Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 4: Phong Ma phá kiếm trận



- Rốt cuộc đã tới! Nơi sơn tặc ở nguy nga tráng lệ như vậy sao? Ta thật muốn làm sơn tặc!

Phượng Minh nhìn dãy núi cao đỉnh có mây ngũ sắc bao phủ, dưới có thác nước uốn lượn như rồng xanh vắt ngang trước mặt, không khỏi trầm trồ.

Từ Vi mỉm cười:

- Đó là tất nhiên, Thanh Vân sơn chính là thánh địa số một Cửu Thiên vương triều. Bảy đại kiếm cung càng hoa lệ động lòng người hơn. Mỗi buổi sáng vạn kiếm quy tông, kiếm khí tung hoành, kiếm ý ngút trời xanh. Đi đâu cũng có người luyện kiếm, bàn kiếm đạo.

Phong lão gật đầu:

- Điểm này ta không thể không khâm phục Thanh Vân sơn. Nơi này thật sự không thua kém Phong Kiếm học viện khi xưa ở đế đô Đại Ngu hoàng triều là bao nhiêu!

Đi đến cổng thì Từ Vi nhảy xuống cáo từ trước. Thân phận của Phong lão và nàng có chút mẫn cảm nên không thể đi chung với nhau.

- Gia gia, hai con lừa này cột ở đây chăng?

Phượng Minh vuốt vuốt đầu hai con lừa, chẳng hiểu sao hắn cảm giác hai con lừa đang nhìn hắn với ánh mắt khinh thường.

Phong lão cười lạnh:

- Nhớ kỹ quy định của nhà ta, đi thảo phạt ác tặc phải cưỡi rồng mà đi!

Lão vừa dứt lời Phượng Minh đã cảm giác con lừa dưới chân đột ngột phình to, cơ thể dài ra tới cả trăm trượng, lớp da bên ngoài vỡ nát hiện ra từng mảnh lân phiến màu đen bóng loáng như chiến giáp.

Trong nháy mắt, hai con lừa lười biếng đã trở thành hai con hắc long giương nanh múa vuốt!

Phong lão nhìn đỉnh núi lạnh nhạt nói:

- Ngồi cho vững! Hắc Giáp Thần Long là yêu thú cấp năm, tương đương với cường giả Sinh Tử cảnh. Năm xưa chúng theo ta thân kinh bách chiến, khiến Nam Thiệm máu chảy thành sông, lập không biết bao nhiêu chiến công hãn mã. Tôn trọng nó một chút!

Hai con rồng nghe thế liền gào lên ầm trời.

Nghe tiếng động lớn từ chân núi Thanh Vân sơn có vô số đệ tử túa ra, tốp áo trắng, tốp áo xanh... Bọn họ rút kiếm chỉ về phía Phong lão và Phượng Minh quát lớn:

- Yêu nghiệt nơi nào dám tới trước Thanh Vân sơn diễu võ giương oai? Bày kiếm trận!

Dứt lời hơn ngàn phi kiếm lao vút lên không trung bao vây Phong lão và Phượng Minh. Như nghe được động tĩnh, từ bốn phía thân núi cũng xuất hiện cả vạn thanh kiếm nhất tề xông tới tạo thành một khung cảnh kinh người.

Vạn kiếm quy tông không phải lời khoác lác! Nhìn từ xa hai người giống như đang bị một quả cầu làm bằng kiếm bao bọc lại.

- Trời ạ! Quá kinh người rồi. Đây là Vạn Nhân Tru Tiên đại kiếm trận sao?

Phượng Minh ngây người, bất quá hắn nhìn một lượt thì phát hiện có vài điểm không đúng. Có vài mắt xích nhìn như gắn kết nhưng thật ra lại hỗn loạn do linh lực không đều nhau. Bất quá muốn phá trận này cần đủ thực lực, nếu không trước khi phá được thì đã chết trong loạn kiếm phân thây rồi.

Từ giữa đỉnh núi vang lên tiếng hô:

- Càn Đoài Ly Chấn, dùng kiếm ý tạo Vấn Đạo đại trận trợ uy. Tốn Khảm Cấn Khôn, phóng xuất kiếm khí tạo Thiên La Địa Võng đại trận!

Phong lão híp mắt:

- Tru Tiên kiếm trận, Vấn Đạo và Thiên La Địa Võng mất rất lâu để bố trí, không có khả năng vừa ra tay đã thành hình như vậy. Lão tặc kia có chuẩn bị đối phó ta từ trước! Bất quá chỉ là vẽ lá thêm cành.

Dứt lời, hộp gỗ phía sau lưng nổ tung. Đây là lần đầu tiên Phượng Minh nhìn thấy thứ trong hộp gỗ này. Đó là một thanh kiếm dài bảy tấc khảm hình rồng vàng uốn lượn, lưỡi kiếm màu xanh biếc như thanh thiên, chuôi kiếm màu đen khảm một viên minh châu sáng rực.

- Du Long xuất, vạn kiếm thần phục!

Một luồng kiếm khí kinh thiên theo nhát chém của Phong lão bổ đôi kiếm cầu to lớn ra, nhưng ngay lập tức là vạn đạo kiếm ý ập tới.

Phượng Minh có chút hoa mặt ù tai, trong đầu xuất hiện ảo giác có cả vạn người đang gào lên trong đầu mình "Kiếm là gì?", "Thế nào là kiếm", "Kiếm của ta đúng hay sai?"

Bất quá những tiếng gào này nhanh chóng bị tiếng gào của Hắp Giáp Thần Long đánh tan. Tuy vậy hắn vẫn nôn ra một ngụm máu tươi, mắt mũi tối xầm.

Phong lão lạnh lùng:

- Phượng Minh, ta đã dùng linh lực bảo vệ con! Dù là cảnh giới Sinh Tử đỉnh phong trong ba kiếm trận này cũng đều trong nháy mắt tan thành mây khói. Có điều ta vẫn cho con cảm nhận được một phần vạn uy lực của nó, để con nhớ kỹ!

Đoạn lão thét lớn:

- Muốn hỏi kiếm đạo của ta sao? Đạo của ta là sát lục đạo, kiếm của ta là sát lục kiếm, luyện nên từ ngàn vạn vong hồn! Các ngươi chỉ là tiểu đạo mà cũng dám vấn ta!

Thân thể Phong lão phát ra sát khí ngập trời, hai mắt đỏ ngầu như cái thế đại ma vương chí hung chí tà giáng lâm, Vấn Đạo đại trận sau tiếng thét lập tức tan rã. Phía trong Thanh Vân môn khoảnh khắc này hơn vạn đệ tử đều phun ra máu tươi, thần sắc uể oải.

Phượng Minh kinh ngạc nhìn Phong lão. Hắn đủ thông minh để hiểu được phải giết người nhiều bao nhiêu thì sát khí mới nồng đậm đến vậy. Rốt cuộc đám người kia là ác tặc hay bọn hắn mới là ác tặc đây!

Kiếm ý tan vỡ để lộ ra bảy tấm lưới vô hình được đan dệt từ vô tận kiếm khí đang không ngừng từ bốn phía chụp tới.

- Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát, ma đầu chịu chết!

Trong tấm lưới đầu tiên bất chợt xuất hiện thân ảnh một tráng sĩ tay cầm cự kiếm bổ xuống. Một kiếm này chứa đựng sức mạnh kinh thiên đủ để khai sơn tích địa, mở ra một chân trời mới. Y làm Phượng Minh bất giác liên tưởng tới nữ tử áo vàng tóc thắt bím kia.

- Vi Thanh Thanh! Không tồi, công lực rất khá!

Phong lão cười ha hả, Du Long kiếm ngân lên tiếng long ngâm, trong tay Phong lão mềm mại uốn lượn vẽ nên một đường cong tuyệt mĩ. Đây là Loát Kiếm Thức trong Hành Trạm nhị thập tứ thức! Kiếm pháp của Phong lão đã đạt đến cực hạn, lý giải của ông mỗi đòn tấn công chỉ dùng một chiêu thức cơ bản là đủ. Hai mươi bốn kiếm thức, mỗi một kiếm kinh diễm vô song, là kiếm pháp cả đời của Phong lão.

Chỉ thấy toàn bộ kình lực của tráng sĩ kia bị Loát Kiếm Thức dẫn dắt đánh xuống một tấm lưới khác. Ầm một tiếng tấm lưới đó vỡ nát để lộ thân hình một mỹ phụ áo lục, trên tay mỹ phụ là một chiếc trâm cài tóc. Bà ta nhìn Phong lão lạnh lùng:

- Phong Vô Ảnh! Đây là Thích Tiên trâm đã từng đả thương ngươi vào ba trăm năm trước. Hôm nay sẽ lấy mạng ngươi!

Phong lão vẫn lạnh nhạt:

- Thích cung chủ! Trong số bảy vị kiếm chủ ta khâm phục nhất là ngươi. Tu vi ngươi không cao nhưng lại có tiền đồ nhất. Nếu ngươi có thể dựa vào Thích Kiếm Thức thành đạo, không ai có thể chịu nổi một đâm của ngươi. Có điều các ngươi quá xem thường ta! Mười sáu năm nay ta ẩn cư, các ngươi cho rằng ta là củi mục hay sao?

Nói đoạn Phong lão ngửa mặt lên trên cười lớn, sát khí trên người càng mạnh mẽ ngưng tụ, thoáng chốc đã hóa thành từng luồng khói đen dày đặc.

- Ta là ma!

Nón lá vỡ tung, để lộ ra mái tóc bạc tung bay cùng khuôn mặt già nua nhưng đầy tà dị của Phong lão.

Tráng sĩ và mỹ phụ biểu tình không thể tin nổi, vội vã thối lui về phía sau.

Chỉ thấy mái tóc bạc của Phong lão dần dần đen trở lại, khuôn mặt già nua kia cũng dần trẻ lại trông chẳng khác gì một người đàn ông ba mươi tuổi, mắt kiếm mày sao.

- Ma khí thao thiên!

Phong lão quát lớn, từ cơ thể tỏa ra vô tận sát khí và ma khí bao phủ lấy bảy tấm lưới.

Bảy tấm lưới như không chịu nổi chia năm xẻ bảy, để lộ ra bảy thân ảnh đứng sừng sững trên bầu trời của Thanh Vân sơn. Toàn bộ đệ tử của Thanh Vân sơn ngã rạp xuống đất, thân thể hư nhược.

Phượng Minh nhìn cảnh tượng trước mắt mà miệng lưỡi khô khốc. Hắn không nghĩ tới Phong lão lại mạnh mẽ và tà dị thế này.

- Phong Vô Ảnh, người đã vượt qua Sinh Tử cảnh, đạt tới Phong Vị cảnh?

Một lão già râu tóc bạc phơ, nhìn như thần tiên đắc đạo vuốt vuốt chòm râu hỏi.

Phong lão cười cười:

- Một năm trước đã đạt tới, chỉ là hôm nay ta mới chính thức phá vỡ rào cản.

Lão già tỏ vẻ hâm mộ:

- Ngươi quả thật hơn ta rất nhiều. Cùng thế hệ chúng ta, ngươi là người đầu tiên đi đến bước này. Phong Vị cảnh, nhất niệm thành tiên, nhất niệm thành ma, cũng có thể nhất niệm thành thần. Từ đó thoát khỏi phạm trù con người. Nhìn ngươi có vẻ đã chọn nhập ma!

Phong lão đáp:

- Nhập ma có gì không tốt! Ma có tình có nghĩa hơn tiên, cũng có cố chấp không thể vứt bỏ của nhân. Ma chỉ là một loại nhân biến đổi mà thành!

Lão già gật gù:

- Vậy hôm nay ngươi tới diệt phái ta sao?

Phong lão lắc đầu:

- Ta mặc dù rất muốn nhưng đã lỡ hứa với vị đại huynh kia, không thể nuốt lời.

Thanh Vân chưởng giáo cười nhẹ ôm quyền:

- Nói như vậy, xem ra ngày Phong huynh rời khỏi hồng trần cũng đã gần kề rồi. Nếu Phong huynh có gì phó thác, bổn đạo sẽ hết lòng hoàn thành!

- Phó thác thì không phải, ta có một đệ tử phàm nhân, bản lĩnh cả đời của ta đều truyền cho hắn. Ta dẫn hắn đến đây là muốn hắn dạy dỗ đám đệ tử của ngươi, sau khi dạy dỗ xong thì sẽ rời đi!

- Ngươi quá ngông cuồng!

- Phong Vị cảnh thì sao chứ, Thanh Vân thất kiếm chúng ta liều mạng!

- Con bà ngươi Phong Vô Ảnh, cút về Đại Ngu của ngươi đi, đó mới là nơi ngươi nên tác oai tác oái, Cửu Thiên vương triều này không phải!

Sáu vị kiếm chủ sau lưng Thanh Vân chưởng giáo vô cùng giận dữ, rút kiếm ra như muốn sống mái một phen.

Thanh Vân chưởng giáo vuốt râu hiền từ nhìn Phượng Minh, mắt chớp chớp hai cái. Phượng Minh trong lòng cảm thấy cổ quái, lại cũng chớp chớp hai cái.

- Vị thiếu niên này xung quanh như có thiên đạo cộng minh, đáng tiếc chỉ là phàm thể.

Phượng Minh ngồi trên Hắc Giáp Thần Long, tuy vẫn khá mệt vì dư chấn trận chiến vừa rồi, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu hỏi:

- Lão bá chính là thiên hạ đệ nhất kiếm đương thời sao?

- Đó là lúc trước, hiện tại Phong Vô Kiếm Ma mới là thiên hạ đệ nhất kiếm, ta đích thực không bằng hắn.

Phượng Minh gật đầu, ra vẻ suy tư:

- Nếu lão bá đã không bằng gia gia của ta, đệ tử ngài chắc chắn cũng thua ta. Nhưng lão bá yên tâm, ta sẽ tôn trọng các huynh ấy.

- Tiểu tử quá ngông cuồng! Phong Vô Ảnh đã nhập ma y tự xưng là đệ nhất ở Nam Thiệm này chúng ta không có gì bàn luận, nhưng ngươi chỉ là phàm thể mà muốn chiến thắng những bậc anh tài của Cửu Thiên vương triều chúng ta hay sao?

Lời vứt dứt thì người đầu tiên cười lên ha hả chính là Kiếm Cuồng Vi Thanh Thanh.

Phía dưới cả đám đệ tử Thanh Vân sơn cũng phá lên cười theo.

Thanh Vân chưởng giáo chắt lưỡi:

- Tuổi trẻ khí vượng, thiên tư ngươi đích xác rất cao. Nhưng người tu luyện có thể hiểu được những đạo lý và cảnh giới cao siêu mà người thường vĩnh viễn không hiểu được.

- Vì sao không?

Phượng Minh đứng thẳng dậy, ngẩng đầu cười ha hả, cả Thanh Vân sơn rộng lớn dường như đều thu nhỏ lại trong nửa con mắt của hắn:

- Ta Phượng Minh, phàm thể, năm nay mười sáu tuổi, trước giờ chưa từng rời khỏi núi, chưa từng cùng người sinh tử quyết đấu. Hôm nay đến Thanh Vân sơn luận kiếm đạo, bàn kiếm pháp, so kiếm ý. Ai dám phong bế linh lực cùng ta đánh một trận?

Lời hắn không to nhưng đủ dõng dạc khiến mọi người phải rung động.

Phía dưới đám đệ tử đang không ngừng cười đùa, Từ Vi đứng lẳng lặng một góc nhìn lên bầu trời, trong lòng có chút rạo rực, thầm nghĩ tên ngốc này quá mức khoa trương rồi. Có điều hơn ai hết nàng hiểu rõ Phượng Minh thật sự rất tài hoa, nếu chỉ bàn luận không dùng linh lực, thắng bại khó nói.

Vi Thanh Thanh hừ lạnh:

- Nếu đệ tử của bổn tọa thua trong tay ngươi, ta sẽ gọi ngươi một trăm tiếng gia gia! Nhưng nếu ngươi bỏ mạng dưới tay nó thì đừng oán trách ai!

Phong lão trầm ngâm:

- Như vậy đi! Ta đã đả thương đệ tử của Thanh Vân sơn, Minh nhi của ta cũng bị dư chấn làm bị thương. Chúng ta để bọn chúng nghỉ ngơi bảy ngày. Bảy ngày sau quyết đấu!

Người tu luyện dù sao cũng có khả năng hồi phục tốt hơn nhiều. Lão thực sự lo sợ nếu trực tiếp giao đấu trong hôm nay thì Phượng Minh chắc chắn bại trận.

Thanh Vân chưởng giáo đồng ý. Sau lại liếc Phong lão.:

- Có điều quyết đấu như vậy hình như hơi vô vị? Chi bằng trưởng bối chúng ta thêm ít phần thưởng vào trong đó? Phong huynh thắng kiếm cung nào thì kiếm cung đó sẽ xuất ra một phần thưởng dành cho đệ tử huynh, ngược lại cũng thế!

- Thành giao!

- Ha ha dễ nói, chúng đệ tử nghênh đón khách quý! Phong Vô Kiếm Ma là đệ nhất kiếm đương thời, đệ tử của ngài ấy có thể được xưng là Phong Kiếm thiếu chủ. Mặc dù song phương là đối thủ sinh tử, nhưng chúng ta thân là tông môn lớn nhất Cửu Thiên vương triều, đạo đãi khách cũng phải chu toàn!

Lời chưởng giáo vừa thốt lên tức thì hơn ngàn tiếng hừ lạnh vang lên. Thanh Vân chưởng giáo nghiêm mặt lại. Sau cùng tất cả đệ tử Thanh Vân sơn đành phải chắp tay hướng về phía Phong lão và Phượng Minh ôm quyền:

- Bái kiến thiên hạ đệ nhất kiếm Phong Vô Kiếm Ma, bái kiến Phong Kiếm thiếu chủ!

Vạn người cùng hô tạo nên một tràng sóng âm oanh động khắp Thanh Vân sơn.

Phượng Minh ngồi trên lưng Hắc Giáp Thần Long, trong người dâng lên một cỗ nhiệt huyết khó tả.

- Thì ra mạnh mẽ có cảm giác thật tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.