Phượng Hoàng Đài

Chương 14: Tần Chiêu



Editor: Mai Tuyết Vân

Trung Nghĩa hầu phu nhân vừa vào cung, Vệ Thiện đã biết nàng muốn thỉnh tội cho Dương phi. Ngày thường Vệ Kính Dung thường khoan dung cho nàng ta mọi chuyện, phu nhân còn chưa đến, đã cho cung nhân khuyên nàng trở về.

Đây vốn là chuyện có cũng được, không có cũng xong, Dương phi muốn đến thỉnh tội, Chính Nguyên đế còn cảm thấy Hoàng hậu trách móc rất nặng. Nhưng lần này, Vệ Kính Dung rõ ràng lại thấy nàng ta mặc đồ trắng đến Đan Phượng cung.

Khi nàng ta không mặc hoa phục, nhìn qua còn đẹp hơn vài phần. Ngày thường, Dương Vân Kiều đã xinh đẹp dịu dàng. Mặc cung trang lộng lẫy xa hoa, còn không bằng một bộ y phục đơn giản, càng làm tăng vẻ mềm mại của nàng ta.

Tóc đen mềm mại buộc hờ sau gáy, tháo hết trang sức ngân trâm, khuôn mặt chỉ đánh một lớp phấn hồng mỏng. Chân mày thanh mảnh, điểm chút son, con ngươi đen láy như chứa lệ, đến Đan Phượng cung, vừa thấy Vệ Kính Dung đã tuôn rơi như châu sa.

Vai mảnh, eo thon khẽ run rẩy, thật giống cánh bướm dập dờn trong mưa, khiến người ta vừa liếc mắt đã cảm thấy không đành lòng: “Vệ tỷ tỷ, muội thực sự không muốn gây thêm phiền toái cho bệ hạ như vậy.’’

Nhưng Vệ Kính Dung không trấn an nàng ta giống mấy lần trước, mặt nghiêm mày thẳng nghe Dương Vân Kiều trần tình, ban cho nàng ta mười hai cuốn “Huấn giới’’: “Đức hạnh của nữ tử, không chỉ nhìn vào một người, mà còn đánh giá cả một nhà, huống chi là một đất nước? Muội học hết những thứ này một lượt, từ này về sau không thể tùy tiện xa hoa lãng phí, không được ngang ngược kiêu căng hống hách.’’

Dương Vân Kiều uất ức nhìn Vệ Kính Dung, nàng ta vốn không muốn quỳ, không ngờ Thụy Hương lại mang đệm quỳ đến. Không muốn quỳ cũng phải quỳ, nói chưa được hai câu, đã bị giáo huấn một trận, nàng ta đâu thể chịu được nổi nhục này.

Nàng ta tủi thân nhìn sang, bị Trung Nghĩa hầu phu nhân liếc mắt, cau mày với nàng ta. Dương Vân Kiều lập tức khom lưng uốn gối lạy, bên cạnh còn có Trung Nghĩa hầu phu nhân. Vệ Kính Dung nói một câu rồi để nàng ta đứng lên, khôi phục vẻ bình thản: “Về đi, từ nay không được tái phạm.’’

Chuyện này là do Vệ Thiện khơi ra, lại không ngờ có thể thuận lợi đến vậy. Từ trước đến nay, nàng cũng chưa từng có suy nghĩ chơi đùa kiểu này. Trong lòng Vệ gia, người đáng sợ nhất chính là phụ thân của nàng, nhưng khi đó là hành quân đánh giặc tranh đoạt thiên hạ. Còn chút tiểu xảo này, từ trên xuống dưới Vệ gia, sợ rằng chẳng có ai dùng đến.

Vệ Thiện đọc hết tấu chương mấy năm nay của Viên Lễ Hiền, Hồ Thành Ngọc, Phan Cẩn Văn. Trong miệng văn thần thì chưa từng có chuyện nhỏ, hóa ra nàng chưa từng ngờ đến, mọi chuyện đều có thể lấy ra nghị luận, trở thành đại sự.

So với việc đọc “Huấn giới’’ của Văn hoàng hậu, không biết có ích hơn là bao nhiêu. Một rương mười mấy cuốn, còn không thể so với tấu chương mỏng mấy ngàn từ. Hiền danh của Văn hoàng hậu được tán dương trăm năm, nhưng người đời chỉ biết đến danh hiền. Nếu bà gặp phải Phế đế tiền triều, còn có thể hiền dịu được không? Dù sao thì kết quả cũng chỉ giống như Trần hoàng hậu mà thôi.

Một bộ thúy vũ, đã có thể khiến Dương Vân Kiều quỳ gối nhận sai. Đời trước có thể làm nhiều chuyện như vậy, lại nhẹ nhàng khéo léo cho qua, để “Chính tâm cẩn ngôn’’ như lời dạy.

Vệ Thiện nhìn Dương Vân Kiều quỳ gối trước cô cô, trong lòng lại không có bao nhiêu thoải mái. Với chút sức mọn của nàng, cũng chỉ có thể làm những chuyện vụn vặt này, vốn không thể làm lay chuyển căn cơ của Dương gia.

Ngoại trừ ơn nghĩa chôn cha, Dương Vân Việt muốn được phong làm Trung Nghĩa hầu, tất nhiên phải có công lớn. Hắn dùng chiêu bài Dương gia, xưng huynh gọi đệ với Chính Nguyên đế. Nhưng từ trước đến nay luôn là rùy tùng, trong tay cũng không có nhiều binh mã. Khi Nghiệp Châu thất thủ, bn bị địch bắn trúng chân, là chính hắn đã đưa Chính Nguyên đế trở về. Từ đó về sau, Chính Nguyên đế mới cấp thêm nhân mã cho hắn, nếu không tìm ra chứng cứ xác thực mưu hại Thái tử, rất khó động vào Dương gia.

Vệ Thiện nóng lòng xuất cung, trên tay nàng có tiền, nhưng lại không có ai. Thúc thúc chưa trở lại, chỉ có mình ca ca đã có thể nắm được một nửa Vệ gia. Nhưng phải nói thế nào, mới có thể khiến hắn tin nàng đây?

Trong cung yến, Tấn vương đã say khướt, Vệ Bình cũng giống như vậy. Hai người nghỉ ngơi một chút, rồi trở về quân doanh thưởng rượu khao quân, chung vui với binh sĩ, say trong men rượu suốt hai ngày. Vệ Thiện mang theo trà mật đến thăm hắn, trong cung chỉ có một mình Vệ Bình, kéo lê đôi giày, ngáp thật to. Nào đâu còn là thiếu niên tuấn lãng phóng khoáng, hành lễ ở Đan Pượng cung chứ.

“Mau mở cửa để gió vào, múc nước để Thế tử rửa mặt.’’ Vệ Thiện nâng tay áo che mũi, trong phòng mùi rượu nồng nặc. Hai người cũng không biết đã ôm bao nhiêu bình rượu nữa, chống tay lên eo mắng hắn: “Ở chỗ cô cô còn biết ăn chút đồ, sao ở đây lại để bụng rỗng uống rượu vậy?’’

Vệ Bình bị tiểu muội dạy dỗ một trận, cũng không hề buồn bực. Vệ gia chỉ có mình nàng là nữ nhi, ríu rít như chim hỉ thước vậy. Nghe vào tai còn có cảm giác hưởng thụ, ha ha cười đáp hai tiếng. Dùng nước lạnh rửa mặt, uống chút trà mật rồi ăn cháo nóng, trong bụng có thức ăn nhẹ, lúc này người mới thoải mái hơn.

“Chờ Thái tử hồi triều còn phải uống nữa.’’ Đánh hạ Vân Châu, thu phục đất Thục, lãnh thổ trên bản đồ lại được mở rộng. Biết trước có nói với muội muội, nàng cũng sẽ không hiểu, dứt khoát không nói.

Vệ Thiện nhìn xung quanh một lượt, sao Tấn vương Tần Chiêu lại không có ở đây, ngạc nhiên hỏi: “Nhị ca không ở cùng với huynh sao?’’ Từ nhỏ nàng đã gọi họ theo thứ bậc cả hai nhà, Vệ Bình sớm đã nghe quen, lập tức hiểu nàng đang nhắc đến Tần Chiêu.

Vệ Bình liên tục ngáp hai cái, đi vòng ra sau rèm thay y phụ đã nhăn nhúm, cởi ra cho cung nhân dọn dẹp, trả lời nàng: “Sợ là huynh ấy đã đến thăm Vương công công rồi.’’ Tấn vương còn chưa đến Đan Phượng cung, đã đến chỗ Vương công công trước, ai không biết sẽ thấy không hợp lễ.

Thật ra Tần Chiêu là dưỡng tử của Chính Nguyên đế, khi Chính Nguyên đế lập nước ở Thanh Châu, đã thu nhận nạn dân. Nhưng hắn lại là dưỡng tử của Vương công công, còn Vương Trung là tiểu thái giám chưởng quản trong phủ Túc Vương, nước Đại Hạ.

Khi Vương Trung còn là tiểu thái giám chưởng quản trong phủ Túc Vương, vương phủ rất giàu có, ông cũng góp được một ít tiền. Mua một trạch viện, còn chuộc một kỹ nữ hoàn lương về làm phu nhân. Đã có phu nhân, nên có hài tử, chọn mua vài đứa trẻ, nuôi từ nhỏ đến lớn, về sau kế tục hương khói của ông, phụng dưỡng ông lúc về già.

Làm thái giám mà vẻ vang như vậy phải có thủ đoạn, ai ngờ thiên hạ khởi binh, Túc Châu đại loạn. Túc Châu thất thủ, phủ Túc Vương bị vây hãm. Túc vương, Vương phi và hai mươi mấy nhi tử, một người cũng không còn sống.

Vương Trung về nhà thăm nhi tử nên mới tránh được một kiếp, lục soát toàn thành. Hắn là một hoạn quan, nếu không phải ôm theo một đứa bé thì vốn không thể ra khỏi thành. Vươn tay chụp loạn, trong mấy đứa trẻ lại bế được Tần Chiêu. Trên người còn chút ngân lượng, cũng đều bị trộm cướp tranh đoạt. Chạy theo dòng người tị nạn đến Thanh Châu, thời khắc tưởng chừng sống không nổi lại gặp được Chính Nguyên đế.

Vương Trung là một hoạn quan, đưa mình tới cửa, nói trước đây là thái giám, muốn được hầu hạ tân đế. Lúc ấy, Chính Nguyên đế còn chưa lập quốc, nhưng trong lòng đã có suy nghĩ đó. Lập tức giữ Vương Trung lại, cũng thu luôn Tần Chiêu, chỉ nói là trẻ mồ côi, không dám nói là dưỡng tử của mình.

Tần Chiêu là trẻ nhà nghèo bị bán cho hoạn quan làm dưỡng tử, mặc áo gấm mấy năm lại trở thành ăn xin. Tóc trên đầu rụng từng mảng lớn, lòng bàn chân đầy vết thương, vẫn luôn đi theo Vương Trung xin ăn mà sống.

Đến chỗ Vệ Kính Dung đã bảy, tám tuổi, một chữ cũng không biết. Càng không biết đã bao lâu rồi chưa tắm, tóc tai xơ cứng. Vệ Kính Dung cho người cạo sạch tóc, chữa lành vết thương lở loét trên đầu hắn.

Vệ Thiện không có nhiều ấn tượng về hắn, khi nàng nhớ được, Thái tử và Tấn vương đã tập võ, thường ngày cũng không chơi với nàng, chờ nàng lớn thêm chút nữa thì hai người họ lại lên chiến trường. Nhưng Vệ Kính Dung lại nói, nàng thường hay bò lên vai Tấn vương, sờ tóc xoa đầu hắn, như cái mai rùa trên lưng, còn nàng lại không hề nhớ.

Chờ Thái tử bỏ mình, Tấn vương đã sớm đến đất phong, ngoài mặt thì nói hắn giỏi chinh chiến nên muốn hắn trấn thủ nước Tấn. Thực ra vì hắn là dưỡng tử, Thái tử vừa chết, thế lực của hắn là lớn nhất, mặc dù Chính Nguyên đế đã nhận hắn làm nghĩa tử, nhưng cũng không muốn nhường ngôi vị Hoàng đế cho hắn.

Vệ Thiện đối với người ca ca này đúng là chưa quen thuộc, có lẽ lúc nhỏ ở cùng nhau, tóm lại trong lòng vẫn thân cận hơn. Khi hắn rời kinh thành đến đất phong, Vệ Thiện còn đi tiễn. Từ đó khi nào đến thời điểm cống nạp hằng năm, nàng mới nhận được đồ hắn đưa đến. Nàng nhớ luôn là anh đào nàng thích nhất, thu thập anh đào tươi rồi vận chuyển theo kênh đào.

Khi nghe được danh tiếng của hắn, là từ miệng Bích Vi ở trong cung. Bích Vi nói cho nàng biết, Tần Chiêu đã muốn đánh vào, Dương gia là đại họa, mà Bích Vi chính là một gian phi. Một người cũng chạy không thoát, nàng lạnh lùng nói, rồi nắm tay Vệ Thiện, dặn dò: “Muội họ Vệ, ngài ấy nhất định sẽ đối xử tốt với muội.’’

Giống như ban đầu Chính Nguyên đế đối tốt với hậu nhân của Khương gia vậy, Tần Chiêu đánh vào hoàng thành, tất nhiên là muốn làm Hoàng đế. Lúc hắn lên ngôi, đương nhiên sẽ làm chủ đại cuộc, Dương gia phải giết sạch, Bích Vi gánh chịu tiếng xấu gian phi, e rằng không thể giữ lại.

Bích Vi trên mặt tươi cười, một mặt còn sai thái giam đi chọn vài cung nữ xinh đẹp đưa đến Cam Lộ điện. Dạy các nàng múa, từng người eo nhỏ, chân dài, lắc hông đầy quyến rũ. Trên tóc cài lông vũ, búi tóc tựa thiên tiên, Tần Dục bệnh đã lâu, nơi nào còn sức để vui đùa như vậy.

Bích Vi chính là muốn từng chút một ép chết Tần Dục, từng nhát đao xắt thịt hắn. Hắn còn cảm thấy khắp thiên hạ người hiểu ý hắn chỉ có mình Bích Vi, phong nàng làm Qúy phi, còn ném cả Hoàng hậu biểu muội ra sau đầu.

Vệ Thiện suy đoán nhanh chuyện xưa, trong lòng thoáng buồn, Vệ Bình đã thay xong y phục, ra ngoài lại nhìn thấy tiểu muội tựa người bên cửa sổ, chân mày cau lại, trong mắt thấp thoáng ánh nước.

Vệ Thiện mặc một thân áo lam thêu hoa xuân, vốn nàng rất khi mặc những màu sắc thế này. Cô cô chuộng đơn giản, nhưng từ trước đến giờ luôn hào phòng với Vệ Thiện. Màu sắc tươi sáng như hồng thắm, hồng nhạt, đỏ rực đều giành cho nàng, càng giống một tiểu cô nương. Bỗng chốc, nhìn thấy nàng mặc màu sắc đơn giản như vậy, còn tựa bên cửa sổ. Giống như lại đột nhiên lớn thêm mấy tuổi, trong lòng chất chứa nhiều tâm sự.

Vệ Bình chải đầu, thay giày mới, xỏ thử đã vừa như in, biết là muội muội tự tay làm, càng giật mình hơn. Lập tức hoài nghi những ngày nàng ở trong cung không tốt, kéo nàng ngồi bên cạnh, lấy ngân lượng trong túi ra, dặn dò tiểu thái giám hầu hạ hắn: “Ngươi ra ngoài cung mang vài món ăn sạch sẽ đến, xem thử có thứ gì chơi thú vị mua cho Công chúa một chút.’’

Lại sai dâng trà, lại bảo dâng canh, rồi xua hết người đi mới hỏi nàng: “Thất Thất, muội có gì không thoải mái, nói hết cho ta biết, ca ca giúp muội xả giận.’’

Vệ Thiện sinh ngày bảy tháng bảy, tổ phụ gọi nàng là “Thiện’’, mong nàng nhân ái thấu hiểu lòng người. Mẫu thân đặt nhũ danh cho nàng từ nhỏ, gọi là Thất Thất, khi bé nàng rất hay khóc, có thể nói vì nguyên nhân này mới đặt tên Thất Thất. Khi phụ mẫu mất, nhũ danh không còn ai gọi nữa, chỉ có mỗi Vệ Bình, là còn gọi nàng bằng cái tên ấy.

Vệ Thiện luôn căng thẳng, lúc này mọi chuyện đề không có điềm báo trước, nàng phải mở miệng thế nào đây? Cũng không thể không nói gì, trong lòng trầm xuống, kéo tay ca ca: “Đại ca, thúc thúc chinh chiến bên ngoài, Nhị ca lại đang làm công vụ, rất nhiều chuyện không thể nhìn rõ như màu sắc rực rỡ được.’’ 

Vệ Bình và Vệ Thiện có chân mày giống hệt nhau, nghe nàng nói vậy, chân mày khẽ cau lại, muốn hỏi kỹ hơn. Vệ Thiện đã ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, Tấn vương Tần Chiêu đứng bên cạnh cửa: “Thiện Nhi đến rồi à.’’ Lại đánh giá nàng một lượt, khẽ mỉm cười với nàng: “Đã cao như vậy rồi ư?’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.