Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 122: Gặp gỡ cố nhân



Diệp Thanh bị ảnh hưởng nhà tướng môn, nhìn không ít binh thư nên đối với binh khí cảm thấy đặc biệt hứng thú. Lúc Diệp Tống đứng tấn, luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, nàng đã bảo Quý Cùng dẫn tới đấu trường chưa binh khí này, cho nên đối với binh khí rõ như lòng bàn tay.

Diệp Tống tiến vào, Diệp Thanh đi theo bên người nàng, mỗi khi Diệp Tống chạm vào một binh khí, Diệp Thanh có thể nói ra tỉ mĩ kĩ càng ưu nhược điểm của nó. Diệp Tống cười như không cười mà nói: "Xem ra muội cũng hiểu biết rất nhiều."

Diệp Thanh có chút lâng lâng: "Xem binh thư rồi đi thực tế khảo sát, đương nhiên có thể hiểu biết nhiều a." Nàng lăn xe lăn tới trước quầy binh khí, cầm lên một cái xích sắc, xích sắt lấy huyền thiết chế tạo, cầm vào tay có hơi trầm nhưng lại rất chắc tay, khẳng định quất lên da thịt còn đau hơn nhiều. Diệp Thanh hướng Diệp Tống nói, "Nhị tỷ, muội đã nghiên cứu qua, cái này rất thích hợp với tỷ. Lúc muốn đánh người liền trói tay chân mà đánh, muốn giết người thì trực tiếp siết cổ là được."

Diệp Tống giật giật khóe miệng, đem huyền thiết lấy xuống. Cầm lên tay đúng là có hơi nặng, lúc vung lên có chút cố sức. Xích sắt rất dài, nếu thủ pháp không tốt lại không chú ý có khả năng tự quấn vào bản thân mình.

Diệp Tống học nội công sợ là ngày một ngày hai cũng chưa thành công được, nhưng những quyền cước mà Diệp Tu chỉ giáo nàng lại học vô cùng nhanh, vừa mới bắt đầu lực đạo có kém một chút, dùng xích sắt không thuận tay thường làm chính mình bị trói, sau đó Diệp Tu liền tiến lên đánh cho nàng một cái thật đau.

Diệp Tống tức giận kêu to: "Diệp Tu! Lão tử là thân muội muội của ngươi a!"

Diệp Tu đáp: "Thân là quân nhân, trêи chiến trường đao kiếm không có mắt, lục thân không nhận."

Diệp Tống ngã một lần khôn hơn một chút, sẽ không phạm cùng một sai lầm lần thứ hai, dùng một thời gian cũng có thể miễn cưỡng cùng Diệp Tu so mấy chiêu.

Một khi Diệp Tống chạm được vào bí quyết, tiến bộ vô cùng nhanh, vì nàng có một đại não suy nghĩ linh hoạt cùng thân hình dẻo dai a. Diệp Tu không phải lúc nào cũng có thời gian tự mình huấn luyện nàng, kết quả là khi không có Diệp Tu, các huynh đệ của hắn đều phải ra bồi luyện. Nếu không tận lực sẽ bị đánh đến mặt mũi bầm dập là chuyện thường.

Đến cả Lưu Ngoạt trói gà không chặt cũng bị Diệp Tống cầm xích sắt đuổi theo vài trăm mét. Lưu Ngoạt khổ không nói nổi: "Xin nhị tiểu thư hạ thủ lưu tình, tại hạ thật sự không am hiểu công kϊƈɦ chiêu số, nhị tiểu thư đi tìm Quý Lâm đi, hắn luôn tự nhận là thiên hạ vô địch."

Diệp Tống nhướng mày nói: "Ngươi nói xem lúc ta mới tới đây, thể trạng như thế nào?"

Lưu Ngoạt đúng sự thật nói: "Lúc mới gặp, nhị tiểu thư thân mình gầy yếu, phảng phất như cành liễu phù dung khiến người ta thương tiếc."

Diệp Tống câu môi cười, thoạt nhìn tâm tình vô cùng sung sướиɠ, lắc lắc xích sắt, bộ dáng như chuẩn bị đánh lộn, gật đầu noi: "Vậy hiện tại thì sao?"

Lưu Ngoạt lấy tay che ở trước ngực, tùy thời chuẩn bị tránh né, nói: "Hiện tại, nhị tiểu thư thân thủ mạnh mẽ, thực sự...bưu hãn."

Phía sau là bức tường, Lưu Ngoạt không còn đường lui, lưng áp lên trêи tường, âm thầm kêu khổ. Diệp Tống cúi người lại đây, cánh tay chống lên trêи tường phía trêи sườn vai Lưu Ngoạt, khuôn mặt bởi vì dạo này phơi nắng nên làn da càng trông khỏe mạnh, Lưu Ngoạt muốn tránh, nhưng ánh mắt hắn căn bản rời không ra.

Diệp Tống cười như không cười nói: "Vậy sao, bởi vậy có thể thấy được, chỉ cần chịu khó rèn luyện, thư sinh cũng có thể biến thành người rắn rỏi. Ngươi không cảm thấy bản thân cũng nên rèn luyện một chút sao, đến lúc đó sẽ không tạo gánh năng cho vệ tướng quân."

Lưu Ngoạt nuốt nuốt nước miếng, nhược nhược nói: "Nhị tiểu thư nói quá lời rồi, tại hạ là quân sư, quân sư không cần rèn luyện..."

Các huynh đệ nhìn thấy Lưu Ngoạt ngày thường luôn là một bộ Đường Tăng dong dài giờ lại lúng túng liền ôm bụng cười.

Diệp Tống tách ra, độ cong nơi khóe môi giảm nói: "Sau này ta mới biết, hôm trước lúc ngươi đưa ta tới nơi cưỡi ngựa bắn cung, Lưu quân sư có lấy cho ta cây cung chuyên dụng. Tùy ý lấy dùng là trái với quân kỷ, đúng không?"

Lưu Ngoạt cười gượng xua tay nói: "Nhị tiểu thư cùng vệ tướng quân không phải là, là huynh muội sao, ha, ha, ha..."

Diệp Tống nhướng mày: "Vậy sao hắn lại phạt lão tử đứng tấn hai canh giờ liền?"

"Không phải phạt, là huấn luyện..."

"Tân binh vừa tới cũng chỉ phải đứng tấn nửa canh giờ, ngươi cho rằng ta không biết sao? Diệp Tống đùa bỡn xích sắt trong tay, "Đừng nhiều lời, cho ngươi thời gian chạy đi, lát nữa ta đuổi tới ta sẽ đòi lại cho đủ."

Lưu Ngoạt ra sức chạy trở về, kêu lên: "Tướng quân! Tướng quân cứu ta!"

Quý Lâm không quen nhìn Lưu Ngoạt văn nhã phúc hắc thật lâu, cười lăn lộn còn không quên thêm mắm thêm muối: "Nhị tiểu thư nhanh lên! Đánh vào ʍôиɠ hắn a!"

Kết quả một hồi ầm ĩ này kinh động tới Diệp Tu, một đám người đều chịu liên lụy. Người to khỏe cong bao cát chạy quanh sân 40 vòng, Diệp Tống cũng không thoát khỏi.

Chạng vạng, chân trời ráng vàng như lửa đốt. Diệp Tống cưỡi tuấn mã đi xuyên qua phố, chỉ là mặt mày xám tro vì vừa mới chạy 40 vòng sân, vừa mệt vừa đói. Nàng ở góc hẻm đường ruộng chuyện động trong chốc lát, tinh thần vừa động, đánh ngựa đi tới một tửu quán phía trước. toàn bộ ngõ nhỏ đều tản ra mùi hương rượu thơm ngát lan xa mười dặm, trước tửu quán treo một trương vải bố thô bỉ chặn quang cảnh bên trong, vốn là dùng để đuổi hàn vào mùa đông, giờ mùa đông đã qua chắc là do lão bản quá bận rộn nên quên chưa gỡ xuống.

Ông chủ đang đứng trước cửa nướng thịt xe, Diệp Tống xuống ngựa buộc ngựa vào cọc gỗ, sau đó đi tới góc tường lấy một nắm cỏ xanh tới cho Hách Trần ăn. Ông chủ liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, cười chảo hỏi: "Tống công tử đã lâu không thấy tới."

Diệp Tống cất bước tiến lên nói: "Đúng vậy, một mâm thịt dê, một bầu rượu."

Nơi này hàng năm không có nhiều khách hàng lui tới, nhưng khách nào tới hầu như sẽ trở thành khách quen, đặc biệt giống khách quý như Tô Tĩnh, mỗi lần tới đều cho một ít tiền boa, cho nên ông chủ cũng không phải lo lắng quá nhiều về thu không đủ chi. Vì thế mà hắn cũng để bụng tới vị bằng hữu Tô Tĩnh này nhiều hơn.

Một bầu rượu tự nấu, thịt dê nướng kèm ớt cay thơm mê người.

Diệp Tống cầm lấy một xiên thịt đưa lên miệng cắn một miếng, ông chủ thuận miệng hỏi một câu: "Sao không thấy công tử tới cùng Tô công tử?"

Diệp Tống thần sắc tự nhiên tiếp lời: "Ta nhất định phải tới cùng hắn mới có thể tới sao?" Nàng chống cằm, suy nghĩ, "Nói mới nhớ, hình như cũng một thời gian rồi ta không thấy hắn."

Ông chủ hồi tưởng lại nói: "Cũng một thời gian dài rồi không thấy Tô công tử tới. Lần cuối cùng tới đây là lúc nửa đêm bảo ta nướng thịt dê cất vào túi giấy, ít cay, rồi xách theo rượu rời đi. Hắn đi cũng rất nhanh, một cái chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu, có lẽ sợ thịt nướng trong tay sẽ bị lạnh. Ta hỏi hắn mua thịt nướng cho ai, hắn nói là cho hắn..."

Diệp Tống đánh gãy lời hắn nói: "Ông chủ, cho ta thêm một bầu rượu nữa."

Ông chủ ý thức được mình nói nhiều, Tô Tĩnh mang thịt dê đi vạn nhất không phải cho vị cô nương này, vị cô nương này biết hắn nướng cho người khác, chẳng phải khiến hai bọn họ hiểu lầm sao? Ông chủ áy náy nói: "Ngươi xem này, toàn nói năng lung tung."

Hắn lại đi lấy một bầu rượu mang tới cho Diệp Tống, Diệp Tống liền uống hai ngụm cho tới khi có cảm giác say say, nhưng cả người đều ấm áp dạt dào.

Hách Trần rất hiểu tính người, Diệp Tống nằm trêи lưng nó ngủ, nó cứ thế một đường đưa nàng về tướng quân phủ. Diệp Tu ôm nàng xuống, Diệp Tống ngủ rất say, Diệp Tu nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt cũng không đánh thức nàng, ngửi thấy trêи người nàng có mùi rượu, nhíu mày: "Đi đâu uống rượu?"

Diệp Tống không trả lời hắn, bên môi như có như không hiện lên ý cười.

Diệp Tống không phải ngày nào cũng cùng Diệp Tu đi ra ngoài, lúc ở nhà sẽ lười biếng ngủ nướng, sau đó ở trong sân luyện quyền cước. Xích sắt thì treo lên cành hoa lê ở góc sân, mỗi khi múa xích sắt đề khiến cánh hoa lê bay đầy trời tựa như tuyết trắng. Cánh hoa mang theo mùi hương ngọt ngào, đậu lên bờ vai nàng, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

Diệp Thanh ở cách mấy trượng say mê ngắm nhìn Diệp Tống hoạt động hai tay cùng cổ, đi về phía nàng. Xích sắt bị gió lay động phát ra tiếng kêu leng keng.

Diệp Thanh nói: "Nhị tỷ thật lợi hại."

Diệp Tống cười như không cười nhìn lên trời, bầu trời thật trong sáng, đẩy Diệp Thanh ra ngoài nói: "Không phải lúc trước đã lên kế hoạch đi đạp thanh sao, chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay đi luôn đi."

Diệp Thanh vừa nghe, hưng phấn lên, quay đầu hỏi nàng: "Thật sao?"

Diệp Tống gật đầu một cái, đuôi lông mày hơi nhếch: "Sao, không muốn à, vậy để hôm khác."

"Liền đi hôm nay luôn đi!"

Diệp Tống đẩy Diệp Thanh trở về viện của Diệp Thanh, vào phòng giúp nàng thay đổi một thân váy hồng nhạt, lộ ra da thịt phấn nộn, nha hoàn tiến vào giúp nàng búi tóc, vài sợi tóc đen rủ xuống tai, đối xứng hai bên vô cùng xinh đẹp.

Diệp Tống nhìn Diệp Thanh trong gương đồng cười rạng rỡ, có đôi khi nghĩ rằng, nếu nàng có thể đứng lên, có thể chạy nhảy, nhất định so với trước còn mê người hơn. Chỉ là vẫn chưa tìm được thần y có thể chữa khỏi hai chân nàng, Tô Tĩnh chủ động nhận việc này, đến giờ cũng chưa thấy tăm hơi.

Diệp Thanh tựa như biết suy nghĩ của nàng, vỗ về mu bàn tay Diệp Tống, cười nói: "Nhị tỷ, muội hiện tại rất hạnh phúc, thật đấy."

Diệp Tống đẩy nàng ra khỏi đại môn, xe ngựa đã chuẩn bị xong, bọn nha hoàn tay chân lanh lẹ đã đem đồ dùng đi đạp thanh đặt lên xe ngựa, Xuân Xuân thấy Diệp Tống cùng Diệp Thanh ra tới, vội tiến lên giúp đỡ.

Nghe nói núi Thủy Vân Sơn bên ngoài thành đầy hoa đào, hoa lê thơm ngát, phong cảnh kỳ vĩ. Không ít người kinh thành đi đạp thanh đều lựa chọn đi thưởng hoa đào hoa lê. Diệp Tống chưa từng đi đạp thanh bao giờ, thấy Diệp Thanh vẻ mặt mong ngóng, liền phân phó xa phu đi Thủy Vân Sơn.

Xe ngựa ra khỏi cửa thành, ngựa qua đường đi qua đi lại, ven đường có ngâm thơ câu đối, cũng có trai gái ngồi dưới gốc cây trò chuyện tâm tình. Dân phong Bắc Hạ cũng, cởi mở hơn nhiều.

Tới Thủy Vân Sơn, người lên núi ngắm cảnh rất nhiều. Đường từ chân núi lên đỉnh núi rất dễ đi, vòng xung quanh núi, xe ngựa có thể một đường đi thẳng lên đỉnh núi.

Trêи đỉnh núi không khí vô cùng tươi mát, hương hoa say lòng người liền tiến nhập vào mũi.

Mặc dù người tới ngắm cảnh rất nhiều, nhưng trêи đỉnh núi lại không có nhiều người lắm. Vì đường xá xa xôi, nếu không có xe ngựa, thông thường mọi người cũng chỉ đi được nửa đường liền mệt không muốn đi nữa, mà người ngồi xe ngựa phần lớn là đến từ nhà phú quý.

Diệp Tống xuống xe ngựa, Xuân Xuân cùng xa phu gỡ xe lăn xuống, đỡ Diệp Thanh ngồi lên, lọt vào tầm mắt là cảnh sắc một rừng hoa, đẹp vô cùng. Trong rừng thi thoảng lại truyền ra tiếng cười nói vui vẻ, xem ra ở đây thường diễn ra sự kiện đạp thanh. Các nàng tìm một chỗ bằng phẳng trêи sườn núi rồi trải bạt ngồi thưởng hoa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.