Diệp Tống cuối cùng cũng có thể đi hành tẩu, nếu tiếp tục ở Bích Hoa uyển nàng sẽ buồn chán mà chết mất. Nghe bốn tỷ muội Xuân, Hạ, Thu, Đông nói, đông uyển ở vương phủ cách đấy không xa có một mảnh hồ rất đẹp, cảnh sắc tựa thiên tiên.
Diệp Tống nghĩ thầm, vương phủ này nàng tốt xấu gì cũng đi dạo rất nhiều rồi, không nghĩ tới lại chưa từng đi qua chỗ mà các nàng kể, vương phủ quả nhiên là rộng đến biến thái. Nàng lập tức quyết định, mang Phái Thanh đi du hồ.
Từ Bích Hoa uyển đến đông uyển hồ, trêи đường đi hỏi hai nha hoàn, đi suốt nửa canh giờ mới tới. Nhìn mặt hồ trong suốt, bóng liễu rủ khắp nơi, trong hồ hoa sen đua nhau đâm chồi nảy nụ, tức khắc mệt mỏi do ban nãy phải đi lâu liền tan biến hết.
Diệp Tống hít sâu hai cái, cảm thụ không khí trong lành xung quanh, bỗng nhiên có tiếng đàn lượn lờ vờn qua tai. Nàng nghiêng đầu hỏi Phái Thanh: "Còn có người khác tới du hồ?"
Phái Thanh tỏ vẻ không biết.
Một chủ một tớ liền theo tiếng đàn đi qua, gạt cành liễu trước mắt nhìn lên, chỉ thấy bên kia bóng cây đặt một cái cầm trêи bàn dài, bên cạnh đốt lư hương, một nữ tử ngồi ngay ngắn trước cầm, bàn tay trắng như ngọc đang gảy đàn, vô cùng êm tai. Nàng ngồi đối diện mặt hồ, phía là sau phồn hoa cẩm thốc, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Diệp Tống híp mắt nghe trong chốc lát, Phái Thanh nhận ra người tới, chỉ vào nữ tử váy hồng nhạt đang đánh đàn nói: "Ai nha, kia không phải Nam thị sao?"
Người kia cách còn hơi xa nên không rõ hình dáng trông như thế nào, Diệp Tống nhìn một lúc liền cảm thấy cũng có chút giống: "Xa như vậy mà muội cũng nhận ra được?"
Phái Thanh thổn thức: "Có đôi khi muội nhận người không qua mặt mà qua khí chất."
"Nàng ta có khí chất gì mà muội nhận ra?"
Phái Thanh: "Tao khí, theo gió bay xa hơn mười dặm"