Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 22: Truyền thuyết Hoang Thần



Theo truyền thuyết kể lại vào đầu thời thượng cổ, bốn bể chìm trong loạn lạc và giết chóc. Hoang Thần đời thứ nhất chỉ là một thiếu niên vô tình đi lạc vào mộ Hoang Long thời thái cổ, thu được xương cốt và máu tươi của Hoang Long. Sau một ngàn năm luyện hóa chúng thì tu vi của Hoang Thần đã đi đến đỉnh phong. Ông đại sát tứ phương, thống lĩnh tộc nhân của mình đánh chiếm về một vùng trời đất mới là Nam Thiệm. Từ đó tộc nhân của ông khai khẩn tối tăm, phá núi làm đường, xây dựng nên một Nam Thiệm phồn hoa tráng lệ.

Nhưng dù đã chiếm được Nam Thiệm không có nghĩa đã hết nguy hiểm. Lại thêm trăm ngàn năm qua đi, bên ngoài xuất hiện vô số thế lực hùng mạnh khác âm mưu thôn tính Nam Thiệm. Trong hiểm cảnh đó, Hoang Thần bế quan tiềm tu. Rốt cuộc khi Nam Thiệm sắp diệt vong thì ông xuất quan.

Trong sách vở tả lại thì khoảnh khắc ấy toàn bộ con dân Nam Thiệm đều có cảm giác máu huyết trong người chảy ngược, xương tủy không ngừng vỡ vụn rồi tái tạo lại. Từ đó con dân Nam Thiệm ngoài tu chân thì còn có thêm khả năng cảm nhận linh khí ở trong nguyên khí, dùng linh khí này để tu luyện. Người không có huyết mạch Nam Thiệm thì vĩnh viễn đừng mong có thể tu linh được.

Có người đồn rằng Hoang Thần sau khi xuất quan đã đạt tới cảnh giới viễn siêu thiên địa. Chỉ trong chưa đến một ngày Hoang Thần đã đánh lui toàn bộ thế lực xâm lược. Bất quá địch nhân cũng rất mạnh mẽ nên đã khiến Hoang Thần trọng thương nặng nề.

Năm tháng vô tình lại dần trôi qua. Cường giả dù có mạnh mẽ tới đâu cũng không thể trường tồn cùng thiên địa. Hoang Thần chết. Ông truyền ngôi lại cho người con trai cả, xưng là Hoang Thần đời thứ hai.

Còn bốn người con khác ông chia lãnh thổ bốn nơi xung quanh, lần lượt phong hiệu là Cửu Thiên vương, Linh tiên vương, Vô Nhật vương và Huyết Hỏa vương.

Hoang Thần đời thứ hai là người có huyết mạch Hoang Long mạnh mẽ nhất. Lại thêm tài năng trác tuyệt nên vượt trội hẳn so với bốn người em của mình.

Bất quá bốn người em này sau khi về lãnh địa của mình thì dần phát hiện ra nhiều điều khác thường.

Vô Nhật vương phát hiện ra đất phong của mình là nơi để trấn áp cánh tay của một đại ma vương cực hung cực ác. Chính vì ma khí và oán khí từ cánh tay này tỏa ra khiến cho bầu trời Vô Nhật luôn chìm trong đêm tối, vĩnh viễn không thể thấy ánh sáng. Thông qua nghiên cứu bàn tay, thực lực của Vô Nhật vương cũng tăng mạnh. Dần dần y tự lập môn hộ, dựng cờ tạo phản Hoang Thần, xưng là Vô Nhật đế.

Huyết Hỏa vương được phong đất ở nơi đại mạc nóng bỏng. Nơi đây sinh mạng vô cùng khó khăn để tồn tại. Sau khi trải qua hàng trăm cuộc đại chiến thì Huyết Hoả vương thuần phục được bộ lạc Nguyên Hỏa. Thu được bí pháp tu hỏa của bộ lạc này. Thực lực Huyết Hỏa vương cũng tăng mạnh. Ỷ thế đất Huyết Hỏa hiểm trở khó vào khó ra, Huyết Hỏa vương cũng xưng đế.

Linh Tiên vương là người con được Hoang Thần đời thứ nhất cưng chiều nhất nên được cấp cho một mảnh đất màu mỡ tươi tốt. Nơi này lại thường xuất hiện đạo âm trong truyền thuyết. Nhờ lĩnh ngộ đạo âm này mà Linh Tiên vương được xưng tụng là thần thông đệ nhất. Theo hai người anh, Linh Tiên vương cũng tạo phản.

Người con út là Cửu Thiên vương số phận cũng chả mấy tốt đẹp. Tuy đất phong ở cạnh Tinh Hà nhưng ở đó là nơi thượng cổ yêu tộc trấn giữ. Phải nhờ Cửu Thiên vương mưu trí liên hôn với Yêu chủ yêu tộc thì mới có thể xưng đế, đối nghịch với Hoang Thần. Truyền thống liên hôn này về sau diễn ra ở tất cả các triều đại. Được đế vương các đời xem như phương pháp giữ sự cân bằng giữa người và yêu.

Bất quá thực lực của Đại Ngu quá mạnh mẽ lại có bảo vật của Hoang Thần đời thứ nhất nên tứ quốc không cách nào chiến thắng được. Họ đành một mặt vẫn giữ tự do riêng, một mặt thì gọi Hoang Thần là thiên tử, mỗi năm đều sẽ hướng về thiên tử lễ bái, cống nạp không ít đồ tốt.

Tình trạng như vậy đến nay đã diễn ra được được hơi trăm vạn năm.

Tới thời Từ Hoang Thần cha của Từ Vi thì ông là người khiến cho tứ quốc phải cúi đầu quy thuận một cách triệt để. Phong lão lúc đó là cánh tay đắc lực nhất giúp ông đánh tây dẹp bắc, thậm chí Từ Hoang Thần đã từng có ý định nhất thống thiên hạ. Tuy nhiên không may tứ đế và Kinh thiên vương lại nhanh tay hơn ám sát ông bên bờ sông Tinh Hà, mà trước đó Phong lão vì bị mất đi người yêu nên đã quy ẩn. Trong triều không ai chèo chống, giang sơn họ Từ cứ thế mất đi một cách dễ dàng.

Quay lại hiện tại, sau khi tìm hiểu cặn kẽ nguồn gốc của tu linh thì Phượng Minh liền biết mình phải bắt đầu từ đâu.

Nguyên nhân mọi người có thể tu linh là vì cộng hưởng huyết mạch với Hoang Thần đời thứ nhất, sau khi ông đột phá cảnh giới cao siêu nào đó. Còn bản thân Hoang Thần lại dùng phương pháp đưa xương cốt và máu của thái cổ Hoang Long vào người, nhờ vậy ông sáng tạo được đường lối tu linh, cũng là người thứ nhất tu linh.

Thạch Trư là người thời viễn cổ cho nên với Hoang Thần kia gã cũng không rõ. Gã chỉ có thể nói cho Phượng Minh hiểu là thời đại thái cổ chỉ có ngót nghét mấy chục loại sinh vật. Những sinh vật này do trời đất sinh ra. Nguyên bản đã sỡ hữu sức mạnh vô biên mà không cần tu luyện. Sau này nghe truyền thuyết đồn rằng chúng bị thiên diệt vì quá nghịch thiên. Hậu thế còn gọi những loài vật thái cổ là Nghịch linh.

Việc có thể tìm được mộ của Nghịch linh thời thái cổ là việc gần như không thể. Thời đại viễn cổ không ít người cố sức làm điều này nhưng đều bị rơi vào thời không hỗn loạn mà chết. Việc Hoang Thần đời thứ nhất tìm được mộ Hoang Long là kỳ tích duy nhất xuất hiện từ thời viễn cổ tới nay.

Thông qua Từ Vi thì Phượng Minh biết được công pháp luyện hóa xương cốt này đang được Cửu Long Đế Vương tông ở Đại Ngu nắm giữ.

Mỗi khi có người được phong vương thì sẽ tiếp được tiếp nhận truyền thừa từ Hoang Thạch. Thậm chí dù không phải hoàng tộc mà được Hoang Thạch này chấp nhận thì huyết mạch cũng sẽ thay đổi trở thành hoàng tộc. Kinh thiên vương chính là dùng cách như thế!

Bao nhiêu tin tức bất lợi ập đến, bất quá Phượng Minh lại không hề nản lòng. Khi Từ Vi an ủi hắn, hắn chỉ cười nói:

- Hoang Thần làm được thì ta cũng làm được. Thậm chí ta sẽ còn làm tốt hơn!

- Ngươi lúc nào cũng ngông cuồng tự đại như vậy. Nói cho ngươi biết một tin, trong lúc ngươi trốn ở biệt phủ cả tuần nay thì đệ tử lưu lạc bốn phương ở Phong Kiếm học viện đều đã tụ tập lại trong thành. Họ xây dựng nên một học viện mới, sáu vị sư phụ cũng có mặt. Họ đã tuyển chọn và thanh lọc được năm vị tuấn kiệt. Tào Phi đã tỷ thí qua vị thứ tư, kết cục đại bại. Ta lại nghe Tào Phi nói nếu dùng linh lực quyết chiến cùng cảnh giới thì ngươi chỉ hơn Tào Phi một đường, vậy cũng có nghĩa tên ngông cuồng ngươi sắp được nhìn thấy núi cao chân chính rồi đấy!

Từ Vi cười hắc hắc, tỏ vẻ đắc ý. Ngũ kiệt kia lưu lạc ngũ quốc hơn mười năm. Bản lĩnh của họ chắc chắn sẽ cao hơn thập cường của Thanh Vân sơn. Đơn giản vì thập cường Thanh Vân tuy thiên tư có thừa nhưng chịu gian khổ không đủ. Còn ngũ kiệt trải qua giết chóc và chạy trốn Hoang Thần truy sát, được tôi luyện cả về ý chí và sức mạnh.

Phượng Minh bĩu môi:

- Chà, dạo này cô thân mật với Tào Phi quá nhỉ. Nhìn kỹ hắn cũng xứng đôi với cô, một công chúa, còn một thái tử...

Hai chữ "thái tử" thì Phượng Minh chỉ lẩm bẩm trong miệng, hoàn toàn không để Từ Vi nghe thấy.

Bốp!

Phượng Minh méo cả miệng. Thủ pháp tát người của Từ Vi đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, gần như không lần nào hắn tránh được.

- Cô... Cô làm gì mà đánh ta?

- Ta thích thì đánh. Đánh một tên ngốc như ngươi khiến ta cảm thấy sung sướng vô cùng. Bất kỳ lúc nào ngươi khiến ta khó chịu, ta đều sẽ đánh ngươi!

Từ Vi hừ lạnh rồi quay đầu bỏ đi.

- Có còn thiên lý hay không vây?

Phượng Minh ôm bờ má đang in hình năm đầu ngón tay, mặt mếu máo. Mấy tỳ nữ xung quanh không nhịn được đều bụm miệng cười.

Ở trong hình xăm Thạch Trư chỉ biết thở dài vì vị chủ công này quá phong lưu. Bất quá hắn lại ngốc vô cùng, không biết một tay quơ hết mỹ nữ vào lòng.

#

Lại một tuần nữa trôi qua. Trong khi Phượng Minh còn đang chăm chú nghiên cứu về cách tu luyện cơ thể thì ở Thạch thành đã diễn ra một cuộc tuyển quân nhằm xây dựng quân đội riêng. Dân chúng ở Thạch thành có tầm hai mươi vạn, trong đó phàm nhân tầm mười tám vạn người. Hai vạn người tu luyện xong quá nửa là tu vi Khai Nguyên sơ kỳ. Số tu sĩ đạt đến Hóa Hình ít đến thảm thương, chỉ có ba trăm người. Quy Nguyên cảnh năm người, cao hơn nữa lại không có ai.

Bất quá thêm vào một vạn đệ tử của Phong Kiếm học viện và hai nghìn đệ tử của Thanh Vân sơn thì điểm yếu thiếu lực lượng tinh nhuệ đã được bù đắp.

Thanh Vân sơn không thể tham gia toàn lực vào Hắc Thủ như Phong Kiếm học viện là vì ở Phong Kiếm thì mọi người chỉ nghe theo Phượng Minh, còn ở Thanh Vân sơn tuy nói là chưởng giáo đã ủng hộ Hắc Thủ nhưng vẫn còn đa số muốn giữ vị thế trung lập, không muốn dấn thân vào việc tranh đấu chính trị.

Điển hình là đệ đệ ruột Vi Nhất Tiếu của Vi Thanh Thanh. Ông ta chưa từng xuất hiện ở Thạch thành, cũng nghiêm cấm người Vô Ưu kiếm cung tham gia.

Điều này khiến Lăng Vân vô cùng tiếc hận vì Phụng Hiếu ở Vô Ưu kiếm cung nổi tiếng là người tài hoa, học cao hiểu rộng, lại là con cháu Phụng gia nổi tiếng ở Cửu Thiên vương triều. Nếu người này đầu quân thì Hắc Thủ như hổ mọc thêm cánh.

- Vân công, người tham gia quá nhiều việc, thời gian tu luyện sẽ ít đi. Vân công thiên tư không thua bọn Bạch Vô Thường, nếu cứ ôm việc vào người thế này sẽ bị người cùng trang lứa vượt qua.

Lăng Vân đi kiểm tra quân đội vừa thành lập, sau lưng là Vi Thanh Thanh.

Lăng Vân thở dài đáp:

- Người thích hợp để phó thác công việc chưa tìm được. Người bên phía Phong Kiếm học viện quá cứng đầu, chỉ miễn cưỡng nghe theo. Nếu ta không tự tay làm, chỉ e sớm sinh loạn. Còn nữa Vi kiếm chủ, người là sư thúc của ta, không cần gọi Vân công.

Vi Thanh Thanh lắc đầu:

- Muốn xã tắc ổn định thì phải có pháp luật, muốn trên dưới đồng lòng thì phải phân biệt đúng tôn ti. Dù ta là linh tu cảnh giới Vô Nhai vẫn phải cúi đầu trước chủ công. Luận cảnh giới ta hơn, nhưng sức ta so với cả Nam Thiệm là quá nhỏ, mưu ta cũng không đủ. Nếu không có một người mưu lược, tài năng dẫn dắt thì ta cũng chẳng làm được việc gì để giúp ích cho đại nghiệp.

Ông thoạt nhìn là người nóng nảy nhưng lại vô cùng thấu tình đạt lý. Vi Thanh Thanh lại nói:

- Người Phong Kiếm học viện chỉ nghe theo Minh công. Nếu Minh công kia có tâm địa bất chính thì chỉ e chúng ta biếu không Hắc Thủ này cho hắn rồi.

Lăng Vân xua tay cười nhẹ:

- Con người Phượng huynh ta hiểu rất rõ. Huynh ấy chỉ muốn tu luyện, truy cầu đại đạo. Thậm chí ánh mắt huynh ấy còn chẳng có cảm xúc gì khi bị đám người Phong Kiếm học viện xúi dục. Ta chỉ là kẻ bày mưu trong màn, còn vị anh hùng thống lĩnh nhân tâm ở bên ngoài cứ giao cho huynh ấy là được! Phải rồi, nghe nói quân đội của Trấn Nam đại tướng quân cứ nấn ná mãi không rời đi sao?

Vi Thanh Thanh đáp:

- Đúng vậy! Đám quân này cứ đóng quân ở gần đây. Mật thám báo về chúng chỉ ở trong doanh trại nội bất xuất, ngoại bất nhập, cũng không thao luyện binh lính. Phải cố gắng lắm mật thám mới truyền tin về được. Bên phía Lữ quốc công cũng đang điều binh đi ra biên ải gần đây. Miệng thì nói muốn đánh bộ lạc du mục Tây Phong. Sự thật bộ lạc Tây Phong cũng đang ở cướp bóc ở gần đây. Nhưng ta sợ Lữ quốc công sẽ mưu đồ kết hợp với Trấn Nam đại tướng quân đánh chúng ta!

Đầu óc Lăng Vân xoay chuyển rất nhanh:

- Phong tiền bối còn hơn một tháng nữa mới tới kỳ hạn rời khỏi Nam Thiệm, ngoài ra còn chưởng giáo và Thanh Thiện sư thúc. Có ba người này phía sau lưng, Lữ quốc công dù binh đông thế mạnh cũng phải e ngại năm phần. Bất quá vẫn nên cẩn thận, sau hồng yến thết đãi mọi người của Phong Kiếm học viện, chúng ta phải gọi Phượng Minh bàn bạc chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.