Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 199: Vạn kiếp bất phục



Đầu bên kia, hắc y nhân vẫn đang tiếp tục đặt thuốc nổ, với ý định đục nhiều lỗ thủng trêи con đê, đến lúc đó sẽ không cần mất nhiều sức lực, chỉ cần tác động nhẹ vào dòng nước cũng có thể khiến cả con đập sập xuống.

Tô Tĩnh trấn tĩnh lại, nhìn Quỷ Độc phu nhân nói: “Phu nhân đây là muốn làm gì? Cần phải nghĩ kỹ, nếu để cho thực nhân ngư ở đây tràn ra ngoài, bá tánh trong thành Tô Châu sẽ phải chịu tai ưng, ngươi hủy hoại Dược Vương Cốc chưa đủ hay sao mà còn muốn giết hịa bá tánh? Nam Thiến nữ nhân đều giống như ngươi tàn nhẫn vậy sao.”

Quỷ Độc phu nhân cười lạnh một tiếng, oán hận nói: “Nếu không phải do các ngươi, ta cũng không cần phải làm như vậy! Là các ngươi hại ta nhà tan cửa nát!”

Diệp Tống lạnh lùng nhướng mày: “Phái những người này tới là chúng ta sao, muốn giết Quỷ Y và Anh cô nương cũng là chúng ta sao? Ngươi đừng nói nhẹ nhàng, đem trách nhiệm đổ lên đầu người khác như vậy. Nếu không phải do ngươi, Dược Vương Cốc cũng sẽ không thành cái dạng này, tất cả đều do ngươi và người của ngươi gây ra. Kể cả khi không có chúng ta, ngươi đã rời bỏ nơi này từ nhiều năm trước hẳn là đã quyết định vứt bỏ bọn họ, bọn họ ở trong mắt ngươi mà nói căn bản không đáng giá, huống chi còn tự mình xuống tay muốn giết họ. Ánh mắt kia của ngươi là sao, giờ làm cũng đã làm rồi, còn muốn hối hận ư?”

“Giết bọn chúng.” Quỷ Độc phu nhân nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.

Diệp Tống sớm đã vận sức chờ ra tay, một roi quét ra ngoài lao thẳng tới mặt Quỷ Độc phu nhân, Quỷ Độc phu nhân một tay tiếp được, thuận thế kéo lại. Diệp Tống cũng không phải dễ chọc, nàng nhanh chóng xoay tròn roi sắt, buộc Quỷ Độc phu nhân phải thả tay ra, còn thuận tiện quét qua mấy hắc y nhân bên cạnh ngã vào trong hồ nước, chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị bầy cá như điên dại xông đến gặm cắn đến mảnh xương cũng không còn.

Diệp Tống nói: “Cứ trực tiếp ra tay có phải hay hơn không, lải nhải dài dòng ra vẻ làm gì.”

Quỷ Độc phu nhân tức giận, phi thân tới giao đấu. Tô Tĩnh nói: “Còn chưa kịp hỏi nàng ta do người nào sai sử đâu.”

Diệp Tống liếc hắn một cái: “Ngươi hỏi nàng ta sẽ trả lời sao? Nhắc đến Nam Thiến, ngươi nghĩ ai sẽ là người sai sử?”

Quỷ Độc phu nhân rải về phía hai người rất nhiều loại độc, ai ngờ hai người thậm chí còn không bị hề hấn một chút nào. Tô Tĩnh lúc này mới tỉnh ngộ, Quỷ Y cho mỗi người bọn hắn một bình dược tùy thân, nói là dùng để phòng bị huyết nhân, nhưng hôm nay xem ra, đến tột cùng là Quỷ Y muốn phòng bị huyết nhân hay phòng bị Quỷ Độc phu nhân cũng không thể hiểu hết được.

Quỷ Độc phu nhân có chút kinh ngạc, Tô Tĩnh và Diệp Tống liên thủ, một người đánh gần, một người đánh xa, phối hợp vô cùng ăn ý, tiến dần lại gần hồ nước. Quỷ Độc phu nhân biết ý định của hai người, dùng toàn lực đánh về phía Tô Tĩnh, hai người thủ pháp cực nhanh nhưng Tô Tĩnh vẫn chiếm ưu thế hơn. Hắn một bên cuốn lấy Quỷ Độc phu nhân, một bên đẩy Diệp Tống về phía trước, ném cho nàng bình dược, nói: “Mau đổ vào trong nước!”

Diệp Tống nhảy lên tiếp, ai ngờ một hắc y nhân nhanh tay hơn nàng, nhảy lên giành được bình dược, không chút do dự nhét viên thuốc vào miệng nuốt xuống. Diệp Tống chửi thề, giơ roi đánh tới hắn. Hắn nháy mắt trở nên vô cùng thô bạo, người sống chớ lại gần, hắn bị Diệp Tống bức lui từng bước về phía sau, hai người đã tới sát thạch đạo.

Diệp Tống thấy trêи đê đã bị đục thủng mấy lỗ, hồ nước lắc lư đến lợi hại, tựa hồ như thạch đạo cũng bị lung lay theo. Nàng nâng roi oai phong mà mạnh mẽ quét mạnh về hướng hắc y nhân, hắc y nhân linh hoạt né tránh, nàng không ngừng cố gắng, chỉ đơn giản quét sạch thạch đạo dưới chân tên kia, đem từng hòn đá từng khối đá quật rơi xuống nước khiến hắn ta không còn chỗ đặt chân.

Tô Tĩnh đang bị Quỷ Độc phu nhân cuốn lấy không thể phân thân, hắn vô cùng lo lắng cho an nguy của Diệp Tống. Tuy Diệp Tống có cảm giác cân bằng không tồi nhưng rốt cuộc cũng không biết khinh công, giờ lại đang ở trêи thạch đạo, vạn nhất không cẩn thận bị rơi xuống trước, đó chính là vạn kiếp bất phục.

Tô Tĩnh thấy một hắc y nhân đang bám theo sát thạch đạo phía sau lưng Diệp Tống. Lòng hắn nóng như lửa đốt, một chưởng bức lui Quỷ Độc phu nhân mấy trượng, xoay người muốn đuổi theo. Quỷ Độc phu nhân nào có chuyện sẽ bỏ qua, cũng đuổi theo, nhưng lúc chỉ còn cách vài trước, đột nhiên có một chưởng lực hùng hậu từ phía sau đánh úp lại, bức cho nàng ta phải nghiêng người tránh ra, quay đầu lại nhìn, thì ra là huyết nhân đã tự mình vượt qua lạch trời bằng tiểu đạo bên cạnh từ lúc nào, vừa nhìn thấy Quỷ Độc phu nhân liền hưng phấn gầm nhẹ.

Huyết nhân đối với Diệp Tống và Tô Tĩnh không chút hứng thú, hắn chỉ có hứng thú với hắc y nhân, đặc biệt là người phụ nữ trước mắt.

Huyết nhân ngăn cách Quỷ Độc phu nhân, không thèm đợi xem nàng ta đang có ý đồ gì, hắn mặc kệ sống chết tiến lên, Tô Tĩnh thấy vậy, nhanh chân hơn đuổi theo Diệp Tống.

Diệp Tống quét mấy roi liên tục, nàng cảm thấy nếu tiếp tục như vậy cũng không thể khiến hắn rơi xuống nước. Vì thế nàng dứt khoát quét roi sắt vào trong nước, dụ được một lũ thực nhân ngư bám vào roi, rồi ném thẳng về phía tên kia.

Lúc này, trong lòng hắc y nhân rối loạn, muốn trốn cũng không kịp. Diệp Tống thừa dịp này, đúng vào lúc hắc y nhân muốn phi thân chạy trốn lập tức dùng roi bao chặt hai chân hắn. Hắc y nhân thấy không nhảy lên được, cúi đầu mới biết hai chân đang bị bó lại, sau đó là tiếng Diệp Tống cười lạnh, vung roi mạnh ném hắn rơi vào trong nước.

Bầy cá tiến lên, kịch liệt cướp đoạt, cuối cùng cũng chỉ dư lại một mảnh áo đẫm máu.

Lũ thực nhân ngư ở trong nước ăn hắn, nhanh chóng xảy ra dị thường. Chúng trở lên cuồng bạo bất kham, chỉ là lực chú ý đã không còn tập trung lên bờ nữa mà chuyển sang đồng bọn, bắt đầu giết hại lẫn nhau khiến cả một vùng nước nhiễm hồng.

Lại thêm vài tiếng gầm rú, thạch đạo dưới chân đều chấn động. Diệp Tống cố gắng ổn định, tập trung nhìn lại, thì ra lại là thuốc nổ làm sập con đê.

“A Tống!”

Tô Tĩnh ở trong hỗn loạn gọi tên nàng.

Nàng quay đầu thấy gió bụi mù mịt. Tô Tĩnh một tay giải quyết hắc y nhân phía sau Diệp Tống, tựa như cả thế giới lúc này chỉ còn lại một mình hắn, tay áo rộng tung bay.

Các lỗ hổng trêи đê đã bị nứt ra vài cái, cả con đập đã lung lay sắp đổ. Đột nhiên, “loảng xoảng” một tiếng, cơn đại hồng thủy phá tan ra, chảy tràn xuống hạ lưu.

Thạch đạo dưới chân cũng bắt đầu nứt vỡ, sắp sửa sập xuống.

Diệp Tống thở dốc, lúc này nàng vẫn còn cách Tô Tĩnh hơn một trượng. Nàng an tĩnh nhìn Tô Tĩnh, không dám cử động dù chỉ một chút, tiếng tim đập thình thịch vang vọng trong đầu.

Cặp mắt ngày thường lúc nào cũng sáng lấp lánh ý cười của Tô Tĩnh, giờ này khắc này lại sâu thẳm tựa như một cái đầm vạn năm chưa từng được khai phá. Vào khoảnh khắc con đập bị phá tan, khiến thạch đạo đổ sập xuống, hai chân Tô Tĩnh bay nhanh điểm nhẹ vào một hòn đá, bay về phía Diệp Tống. Thân thể Diệp Tống bị nghiêng về phía dưới, không cách nào cân bằng được, khi hai đầu ngón tay tưởng như sắp chạm vào nhau, nàng liền bị cuốn vào dòng nước.

Tô Tĩnh không chút do dự, cũng nhảy xuống theo.

Khi lũ thực nhân ngư phía dưới vẫn đang điên cuồng cắn xé lẫn nhau, khi quyết định này có khả năng chỉ có đi mà không có về, việc nhảy xuống không chút suy nghĩ thật sự sẽ khiến hắn vạn kiếp bất phục.

Nhưng mà vào giây phút nhảy xuống kia, dường như tất cả không còn quan trọng nữa.

Diệp Tống bị dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi, nàng có thể cảm nhận được vô số thực nhân ngư trôi lướt qua bên người mình, cái loại xúc cảm trơn trượt này khiến da đầu nàng tê dại. Nhiều lần chìm nổi, nàng vẫn biết nàng hơi rất giỏi, nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi bị cơn đại hồng thủy làm cho quay cuồng, chưa nói đến việc bản thân không thể khống chế được phương hướng, nàng đã phải uống vào rất nhiều ngụm nước lạnh, cả miệng đều là mùi máu tanh đến buồn nôn.

Dòng nước chảy xiết phi thường, dưới hạ du nơi nơi đều là đá ngầm, thân thể Diệp Tống trái va phải chạm, rất nhiều lần suýt nữa đã ngất xỉu, may mắn lòng bàn tay nàng bị một cục đá xé rách một mảng, cơn đau thấu tim mới khiến cho nàng tỉnh táo lại, đập vào mắt là một mảnh tối thui, trêи mặt nước đâu đâu cũng là thi thể của thực nhân ngư.

“Diệp Tống!.. Diệp Tống!”

Tiếng điên cuồng gào thét cắt qua đêm tối, Diệp Tống ngẩng đầu nôn nóng nhìn khắp xung quanh, tìm kiếm thật lâu sau, rốt cuộc cũng phát hiện một người đang trôi theo sau, là Tô Tĩnh. Vì thế nàng liền cọ xát vào từng tảng đá, cố gắng giảm tốc độ lại, nhìn Tô Tĩnh ngày càng hướng lại gần nàng, vươn tay ra nói: “Bắt lấy tay ta!”

Diệp Tống cố gắng duỗi dài cánh tay, nhưng thử rất nhiều lần, ngón tay hai người đều khó khăn lắm mới lướt qua một chút. Cuối cùng Tô Tĩnh ra sức nghiêng người về phía trước, gắt gao chế trụ ngón tay Diệp Tống, dùng sức kéo nàng vào lồng ngực mình, ôm chặt lấy.

Diệp Tống bỗng nhiên cảm nhận được loại cảm giác ấm áp động tới tâm can, nàng cũng ôm lấy Tô Tĩnh, Tô Tĩnh bảo hộ nàng rất khá, nhưng tảng đá ngầm kia đều chỉ đánh vào người hắn, không chạm được một chút nào vào người Diệp Tống.

May mắn thuốc Quỷ Y đưa cho rất hiệu nghiệm, thực nhân ngư lướt qua cũng chỉ săn giết đồng bọn, coi hai người họ như không khí. Tô Tĩnh thở phào một hơi, phun ra một ngụm nước, cằm ngâm trong nước, hắn nặng nề hôn lên trán Diệp Tống, cọ cọ đầu nàng, lẩm bẩm nói: “May là còn đuổi kịp.”

Diệp Tống không quá chú trọng những chi tiết này, chỉ tiếp tục ôm lấy hắn, thi thoảng bị sóng đánh tới, liên tục hít không khí nói: “Ngươi nhảy xuống làm gì, cứ trực tiếp xuống hạ du tìm ta là được rồi.”

“Lỡ như không tìm thấy thì sao?” Tô Tĩnh đáp, “Ta không thể mạo hiểm như vậy, bằng không sẽ hối hận mà chết. Ngươi đã nói, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, dù sống hay chết ngươi cũng không bỏ ta một mình, ta đương nhiên cũng không thể bỏ mặc ngươi.”

Diệp Tống khóe miệng như có như không gợi lên, đầu gác lên hõm vai Tô Tĩnh, ngữ khí lạnh lạnh, nhu nhu, nói: “Ta nói mấy lời này lúc nào?”

Tô Tĩnh an tĩnh đáp: “Lúc chúng ta cùng nhau rơi xuống vực, chính miệng ngươi nói. Ngươi đương nhiên không nhớ rõ, nhưng mà ta cả đời sẽ không quên.”

Hai người không biết đã trôi được bao lâu, ở hạ du nước không còn chảy xiết như trước nữa. Diệp Tống giật giật xương cốt cứng đờ, cùng Tô Tĩnh nói: “Chúng ta sẽ không trôi xuống con sông ngoài thành Tô Châu chứ, ngươi còn sức lực lên bờ không?”

Tô Tĩnh không trả lời nàng.

“Tô Tĩnh?” Diệp Tống gọi hai tiếng, đều không có đáp lại, trong lòng không khỏi trầm xuống, có chút luống cuống, tay nàng mớn trớn mái tóc dài của hắn, vô tình chạm vào gáy, thu tay lại liền thấy một lớp máu đặc sệt, hẳn là do va đập vào tảng đá ngầm, không khỏi thất thanh kêu lên, “Tô Tĩnh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.