Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 150: Giao dịch kết thúc



"Sao ta không biết lúc lục soát Oanh Thúy Trai có phong thư này nhỉ?" Tô Thần nói.

Diệp Tống nhướng mày: "Đương nhiên là không có rồi vì cái này là do ta viết mà." Hắn trầm mặc, Diệp Tống nghiêng đầu nhìn hắn, "Ngươi cũng thấy ta viết không tồi phải không, ngươi cho rằng ta xem nhiều thoại bản như vậy đều là vô ích sao."

"Ngươi lừa nàng ta như vậy, chữ viết của ngươi không sợ bị nàng ta nhận ra sao?"

"Đương nhiên không, lúc này nàng ta đã rơi vào hoang mang, chỉ cần đưa cho nàng ta đồ vật mà nàng ta mong muốn nhất – chính là lời ngon ngọt của nam nhân." Nói được một nửa, Diệp Tống tò mò hỏi: "Sao ngươi lại biết chữ viết kia là của ta?"

Tô Thần nhìn nàng cười, hơi ngửa đầu dựa vào vách tường phía sau, nhìn lên trời cao, phiêu phiêu mù mịt nói: "Ta biết, vì nét chữ giống với nét chữ trêи bức hưu thư ngươi viết cho ta."

Diệp Tống sửng sốt một chút, cười nhạo: "Ài, đây vẫn là Tô Thần mà ta biết trước kia sao." Nàng đứng thẳng lên, xoay người đi trêи phố, "Cảm tình khi đã nhìn thấu kỳ thật sẽ có chuyện như vậy, chẳng qua có người kịp thời lựa chọn bứt ra để tự bảo vệ mình, có người lại lựa chọn vĩnh viễn không quay đầu, cứ như thiêu thân lao vào lửa. Ta về đây."

Vừa đi được hai bước, cả người liền đứng sựng lại. Đột nhiên một cỗ lãnh hương xông vào hô hấp, làm nàng vô cùng không thoải mái.

Eo bị người gắt gao ôm, lưng nàng dán chặt vào vòm ngực cứng rắn lại nóng rực của hắn.

Tô Thần vậy mà lại ôm nàng từ phía sau. Cằm gác ở vai nàng, nhắm mắt lại, mê luyến.

Diệp Tống bên môi hiện lên ý cười lạnh: "Giao dịch của chúng ta đã kết thúc."

"Ta biết." Tô Thần trầm thấp nói. Tình cảm, một khi đã bỏ lỡ sẽ rất khó để vãn hồi, chờ tới khi hắn phát hiện bản thân mình mê luyến đến mức nào thì sự tình đã thành như thế này.

Diệp Tống nói: "Ngươi ôm ta như vậy, lấy cái gì trao đổi?" Cùng một người không có quan hệ gì làm việc gì đó thì cần phải mang tới một thứ có giá trị tương đương tới trao đổi.

"Tùy ngươi, ngươi muốn cái gì?" Tô Thần sủng nịnh hỏi.

Diệp Tống né tránh thân thể, xoay người nhìn hắn, nụ cười vừa nghiêm túc lại vô tình: "Đưa chức Đại Lý Tự Khanh của ngươi chuyển cho ta làm, được không?"

Tô Thần trừng mắt, đánh cuộc nói: "Nếu ngươi muốn thì lấy đi."

Diệp Tống nói: "Nếu ta muốn, ngươi có muốn giữ cũng không được. Nhanh như vậy ngươi đã quên Nam Xu thật rồi sao?"

Tô Thần nhăn mày, day trán, dường như không biết phải trả lời vấn đề này thế nào, sau một lúc lâu lắc đầu nói: "Ta cũng không biết." Hắn gỡ cây đuốc trêи tường xuống, "Đi thôi, ta đưa ngươi về." Hắn muốn dắt tay Diệp Tống nhưng Diệp Tống kịp thời tránh được, không muốn chạm vào hắn thêm lần nào nữa.

Vừa đi được hai bước, đột nhiên một người lười biếng đi ra, thu hết động tác nhỏ vừa rồi vào trong đáy mắt, vừa thấy hai người họ liền kinh ngạc hỏi: "Ai, đây không phải là tam ca và nhị tiểu thư sao?"

Diệp Tống giương mắt nhìn lên, hảo gia hoa, người đã lâu rồi chưa thấy, Tô Tĩnh. Có thể do tác dụng của ánh lửa nhàn nhạt, Tô Tĩnh vẫn như cũ mặc một thân áo gấm nhàn tản, búi tóc buộc cao để sang một bên, vài sợi tóc còn vương bên tai, mắt đào hoa cười híp lại, khóe môi cũng cong lên một độ cung. Nhiều ngày không thấy, tựa hồ như hắn càng thêm rắn chắc, sắc mặt cũng không còn có trắng nõn như tiểu bạch kiểm nữa mà thêm một tầng sương gió mỏng nhẹ.

Diệp Tống không tiếc mà lộ ra thư thái sung sướиɠ, mỉm cười nói: "Hiền Vương."

Tô Tĩnh đi tới, từ từ nói: "Mấy ngày trước ta có nghe nói tam ca cùng nhị tiểu thư hợp tác phá án, ban nãy đi qua Đại Lý Tự thì thấy quan sai đang áp giải một mỹ nhân xinh đẹp, nhìn tình cảnh này thì có vẻ như án tử đã phá xong rồi à?" Hắn vuốt cằm nghĩ nghĩ, lại nói, "Mỹ nhân kia cũng có hai phần quen mắt."

"Sao lại không quen mắt cho được, nói không chừng còn từng được lên giường với Hiền Vương ấy chứ." Diệp Tống chế nhạo nói, "Đấy chính là mỹ nhân ở Tố Hương lâu."

"Thì ra là thế", Tô Tĩnh duỗi tay khoác lên bả vai Diệp Tống, nhẹ nhàng không dấu vết kéo giãn khoảng cách của nàng với Tô Thần, ở bên tai nàng nói, "Ngươi đừng nói bừa, bệnh kín của ta vẫn chưa khỏi đâu, cũng lâu rồi chưa từng có cảm xúc với nữ nhân."

"Xuy, ta không tin."

"Không tin?" Tô Tĩnh cười hề hề ở bên tai nàng thổi nhiệt khí, "Không tin thì trở về ta cho ngươi nghiệm chứng."

Tô Thần nhĩ lực rất tốt nên nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của hai người, hắn khó chịu nhíu mày nói: "Hiền Vương đêm khuya mới về, trở về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có công vụ phải làm."

Giờ hắn là đốc quân, mỗi ngày đều phải đi luyện binh tràng báo danh, Đại tướng quân không dễ nói chuyện giống Diệp Tu, muốn xin nghỉ vô cùng khó. Huống hồ, phía trêи còn có người hạ khẩu dụ cho Đại tướng quân, trừ khi Hiền Vương có hỉ sự hoặc tang sự, nếu không đều không cho phép trốn việc.

Tô Tĩnh cười tủm tỉm nói: "Đa tạ tam ca quan tâm, tam ca cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Đi, A Tống, ta đưa ngươi trở về."

Tiếng hắn hơi khàn khàn giống như nước chạy, gió thổi lá bay, vô cùng uyển chuyển lại êm tai. Nhưng Diệp Tống vừa nghe liền nổi da gà. Nàng chà xát cánh tay, để Tô Tĩnh kéo nàng đi, lúc tới góc đường còn không quên quay đầu lại nhìn kẻ mặt đang khó chịu là Tô Thần nói: "Tam vương gia, cáo từ. Ngày mai ta tới Đại Lý Tự đòi người."

Đi được một khoảng, Tô Tĩnh mới hỏi: "Ngươi tìm hắn đòi người nào?"

"Ngươi quản nhiều làm gì", Diệp Tống giương mắt nhìn hắn, đẩy đẩy, "Ngươi không có xương à?" Diệp Tống đang nửa đỡ Tô Tĩnh đi đường, dường như phải cố hết sức mới đi được đàng hoàng. Nói là Tô Tĩnh đưa nàng về, nhưng sao nàng lại cảm thấy nàng mới là người đưa Tô Tĩnh về?

Tô Tĩnh lười nhác nói: "Để ta dựa một lát, ta rất mệt."

Diệp Tống vỗ vỗ bờ vai hắn, cười như không cười nói: "Trong khoảng thời gian này không ăn chơi đang điếm, cũng rắn chắc hơn không ít. Xem ra Đại tướng quân dạy dỗ ngươi không tệ."

"Đúng là không tệ", Tô Tĩnh bĩu môi, "Từ lúc ta đến, Đại tướng quân không có việc gì đều ngồi trêи đài uống trà thưởng thức, chỉ tay năm ngón. Lâu rồi ta chưa thao luyện tân binh, mệt muốn chết."

"Ngươi không phải là người luyện võ nên sẽ không thấy mệt sao?"

"Ở trêи giường thì sẽ không mệt."

"Phi." Diệp Tống nói, "Như vậy cũng tốt, cha ta cũng nhiều tuổi rồi để ông nghỉ ngơi một chút."

Tô Tĩnh ra vẻ u buồn cảm thán: "Hiện giờ muốn gặp mặt ngươi, thật đúng là khó a."

Khi đến tướng quân phủ, Diệp Tống nói: "Ngươi về đi, sau có cơ hội gặp mặt."

Kết quả Diệp Tống vừa bước vào, Tô Tĩnh cũng theo sau vào. Còn không đợi Diệp Tống hỏi, Tô Tĩnh đã ngáp dài lười biếng nói: "Mượn một gian phòng cho khách của nhà ngươi dùng, ta đi tới đi lui cũng phiền toái, đêm nay ta nghỉ nhà ngươi, ngươi không ngại chứ?"

Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Tô Tĩnh đột ngột xuất hiện trêи bàn ăn. Đại tướng quân vừa nói vừa với hắn, không cảm thấy có gì không ổn. Diệp Tu trước sau như một bình tĩnh ăn cơm. Tô Tĩnh có vẻ vô cùng ân cần săn sóc, lúc Diệp Tống gắp một miếng màn thầu cho Diệp Thanh, Tô Tĩnh liền trước Diệp Tu một bước gắp cho Diệp Tống, sau đó lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với Đại tướng quân như không có việc gì.

Ăn sáng xong, Tô Tĩnh cùng Đại tướng quân rời đi, trước khi đi còn không quên quay đầu lại nháy mắt với Diệp Tống: "Đa tạ khoản đãi."

Hôm nay Diệp Tống ở nhà nghỉ ngơi, nàng liền đi tới viện của Diệp Thanh, thấy nàng lại làm thêm hai cái nỏ, đang ở trong viện thử nỏ. Thấy Diệp Tống tới, mặt mày hớn hở nói: "Nhị tỷ không đi giáo luyện tràng à?"

Diệp Tống đáp: "Không đi, ta bồi muội."

"Nghe nói nhị tỷ liên thủ với Tam vương gia phá vụ án giết người liên hoàn, hung thủ cũng đã bắt được, là cô nương Tố Hương lâu sao?"

Diệp Tống cười liếc mắt nhìn Xuân Xuân một cái nói: "Xem ra có người đã bát quái cho muội hết rồi."

Xuân Xuân mặt không đỏ tim không nhảy nói: "Nhị tiểu thư đừng chê cười, nô tỳ trước kia chính là sống bằng nghề này a."

Diệp Tống cầm nỏ lên, nhắm chuẩn hồng tâm, nói: "Cô nương kia A Thanh cũng biết, chính là tiểu nha đầu châm trà ta yêu thích trước kia."

"Sao?" Diệp Thanh khϊế͙p͙ sợ không nhỏ, lúng ta lúng túng nói, "Nàng ta đã trở thành cô nương ở Tố Hương lâu sao? Muội không thể tưởng tượng được nàng ta sẽ giết người."

"Thế sự vô thường." Diệp Tống buông nỏ, từ trong túi lấy ra một hộp phấn, đưa cho Diệp Thanh hai hộp, Xuân Xuân hai hộp, "Cái này, các muội có thích không?"

Diệp Thanh và Xuân Xuân đều thích đến mức không muốn buông tay. Diệp Thanh vui vẻ nói: "Nhị tỷ còn mua phấn cho chúng muội sao?"

Diệp Thanh nhếch nhếch khóe miệng nói: "Nghe nói son phấn ở Oanh Thúy trai rất nổi tiếng, ta thuận tay mang về cho các muội mấy hộp, thích thì tốt rồi."

"Oanh Thúy trai?" Diệp Thanh nhìn Xuân Xuân, "Sao lại nghe quen tai vậy nhỉ?"

Sắc mặt Xuân Xuân liền biến đổi, vội vàng ném phấn xuống đất, "Nhị tiểu thư, người sao có thể tùy tiện lấy đồ của người chết vậy chứ!"

Cái này Diệp Thanh cũng vừa nghĩ ra, ông chủ Oanh Thúy trai không phải mới bị chém đầu sao, ai cũng không dám dùng đồ của cửa hàng ấy nữa, thi nhau vứt vỏ, vẻ mặt oán trách nhìn Diệp Tống.

Diệp Tống mặt không đổi sắc nói: "Đừng uổng phí như thế."

Nàng lại nhặt lên nhưng Diệp Thanh và Xuân Xuân sống chết cũng không muốn nhận, cùng nhau vứt xuống hồ nước. Sớm biết thế đã không nói cho các hàng là đồ của Oanh Thúy trai rồi.

Diệp Tống bồi Diệp Thanh trong chốc lát, Diệp Thanh bỗng nhiên tò mò hỏi: "Nhị tỷ, tỷ với Tam vương gia liên hợp với nhau, hắn có dây dưa với tỷ không?"

Diệp Tống cười một chút, nói: "Hắn tính làm gì?"

"Tối hôm qua là Hiền Vương đưa nhị tỷ về à?" Thấy Diệp Tống gật đầu, trêи mặt Diệp Thanh cùng Xuân Xuân đều hiện ra biểu tình bát quái, Diệp Thanh cười than, "Xem ra Hiền Vương rất để ý nhị tỷ."

"Nói thử xem?" Diệp Tống thuận miệng hỏi.

Diệp Thanh nói: "Chạng vạng hôm qua Hiền Vương với Đại tướng quân đã về rồi, hôm nay lúc ra cửa nhị tỷ không phải nói đi kết án sao, Hiền Vương liền muốn đi theo nhìn xem. Ta nghĩ, hắn hẳn là đi đón nhị tỷ trở về."

Diệp Tống nhớ rõ, buổi tối lúc nàng phá án cũng không thấy Tô Tĩnh xuất hiện, vừa vặn vào thời điểm chuẩn bị trở về lại xuất hiện, liệu có phải hắn vẫn luôn chờ đến khi nàng xong việc không? Nhìn bộ dạng mệt mỏi của hắn như vậy cũng không phải là giả.

Diệp Thanh tặc lưỡi nói: "Lòng dạ Hoàng Thượng đúng là đủ hiểm độc, cư nhiên không cho Hiền Vương thấy nhị tỷ."

"Cái này có quan hệ gì với Hoàng Thượng?" Diệp Tống nhanh chóng phản ứng lại, giúp Tô Nhược Thanh giải thích. "Hắn cũng chỉ là muốn Hiền Vương làm việc đàng hoàng mà thôi, hiện tại học hỏi kinh nghiệm với cha ta cũng rất tốt."

"Rồi rồi rồi, Hoàng Thượng cũng là một mảnh khổ tâm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.