Phượng Hí Đông Cung

Quyển 1 - Chương 02: - Đêm Động Phòng



Phượng Hí Đông Cung
Quyển 1 - Chương 2 - Đêm Động Phòng
gacsach.com

Tháng Chín năm đầu Thiên triều, với một đạo thánh chỉ, Phượng Triêu Hoa - Nhị thiên kim tướng phủ đã hai mươi lại được gả vào Đông cung. Hồng trang mười dặm, phong quang vô hạn, khiến cho đại gia khuê tú khắp Kinh Thành đều ghen ghét không thôi.

Nhưng mà, đêm tân hôn lại không thấy tân lang bước vào tân phòng. Vì vậy, mới có cảnh sau...

"Làm phiền công công chuyển cáo thái tử gia, tuy rằng nô tỳ không có Long Phượng chi tôn, nhưng cũng là hòn ngọc quý trên tay tướng phủ, bỏ bê là không thể được." Lời Phượng Triêu Hoa nói vô cùng nhàn nhã, không nhanh không chậm không nặng không nhẹ.

"Thái tử gia nói, chỉ cần nương nương không quấy rầy người, muốn thế nào cũng được." Tổng quản thái giám Đông cung - Vương công công cung kính nói.

Dưới lớp khăn voan đỏ thẫm, Phượng Triêu Hoa khẽ cười nhạt, giọng điệu từ tốn nhưng thái độ vô cùng cương quyết, "Chỉ cần hôm nay chàng bước vào cửa phòng này, thì sau này sẽ không bị quấy rầy."

Vương công công ngẩn người nhìn dáng vẻ có phần bướng bỉnh của tân thái tử phi.

"Mặc dù lạnh nhạt kiều thê trong đêm tân hôn là thói quen của thái tử gia, nhưng với tướng phủ, xưa nay chưa bao giờ có tiền lệ mới vào nhà chồng đã bị ghẻ lạnh này."

Trong giọng nói của Phượng Triêu Hoa vẫn không hề có chút tức giận nào, bình tĩnh giống như chỉ đang trình bày lại sự việc, nhưng khiến cho Vương công công cảm thấy vô cùng áp lực. thái tử phi này thật không đơn giản!

Nghĩ đến đây, Vương công công kinh nghiệm khôn khéo vội vàng tỏ ra cung kính nói, "Nô tài sẽ lập tức đi bẩm báo thái tử gia."

Nghe tiếng bước chân Vương công công mỗi lúc càng xa, Phượng Triêu Hoa mới xốc lên khăn voan đỏ, mệt mỏi vuốt vuốt lông mày nói: "Nước."

Nha hoàn bồi giá Tiểu Phong Tranh vội vàng rót nước cho tiểu thư nhà mình, miệng không ngớt lầm bầm nói, "Thái tử gia thật quá đáng!" Bản thân cũng quyết định, kể từ hôm nay, thái tử chính thức trở thành kẻ địch số một của Tiểu Phong Tranh nàng!

Nghe vậy, Phượng Triêu Hoa nhịn không được khẽ cười, hé miệng nhấp nhẹ một hớp nước rồi nói: "Giúp ta tháo trang sức."

Tiểu Phong Tranh vội vàng thông thạo giúp Phượng Triêu Hoa tháo trang sức, mũ phượng, trâm cài, vòng tai, vòng cổ, đủ loại, tất cả những thứ này sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của tiểu thư, vì vậy từng món đều được gỡ xuống. Cuối cùng mới hài lòng gật gật đầu nói, "Tiểu thư muốn đi ngủ chưa?"

Phượng Triêu Hoa gật đầu, lạnh nhạt nói, "Lấy túi chăn đệm đến đây."

"Không phải trên giường đã có chăn đệm mới hay sao?" Tiểu Phong Tranh thắc mắc hỏi.

Phượng Triêu Hoa cười nhẹ, môi son mấp máy, giọng nói êm dịu được thốt ra từ giữa hai hàm răng trắng muốt, “Không đủ!”

Tiểu Phong Tranh không hiểu gãi gãi ót, theo lời lấy ra một bộ chăn đệm, đang tính trải lên giường...

"Trải dưới đất." Phượng Triêu Hoa ngăn cản nói.

"Dạ?" Tiểu Phong Tranh trợn to hai mắt, không đồng ý nói, "Không được, không được, sao tiểu thư cô có thể ngủ trên đất được chứ? Tuyệt đối không được! Nếu như thái tử khinh người quá đáng, chúng ta hãy cuốn gói cương quyết hồi tướng phủ! Có gì ghê gớm đâu!"

Phượng Triêu Hoa buồn cười gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ ngây thơ của Tiểu Phong Tranh nói: "Ai nói ta muốn ngủ trên đất?"

Tiểu Phong Tranh chớp chớp mắt, vậy ai, ai ngủ trên đất?

"Chuyển cáo thái tử, đêm tân hôn lạnh nhạt Phượng Triêu Hoa ta không sao, nhưng coi thường thiên kim tướng phủ thì tuyệt đối không được. tướng phủ không đủ khả năng để gánh nổi cái nhục này." Dứt lời, nằm dài xuống giường để nguyên quần áo mà ngủ. Một chữ, mệt!

Tiểu Phong Tranh ôm chăn đệm đứng sững người ở đầu giường, một hồi lâu mới nháy nháy mắt bắt đầu trải chăn đệm với tâm trạng mờ mịt khó hiểu.

***

Thời điểm Long Liễm Thần đi tới tân phòng, khóe môi gợi cảm nhếch lên, cực kỳ hứng thú liếc nhìn chăn đệm trên mặt đất, lại nhìn tới nữ nhân không thấy rõ diện mạo đang ngủ say trong hồng trướng, cuối cùng chuyển tầm mắt sang tiểu nha hoàn duy nhất trong phòng, dùng giọng điệu kiêu ngạo quen thuộc của mình hỏi, "Đây chính là dụng ý mà thái tử phi tìm bản thái tử tới đây?"

Tiểu Phong Tranh không dám nhìn thẳng vào mắt y, đành phải dùng ánh mắt dành cho tử địch nhìn trần trần vào sàn nhà để phát tiết nỗi hận trong lòng, nhưng ngoài miệng lại rất cung kính truyền đạt những lời Phượng Triêu Hoa nhắn lại cho Long Liễm Thần.

Nghe xong lời Tiểu Phong Tranh thuật lại, chân mày Long Liễm Thần cau tít lại, có phần không tin vào lỗ tai của mình.

Nàng ta buộc mình vào động phòng, lại để mình ngủ trên sàn nhà?

Mặc dù đây là lần động phòng đầu tiên, nhưng chuyện này lại khác xa với tưởng tượng của y rất nhiều!

Thê tử của Long Liễm Thần hắn không phải là thế này, không phải là bất kỳ phi tử nào hiện nay ở trong Đông cung.

...

"Thái tử gia?" Thấy Long Liễm Thần trầm tư, Tiểu Phong Tranh đành nhỏ giọng nhắc nhở.

Long Liễm Thần hoàn hồn, khôi phục lại biểu tình ngang ngạnh của mình, cuồng mà không vọng nói, "Bản thái tử trở về thư phòng ngủ." Dứt lời liền xoay người bỏ đi.

"Không được đi!" Tiểu Phong Tranh ngăn y lại, hạ quyết tâm bằng mọi giá nói, "Ngài đi rồi, tiểu thư sẽ mang tiếng là khí phụ!"

Thấy thế, Long Liễm Thần nhướng mày cười khẽ, chẳng màng để ý nói, "Từ giây phút nàng ta ngồi lên kiệu hoa, thì nàng đã định sẽ trở thành khí phụ rồi."

Vốn dễ tỉnh ngủ, Phượng Triêu Hoa bị những lời này đánh thức, nhập nhèm nhíu mắt, nhếch nhẹ môi, dùng lời lẽ nhẹ nhàng mang chút lười biếng nói, "Như thế tính ra, nô tỳ đã định phải chịu uất ức cả đời, còn thái tử gia chỉ cần tạm thời uất ức một đêm là có thể đổi được một đời bình an rồi, cớ sao lại không chịu?"

"Ý nàng muốn nói là, nếu như đêm nay bản thái tử không ngủ trên sàn nhà này, vậy thì cuộc sống sau này không được yên bình sao?" Long Liễm Thần thú vị hỏi.

"Chẳng phải thái tử gia mong muốn nô tỳ không quấy rầy sao? Chỉ cần người đồng ý uất ức một đêm, về sau nô tỳ sẽ không quấy rầy."

"Nếu không..."

"Cùng bất lợi." Phượng Triêu Hoa trả lời ngắn gọn mà thâm sâu.

Đưa mắt nhìn màn rèm đỏ một hồi lâu, Long Liễm Thần đột nhiên nảy sinh hứng thú đối với nàng, chậm rãi đi tới cạnh giường hỏi, "Sao phải chấp nhất như thế?"

"Tướng phủ không gánh nổi cái nhục này, cả nô tỳ cũng thế." Phượng Triêu Hoa nói.

Nghe vậy, bước chân của Long Liễm Thần ngay lập tức khựng lại, như thể giẫm phải bàn chông, không cách nào tiếp tục di chuyển về phía trước, đáy lòng cuồn cuộn nổi lên sự thất vọng não nề, tia hy vọng vốn không thể xác định lập tức biến mất. Thì ra, cũng chỉ là một cô gái ái mộ hư vinh!

Có lẽ do quá mức thất vọng, Long Liễm Thần mệt mỏi nói, "Hôm nay bản thái tử sẽ nể mặt Thừa tướng mà chấp nhận ngủ lại đây một đêm."

"Thế thì xin đa tạ." Nói xong, Phượng Triêu Hoa không quan tâm phản ứng của hắn, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, xuất giá là một chuyện mệt mỏi như thế!

Nhìn tới rèm lụa đỏ, trong lòng Long Liễm Thần đột nhiên nổi lên sự nghi hoặc, rất muốn dò xét đến cùng, nhưng khi nghĩ tới dưới mảnh lụa đỏ kia là bộ mặt ái mộ hư vinh thì hắn bỗng cảm thấy chán ghét không thôi.

Những người được gả vào Đông cung, có người con gái nào chân chính muốn gả cho Long Liễm Thần hắn?

Nghĩ đến đây, Long Liễm Thần thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên nụ cười khảy khinh bỉ, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.