Nghe Phái Thanh nói, Nam Xu trước đây ở thanh lâu chỉ vì một vũ khúc mà làm điên đảo trái tim của vô số công tử phong lưu. Có thể câu mất hồn Tô Thần , Diệp Tống thực sự cũng muốn nhìn một lần. Không cần biết Nam Xu là loại người gì, chỉ là xem mỹ nữ khiêu vũ là đại thưởng thức a.
Phái Thanh cảm giác không ổn, ai biết Nam thị khi khiêu vũ sẽ nhảy ra cái chuyển xấu gì, nói với Diệp Tống: "Tiểu thư, nô tỳ thấy sắc trời không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta về trước đi."
Diệp Tống nhíu mày liếc Phái Thanh một cái, không vui nói: "Phu nhân hiến vũ, muội lại muốn bổn vương phi trở về, chẳng phải làm mất nhã hứng của phu nhân sao? Muội im lặng đứng ở một bên đi."
Diệp Tống vén váy Nam Xu lên, quả thực thấy bị sưng đỏ, nhíu mày lập tức phân phó Linh Nguyệt: "Mau đi gọi người tới." Linh Nguyệt hiển nhiên đối Diệp Tống cùng Phái Thanh không yên tâm nên do dự, Diệp Tống quát lạnh một tiếng: "Còn không mau đi!"
Linh Nguyệt đứng lên, bất chấp lễ nghi tôn ti, nói: "Nếu phu nhân có bất trắc gì, Vương phi không thoát được liên quan!" Dứt lời xoay người chạy đi gọi người.
Phái Thanh cũng lo lắng, trong lòng bất ổn. Đương nhiên nàng vì Diệp Tống mà lo lắng, Nam thị bị thương như vậy, nếu như bị Vương gia biết...Phái Thanh không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Nhưng nhìn bộ dáng Diệp Tống, hoàn toàn là biểu tình vì Nam Xu mà lo lắng, nàng còn ôn nhu an ủi nói: "Muội muội cố gắng chịu một chút, người sẽ tới ngay thôi." Nàng vừa ôm vừa đỡ Nam Xu đặt nằm lên ghế.