảnh hầu (giết gà dọa khỉ), lấy làm cảnh báo, trong tương lại loại tình huống này đại khái sẽ liên tiếp xuất hiện nữa!
Hoàng đế hàn lãnh ánh mắt thẳng tắp liếc nhìn triều thần vừa mới xuất khẩu khinh cuồng, ánh mắt băng lãnh cuồng nộ kia làm cho tửu yến vốn náo nhiệt thoáng chốc yên lặng không tiếng động, các triều thần vừa rồi nói năng lỗ mãng biết được đã chọc giận hoàng đế, vốn có bảy phần tửu ý tức khắc tan biến, ngồi trên ghế chịu đựng ánh mắt sắc như dao của hoàng đế, thân thể không khỏi khe khẽ run.
“Triệt yến!” Thanh âm tựa như lưỡi dao sắc bén vang lên, hiện ra hoàng đế nổi trận lôi đình. “Đem tặc tử mới vừa rồi xuất ngôn láo xược kéo ra ngoài luận hình, chém không tha! Hừ!” Nói xong, giận dữ bỏ đi.
“Hoàng thượng, tha mạng! Xin thứ cho thần ngu muội…”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Xin tha cho mạng hèn của thần.”
“Thần tội đáng muôn chết, thỉnh hoàng thượng thứ tội…”
“Hoàng thượng, hoàng thượng! Van cầu ngài, van cầu ngài…”
Chúng thân vương cùng tả hữu thừa tướng thờ ơ nhìn bộ dạng đáng khinh của bọn họ, chẳng chút suy nghĩ nên vì bọn họ thoát tội.
Nghịch thần chỉ giỏi a dua nịnh hót, thường ngày cậy thế mồm mép, không ngừng làm mưa làm gió, hà hiếp bách tính cùng quan viên địa phương, sớm đã muốn trừ đi, giờ đây hoàng đế hạ lệnh trảm, đúng là đại khoái nhân tâm, sao còn có thể vì bọn họ xin tha tội?
Tận mắt chứng kiến, chúng thân vương cùng tả hữu thừa tướng biết rõ Phượng Băng Cao đối với hoàng đế lực ảnh hưởng vô cùng lớn, nếu như muốn khuyên giải hoàng đế, nên bắt đầu từ Phượng Băng Cao.
Bốn người lập tức ly khai Khánh Tường điện, cùng nhau bàn bạc đối sách.
Đêm lạnh như nước, trời gần vào thu, màn đêm thiếu đi ánh trăng, chỉ có trời đầy sao cùng nhau tỏa sáng, ngắm sao đêm như vậy, không khỏi cảm thấy thú vị.
Lúc này, có ba đạo nhân ảnh ở trên mái hiên phía tây điện.
Nếu nói là thưởng thức cảnh đêm, ngược lại cũng rất kỳ quái, bởi vì ba người tầm mắt không ngừng nhìn ngó bên dưới, tựa như thăm dò cái gì, không chút chú ý tới tinh quang trên đầu, nhưng nếu không phải vì ngắm sao, vì sao nửa đêm vắng vẻ lại ở trên mái hiên?
“Ha ha ha! Đừng… Trời hơi lạnh.” Một người vừa kéo kéo áo choàng trên người, vừa hít hít nước mũi chảy xuống nói.
“Mâu vương gia, nhỏ giọng một chút! Tướng quân nhĩ lực tốt lắm, vạn nhất bị hắn nghe thấy thì sao?” Lý Tu Viễn lập tức nhỏ giọng nói.
“Được rồi!” Mâu thân vương cũng hạ thấp thanh lượng đáp lời. “Hoàng thượng sao chậm chạp như vậy? Hắn vẫn là không hiểu được đạo lý xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim sao? Chậm trễ không đến, hại ta chờ đến nhiễm phong hàn.”
“Vậy phải trách chính ngươi yêu cảnh náo nhiệt.”
Một đạo thanh âm hùng hậu trầm thấp không chút khách khí mà trách móc, nhưng lập tức choàng áo khoác lên vai Mâu thân vương, rồi lại hiện ra tri kỉ thân thiết của hắn.
“Hư… Tu Cần, chớ có lên tiếng!” Hai người cùng lúc bảo Lý Tu Cần câm miệng, bọn họ lúc này rất không cần chính là lời thành thật khuyên bảo.
Lý Tu Cần là đệ đệ của Lý Tu Viễn, hiện nay đang ở cạnh Mâu thân vương đảm nhiệm chức thiếp thân hộ vệ, tính cách trầm ổn giản dị lại không giỏi ứng đối, so với Lý Tu Viễn cứ như là huynh trưởng, lúc nào cũng dành cho lời khuyên thành thật.
“Ta khuyên các ngươi thừa dịp hiện nay còn kịp dứt ra thì mau nhanh đi, bằng không chờ như thế này nếu bị phát hiện…”
Hai người hai tay rất ăn ý mà cùng lúc bịt miệng Lý Tu Cần đang tiếp tục khuyên giải.
“Mâu vương gia, nói ngươi đừng dẫn hắn đến ngươi không nghe, nhìn đi! Hiện tại thuyết giáo không ngừng nữa!” Lý Tu Viễn oán trách.
“Ta tay trói gà không chặt, không mang theo hắn, ngươi nghĩ ta có năng lực tránh khỏi tai mắt của vệ binh cùng cung nữ, lén lút trèo lên mái hiên sao?” Mâu thân vương cũng có lý do chính đáng.
“Nói không sai, nhưng ngươi có thể bảo ta a, ta có thể ôm ngươi đặt lên đây…”
“Ta không muốn cho ngươi ôm, ngươi nhiều ác tâm…”
Hai người càng ầm ĩ âm hưởng càng lúc càng lớn.
“Đừng cãi nhau nữa! Hoàng thượng tới!” Lý Tu Cần nhắc nhở làm cho hai người tối mày tối mặt.
Hai người nhanh chóng dừng lại tranh chấp, vạn phần kỳ vọng mà nhìn trước mắt hoàng kim loan giá chậm rãi tới gần.
Hì hì… Trò hay chính thức bắt đầu.
“Hoàng thượng giá lâm!”
Các thái giám đi tới trước Hi cung chiêu cáo hoàng đế tối nay lâm hạnh, nhưng lại chậm chạp đợi không được bọn cung nữ đến đây nghênh giá, cổ quái chính là cũng không gặp nửa ánh đèn, cả tòa cung điện vắng vẻ không tiếng động, không có cấm binh túc thủ cửa điện, cũng không có bọn cung nữ triệu đến hậu giá, trong điện phảng phất không một bóng người, không giống chút nào hôm nay vừa mới nghênh thú tân hậu nhập chủ Hi cung.
“Khải tấu hoàng thượng, Hi cung không một ai xuất hiện tiếp giá, hơn nữa ngay cả đèn đuốc cũng không có, rất kỳ quái.”
“Để trẫm nhìn qua.” Hoàng đế trong lòng hiểu rõ, sớm đã biết Phượng Băng Cao tuyệt không thể đơn giản khuất phục như vậy, chắc chắn lại là an bài trò gì để bức lui hắn.
Giả thần giả quỷ! Cho rằng cố ý bày ra không thành kế (kế vườn không nhà trống) có thể khiến hắn chùn chân, vậy cũng không tránh khỏi quá xem thường bản lĩnh cùng quyết tâm của hắn.
“Hoàng hậu có phần e lệ a! Hắn muốn cùng trẫm có chút riêng tư, các ngươi cũng lui ra điện tường đi! Không ai được quấy rầy trẫm cùng hoàng hậu.”
Nếu Cao muốn tiếp tục chống lại, vậy hắn nhất định tháp tùng. Hắn mất mười năm để sắp đặt, thật vất vả mới đưa y vào giữa, mắt thấy sẽ thuận lợi, há lại có đạo lý không được hưởng?
“Nô tài lĩnh chỉ.” Các thái giám, cung nữ đáp lời, chậm rãi hướng tường vây cung điện lui ra.
“Được rồi, nếu như nghe thấy âm thanh gì cũng không cần ngạc nhiên, tất cả chờ ngoài điện không được phép vào đây quấy rối, nghe thấy chưa?”
Không biết Cao an bài trận gì chờ hắn, có lẽ trước nên phân phó tốt, để tránh khỏi bị bọn nô tài này phá hủy đại sự, nhìn thấy cảnh không nên thấy, tước đi tự tôn của Phượng Băng Cao.
Hoàng đế thập phần hiểu rõ Phượng Băng Cao là nam tử cứng cỏi bao nhiêu, quyết không hy vọng khi hầu hạ bị nô tài bắt gặp trạng thái si mê.
Hắn nội tâm lộ ra kỳ vọng, quả là muốn gặp dáng vẻ quyến rũ lòng người của Phượng Băng Cao.
“Nhưng… trong Hi cung lộ ra cổ quái, đề phòng vạn nhất, hay là để nô tài cùng hoàng thượng vào điện, đợi thấy hoàng hậu nương nương, nô tài sẽ lui ra.” Khâm công công khuyên giải hoàng đế đừng mạo hiểm.
“Đa sự! Tất cả lui ra!”
Hoàng đế khóe mắt dư quang đảo qua phía trên tây điện, lúc nãy dường như có bóng dáng hiện lên, tâm mắt vừa chuyển, tức khắc sáng tỏ, nhưng nếu không phải là Phượng Băng Cao quan sát tình hình, thì là có người tò mò quá mức, nhìn trộm cảnh náo nhiệt, từ xa xem hổ đấu.
“Trẫm tại Hi cung thập phần an toàn, không cần cảnh giới, không ai dám đả thương trẫm.” Hoàng đế tin tưởng Phượng Băng Cao mặc dù muốn buộc hắn xóa đi ý niệm không đứng đắn nhưng quyết không đến mức tổn thương hắn.
“Nô tài thỉnh chỉ.” Khâm công công bất đắc dĩ dẫn mọi người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, hàng loạt thị tòng cấm binh toàn bộ thối lui đến ngoại điện, chỉ còn hoàng đế đứng lặng im trước đại môn Hi cung.
“Cao, ngươi đã không thích nhiều người hầu hạ, ta liền đem bọn họ rút lui, ngươi cũng nên xuất hiện nghênh tiếp đi?”
Hoàng đế tiến lên đẩy ra đại môn thông với bên trong, vừa cẩn thận cất bước tiến vào, vừa quay về đại sảnh khép kín trong điện gọi hàng.
“…Dừng lại! Không được bước tới nữa!”
Giọng nói sâu thẳm như có như không từ tứ phía truyền đến, phảng phất gần bên tai rồi lại tựa như xa cuối chân trời, lay động tâm tình hoàng đế, bất giác dừng bước lại dưới bậc thềm.
“Hoàng thượng, ngài không nên tới.” Trong thanh âm bình thản khoan thai mang theo nồng đậm ý than vãn.
“Vì sao ta không thể tới? Hôm nay là ngày lành ta nghênh thú hoàng hậu, hỉ yến đã qua, ta vì sao không nên vào hỉ phòng? Đây chính là quyền lợi của tân lang.”
Hoàng đế đắc chí, nói xong đạo lý rõ ràng, thuận đường bóng gió tình hình thực tế trước mắt Phượng Băng Cao, hắn chính là nghênh thú hoàng hậu, không còn đường cự tuyệt. “Vi thần không muốn cùng hoàng thượng tranh luận, mặc kệ nguyên nhân lí do là cái gì, vẫn thỉnh hoàng thượng rời đi!”
“…Vi thần thất hứa cái gì?” Giọng nói y nguyên bình tĩnh, phảng phất nước gợn cũng không làm dao động mặt hồ.
“Đừng đùa với ta, ngươi rõ ràng nói qua chỉ cần làm được ba nguyện vọng của ngươi, liền đồng ý tháo hạ chiến bào tiếng cung cùng ta thần hôn, vĩnh viễn bên cạnh, những việc này đều là ngươi chính miệng đáp ứng, bây giờ lại giả ngốc?”
Hoàng đế giận dữ mà quát lớn, phẫn nộ hỏa thiêu lý trí cùng nhãn đồng.
“…Không sai, vi thần có nói qua, nhưng vi thần đã thực hiện lời hừa, hoàng thượng không nên làm việc cưỡng cầu.”
“Ta ngay cả cửa cung của ngươi cũng phải đạp để tiến vào, vậy tính gì thực hiện lời hứa? Ngươi rõ ràng là cố tình cưỡng từ đoạt lý.”
Hoàng đế quả thực là muốn phá khẩu đại mạ (chửi ầm lên), thế nhưng nghĩ đến Phượng Băng Cao thái độ trầm tĩnh như vậy cũng chỉ hảo gắng gượng kiềm chế nóng nảy xung động.
“Thần không dám, những hứa hẹn kia thần nhất nhất thực hiện. Ngài muốn thần tiến cung, lúc này thần không phải là đợi tại trong cung sao? Ngài muốn thần cùng ngài thần hôn (sớm chiều bên nhau), nhưng lúc này không phải sáng sớm cũng không phải hoàng hôn, mà là đang đêm sao treo đầy trời, thần đương nhiên không cách nào ở cùng người. Nếu hoàng thượng hồi cung an nghỉ, ngày mai lúc lâm triều, thần nhất định cung kính chờ đợi hoàng thượng thánh giá; đến thời khắc hoàng hôn, hoàng thượng tới ngự thư phòng giải quyết công vụ, thần cũng sẽ ở Thiên điện yên lặng mà chờ. Về phần vĩnh viễn bên cạnh, vậy càng không cần nghi ngờ, Phượng thị tử tôn qua nhiều thế hệ, lúc nào cũng trung thành vì triều đình cống hiến, thần đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, chỉ cần hoàng thượng không triệt quan lại không trảm vi thần, vậy đương nhiên là vĩnh viễn theo hoàng thượng.”
Lời giải thích kiên trì đâu vào đấy chừng như đem hoàng đế trở thành oa nhi ba tuổi dạy bảo, Phượng Băng Cao kia thái độ lạnh lùng cùng lời đáp xem hoàng đế như kẻ đần độn lừa gạt cuối cùng khiến cho hắn bộc phát lửa giận.
“Ngụy biện! Ngươi biết rõ ta không phải ý này” Hoàng đế thanh âm cuồng nộ khiển trách.
“Có đúng không? Thần chính là cho rằng ý này!”
Phượng Băng Cao thủy chung lãnh đạm, cố tình đem hoàng đế coi như oa nhi không cho kẹo thì vô cớ gây rối, tỏ thái độ ứng đối ‘không phải ngươi muốn như thế sao’.
“Thần khuyên hoàng thượng không nên nộ hỏa công tâm mà hành động thiếu suy nghĩ, nếu không cẩn thận đạp lên bậc thềm bước vào nội viện, sẽ kích hoạt cơ quan. Thần ở trong viện bày trận để ngừa tạp vụ tùy ý tiến nhập, vạn nhất hoàng thượng không biết mà chạm nhầm rồi kích hoạn cơ quan khiến bị thương long thể, vậy thần thực sự là có chết cũng không đền hết tội.”
“Tốt! Tốt lắm!” Hoàng đế nghe vậy giận dữ mà cười, hắn muốn tự mình thử xem năng lực Phượng đại tướng quân ra sao!
“Ngươi giấu đầu rụt đuôi toan tính cái gì? Không nên giả vờ bí mật, ngươi sao không tự mình ra xem trẫm có hay không có bản lĩnh đi qua trở ngại này?”
Tình hình nguy hiểm hết sức căng thẳng, hai người không ai nhượng ai.
Trong khi hai người trên mái nhà quan sát ôm bụng cười đến hụt hơi, Mâu thân vương thân thể thiếu chút rơi khỏi mái hiên, Lý Tu Cần thầm thở dài, bất đắc dĩ mà ôm quanh thắt lưng, ổn định thân thể hắn, ba người chậm đợi tình hình phát triển ra sao.
“Trận thức này chẳng qua là sơ sài bố trí một phen, mặc dù không có cách gì khắc địch chế thắng, nhưng nếu chỉ là muốn vây khốn một người thì có thể nói là dư dả. Hoàng thượng cần phải tinh tường bản lĩnh của thần, chinh chiến mười năm cũng không chỉ có lý luận suông, thỉnh hoàng thượng đừng mạo hiểm.”
Phượng Băng Cao đẩy cửa chính sảnh, đi ra khỏi phòng, cùng hoàng đế cách nội viện nhìn nhau, cự ly rất xa, bốn phía lại mờ mịt không đèn, nhưng kỳ diệu là hắn lại có thể cảm thụ được thần thái giận dữ của hoàng đế, vả lại còn tinh tường phác họa trong đầu.
Đôi con ngươi như trước tản mát ra hào quang kiên quyết, cực kỳ giống ánh mắt xưa kia tiễn hắn xuất chinh, tràn ngập vẻ không cam lòng cùng quyết tâm, tựa như nói rõ lời thề, cuối cùng có một ngày, nhất định phải lấy được hắn.
Có lẽ từ năm đó đã bị đôi mắt kia làm cho mê đắm! Nếu không thì tại sao trong lòng lộ ra kỳ vọng chứ? Phượng Băng Cao cười khổ, thầm mỉa mai bản thân lại có thể hy vọng hoàng đế thông qua trận thức.
“Nếu không muốn trẫm bị thương, vậy mau đem trận thức triệt đi, trẫm không muốn hoang phí đêm động phòng, trẫm thầm nghĩ cùng ái hậu tại trên giường mặt đối mặt, cùng nhau vui vẻ.”
Thấy Phượng Băng Cao xuất hiện, lửa giận nơi hoàng đế thoáng giảm nhiệt, chậm rãi khuyến dụ.
“Thần…làm không được. Thỉnh hoàng thượng hay là hồi tẩm điện đi!”
Quyến luyến nhìn lại thân ảnh kia, Phượng Băng Cao xoay người muốn tiến vào chính sảnh điện môn, không muốn cùng hoàng đế dây dưa thêm, dù sao đứng mệt hắn cuối cũng sẽ cam lòng rời đi.
“Cao, ngươi đừng đi!” Hoàng đế nóng lòng kêu gọi, nhưng lại lưu không được khi tâm ý người ấy muốn rời đi.
“Trẫm quyết không buông! Ngươi mãi mãi là người của trẫm, cuối cùng có một ngày làm cho ngươi cam tâm tình nguyện tiến vào trong vòng tay trẫm.”