Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 186: Chỉ có thể câu dẫn nữ nhân, không thể câu dẫn xà



Dứt lời, roi sắt bay ra, lần này đại hổ thông minh hơn, ngay lập tức xoay đầu né tránh. Nhưng mục đích của Diệp Tống không phải quấn lấy cổ nó mà là trói bốn chân nó lại. Đại hổ liều mạng giãy giụa, Tô Tĩnh tiến tới buộc chặt roi sắt, sau đó kéo đại hổ nặng mấy trăm cân cột lên thân cây, khiến thân cây rung lắc dữ dội.

Đại hổ giương cái miệng đầy máu tươi gào thét không ngừng, vừa giống như là thảm thiết rêи rỉ, lại giống như phẫn nộ rít gào.

Tô Tĩnh không trì hoãn chút nào, cúi xuống bắt đầu lóc từng mảng da hổ. Lực tay của hắn rất lớn, ngón tay thon dài túm chặt lấy đoạn hổ cốt ở chân trước, uốn lượn một vòng tựa như róc mía, nhanh chóng chặt đứt đoạn hổ cốt kia.

Một đoạn hổ cốt dính đầy máu tươi nằm ngay ngắn trong bàn tay Tô Tĩnh.

Ánh mắt hắn quạnh quẽ, khóe mắt có vết máu bắn lên tựa như nốt ruồi đỏ yêu dã, mỹ lệ cực kỳ. Chùy thủ trong tay hắn linh hoạt di chuyển hướng về phía cổ đại hổ. Đại hổ muốn cắn hắn nhưng nào có kịp, Tô Tĩnh nhanh chóng cắt vỡ yết hầu nó, máu tươi phun ra thấm đẫm lớp da hổ, sinh mệnh đại hổ yếu dần, cuối cùng hoàn toàn vô thanh vô tức.

Tô Tĩnh đứng lên, quay đầu nhìn Diệp Tống, cười đưa hổ cốt cho nàng, mười ngón tay toàn là máu. Diệp Tống thu lại hổ cốt, lấy khăn tay đưa cho Tô Tĩnh lau tay: "Vì sao ngươi lại giết nó?"

Tô Tĩnh dùng ngón tay dính đầy máu tươi chạm nhẹ vào cổ Diệp Tống, Diệp Tống liền cảm nhận được một cỗ tử khí lạnh buốt. Tô Tĩnh nửa đùa nửa thật, khiến người khác không nắm bắt được. Ở cái dạng này, ai dám chọc hắn, nhất định là muốn tìm đường chết.

Tô Tĩnh không tỏ ý kiến gì, cười nhẹ nói: "Không giết nó, một chân nó tàn phế, sau này đồng loại chắc chắn sẽ khi dễ nó, sống ở đây cũng khó khăn." Hắn giơ tay chỉ bốn phía, Diệp Tống đưa mắt nhìn theo, phát hiện trong bán kính xung quanh toàn độc vật, dường như chỉ chờ bọn họ lơ là sẽ nhảy tới, đem bọn họ gặm đến xương cốt cũng không còn. "Chúng ta rời đi, con hổ này không thể cử động, ngươi nói xem để ta giết nó cho nó được chết một cách thống kɧօáϊ hay để mấy thứ kia gặm cắn đến chết tốt hơn?" Tô Tĩnh ngồi xổm xuống, sờ vào tấm da hổ bóng loáng, lại nói: "Da này cũng không tệ lắm, ngươi thích không, ta lột nó ra tặng cho ngươi."

Diệp Tống xuy một tiếng: "Ai thèm cơ chứ, còn không mau chạy đi."

Độc vật đầy rẫy bốn phía, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đủ sợ ghê người. Giờ mà không đi, nhỡ xảy ra chuyện gì có thể bị độc vật gặm cắn đến chết.

Tô Tĩnh lau tay, khăn tay thấm máu còn chưa rời tay mới chỉ trong tư thế chuẩn bị ném đã thấy độc vật bốn phía trở nên hưng phấn, hắn cảm thán nói: "Chúng nó hình như rất thích máu."

Diệp Tống trừng hắn: "Còn không mau ném đi."

Tô Tĩnh cười hai tiếng, tùy tay ném khăn lên trêи người đại hổ. Hai người mới rời đi khoảng bảy bước, quay đầu nhìn lại, cảnh tượng thật ghê người. Vô số độc vật như thủy triều bò tới, nháy mắt bao kín thân đại hổ, thanh âm phát ra cũng đủ khiến da đầu tê dại. Độc vật phía trước hai người cũng ngửi thấy mùi máu tươi, nhanh chóng bò qua hai người tới tranh giành cùng.

Tô Tĩnh run run bả vai, lập tức kéo Diệp Tống rời đi.

Nhưng chưa đi được bao lâu, chỉ chút nữa là tới khu rừng tràn ngập chướng khí, đột nhiên Diệp Tống dừng lại, trêи mặt hiện lên kinh hỉ.

"Rắn cạp nong."

Trêи một cành cây phía trước lộ ra một đuôi xà. Thân rắn thon dài, mặt trêи có hoa văn hình tròn nối tiếp nhau, đang chậm rãi bò. Thân rắn kia vô cùng uyển chuyển linh hoạt, nhánh cây rất nhỏ vậy mà cũng có thể đỡ được trọng lượng của nó. Hình như nó cũng rất mẫn cảm với mùi máu.

Đúng là đến sớm không bằng đến đúng lúc. Bọn họ vừa lấy xong hổ cốt, không nghĩ lại chó ngáp phải ruổi, dẫn dụ ngay được rắn cạp nong ra ngoài.

"Làm sao bây giờ?" Diệp Tống hỏi, kéo kéo tay áo Tô Tĩnh, "Ngươi, đi câu dẫn nó."

Tô Tĩnh vui đùa nói: "Ngươi khẳng định nó là mẫu xà? Ta chỉ có thể câu dẫn nữ nhân, không thể câu dẫn xà."

"Mẹ nó, ngươi có thể đừng lúc nào cũng suy nghĩ đen tối được không." Nói xong Diệp Tống cúi đầu xé một miếng vải ở tay áo, nghiêng người nhìn Tô Tĩnh, đưa mảnh vải lên má Tô Tĩnh lau một cái để mảnh vải dính máu, "Ta lên trước thử xem có thể dẫn dụ nó được không."

Diệp Tống vứt mảnh vải xuống gốc cây.

Rắn cạp nong kia ngửi được mùi máu, có chút buông lỏng. Đồng thời, đám độc vật xung quanh cũng mẫn cảm ngửi được nên bò về phía gốc cây. Rắn cạp nong mấp máy thân mình bò xuống, hình như nó không hài lòng vì đồ vật mình nhìn trúng lại bị mấy gia hỏa khác mơ ước, nên thè lưỡi lộ ra răng nanh nhọn chứa đầy nọc độc.

Độc vật khác rất kiêng kị nó, co rúm lại lùi từng bước.

Tô Tĩnh hỏi: "Xà độc chắc cũng không cần lấy lúc nó còn sống chứ?"

Diệp Tống nghĩ nghĩ nói: "Cái này Anh cô nương không nói tới."

Chủy thủ trong tay Tô Tĩnh xoay mấy vòng, sau đó nhắm ngay về phía rắn cạp nong, rắn cạp nong chỉ lưu lại trêи mảnh vải một chút, vô cùng cảnh giác, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Tĩnh. Tô Tĩnh đùa với nó rất có ý tứ, tay hướng bên trái, đầu rắn liền hướng bên trái, tay hướng sang phải, đầu rắn cũng hướng sang phải.

Nhưng mà dù cho rắn cạp nong có thông minh cảnh giác thế nào cũng không thể giảo hoạt bằng con người được. Tô Tĩnh khoa tay múa chân trước mặt nó một lúc khiến nó không xác định được phương hướng. Sau đó Tô Tĩnh đột nhiên giả vờ dịch chuyển về phía bên trái, rắn cạp nong cũng nghiêng sang bên trái, ai ngờ Tô Tĩnh đột ngột chuyển hướng ném chùy thủ về phía bên phải, rắn cạp nong không hề phòng bị, Tô Tĩnh thủ thế vừa nhanh vừa chuẩn, chùy thủ ngay lập tức bay tới chỗ rắn cạp nong, chặt đứt đầu nó.

"Con rắn này sao ngu ngốc vậy." Tô Tĩnh nói.

Diệp Tống đáp: "Là do ngươi quá gian trá thì có."

Thân rắn cạp nong ngọ nguậy trêи mặt đất. Hai người họ đợi tới khi hai nửa rắn cạp nong không còn động tĩnh gì nữa mới đi qua.

Tô Tĩnh ngồi xổm xuống: "Có muốn đem cả đầu và thân của nó mang về không?"

Diệp Tống cười như không cười liếc hắn một cái: "Ngươi nguyện ý sao?" Nói xong nàng liền lấy ra một bình lưu li nhỏ để lấy xà độc.

Tuyến độc của rắn thường ở phía dưới răng nọc, muốn lấy được xà độc, trước tiên phải nhổ răng nọc của nó ra. Tô Tĩnh ở bên cẩn thận nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận chút, hay là để ta làm cho."

Diệp Tống một bên mở miệng con rắn, thấy răng nọc nhỏ bên trong, một bên cẩn thận đưa tay vào nói: "Chỉ là nhổ chiếc răng nhỏ mà thôi, nó cũng chết rồi, chẳng lẽ lại tỉnh dậy cắn được ta chắc? Mau, đưa bình lưu li cho ta."

Diệp Tống lung lay răng nọc, cuối cùng cũng thấy nó lỏng ra. Đang chuẩn bị rút ra lấy nọc độc, nào ngờ cái đầu rắn đứt lìa đã nhắm chặt mắt đột nhiên mở trừng, giãy giụa trêи tay Diệp Tống.

Tô Tĩnh thấy vậy biến sắc hô: "Mau bỏ ra!"

Mắt thấy sắp thành công, nhưng Diệp Tống cũng không cố lấy nữa, lập tức thả lỏng tay ra. Nhưng miệng xà kia nào biết gì, chỉ thấy răng nọc được giải thoát, cảm nhận được có gì đó đang ở trong miệng, lập tức cắn phập xuống.

"Diệp Tống!"

Diệp Tống tránh không kịp, chợt thấy đầu ngón tay đau nhói, đau đớn lập tức lan ra khắp người. Trước mắt nàng từng trận biến thành màu đen, tri giác nhanh chóng biến mất, nàng cố gắng nhấc mi nhìn thoáng qua, thấy răng nọc kia đang cắm sâu vào ngón tay mình. Nàng biết bản thân đã trúng xà độc, theo bản năng nuốt tránh độc hoàn giấu dưới đầu lưỡi.

Tô Tĩnh sắc mặt trắng bệch, một tay ôm bả vai Diệp Tống, một tay nắm đầu rắn ném xuống đất. Hắn lắc lắc Diệp Tống, ý thức của Diệp Tống sau khi rơi vào khoảnh khắc đen tối ngắn ngủi, chậm rãi khôi phục lại, ngồi phịch xuống đất day day trán, một tay chỉ bên cạnh, "Xà độc..."

Tô Tĩnh nhìn nàng như vậy biết nàng đã nuốt tránh độc hoàn, thấy nàng tỉnh táo lại, trong lòng thả lỏng dần, nói: "Ngươi đúng là chết đến nơi cũng không quên xà độc." Dứt lời dùng nhánh cây chọc đầu rắn, thấy nó đã hoàn toàn không có phản ứng gì nữa, mới nhanh chóng cầm lấy, dùng thủ pháp nhanh nhất rút răng nọc ra, lấy xà độc cho vào bình lưu li.

"Không nghĩ tới chặt đứt đầu của nó rồi mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy." Thanh âm của Diệp Tống yếu đi hơn phân nửa, dường như nàng đang phải cố hết sức mới phát ra tiếng, bộ dáng suy yếu khác hẳn với ngày thường, "Tô Tĩnh...ngón tay ta đau quá..."

Tô Tĩnh quay đầu lập tức bị dọa chết khϊế͙p͙.

Không phải bởi vì ngón tay Diệp Tống bị đau, đầu ngón tay nàng có vết răng nhỏ, chảy ra vài giọt máu đen, sau khi nuốt tránh độc hoàn, màu liền biến thành màu đỏ tươi, dược hiệu vô cùng mạnh mẽ. Nhưng vì nàng không có tránh độc hoàn che chở, Tô Tĩnh mới rời nàng hai bước, những độc vật kia lập tức điên cuồng xông tới, giống như khí thế tiến tới đại hổ khi nãy vậy.

Tô Tĩnh lập tức thu lại bình lưu li nhanh chóng nhào qua, đánh lui những độc vật kia, nhưng chúng nó thật lâu cũng không chịu rời đi. Có mấy con bò cạp không sợ chết, bò lên lưng Diệp Tống. Diệp Tống cảm thấy trêи lưng ngưa ngứa, vươn tay muốn gãi bị Tô Tĩnh ngăn lại: "Đừng lộn xộn!" Hắn cúi thấp đầu xuống lấp kín môi nàng.

Diệp Tống mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt đang phóng đại trước mắt. Trêи làn da trắng nõn còn lưu lại mấy vết máu, mang theo một vẻ đẹp thê lương.

Tô Tĩnh cắn tránh độc hoàn của mình thành hai nửa, đẩy một nửa vào trong miệng Diệp Tống, dùng đầu lưỡi giúp nàng đặt dưới đầu lưỡi. Độc vật xung quanh tức khắc thoái lui, mấy con bò cạp bò trêи lưng cũng quay đầu chạy.

Tô Tĩnh dán lên môi Diệp Tống một hồi lâu, cũng không thấy Diệp Tống có hành động phản kháng nào. Nhưng hắn lại chủ động rút khỏi, cúi đầu nhìn nàng, thấy nàng đang giơ tay đỡ trán, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Tô Tĩnh hỏi: "Làm sao vậy?"

"Thấy hơi choáng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.