Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 95: Đại điển Thi sơn (2)



- Bây giờ muốn tu vi tăng thật nhanh thì phải có chân pháp. Nhưng chân pháp ở Vô Nhật vương triều bị nghiêm cấm tàng trữ. Nếu ta yêu cầu Điệu Vong Vô Nguyệt tìm giúp thì chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ. Việc này e chỉ có chờ sau cuộc gặp với Lăng Vân thì mới giải quyết được. Giữa ta và Lăng Vân sớm đã lột mặt nạ ra hết. Tu vi ta hiện tại quá yếu ớt, hắn sẽ không xem ta là mối nguy hiểm. Đổi lại, ta có thể cho hắn nhiều lợi ích. Hắn chắc chắn sẽ mắc câu.

Phượng Minh gọi Cơ Nhi và Nha Nhi ra. Hai nữ thi ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, để hắn tùy ý sờ sờ nắn nắn kiểm tra tình trạng cơ thể.

Điểm kỳ lạ mà Phượng Minh phát hiện ra trên người hai nữ thi đó là sự tăng tiến tu vi của chúng. Thông thường, một thi thể dù cho có thi triển Khống Thi Pháp cao minh đến đâu thì tu vi cũng sẽ luôn cố định. Còn ở Nha Nhi và Cơ Nhi thì sau nửa tháng, tu vi của chúng đang dần tiến triển nhanh tới mức không tưởng.

Nha Nhi từ Khai Nguyên trung kỳ nay đã tăng tiến lên Khai Nguyên hậu kỳ.

Cơ Nhi Khai Nguyên hậu kỳ nay đã đứng trước ranh giới đột phá Hóa Hình. Thậm chí Phượng Minh còn nhìn thấy từng đoàn hỏa diễm vờn quanh trên đầu nó trông cực kỳ quái dị.

- Vu lực, không ngờ trong thân thể chúng cũng có vu lực!

Phượng Minh vô cùng kinh ngạc khi thấy trong đan điền của Nha Nhi có chứa chín quả cầu màu xám. Cơ Nhi cũng tương tự nhưng chín quả cầu giờ đang bắt đầu có dấu hiệu dung hợp lại với nhau, biến thành một quả cầu lửa màu đỏ.

Đến đây thì Phượng Minh đã có suy đoán. Rõ ràng Khống Thi Pháp phát sinh dị biến là có liên quan đến vu lực trong người hắn. Chính vu lực thần bí này đã khiến hai nữ thi chết từ rất lâu sống lại, có ý thức riêng của mình. Tuy hơi thở của chúng không phải sinh khí mà là tử khí, nhưng suy cho cùng vẫn là một dạng sự sống.

- Nam Thiệm Bộ Châu tu linh, còn tu chân nghe đồn xuất phát từ một trong ba châu còn lại. Vậy có khi nào tu vu cũng có nguồn gốc như thế? Sơ Tuyết ghi chép trong cuốn sổ của nàng rằng vị kỳ nhân ở núi Tử Mang bảo trong người ta có tồn tại huyết mạch Vu Thần. Mà ta lại không thể tu linh, điều đó chứng tỏ ta không phải người Nam Thiệm, ta đến từ bên ngoài!

Phượng Minh bắt đầu vỡ lẽ ra. Nhiều manh mối dần dần sáng tỏ. Hắn chắc chắn thuộc về Vu tộc. Sau một biến cố gì đó mà xuất hiện ở Nam Thiệm. Cũng có khả năng cha mẹ hắn bị địch nhân đuổi giết mới phải bỏ hắn lại ở bãi rác.

Cha mẹ hắn là ai? Bây giờ họ còn sống không? Phong lão nhặt hắn từ bãi rác về. Có khi nào cha mẹ hắn quay lại tìm không thấy hắn nên nghĩ hắn bị thú hoang ăn mất rồi không?

Câu hỏi này vừa được giải đáp thì vô số câu hỏi khác liền ập đến. Phượng Minh mất cả ngày nghĩ ngợi trong buồn bã.

Đúng lúc hắn âu sầu nhất thì bỗng cảm thấy bên má nhột nhột, có thứ gì đó vừa ẩm ướt vừa mềm mềm đang ngọ nguậy trên mặt. Hóa ra Nha Nhi thấy hắn buồn bã thì tiến lại đưa cái lưỡi nhỏ nhắn của mình ra liếm liếm mặt hắn. Còn sau lưng, Cơ Nhi cũng bắt đầu ập đến với vũ điệu khiêu gợi của mình.

- Lui ra đi!

Phượng Minh tỉnh táo lại. Hắn hiểu muốn tìm được lời giải cho tất cả mọi chuyện thì việc thiết yếu đầu tiên là phải sống sót. Thứ hai là tu vi phải cao. Thứ ba, trong tay phải nắm được thế lực vững mạnh.

Để làm được ba điều này, nhất địnhi không được mềm lòng.

————————————

Ngày đại điển cũng đã tới.

Phượng Minh rời Vãng Sinh động trở lại Thi sơn.

Hiện tại Thi sơn đang có rất đông chúng đệ tử không ngừng di chuyển đến đỉnh núi, nơi đang bắt đầu diễn ra đại điển.

Đại điển này tổ chức mỗi năm sau đợt tuyển chọn đệ tử, mục đích giảng giải Khống Thi Pháp và Diễn Sinh quyết một cách kỹ càng để chúng đệ tử có thể nắm được căn cơ tu luyện.

Người thuyết giảng Khống Thi Pháp như mọi khi vẫn là Tùng Âm ma tôn, sơn chủ Thi sơn. Còn người thuyết giảng Diễn Sinh quyết năm nay không phải Bất Hối lão nhân mà là thiếu chủ Tô Hà. Không riêng gì việc thuyết pháp, mà tất cả những việc lớn nhỏ trong tông môn dạo gần đây đều do thiếu chủ Tô Hà thay tông chủ đảm đương. Có nhiều lời đồn cho rằng Bất Hối lão nhân sắp sửa thoái chức nhường lại cho Tô Hà để chuyên tâm đột phá Phong Vị cảnh.

Ngày tân Thái Miếu thành lập cũng sẽ là ngày Thái Miếu công bố cho các lão quái vật ở Nam Thiệm tự do đột phá, không còn tiếp dẫn họ rời khỏi Nam Thiệm nữa. Vậy nên ai đột phá Phong Vị cảnh trước sẽ rất có lợi cho tông môn của mình.

- Chà, ngươi cũng tới dự đại điển thuyết pháp sao? Ở trong Vãng Sinh động lâu ngày mà vẫn còn minh mẫn như vậy, đúng là may mắn…

Phượng Minh đang bước đi thì nghe bên tai có tiếng nữ nhân vang lên.

Thẩm Tư Thanh từ sau bước tới, khóe miệng nở nụ cười khinh miệt nhìn hắn.

Phượng Minh nhớ rất rõ thiếu nữ này và Mộc Viễn là hai kẻ bày tỏ thái độ bất mãn với hắn nhất. Cô nàng này thậm chí còn dọa giết hắn. Rất may Bất Hối lão nhân đã ra lệnh không ai được động vào hắn, nếu không còn chưa biết Thẩm Tư Thanh có làm ra chuyện ngu ngốc gì không.

- Thẩm cô nương, con gái của Thẩm đại nguyên soái? Thẩm đại nguyên soái theo tại hạ biết thì là một trong tam trụ của Vô Nhật vương triều, quyền lực, phú quý đều là nhất đẳng, thật sự khiến người đời vô cùng ngưỡng mộ.

Thấy Phượng Minh hạ mình, Thẩm Tư Thanh cười nhạt:

- Xem ra tên bám váy nhà ngươi cũng chưa đui mù. Nói cho ngươi biết, thất công chúa là vảy ngược của bệ hạ. Vì thất công chúa mà bệ hạ từng huyết tẩy Đế đô mấy lần. Chính vì vậy bọn ta mới không ai dám động vào những người liên quan tới thất công chúa. Nhưng tương lai còn chưa biết đâu, hắc hắc…

- Tại hạ cũng biết như vậy nên đang muốn xin một chỗ nương nhờ mới, không biết Thẩm tiểu thư có ý định thu nhận kẻ hèn này không?

Phượng Minh bỗng tiến sát lại gần Thẩm Tư Thanh khiến nàng ta đỏ mặt tránh xa ra mấy bước.

Thẩm Tư Thanh vô cùng bất ngờ trước sự thay đổi của Phượng Minh. Phải biết rằng hôm thi tuyển đệ tử thì dáng vẻ kẻ này ngạo mạn vô cùng, dám cãi tay đôi với Mã Đằng trưởng lão. Vậy mà hiện tại nhún nhường hết sức, nàng đoán rằng y cũng đã nghe được tin tức của thất công chúa, biết bầu trời Vô Nhật sắp đổi chủ rồi.

- Ngươi bám váy thất công chúa chán chê, lấy không ít tiền tài của nàng ta, bây giờ biết nàng ta gặp chuyện ở hoàng cung lại muốn chuyển đối tượng sang ta sao? Bổn tiểu thư khinh rẻ nhất loại người như ngươi!

Dứt lời Thẩm Tư Thanh đi vượt lên trên rồi mất hút vào đám đông. Ở phía sau, ánh mắt Phượng Minh chợt lóe lên vài tia sáng kỳ lạ, tiếp tục bước tới.

Đỉnh của Thi sơn là một quảng trường rất rộng lớn. Tại đây đang tập trung hàng ngàn đệ tử ngoại môn và nội môn của Thi sơn. Giữa quảng trường có một đạo đài cao hai tầng. Tầng dưới cùng có sự hiện diện của năm vị trưởng lão quyền cao chức trọng ở Thi sơn, còn tầng cao nhất chỉ có hai người ngồi đó là Tùng Âm ma tôn và một thanh niên áo xanh dung mạo rất anh tuấn.

Thanh niên này có tu vi Vô Nhai hậu kỳ đỉnh phong, khí chất phiêu dật xuất trần vô cùng. Mặc dù tu vi thua kém Tùng Âm ma tôn rất nhiều nhưng ngồi bên cạnh không khiến gã bị lép vế, thậm chí còn có chút lấn át về mặt khí chất. Ngoài thiếu chủ Tô Hà, Thánh Linh thể, huyết mạch nồng đậm tám phần rất gần với Hoang Thần thì ai mới có được khí chất như vậy?

Tám tuổi Khai Nguyên.

Chín tuổi Hóa Hình.

Mười sáu tuổi Ngưng Thần.

Bốn mươi hai tuổi Vô Nhai.

Nay sáu mươi tuổi đã sắp đột phá Sinh Tử cảnh.

Đây là hành trình tu luyện gần như vô cùng phi thường của Tô Hà. Nên hiểu rằng Tô Hà hoàn toàn nói không với đan dược, mặc dù gã có một người cha là Đan Ma Tô Mịch. Vậy nên dù tốc độ tu luyện của những Bạch Vô Thiên, Lăng Vân cũng tính là nhanh nhưng đó là dựa vào đan dược và ngoại lực thúc ép rất nhiều, linh lực không hề tinh thuần như Tô Hà.

Người duy nhất có hành trình tu luyện không dùng đan dược tương tự Tô Hà trong Vô Nhật vương triều chỉ có Ngụy Thư Diệp. Nhưng ở một khía cạnh nào đó Ngụy Thư Diệp cũng được truyền thừa sát đạo từ tông môn nên vẫn bị xem là ngoại lực.

Cách đây ba năm, trong Thiên Kiêu Chiến thì Tô Hà từng bại dưới tay Ngụy Thư Diệp. Nhưng sau ba năm tu vi Tô Hà đã gần đột phá Sinh Tử cảnh, còn Ngụy Thư Diệp đã bị chậm lại một bước chân, chỉ có Vô Nhai hậu kỳ.

Quay lại hiện tại, sau khi đến được quảng trường, Phượng Minh liền kiếm được một vị trí nằm khá xa đám đông đang vây quanh đạo đài. Với hắn mà nói, việc nghe giảng pháp vô cùng quan trọng vì thật sự kiến thức từ Khống Thi Pháp nếu chỉ thông qua đọc sách thì còn rất mông lung, còn rất nhiều điểm hắn chưa rõ. Tuy nhiên, vẫn phải cố né tránh sự va chạm không cần thiết với đám đệ tử đang gai mắt với mình.

Cũng may, tất cả những đệ tử ở Thi sơn đều chú tâm vào mấy vị đại năng ở trên đạo đài nên cũng không rảnh kiếm chuyện với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.