Tô Thần đột nhiên cúi người xuống, giơ tay nắm cằm Diệp Tống, ngữ khí thấp hàn nói: "Diệp Tống, ngươi có phải thấy bản vương mấy ngày nay không động tới ngươi nên ngứa đòn đúng không? Ngươi thật to gan, bổn vương cho phép ngươi ra vòa phủ, không phải để ngươi ra ngoài tìm gian phu!"
Lúc này, nụ cười trêи miệng Diệp Tống nhạt dần, rũ mi mắt không rõ thần sắc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Ngươi tưởng ta giống ngươi sao?" Diệp Tống cười nhạo một tiếng, "Sao, chẳng lẽ ngươi còn để ý ta tốt với ai sao? Vẫn là vì cái sĩ diện của Ninh vương đi, sợ người ta biết ta cho ngươi đội nón xanh? Ta chính là Vương phi không được sủng ái, không chịu nổi tịch mịch nên làm hồng hạnh xuất tường cũng không khó lý giải đi?"
"Tốt lắm, Diệp Tống!" To Thần tức giận, siết chặt càm nàng, sau đó giơ tay định đánh nàng.
Đối phó với nữ nhân tay trói gà không chặt như Diệp Tống, Tô Thần vẫn là ngựa quen đường cũ.
Chỉ là lần này, Diệp Tống không cho hắn cơ hội. Diệp Tống bỗng nhiên nhấc mắt, ánh mắt sắc bén, cười đến như sài lang hổ báo, dùng hết sức cầm cổ tay hắn, sau đó dùng toàn bộ thân mình đánh tới Tô Thần, Tô Thần không kịp phòng bị, bị Diệp Tống đẩy ngã lên hành lang, trừng trừng hai mắt.
Diệp Tống uốn gối cưỡi lên eo hắn, đôi tay gắt gao ấn xuống cánh tay hắn ép lên trêи đầu, mái tóc mềm mải lướt qua cổ hắn, hơi thở mang theo mùi rượu phun lên mặt hắn, nói từng câu từng chữ: "Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hả? Ta há có thể để ngươi nhiều lần đánh ta lặp đi lặp lại? Ta nói cho Tô Thần ngươi biết, ta không có làm ra loại chuyện tình như vậy, nếu như ngươi không chịu nổi, ngày mai đưa ta đi gặp Hoàng Thượng, ta sẽ xin cho ta và ngươi hòa li, từ đây ngươi đi đường Dương quan, ta đi cầu độc mộc. Còn trước khi hòa li, ngươi nếu không đối xử tàn nhẫn với ta, ta cũng sẽ không đi quấy rầy ngươi cùng Nam thị, nói không chừng chúng ta còn có thể bình tĩnh mà nói với nhau được mấy câu. Mà ngươi, chưa bao giờ coi ta là thê tử, ngươi có tư cách gì mà quản ta ở cùng người khác?"
Đêm nay hắn vô cùng kỳ quái, giống như một con dã thú, không hề ôn nhu chút nào, thậm chí còn có chút thô lỗ.
Mỗi ngày Diệp Tống đều là ăn no không có chuyện gì làm. Cho nên nàng phải đi kiếm cái gì làm mới được. Tìm trong vương phủ đương nhiên không có khả năng, Nam Xu không chủ động tới tìm nàng, nàng đương nhiên cũng sẽ không đi kiếm chuyện với nàng ta, nàng đành phải tìm vui ở thế giới bên ngoài rồi.
Tô Thần không nhắc lại đề tài tối hôm đó nữa, Diệp Tống cũng không chịu ảnh hưởng gì mà tiếp tục ra bên ngoài dạo chơi.
Đương nhiên, nàng có đi cờ quán tìm Tô Nhược Thanh. Ông chủ cờ quán không chỉ có kiến thức mà trí nhớ cũng tốt, hoặc là có người phân phó, hắn vừa thấy Diệp Tống liền ngựa quen đường cũ đưa nàng đến nhã gian kia. Diệp Tống muốn ăn muốn uống cái gì, ông chủ đều thõa mãn, nhất nhất đưa vào phòng. Chỉ là đợi nữa ngày, cũng không thấy bóng dáng Tô Nhược Thanh.
Diệp Tống bất giác nhàm chán, trực tiếp bảo ông chủ gọi mỹ nhân đánh đàn tới nhã gian đàn vài khúc. Người đánh đàn không ngờ lại là một công tử thanh tú, Phái Thanh đương nhiên không thể để vị công tử kia tiếng vào đàn, sợ Diệp Tống lại giống như khi ở Tố Hương lâu động tay động chân mà sờ người ta một phen, kiến nghị nói: "Công tử, không bằng chúng ta ra ngoài nghe đi."