Còn không đợi Quy Dĩ trả lời, Diệp Tống liền xoay người xuống lầu, xua tay nói: "Hôm nay trong nhà có việc, ngày khác lại uống, các huynh đệ cứ uống tiếp, ta về trước, tiền cứ tính cho ta. Quy Dĩ, ngươi đưa A Thanh về cho ta."
Dứt lời cũng đã đi xuống dưới lầu, nhảy lên Hách Trần, phi nhanh như chớp.
Quý Lâm ghé vào cửa sổ nhìn xuống, cười hì hì nói: "Vệ tướng quân bị đánh a. Hắn cũng có lúc bị cha đánh a. Nhị tiểu thư chạy gấp như vậy, đúng là khi nguy cấp mới thấy chân tình a."
Diệp Thanh giật giật khóe miệng, nhị tỷ đi gấp như vậy hằn là bởi vì Hoàng Thượng đang ở nhà thôi.
Về đến nhà, thấy Diệp Tu đang quỳ gối lưng thẳng tắp trước đại đường, nhận roi của Đại tướng quân. Đại tướng quân đánh một cái lại mắng một câu "Nhãi ranh", "Chán sống".
Diệp Tống nhìn mà lòng dạ rối bời, vốn định đi vòng qua phía sau Đại tướng quân, Diệp Tu mắt nhìn thẳng lại phát hiện nàng, đột nhiên nói: "A Tống đã trở lại, Hoàng Thượng ở hậu viện chờ muội."
Một câu thành công hấp dẫn lực chú ý của Đại tướng quân.
Diệp Tống đè lại tâm chột dạ, Đại tướng quân mày rậm mắt to trừng về phía nàng, xoay gậy trong tay nói: "Còn biết trở về! Lại đây quỳ cho lão tử!"
Diệp Tống chỉ chỉ hậu viện, cười trừ nói: "Nhưng, nhưng không phải Hoàng Thượng đang ở bên kia chờ con sao, con đi đã!" Dứt lời liền chạy như bay về hướng hậu viện, còn chưa định thần lại, đã đâm sầm vào người phía trước.
Diệp Tống ngẩng đầu lên, thấy Tô Nhược Thanh không có biểu tình gì, lòng càng thêm bất ổn. Nàng dắt tay Tô Nhược Thanh, Tô Nhược Thanh để nàng dắt, nàng đi qua mặt Tô Nhược Thanh, Tô Nhược Thanh cũng để nàng đi, chỉ là không thèm cười một cái, cứ an tĩnh nhìn nàng.
Diệp Tống nhẹ nhàng ôm eo hắn, lấy lòng nói: "Huynh không vui sao?"
Tô Nhược Thanh lúc này mới nói: "Nữ nhân của ta ở trêи đài đánh đánh giết giết, nàng cảm thấy ta nên vui vẻ sao?"
"Không vui sao huynh còn đồng ý?" Diệp Tống được tiện nghi còn khoe mẽ.
Tô Nhược Thanh nhấp môi, híp mắt nhìn nàng: "Vì sao đột nhiên lại muốn tham gia tuyển võ? Nàng muốn thành Võ Trạng Nguyên sao?"
"Vậy có gì không tốt", Diệp Tống gối đầu lên ngực hắn, "Ta muốn giống như cha và đại ca, làm tướng quân, tinh trung báo quốc, tương lai, vì quân phân ưu."
"Hay cho câu vì quân phân ưu." Tô Nhược Thanh ôm vòng eo tinh tế của nàng, một tay vuốt lại mái tóc đang rối loạn, thấp giọng nói, "Nếu thật sự muốn vì quân phân ưu thì vào cung đi. Bình Minh điện, đêm nằm cạnh, làm bạn chung chăn gối với ta."
Diệp Tống ôm lấy cổ Tô Nhược Thanh, hôn lên môi hắn triền miên không muốn buông ra. Chóp mũi chống chóp mũi, nàng cười tủm tỉm nói: "Huynh nói nghe thật tốt. Huynh đừng trách cha và đại ca ta, là ta nhân lúc bọn họ không chú ý liền trộm viết thêm tên mình vào, bọn họ không biết gì cả."
Tô Nhược Thanh thở dài, nói: "Ta biết." Hắn luôn quá ôn nhu, chưa bao giờ cưỡng bách Diệp Tống, chỉ cần Diệp Tống muốn làm chuyện gì, hắn sẽ trải đường đi cho nàng.
"Hoàng bảng chiêu được không ít thần y giang hồ vào cung, nhưng đều không phải người có thực lực thật sự. Tạm thời không thể chữa khỏi được chân cho Diệp Tống, nên mới không cho bọn họ tới."
"Ừm." Diệp Tống có chút mất mát, miễn cưỡng cười cười, "Xem ra đúng là phải tự mình đi tìm thần y mới được."
"Còn có", Tô Nhược Thanh dặn dò nàng, "Lý Cố sử dụng song kiếm, chuôi kiếm có giấu ám khí."
Diệp Tống nghe vậy, con ngươi trong trẻo hỏi hắn: "Huynh hy vọng ta thắng Lý Cố hay thua hắn?"
Tô Nhược Thanh yên lặng nhìn nàng một lúc lâu, ngữ khí kiên định nói: "Cần phải thắng hắn."
Lý Cố là nhi tử của Thừa Tướng, Thừa Tướng nắm trong tay văn quyền, đã là quyền cao chức trọng, hậu cung còn có một vị Quý Phi, nếu để Lý Cố vào được hàng ngũ nắm võ quyền, đến lúc đó thế lực sẽ càng ngày càng lớn, người bất lợi nhất chính là Tô Nhược Thanh.
Diệp Tống hứa hẹn nói: "Được, ta nhất định sẽ thắng hắn."
Diệp Tống cùng Tô Nhược Thanh ở Thanh Hải viện, mà Diệp Tu ở bên này vẫn đang bị đánh, hắn đột nhiên bình tĩnh lại hỏi một câu: "Cha cảm thấy, Hoàng Thượng cùng A Tống, thế nào?"
Đại tướng quân đánh đủ rồi, vứt bỏ gậy gỗ, nói: "Còn có thể thế nào, A Tống đã từng gả qua một lần, nhất định không có khả năng vào cung làm phi. Tổ huấn của Diệp gia ta là tinh trung báo quốc, có thể chết trận nơi sa trường, nhưng không có nghĩa cũng muốn nữ nhi vào cung làm phi."
Diệp Tu hoạt động cơ lưng một chút, vẫn cảm giác được đau đớn truyền đến, nói: "Nếu không thể vào cung nên A Tống mới lựa chọn con đường này, kỳ thật hài nhi cảm thấy không có gì đáng trách."
Đại tướng quân quay đầu vẫn còn giận dữ: "Tới từ đường quỳ đi!"
Nghe Diệp Tu nhắc nhở, lúc này Đại tướng quân mới phát hiện, hình như Tô Nhược Thanh cùng Diệp Tống có điểm không đúng. Nói cách khác, từ khi Diệp Tống ra khỏi Ninh Vương phủ, vì sao Tô Nhược Thanh lại luôn thường xuyên tới tướng quân phủ? Nghĩ như vậy, ông thấy không ổn, liền chạy nhanh đến hậu viện.
Diệp Thanh trở về, hai ngày cũng không ra khỏi viện, ở trong sân nghiên cứu binh khí. Diệp Tống thấy nàng rất có hứng thú với cung tiễn nên bố trí bia ngắm ở trong sân, để nàng tập bắn.
Nàng cảm thấy bạch vũ tiễn này không đủ uy lực, liền dùng thiết hoa mộc làm mũi tên. Thiết hoa mộc có tính chất vô cùng cứng rắn, Diệp Thanh phải khó khăn lắm mới bào được một chút, tay cũng bị xây xát. Diệp Tống vì gấp rút chuẩn bị cho trận đấu sắp tới với Lý Cố nên không biết đến việc này, mà Diệp Tu thấy thế liền không muốn cho nàng dùng nữa, Diệp Thanh ngẩng mặt cười thuần túy mà vui vẻ nói: "Muội muốn giúp nhị tỷ một tay, đại ca đừng cản muội."
Diệp Tu chuẩn bị cho nàng một bao tay bằng da trâu, lúc bào tên có thể giúp giảm được vài phần áp lực. Nàng bào suốt cả buổi chiều mới làm được một mũi tên bóng loáng, vô cùng bén nhọn.
Xuân Xuân ở một bên hỗ trợ, Diệp Thanh kéo cung thử một phen, kết quả một mũi tên bắn ra, tuy rằng mũi tên không có đầu nhọn bằng thiếc nhưng uy lực tăng lên không ít, có thể cắm thật sâu vào bia ngắm.
Nhưng Diệp Thanh lại nhíu mày nói: "Uy lực vẫn chưa đủ, lúc kéo cung quá tốn thời gian, làm sao mới có một mũi tên vừa uy lực vừa nhanh như ám khí đây?"
Xuân Xuân gỡ mũi tên thiết hoa mộc xuống: "Như vậy đã rất lợi hại rồi. Không phải có một loại ám khí, tinh xảo có thể giấu trong tay áo, chờ thời cơ chỉ cần ấn một chút liền có thể bắn ra, a, giống như tụ tiễn ấy!"
Diệp Thanh sửng sốt, mặt hiện lên vui vẻ, nhìn Xuân Xuân. Xuân Xuân có chút mất tự nhiên nói: "Cái này ta cũng chỉ xem trong tiểu thuyết, chứ chưa thấy vật thật bao giờ."
Diệp Thanh cầm mũi tên cân nhắc một chút, nói: "Có thể thử làm theo lời ngươi nói xem thế nào."
Suốt ba ngày, Diệp Tống chăm chỉ huấn luyện, nàng cũng suy nghĩ một vấn đề, nếu Lý Cố có thể dùng kiếm của bản thân, vậy sao làm mới có thể không cho hắn giấu ám khí vào chuôi kiếm?
Trêи thực tế Tô Nhược Thanh cũng chỉ âm thầm nhắc nhở nàng. Nàng không nghĩ ra kết quả, liền nói ra vấn đề này, Lưu Ngoạt thuận miệng nói ra phương pháp đối phó: "Việc này không phải đơn giản sao, để Đại tướng quân đưa ra quy tắc mới, không được mang theo vũ khí của bản thân, chỉ có thể sử dụng các vũ khí được cung cấp ở đấu trường."
Diệp Tống vừa định hỏi, Quý Lâm liền giúp nàng nói ra: "Vậy nhị tiểu thư đã quen dùng roi sắt, chỉ là một cái Lý Cố có lẽ cũng không phải vấn đề, nhưng còn vòng cuối, nàng không có vũ khí của mình, không phải sẽ mất ưu thế sao."
Lưu Ngoạt nhìn hắn bằng ánh mắt "Ngươi đúng là ngu ngốc", cười văn nhã nói: "Chờ đến vòng cuối cùng, Đại tướng quân hủy bỏ quy tắc không phải là được rồi sao? Dù sao Đại tướng quân cũng là quan chủ thẩm, ra quy định thế nào chẳng được."
Diệp Tống: "..." Lưu Ngoạt đúng là không biết xấu hổ mà.
Rất nhanh đã tới ba ngày sau.
Hôm nay, thời tiết chuyển âm u, xám xịt, dường như sắp có mưa to. Gió cuốn cát vàng bay tứ tung, xoay tròn trêи mặt đất.
Lý Thừa Tướng cũng tới xem nhi tử của hắn.
Có lẽ Đại tướng quân thực sự không quen nhìn Lý Thừa Tướng, nên con hắn cũng không thèm nhìn. Chờ Diệp Tống lên võ đại, ông nhìn kiếm trong tay Lý Cố, sau đó trầm giọng tuyên bố: "Trận này không được dùng binh khí của bản thân, chỉ có thể dùng binh khí trêи quầy, cũng không cho sử dụng ám khí, người nào vi phạm lập tức bị loại."
Lúc ấy biểu tình trêи mặt Lý Cố vô cùng xuất sắc. Diệp Tống tùy ý vứt xích sắt xuống dưới đài, Quý Lâm giúp nàng đón lấy, lại cười liếc mắt nhìn Lý Cố, Lý Cố lúc này mới giật giật khóe miệng, lưu luyến vứt kiếm trong tay mình cho tùy tùng.
Diệp Tống quét mắt nhanh về phía quầy binh khí, kết quả tay trống vừa gióng lên, nàng liền chạy như bay tới quầy đoạt lấy hai thanh đoản kiếm sắc bén,...sau đó liền thấy sắc mặt Lý Cố đại biến, tức muốn hộc máu nói: "Ta còn chưa chọn binh khí sao ngươi có thể đoạt đi như vậy."
Diệp Tống xoay đoản kiếm trong tay, vân đạm phong khinh nói: "Nhất định cần hai bên phải gật đầu mới có thể chọn vũ khí sao. Tiếng trống vang lên là bắt đầu rồi, muốn bắt đầu thế nào là chuyện của ta, quy định có cấm điều này sao?"
"Ngươi, ngươi cưỡng từ đoạt lý!"
"Vậy ngươi quá bảo thủ, không chịu thay đổi." ý cười nơi khóe miệng Diệp Tống chuyển lạnh, "Nếu ngươi không chọn vũ khí, vậy ta cũng không khách khí nữa."
Dứt lời nàng liền hướng tới Lý Cố xuất chiêu.
Lý Cố kinh ngạc một chút, sau đó nhanh chóng trấn định lại, từng bước trốn tránh, căn chọn lỗ hổng liền bay vút lên, đáp xuống quầy vũ khí, tùy tay lấy một trường đao đối phó với đoản kiếm của Diệp Tống.
Có thể nhìn ra được, Lý Cố không thuận dùng đao, Diệp Tống cũng không thuận dùng đoản kiếm. Chẳng qua Diệp Tống đoạt được tiên cơ, Lý Cố không thuận đối với nàng chính là thuận lợi.
Lúc đầu Diệp Tống vững vàng đối phó, còn tính đâu vào đấy, nhưng nàng đều chỉ là dựa vào quyền cước công phu, trong người không có nội công, mà Lý Cố hơi thở vững vàng lâu dài chứng tỏ đã luyện rất lâu, nếu chiến đấu trong thời gian dài sẽ chỉ có lợi cho Lý Cố mà không có lợi cho nàng.
Đang tính dùng hết sức, bỗng nhiên Diệp Tống cảm giác bàn tay tê rần, đoản kiếm không chịu khống chế bị Lý Cố đánh bay đi, cắm trêи võ đài. Diệp Tống ngẩn người, thấy Lý Cố thâm trầm cười một cái, sau đó vứt bỏ trường đao, nhặt lấy đoản kiếm.
Lý Cố dùng tay trái cầm kiếm. Nhưng Diệp Tống không quen dùng tay trái, liền chuyển kiếm đang cầm bên tay trái sang tay phải. Ngay sau đó, hắn lại dùng toàn lực tấn công về phía Diệp Tống, lúc này Diệp Tống đã mất thế thượng phong, càng đánh càng hiện lên thế bại, nàng bị bức lui về phía sau, Lý Cố tấn công tới tấp, Diệp Tống chỉ có thể tận lực tránh né, nhưng quần áo vẫn có vài chỗ bị cắt qua, máu dần dần thấm ra.