Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 42: Trận chiến (1)



Ngũ Âm xuất hiện quá bất ngờ khiến bọn Từ Vi, Sơ Tuyết, Mộng Điệp và Tam Tần trở tay không kịp. Riêng Từ Vi biết bản lĩnh của Ngũ Âm rất cao cường, tuy không rõ nếu so với Sơ Tuyết hơn kém thế nào nhưng sẽ không chênh lệch bao nhiêu.

Từ Vi truyền âm cho Sơ Tuyết:

- Tuyết tỷ, hiện giờ chỉ có mình tỷ đủ khả năng thoát thân. Tỷ mau phá vòng vây đi tìm Phượng Minh và năm vị sư phụ, theo binh lính gác cổng kể lại thì hướng đi của họ là tới Thanh Vân sơn.

Sơ Tuyết dù không đành lòng nhưng tình thế nguy cấp, nàng cũng không phải hạng ngu ngốc mà chần chừ làm hỏng chuyện.

Gót chân đạp nhẹ, Sơ Tuyết tung người lên phi kiếm rồi lao vút đi.

Thấy vậy Lăng Vân chỉ mỉm cười giơ tay ra hiệu không cần đuổi theo.

Từ Vi cảm thấy có gì đó không ổn, tức giận nói:

- Lăng Vân, ngươi muốn lập thế lực riêng thì thôi đi, vì sao còn cấu kết với hội Phục Hoang!

Cưỡi trên đầu con rết xanh, Lăng Vân đáp:

- Khi cùng chung mục tiêu thì kẻ thù chính là bằng hữu. Còn tầm mắt đã không giống nhau thì dù thân thiết đến mấy cũng sẽ trở mặt thành thù.

Nghe vậy, Ngũ Âm ngẩng đầu cười lớn:

- Lăng huynh nói hay lắm! Tiện thể cho các ngươi biết một việc trước khi chết. Bổn công tử đầu nhập vào thế lực Lữ quốc công không phải với thân phận nô tài mà là ngang hàng với hắn. Chỉ tiếc hắn bị Bạch Vô Thiên mê hoặc, muốn đẩy ta ra khỏi hội Phục Hoang. Mà vậy thì đã sao? Nam Thiệm nhỏ bé này sao làm khó được ta?

- Bạch Vô Thiên?

Từ Vi nhíu mày hỏi lại. Khi nghe đến cái tên này, điều nàng ấn tượng duy nhất là dáng vẻ thấp kém luôn khom lưng lẽo đẽo theo sau ca ca hắn là Bạch Vô Thường. Thậm chí không chỉ nàng mà bất cứ ai ở Thanh Vân sơn đều sẽ có ấn tượng như vậy. Nhưng hiện tại Bạch Vô Thiên trong lời nói của Ngũ Âm có vẻ rất lợi hại, thậm chí còn đứng trên Ngũ Âm một bậc. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Lăng Vân liếc mắt nhìn đám Từ Vi, lạnh nhạt nói:

- Âm huynh yên tâm, những gì ta hứa với huynh nhất định có thể thực hiện. Bây giờ tránh đêm dài lắng mộng, động thủ đi!

Lăng Vân phất tay, hơn vạn người sau lưng hô lớn "Giết" rồi nhất tề xông lên.

Pháp bảo đập vào nhau, linh lực đấu linh lực, máu tươi bắn tung toé, có những người vốn từng là đồng môn, từng là thâm giao nay cũng lao vào nhau quyết sinh tử. Ra tay cũng chết, mà không ra tay cũng chết. Nhưng ít ra nếu ra tay thì sẽ có một đường sống.

Tam Tần giết đến đỏ mắt, sát cánh bên hắn là Mộng Điệp. Máu tươi nhuộm đầy cánh tay của Tam Tần khiến gã dần run rẩy. Gã vốn dĩ không phải người gan dạ, rất sợ chết, sợ bị thương, sợ đổ máu, thậm chí gã còn sợ giết người. Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ gã sẽ không hạ đòn sát thủ.

Hiện tại chứng kiến huynh đệ đồng môn của mình bị tàn sát bởi tay kẻ khác, có người thậm chí có người ngã gục dưới tay mình, trong lòng gã dâng lên một nỗi bi thương khó tả. Từng cái xác ngã xuống, trước mặt Tam Tần hiện ra thân hình của Ngũ Âm.

Ngũ Âm vẫn như thường lệ phe phẩy quạt, nhìn Tam Tần cười nhạt:

- Xếp cuối trong Ngũ kiệt? Hôm nay lấy tạm mạng ngươi lập uy vậy?

- Đồ cuồng vọng, hôm nay ông đây liều mạng với ngươi!

Tam Tần giận dữ, hồ lô trong tay gã chuyển sang màu tím, lập tức ba trăm sáu mươi đạo Túy Tửu kiếm khí bắn thẳng về phía Ngũ Âm.

Chỉ thấy Ngũ Âm phất nhẹ quạt, Túy Tửu kiếm khí tan rã trong nháy mắt. Nhưng khi Ngũ Âm đang định tung chiêu tiếp thì phát hiện Tam Tần đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại một chiếc hồ lô đang xoay vòng vòng trong không trung.

Ngũ Âm ngẩn ra:

- Chạy thật nhanh! Bản lĩnh chạy trốn của người này đã đạt tới cảnh giới không tưởng tượng nổi rồi!

Gã nhìn Mộng Điệp cười lạnh:

- Còn ngươi xếp thứ ba trong Ngũ Kiệt? Mộng Điệp phải không? Hôm nay sẽ để ngươi có vinh dự là thiếu niên tài tuấn đầu tiên ở Nam Thiệm chết dưới tay ta vậy!

Cách đó không xa, nghe Ngũ Âm nhắc đến mình thì Mộng Điệp cười nhạt:

- Giả thần giả quỷ! Ngũ kiệt chúng ta nếu so sánh với những thiếu niên tài tuấn trong Nam Thiệm thì đều thuộc tốp đầu. Người Linh Tiên tông chưa chắc lấn áp nổi, còn ngươi đến từ đâu mà ngông cuồng đến vậy?

Ngũ Âm cười ha hả:

- Từ một nơi bọn người trong lồng các ngươi không tưởng tượng nổi. Nam Thiệm Bộ Châu thì có là gì? Kể cả có tứ châu thì cũng phải run rẩy trước nơi ta xuất quan!

Theo tiếng cười của Ngũ Âm, một luồng linh lực mạnh mẽ từ cơ thể gã toả ra bốn phía khiến chúng tu sĩ xung quanh đều hất văng ra xa.

Ngũ Âm bước lên một bước, tay phải xoè quạt, miệng ngâm khẽ:

- Sơn Hà Thiên Lý Quốc!

Hình vẽ sơn hà bằng mực đen từ trong chiếc quạt kia bỗng phóng đại ra vô số lần, khiến Mộng Điệp rơi vào một khung cảnh kỳ lạ. Đây giống như một thế giới trong tranh bằng mực vẽ, mà trong thế giới này Ngũ Âm đang đứng lơ lửng giữa trời cao, thần thái như một thi sĩ đang dùng những câu thơ của mình sáng tạo đất trời.

- Thành Khuyết Cửu Trùng Môn!

Ngũ Âm dứt lời, xung quanh Mộng Điệp xuất hiện chín cánh cửa, từ trong chín cánh cửa toát ra một hơi thở đế vương uy nghiêm khó có thể miêu tả thành lời. Khí thế này bức bách Mộng Điệp khiến nàng phun ra một ngụm máu tươi, ngay cả linh lực và ý cảnh của nàng còn chưa kịp vận dụng. Thậm chí nàng còn cảm thấy cho dù mình vận dụng được toàn bộ thì cũng không phải đối thủ của Ngũ Âm.

Linh lực của Ngũ Âm không hề mang lại cảm giác yêu dị như tu linh giả ở Cửu Thiên vương triều mà vô cùng hoang dã bá đạo. Đế ý trong linh pháp của Ngũ Âm lại càng khiến Từ Vi ở phía xa trợn tròn mắt. Nàng từng chứng kiến cha mình sử dụng linh pháp, cũng từng nghe ông nói một chút về đế ý.

"Đế ý là một loại ý chí đế vương chỉ có những người phi phàm nắm giữ. Vi nhi, đừng nghĩ rằng ở Nam Thiệm có năm vị hoàng đế mà nghĩ ai cũng có thể bộc phát đế ý trong linh pháp của mình. Năm đó phụ thân con sau khi đàn áp bốn vương triều còn lại, nhận cái cúi đầu quỳ bái của Huyết Hoả đế, Cửu Thiên đế, Linh Tiên đế, Vô Nhật đế thì dần dần mới lĩnh ngộ được đế ý... Có đế ý này, mới có thể xem là chân hoàng đế trong thiên hạ..."

Quay lại hiện tại, rốt cuộc Ngũ Âm là thần thánh phương nào mà lại có đế ý trên người? Rõ ràng hắn ta chỉ là một tu linh giả cảnh giới Hoá Hình!

Ngũ Âm ngẩng đầu cười lớn:

- Đã biết trời cao đất dày chưa bọn người trong lồng?

- Đây là thần thông gì? Vì sao trong đó ẩn chứa một loại linh lực khác hẳn với linh lực ờ Nam Thiệm!

Tóc tai Mộng Điệp bù xù, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt ngập tràn tia máu.

Ngũ Âm vẫn ung dung như cũ, cũng không trả lời Mộng Điệp. Tay gã vung bút vạch xuống một nét, miệng ngâm khẽ:

- Bất Đổ Hoàng Cư Tráng!

Cánh cửa đầu tiên mở tung, một thân hình đầu đội đế quan, mình khoác long bào bước ra, khuôn mặt người này không ngờ giống y hết Ngũ Âm!

Vị hoàng đế này chỉ tay về phía Mộng Điệp, quát nhẹ:

- Thuận thiên thừa vận, Ngô hoàng chiếu viết, phán ngươi tội chết!

Bóng ma tử vong ập đến trước mặt Mộng Điệp, ngay cả cơ hội chống cự nàng cũng không có. Từ đầu đến giờ luôn bị Ngũ Âm bức bách không ngừng. Nàng cảm thấy nếu trong Ngũ Kiệt có người so sánh được với Ngũ Âm thì chắc chỉ có Cố Tam Ngưu sư huynh.

Dưới câu nói của vị hoàng đế hư ảo kia, kinh mạch toàn thân Mộng Điệp nổ tung, mất hết tu vi. Nhưng đúng lúc này sau lưng Ngũ Âm xuất hiện một vòng xoáy lớn, từ trong đó vang lên một giọng nói quen thuộc khiến gã ngẩng ra.

- Ông nội ngươi, Tam Tần ta hôm nay liều mạng với ngươi!

Tam Tần xuất hiện từ trong vòng xoáy, tay vung chưởng đánh về phía Ngũ Âm, chỉ thấy Ngũ Âm cười nhạt như đã đoán được trước. Cánh cửa thứ hai xung quanh Mộng Điệp mở ra, một hư ảnh hoàng đế thứ hai xuất hiện, cùng với hư ảnh thứ nhất chỉ tay về phía Mộng Điệp, lặp lại câu nói khi nãy:

- Phán ngươi tội chết!

Đồng thời, chân thân của Ngũ Âm trên trời bước tới một bước, vung bút lông trong tay:

- An Tri Tôn Thiên Tử! Đế Kinh Thiên!

Toàn bộ y phục thư sinh trên người Ngũ Âm nát vụn ra thành muôn mảnh, thay vào đó là một bộ đế bào màu đỏ đen thêu hình rồng cuộn mình đầy uy nghiêm. Tu vi Ngũ Âm vốn chỉ là Hoá Hình viên mãn nhưng nay đột ngột bạo phát tăng một mạch đến Ngưng Thần hậu kỳ. Loại chuyện nghịch thiên thế này khiến hy vọng trong lòng Mộng Điệp, Tam Tần và Từ Vi tắt ngấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.