Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 17: Giang nam mộng oanh (mộng giang nam tựa gió thoảng)



(Lời tác giả: không tài nào nhịn được mà ta phải hét lên trong phòng tắm: có cha mẹ họ hàng thân bằng cố hữu gần xa làm chứng! Bộ này là HE!)

Minh Đức ngủ liền mấy ngày mới tỉnh dậy. Y chỉ nhớ mình đi đến đài thưởng nguyệt của Thái học điện thì mọi thứ bỗng trở nên tối sầm lại. Trong lúc y đang ngủ, hình như có rất nhiều chuyện đã xảy ra, rất nhiều người tới lui đến bên y, có người còn nắm chặt tay y mà thì thầm gọi tên y. Tuy rằng y không đáp lại, nhưng người kia vẫn không nản lòng.

Minh Đức thấy toàn thân rét run, lạnh thấu đến tận xương. Lòng bàn tay người kia khiến y cảm thấy thực ấm áp, tuy không nhiều nhưng vẫn thật tốt.

Lạnh quá……

Thực lạnh……

Y thu mình lại co ro. Tuy y không né tránh người kia, nhưng người kia lại nới lỏng tay y ra.

……Tại sao lại buông tay?

Hơi ấm thoang thoảng kia cũng theo làn gió đầu xuân se lạnh mà bay mất. Minh Đức khe nhăn mặt, thần sắc vẻ thống khổ, nhưng y cái gì cũng không thấy, không nói được.

Y ngay cả chống cự cũng không được.

– …… Ngươi hận ta như vậy sao? – Kiền Vạn Đế phủ phục xuống cạnh giường, chậm rãi lau đi những vết thuốc vương trên giường, – Ta bất quá chỉ muốn nhìn ngươi mà thôi, ngươi vì cớ gì phải sợ……

Minh Đức kéo chặt áo lông trắng trên người, càng cuộn mình lại thành một đống nho nhỏ, nhìn qua thấy cả người cùng màu áo hòa quyện làm một.

Kiền Vạn Đế vuốt ve mặt y, tuy rất muốn ôm y vào lòng, nhưng lại sợ y kháng cự mà ngủ không yên, nên đành thở dài rồi thu tay về.

Đại thượng cung quỳ dưới đất tiếp nhận chén thuốc, thấp giọng nói:

– Hoàng thượng, Minh Đức công tử vẫn có chút…… có chút sợ hãi, hay cứ để nô tỳ.

Đấng thiên tử ngồi trên cao thần sắc chợt lóe lên vẻ cô độc, nhưng cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt. Đại thượng cung múc một thìa thuốc, cẩn thận đưa về phía Minh Đức. Nữ tử trẻ tuổi động tác ôn nhu, cẩn thận, Minh Đức nhíu nhíu mày, nhưng vẫn uống hết thìa thuốc.

…… Thậm chí chỉ cần một chút hơi thở của ta cũng khiến ngươi đang ngủ mà kinh hoảng sợ hãi như thế sao?

Kiền Vạn Đế Lý Ký nhắm mắt lại, yên lặng lui nửa bước.

Hắn cảm thấy có chút đau đớn, thâm tâm rất khó chịu, tựa như nơi sâu kín nhất trong tim hắn đột nhiên bị khoét sâu thành một vết thương lớn, máu me đầm đìa, vô cùng thảm thương, nhưng chính là hắn vẫn chưa phát hiện ra mà thôi.

Cứ nghĩ mọi chuyện thế là tốt đẹp hoàn mỹ, cứ nghĩ thế là đoàn tụ sum vầy, còn tưởng rằng bảo bối kia nằm trong tay hay ngậm trong miệng, cho dù có giày vò đến phát cáu, nhưng đều không gây quá nhiều thương tổn.

Đại thượng cung hơi nghiêng đầu, ánh mắt liếc nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, sau đó ho một tiếng, thấp giọng nói:

– Hoàng thượng không cần lo lắng, Hồ thái y nói đây là bài thuốc gia truyền chuyên điều trị thi chú rất hiệu nghiệm, còn dặn là bệnh không phải là một sớm một chiều mà có biến chuyển, thế nên cần hảo hảo nghỉ ngơi mới tốt lên được.

Kiền Vạn Đế đột nhiên nói:

– Thượng cung.

– Có nô tỳ.

– Bao năm qua, ngươi ít nhiều cũng có giúp đỡ Minh Đức chăm sóc Thái tử, trấn an Hoàng hậu.

Đại thượng cung run lên, cuống quít buông chén thuốc rồi quỳ rạp xuống đất:

– Nô tỳ biết tội!

Kiền Vạn Đế trợn mắt:

– …… Ngươi…… ngươi biết tội gì?

Đại thượng cung dập đầu một cái thật mạnh:

– Nô tỳ chỉ tận tâm chăm sóc Thái tử mà thôi! Tuyệt đối không có ý đối đầu với Hoàng thượng! Nô tỳ nghĩ rằng, thân nô tỳ làm việc tại Đông cung thì có phận sự tận tâm chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Thái tử! Tuyệt đối không có ý khác!……

Vì lẽ gì mà các ngươi một điều hai điều đều sợ ta như vậy?

Ta thực sự không có ý muốn đả thương các ngươi mà……

Kiền Vạn Đế bỗng nhiên thở dài, đau lòng mà mỏi mệt.

– Thượng cung, – Hắn nói, – Ngươi đứng lên đi…… Trẫm chỉ nghĩ là Thái tử dù gì cũng phải kết hôn, ngươi làm việc ở Đông cung lâu như vậy…… suốt ngày một bên phải trấn an Thái tử một bên trấn an Minh Đức, trẫm rất cảm ơn ngươi…… Nếu ngươi nguyện ý, trẫm sẽ bảo Hoàng hậu thu nạp ngươi làm nghĩa nữ (con nuôi), phong làm Thanh Hà công chúa, trở thành lương đễ (vợ bé) của Thái tử……

Lương đễ của Thái tử, tức là sau này sẽ thành Hoàng quý phi.

– Nghe Minh Đức nói Thái tử phi Hạ tiểu thư cũng không phải là người dễ sống chung, nếu ngươi có thân phận Thanh Hà công chúa, ngày sau có gặp nhau còn dễ bề nói chuyện. Nếu ngươi không muốn thì cũng không sao, Hoàng hậu vẫn thu nạp ngươi làm nghĩa nữ, sau này sẽ lo việc xuất giá cho ngươi……

Đại thương cung thanh âm run rẩy, nói không thành câu:

– Nô tỳ…… Nô tỳ không dám……

– Không có gì mà phải không dám cả, – Kiền Vạn Đế thản nhiên nói, – Lập tức truyền chỉ của trẫm, tất cả cung nhân hầu hạ Minh Đức trong Thanh Trinh điện đều được thăng ba cấp. Hồ thái y có công chữa bệnh, lập tức thay thế Vương Quân Nghĩa, nhậm chức Thái ý viện Thái y trưởng.

Đại thượng cung kinh hãi nói không nên lời:

– Hoàng thượng đây là

– Trẫm muốn bọn họ nhớ rõ, – Kiền Vạn Đế nhấn mạnh từng chữ một. – trong hoàng cung này, ai mới là người mà bọn họ cần nịnh hót xu nịnh!

Minh Đức mê man đến ba ngày sau mới tỉnh. May mà y tỉnh lại, nếu không ngay cả cái đầu Hồ Chí Thành cũng không giữ được.

A Túy luôn túc trực ở bên, ba ngày đêm không chợp mắt, vừa thấy y tỉnh lại, liền ngồi thụp xuống mà ôm lấy ngực:

– Cha mẹ ơi! Ngài tỉnh lại dọa ta sợ đến chết!

Hồ Chí Thành một mặt cũng toát mồ hôi lạnh, vội vàng nâng nàng dậy nói:

– Thanh Hà công chúa mau đi nghỉ ngơi đi, nơi này đã có hạ quan lo rồi.

Minh Đức vẫn nằm trên giường, lẳng lặng như một khối không khí lững lờ trong hư không, chẳng nói gì, động cũng như không động. Hồ Chí Thành dâng dược lên cho y, y chỉ nhắm mắt lại, quay đầu đi, không chút phản ứng.

Hồ Chí Thành trăm cay nghìn đắng mới chế ra dược hoàn bí truyền rồi hòa vào nước nóng, vậy mà tiểu tổ tông này lại không chịu uống, làm hắn giận đến độ hận không thể banh miệng y ra mà đổ thuốc vô:

– Này vị tiểu quý nhân! Uống thuốc mà còn phải mời sao? Đến mạng còn không sợ mất thì sợ gì uống thuốc a!

A Túy vừa đứng lên liền lao đảo rồi phục xuống cạnh giường Minh Đức, thấp giọng nói:

– Công tử không biết sao? Trong Đông cung có lời đồn, do bọn thủ hạ mật báo, Thái học quan Tạ Hoành Giai đại nhân đã chấm cho ngài điểm Thám hoa……

Minh Đức vừa động ngón tay, rồi nắm chặt lấy cổ tay A Túy, giống như kẻ chết đuối vớ được cọc gỗ vậy.

– …… Ngươi…… Cái gì?

Yết hầu y như bị xé rách, thanh âm khi nói khàn khàn mơ hồ, A Túy ghé sát tai hỏi:

– Ngài nói cái gì?

– Cái gì Thám hoa?

– Ngài được Thái học quan Tạ Hoành Giai đại nhân chấm điểm Thám hoa! – A Túy cũng nắm lấy tay Minh Đức. – Công tử, ngài đỗ trung bảng! Ngài có thể được rời kinh!

Minh Đức ngơ ngác nhìn nàng, một lúc lâu sau, đáy mắt mới sáng lên chút ý vị:

– …… Ta có thể rời kinh sao?

– Ngài có thể rời kinh rồi! Ngài có thể được xuất kinh rồi! Hoàng hậu nương nương nói ngài có thể đến Giang Nam ấm áp, mưa thuận gió hòa, mua ít gia tài với vài mẫu đất. Giang Nam chính là một nơi tốt, màu mỡ phì nhiêu……

Minh Đức nhắm mắt lại, khóe môi chậm rãi hiện ra tiếu ý, nụ cười càng lúc càng rộng, giống như y đang rất hạnh phúc vậy.

A Túy từ từ kể chuyện cho y nghe:

– Hằng năm vào mùa xuân, có thể chậm rãi chạy theo từng đợt sóng trên sông, cũng giống như đuổi theo sóng biển ngoài đại dương vậy…… Ngài đã từng nếm qua món cá sạo ở Giang Nam chưa? Mùi vị đặc biệt tươi ngon, những hai mươi đồng một cân đấy. Người dân ở đó rất thích ăn ngọt, vừa hay ngài cũng thích. Giờ vừa lúc có hội đạp thanh ở Tây hồ, có rất nhiều tiểu thư với bà lớn đi chơi, vô cùng náo nhiệt……

Kiền Vạn Đế đang lâm triều thì nhận được mật báo của Trương Khoát, Minh Đức công tử đã tỉnh, uống dược, không những thế còn chủ động uống thuốc, không cần ai thúc giục.

Nửa canh giờ sau Trương Khoát lại đến, thấp giọng nói tiểu quý nhân kia đã ăn cháo được, lại còn muốn ăn ô mai, nước hoa hồng cũng chịu……

Quân thần phát hiện tâm tình của Kiền Vạn Đế đặc biệt tốt, trái hẳn với vẻ lo lắng ban nãy, thậm chí còn khích lệ Thái tử vài câu. Hạ Trưng nhân cơ hội liền thỉnh Hoàng thượng chỉ định ngày đại hôn cho Thái tử thế là quyết định đại hôn sẽ được tổ chức nửa tháng sau khi sứ thần Tây Uyển quốc đến bái kiến. Đồng thời cũng ban ý chỉ phong nhị tiểu thư Hạ Như Băng của Hạ gia thành Thái tử phi, bố cáo thiên hạ để cầu phúc.

Trước khi bãi triều Trương Khoát lại tới một lần nữa, cười với Kiền Vạn Đế rồi thấp giọng nói:

– Minh Đức công tử đã có thể nói chuyện với Thanh Hà công chúa, Hoàng thượng có đi thăm không ạ?

Hắn vốn nghĩ rắng với tính tình của Kiền Vạn Đế, khi nghe tin Minh Đức vừa tỉnh thì hắn phải là người đầu tiên đi thăm. Ai biết rằng nụ cười trên mặt Kiền Vạn Đế dần dần biến mất, một lúc sau mới nói:

– Quên đi, trẫm không muốn đi.

Trương Khoát một mực nghi ngờ:

– Hoàng thượng đây là……

Kiền Vạn Đế thở dài, nhấc mình khỏi ghế rồng uy nghi lộng lẫy, từng bước tiêu sái tiến về phía đại môn chính thái điện nguy nga, thẳng người mà bước tới, giữa ánh nắng mặt trời chói chang không dứt, thấp thoáng bóng chiếu xanh nhàn nhạt tựa xa xôi ngàn dặm.

– Y đỡ phải thấy hoảng sợ khi thấy ta……

Trương Khoát nhìn theo bóng Kiền Vạn Đế, một bậc đế vương đương thời kỳ sung mãn, giờ đang nhìn về hướng Tử Cấm thành giữa tinh mơ, mái tóc bỗng tung bay theo gió.

Có lẽ phương thuốc bí truyền của Hồ thái y thực sự hữu dụng, cũng có thể là Thượng Quan Minh Đức đột nhiên đổi tính, ngoan ngoãn nghe lời ngồi dậy uống thuốc. Dù sao y cũng còn trẻ, cuối cùng đến lúc hoa đào bắt đầu rụng, y đã có thể tự mình xuống giường đi lại được rồi.

Minh Đức dù sao vẫn có vài phần e sợ Kiền Vạn Đế, luôn thừa dịp Trương Khoát không có mặt mới trộm hỏi A Túy:

– Thái tử thế nào rồi? Đã có lệnh bãi bỏ cấm túc Hoàng hậu chưa?

Làm sao có chuyện mọi sự đều đại cát đâu, nhưng A Túy luôn cố gắng mỉm cười với hắn:

– Thái tử vẫn khỏe khỏe, Hoàng hậu cũng khỏe, Thái hậu còn thường xuyên đến thăm mẹ con bọn họ nữa.

Minh Đức thở dài nói:

– Đáng tiếc là không gặp được Lý Ký, không thì có thể hỏi hắn xem có được đến Đông cung thăm họ không. Chỉ sợ nếu một mình ra ngoài mà bị phát hiện, viễn cảnh Giang Nam lại rơi vào mộng. A Túy ngươi nói xem ta có thể đi nơi khác ngoài Giang Nam không? Ta rất muốn đi Hàng Châu……

Hàng Châu dịu dàng, bờ sông xanh biếc, dương liễu rủ đầy, oanh ca yến ngữ hương vang xa tới mười dặm. Nữ tử ở Hàng Châu giọng nói nhẹ nhàng líu lo, Minh Duệ Hoàng hậu cũng là xuất thân ở Hàng Châu, đáng tiếc là hương ngọc lại tiêu diêu ngàn dặm ở nơi xa xôi.

A Túy lâu lâu không gặp Thái tử là lòng lại không yên đành trở về, một sáng sớm cung nữ đang hầu hạ chải đầu, đột nhiên kinh hô:

– Thanh Hà công chúa điện hạ, người có tóc bạc……

A Túy hướng gương đồng liền nhìn thấy, một cô gái mười chín hai mươi trên đầu có một sợi tóc bạc khác thường trông thật chướng mắt.

Nàng ngơ ngác ngồi một chỗ cân nhắc trong chốc lát, nhớ tới Đông cung như tuyết như sương, kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Lại nghĩ đến Minh Đức muốn đi Giang Nam, thế thì trong cung này còn ai mà lời nói có trọng lượng nữa, vạn nhất Kiền Vạn Đế đột nhiên khởi hứng muốn phế hậu thì làm thế nào? Vạn nhất Thái tử lại chọc giận phụ hoàng hắn thì làm thế nào? Nếu Hoàng hậu nói nàng không muốn làm quý phi nữa mà muốn xuất cung lấy chồng, thế nhưng thật là nàng muốn thế chứ?……

Thực ra, do Minh Đức đang lâm trọng bệnh nên Hoàng đế cũng không quá chèn ép Đông cung. Thế nhưng Thái tử mới đây gây chuyện, làm cho Hoàng đế rất chi nổi giận.

Nguyên nhân là Thái hậu gần đây ho khan không dứt, thân thể vốn đã không tốt, Thái tử cùng Thái hậu xưa nay tình cảm thâm sâu, thế nên mới tìm người đến Đông cung lập hương đàn cầu phúc cho Thái hậu. A Túy mấy lần khuyên răn là không nên gây chuyện, nhưng Thái tử xưa nay cứ tin vào mấy trò thần linh mà thao thao bất tuyệt, thế nên khuyên mấy lần cũng không nghe, vẫn cho người niệm kinh cầu nguyện hàng ngày khiến hương khói mù mịt.

Mấy ngày trước, Đinh gia là nhà mẹ đẻ của Đinh quý phi dâng tấu, nói Thái tử ở Đông cung sai người tạo ‘vu cổ thuật’ (dùng ma thuật khống chế người khác), không hiểu có mục đích gì. Hoàng thượng nhất thời giận dữ, sai người kiểm tra Đông cung cả đêm, quả nhiên từ trong hương đàn lòi ra một con búp bê vu cổ có ghi ngày tháng năm sinh của Kiền Vạn Đế.

Điều này đúng là trái với đạo trời. Búp bê vu cổ có viết ngày tháng năm sinh của Kiền Vạn Đế, đây là ý gì? Đây chính là muốn giết cha!

Thái tử kêu gào oan uổng, thế nhưng Kiền Vạn Đế vô cùng tức giận, đã sai người đến canh gác Đông cung, còn Thái tử thì bị cấm túc.

Ngay cả A Túy cũng không thể tin rằng Thái tử lại có thể làm nên loại sự tình này, Kiền Vạn Đế càng khẳng định thì lại càng không tin. Hắn có thể làm tất cả, bất quá chỉ là mượn cơ hội để phế Thái tử mà thôi.

Thái hậu là mẹ của Đông Dương vương chứ không phải mẹ đẻ của Kiền Vạn Đế, mẹ đẻ của Kiền Vạn Đế không lâu sau khi hắn được phong Thái tử đã bị người ta hạ độc hại chết. Nhiều năm qua Kiền Vạn Đế đối xử với Thái hậu rất ôn hòa, cũng không thèm để ý đến chóp mũ của tên Thái tử ngốc kia, hàng ngày luôn cùng Thái hậu thân thiết xưng ta ngươi. Lần này đối với Kiền Vạn Đế mà nói thật sự là một cơ hội, Thái tử mưu toan giết cha, Hoàng hậu dạy không nghiêm, cả hai đều có thể phế bỏ nếu may hơn, có thể đem Thái hậu ra mà răn đe cũng không phải là không được.

Hoàng hậu mà bị phế thì ai sẽ lên? Hậu cung phi tần vốn không nhiều, thân phận nhà mẹ để Đinh Chiêu Dung lại khéo hợp, bản thân còn trẻ tuổi lại được sủng ái. Nàng ta cũng đang ở tuổi sinh con đẻ cái, nếu sinh được một đứa con, chẳng phải là sẽ lên sao?

Cái thời tiết đông xuân này, thật sự là rét cắt da cắt thịt a…… A Túy nhìn chằm chằm vào sợi tóc bạc chướng mắt kia qua gương đồng, ngón tay ở mặt bàn ấn mạnh, như cố đem cả khối gỗ đâm sâu vào thịt.

Việc này Minh Đức cũng không biết, y chỉ biết là Thái tử bị ăn mắng, có điều ngày nào Thái tử chẳng bị mắng, nên y cũng không quan tâm lắm.

Một ngày thời tiết đẹp, y uống thuốc xong thấy người buồn bực, liền tự mình đi ra phía đại môn của Thanh Trinh điện, thẳng hướng ngự hoa viên. Lúc này Kiền Vạn Đế đang ở ngự thư phòng nơi đó, hậu cung không có ai đi ra đi vào, cho dù có cũng không hỏi han xằng bậy, y bước dọc theo dòng suối mà tới cửa nam, bỗng nhiên từ đằng sau bụi hoa thoáng thấy tà váy, liền sau đó còn có tiếng cười khẽ khàng của nữ nhân truyền đến.

Minh Đức định bước tiếp, nhưng đột nhiên nghe thấy một người nói:

– …… Hoàng hậu……

Thanh âm người nọ có điểm quen thuộc, nghĩ kỹ lại mới nhớ, giọng của Đinh Chiêu Dung ngày đó ở Tĩnh An đường.

Minh Đức ngó xung quanh không có ai, mới lẳng lặng khom người đứng trong bụi hoa, chỉ nghe thấy tiếng cười của Bảo Lâm mặc cung trang vàng nhạt:

– Ta thấy lần này Hoàng hậu gặp tai vạ đến nơi rồi, đáng tiếc là tỷ tỷ giờ vẫn chưa sinh được một mụn con, nếu không……

Đinh Chiêu Dung vội đưa một tay lên che miệng Bảo Lâm, cười nói:

– Muội muội nói gì vậy, Thái tử mắc tội, thì có căn hệ gì đến Hoàng hậu? Hắn ta đâu phải chui từ bụng Hoàng hậu mà ra!

Bảo Lâm cười nói:

– Cho dù là không phải, nhưng xem thái độ của Hoàng thượng đối với Hoàng hậu thì đoán chừng không sớm thì muộn cũng……

Đinh Chiêu Dung thần sắc khẽ động, như có vài phần đồng tình.

Bảo Lâm kia lại thấp giọng nói:

– Huống chi trong cung lại còn dám bày trò vu cổ thuật, lại còn tội danh giết cha…… Thái tử nào có to gan như vậy, không chừng chính là do Hoàng hậu xúi giục……

Đinh Chiêu Dung im lặng không nói, Bảo Lâm kia ghé đầu lại, nhẹ nhàng nói:

– Ý tứ của dượng còn không rõ ràng sao? Lão gia vì lẽ gì mà phải thượng tấu buộc tội Thái tử, chẳng phải là vì vương vị Hoàng hậu cho tỷ tỷ sao……

Đinh Chiêu Dung vội đẩy nàng ta ra:

– Ngươi đừng có nói bậy!

Hai người im lặng trong chốc lát, Đinh Chiêu Dung cũng không kiềm chế được, thấp giọng nói:

– Ta thấy lần này Thái tử cũng nguy hiểm. Hoàng hậu dám hành động này kia, cũng là cậy vào Thái tử…… Nếu không có Thái tử, nàng ta còn đâu chỗ dựa? Nghe nói Hoàng thượng đã hạ mật chỉ cho phụ thân ta rồi, nếu Đông cung có gì bất thường, lập tức âm thầm…… trong một tuần trà……

Trong bụi hoa, Minh Đức liền đưa một tay lên che miệng, lui ra phía sau nửa bước.

Thái tử…… Vu cổ thuật……

Giết cha……

Minh Đức không nhớ được mình rời khỏi ngự hoa viên như thế nào, y ngu ngơ đứng bên suối, mãi cho đến khi có người vỗ vai từ sau, Trương Khoát bước tới trước, cười hì hì nói:

– Công tử sao lại đứng ngoài gió thế nào? Người đâu còn không mau đem áo khoác cho công tử!

Minh Đức đột nhiên nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, Trương Khoát vừa nhìn thấy ánh mắt kia, trong lòng hơi kinh hãi, chỉ nghe thanh âm khàn khàn của Minh Đức vang lên:

– Lý Ký đâu?

– Hoàng… Hoàng thượng? – Trương Khoát hơi sửng sốt. – Công tử muốn gặp Hoàng thượng? Hoàng thượng đang ở ngự thư phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.