Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 20: Thập lục thiên hỏa



(Lửa trời ngày mười sáu)

Lúc về đến hoàng cung thì trời đã sáng. Cả đêm qua, Minh Đức hết đi ăn thịt viên cùng bánh trôi, lại đi ngắm pháo hoa, đi dạo hội đèn ***g, bao nhiêu thú vui trong suốt mấy năm qua y chưa được thưởng thức thì đêm qua đều ngắm qua. Nằm trên xe ngựa lúc trở về liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, lúc xe dừng hẳn lại mới hơi mở mắt ra, hỏi:

– …… Về tới nơi rồi sao?

Kiền Vạn Đế nói:

– Ân.

Minh Đức lại thiêm thiếp muốn ngủ tiếp, đột nhiên nghe thấy một thanh âm thoạt như tiếng thở dài:

– Minh Đức.

Y hừ nhẹ một tiếng:

– Ân?

– Nếu cho ngươi chọn, thì ngươi sẽ đi Giang Nam đương lúc tháng ba gạo cá mặn mà kia, hay là sẽ ở lại trong hoàng cung cùng ta?

Minh Đức dường như đã nửa tỉnh nửa mê, chỉ ậm ừ một tiếng, liền chìm dần vào giấc ngủ.

Đêm nay, y rất cao hứng, quả thực rất giống một chú cún nhỏ bị nhốt lâu ngày, hưng phấn chạy chỗ nọ, nhảy chỗ kia, hẳn là rất mệt rồi.

Kiền Vạn Đế bàn tay to lớn che mắt y lại, thấp giọng nói:

– Ngủ đi.

Hắn ôm Minh Đức xuống xe, đi nhanh vào tẩm cung. Trong bóng đêm, Thanh Trinh điện ngào ngạt hương ngọc minh ngọt nhẹ, ấm áp, thủy tiên trong hồ nước được bao quanh bởi dãy hành lang uốn lượn thi nhau đua nở, tựa như đem màu sắc của mình thanh lọc cả cảnh vật xung quanh.

Kiền Vạn Đế đặt Minh Đức lên long sàng, sau đó quay người đi về phía đại môn của tẩm cung. Trong hành lang ngoài đại môn, Dung Thập Bát đang quỳ trên mặt đất, thấp giọng hỏi:

– Hoàng thượng gọi thần tới, có gì phân phó?

Kiền Vạn Đế đi men theo cung điện, vừa đi vừa nói:

– Bài thi của kỳ thi mùa xuân lưu tại khố phòng của Thái học điện đúng không?

– Dạ phải.

– Ám vệ xung quanh Thái học điện có trung thành không? Có nhanh nhẹn không?

– Bẩm Hoàng thượng, bọn họ đều là những ám vệ thâm niên, thần có thể đảm bảo.

– Mau gọi bọn họ tới gặp trẫm.

Dung Thập Bát hơi gật đầu, rồi đứng dậy rời đi, trong nháy mắt liền biến mất trong bóng đêm, ngay cả hai thị vệ tẩm cung cũng không phát hiện ra. Qua một tuần trà, hắn lại phi thân bay về, dẫn theo hai ám vệ thân mặc hắc y, đeo mặt nạ, một người dập đầu nói:

– Thần tham kiến bệ hạ.

Kiền Vạn Đế đang đứng ở hàng lang, tay vịn lên lan can, mắt nhìn về nơi xa xăm, thanh âm thản nhiên nói:

– …… Hai người các ngươi nghe đây, trẫm có việc phân phó cho các ngươi, làm tốt lập tức được chuyển minh, nếu phạm sai lầm……

Hắn quay đầu lại, chậm rãi mỉm cười:

– thì hãy mang đầu đến gặp trẫm……

Đêm rằm tháng giêng dài đằng đẵng, người trong Thái học điện đổ xô đi cứu hỏa.

Trong khố phòng chứa bài thi, ba nghìn năm trăm sáu mươi tám bài thi của các lần khảo vấn bị cháy sạch.

Người người lớn nhỏ trong Thái học điện đều hiện vẻ kinh sợ, tất cả mọi người đều từ trên giường chạy vội đi cứu hỏa, cả Thái học điện một vùng hỗn loạn. Tiếc là bởi vì lửa này có phần quỷ dị, các cửa sổ đóng chặt không chừa một lỗ nhỏ, nên không ai có thể vào tận bên trong đống lửa ngút trời kia được.

Cuối cùng thì các Thái học quan râu hoa râm chỉ có thể trơ mắt ra đứng nhìn cả cung điện cổ kính nguy nga tráng lệ một thời bị đại hỏa tàn phá, ngay cả một mảnh tường lành lặn cũng không còn.

Bình minh ngày mười sáu, Kiền Vạn Đế nghe tin dữ, liền sai người chất vấn quan viên trực đêm hôm đó, cũng công khai tra khảo rồi giáng chức mấy lão hộ bộ quan già nua, hoa mắt ù tai. Ngoài ra, Thái học quan Tạ Hoành Giai đại nhân vì có công cần cù nghiên cứu học vấn, lại tuổi trẻ tài cao, có tài lãnh đạo, nên được bổ nhiệm chức Thái học viện tổng quản, thuộc hàng nhị phẩm còn Hộ bộ thượng thư Đinh Hoảng không làm tròn bổn phận, bị phạt nặng, trừ nửa năm bổng lộc.

Thánh chỉ từ hoàng cung bố cáo trước thiên hạ: người trong Thái học viện không cứu hỏa kịp, toàn bộ bài thi bị thiêu hủy. Kỳ thi khảo vấn mùa xuân lần thứ mười tám của Kiền Vạn Đế không ai đỗ trung bảng.

Lúc Trương Khoát tiến vào, Minh Đức đang ngồi trước cửa sổ, bất động nhìn mưa ngoài trời rơi từng giọt từng giọt trên lá chuối tây. Ánh sáng ảm đạm xuyên qua song cửa chiếu vào phòng, lộ ra khuôn mặt lãnh đạm, trống rỗng của Minh Đức.

Trương Khoát khom người xuống, tươi cười nói:

– Minh Đức công tử, có muốn dùng bữa tối không?

Minh Đức quay đầu lại nhìn hắn. Trong phút chốc, Trương Khoát cảm thấy cả người ớn lạnh, giống như bị một đao mạnh mẽ xẹt qua người vậy.

Hắn giương mắt lên nhìn Minh Đức, bỗng nhiên thấy thiếu niên kia mỉm cười:

– Trương công công có muốn nếm qua không?

Trương Khoát nhỏ giọng nói:

– Tạ ơn công tử rộng lượng, nô tài nào dám nếm đồ ăn trước.

– Nếu ta không ăn, chẳng phải là làm phiền các ngươi sao?

– Công tử đại ân đại đức, nô tài vô cùng cảm kích.

Minh Đức nhẹ nhàng nâng tay lên:

– Vậy truyền bữa tối lên đi.

Tay y từ khi sinh ra đã đẹp, bàn tay dài nhỏ mà tao nhã, ngón tay thanh tú, móng tay lộ ra sắc xanh trắng, giống như màu của ngọc quyết (vòng ngọc hình bán nguyệt). Bàn tay kia nhìn qua trông băng lãnh, không thấm chút huyết sắc, ngay cả kẽ tay cũng nhợt nhạt, lạnh lẽo, đẫm mùi máu.

Trương Khoát yên lặng cúi người lui xuống, chậm rãi khép cửa đại điện lại. Kiền Vạn Đế dạo này chẳng dám tới Thanh Trinh điện, chỉ hạ lệnh từ chính thái điện rằng mọi cung nhân phải ‘cẩn thận chăm sóc’ Minh Đức công tử.

Cẩn thận chăm sóc là có ý gì? Chính là phải thiết đãi y ăn ngon miệng, phải phụng dưỡng y mặc cho y đánh, mắng, và quan trọng là phải trông coi y, không để y thoát khỏi tay hắn.

Trương Khoát cẩn thận khóa trái cửa điện, sau đó truyền lệnh đặc biệt, thiết đãi Minh Đức một bữa thịnh soạn, chín chín tám mốt món ăn. Nhưng khi hắn dẫn một đội cung nhân tay bưng hạp sơn son thiếp vàng tiến vào, đã không thấy Minh Đức đâu nữa.

Trương Khoát chân cẳng mềm nhũn, bám lấy cửa điện. Tiểu thái giám ngã xuống, lồm cồm bò tới kêu khóc:

– Công công! Công công! Tiểu quý nhân ngài ấy…… Ngài ấy……

Trương Khoát vung tay tát cho hắn một cái:

– Người đâu? Tất cả bọn ngươi đâu hết rồi? Muốn bị Hoàng thượng lôi ra chém đầu hay sao!

Tiểu thái giám khóc lóc nói:

– Chúng nô tài nghe lời công công đứng gác ở cửa điện. Nhưng lúc mở cửa cho người ở phòng bếp vào, tiểu quý nhân ngài ấy… ngài ấy… ngài ấy đã biến mất……

Trương Khoát tay chân run rẩy một hồi, quát tháo um xùm:

– Còn không mau đi bẩm báo Hoàng thượng!

Bên cạnh chính thái điện là Lưu Ngọc trai, trước kia là nơi ngự tiền thị vệ nghỉ ngơi trước giờ thay ca, sau này dần dần không ai đến nữa, Kiền Vạn Đế cũng không sai người tu sửa lại, nên nơi đó bị bỏ hoang. Thực ra chốn kia đã chuyển thành nơi ám vệ nghỉ chân, uống chén trà, ngủ một giấc, bên ngoài lại có bụi liễu rậm rạp, người ngoài không nhìn vào được bên trong.

Ám vệ tối hôm qua đến theo dõi Thái học điện cả đêm, giờ đều mệt mỏi rã rời, cho dù có là cao thủ, thì hắn cũng rơi vào tình cảnh cả tinh thần lẫn thể xác đều mỏi mệt. Hắn ta hảo hảo chợp mắt một lát, tỉnh lại đã là chiều muộn ngày hôm sau.

– Trời vẫn còn mưa cơ à? – Hắn lẩm bẩm phàn nàn một câu, đeo mặt nạ vào, vừa chuẩn bị bước ra khỏi cửa, đột nhiên có một vật sắc nhọn từ phía sau phá gió lao đến.

Ám vệ tuy thần kinh đã được huấn luyện đến mức nhạy bén cũng không khỏi căng thẳng trong chốc lát. Hắn đá một cước, làm văng chủy thủ đang bay đến kia. Sau đó, một ám vệ thân vận hắc y, đeo mặt nạ từ trên cành cây phi một cước về phía hắn.

Ám vệ hô to:

– Là người một nhà!

Nhưng kẻ đột kích kia không chần chờ mà thẳng chân đá một cước vào bụng hắn. Một cú đá thủng tướng vỡ đá, một chút kiêng dè cũng không có, làm tên ám vệ bay lên rồi đập người vào tường.

– Tối hôm qua, đại hỏa ở Thái học điện là sao?!

Ám vệ sửng sốt, liền sau đó bị một cú đánh ngay yết hầu. Khuôn mặt kia chỉ cách mặt hắn trong gang tấc, dường như chỉ cần động nhẹ ngón tay là có thể cắt đứt yết hầu hắn.

– Tối hôm qua, vì sao Thái học điện lại bị cháy? Ai phóng hỏa? Nói!

Ám vệ hổn hển hớp lấy từng ngụm không khí, đột nhiên rút ra một chủy thủ từ thắt lưng, đâm vào hông người kia. Ám vệ có nguyên tắc không được tàn sát lẫn nhau, nhưng trong tình huống trước mắt này, tên ám vệ kia là kẻ đi ngược tôn chỉ của ám vệ trước.

Minh Đức khom người lại che vết đâm, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra thành dòng. Tên ám vệ kia định thối lui, liền bị y túm lại, đưa bàn tay đầm đìa máu lên bẻ gãy tay hắn. Tốc độ của Minh Đức rất nhanh làm người kia chỉ kịp hét lên một tiếng về phía trạm canh gác, liền sau đó tiếng báo động từ trạm canh gác truyền đến Lưu Ngọc trai.

Ai ngờ Minh Đức vẫn không chịu lùi bước, ngược lại còn đưa cả hai tay lên bóp chặt lấy cổ người kia:

– Nói! Chuyện đại hỏa là sao! Tại sao Thái học điện lại xảy ra hỏa hoạn! Không nói ta sẽ giết ngươi!

Tên ám vệ kia ho khan hai tiếng, lạnh lùng nói:

– Ngươi…… ngươi cứ giết ta đi.

Gân xanh trên mu bàn tay Minh Đức nổi hằn lên. Ngay giữa cảnh ngàn cân treo sợi tóc này, Dung Thập Bát phóng ra từ cửa Lưu Ngọc trai, một chưởng nắm lấy lưng tên ám vệ đang bị kìm kẹp bởi Minh Đức kia, kéo ra xa chưởng thứ hai đánh vào Minh Đức, khiến y bị lùi ba trượng, đập vào bức tường phía sau, rồi ngã gục xuống. Minh Đức chống một khuỷu tay lên tường, xoay sở dựa người vào mặt tường giá lạnh.

Minh Đức chửi ầm lên:

– Dung Thập Bát, con mẹ nhà ngươi! Đồ vô đạo đức!

Dung Thập Bát ghé vào tai y, thấp giọng nói:

– Lần này coi như ta nợ ngươi, nhưng đấy là hoàng lệnh, không thể…… Nợ này, ngày sau sẽ trả.

Minh Đức nắm chặt lấy tay hắn, như muốn bẻ gãy cánh tay Dung Thập Bát:

– Ngươi trả nợ ta? Ngươi trả nợ ta thế nào! Các ngươi chỉ được cái nói xuôi tai thôi!

Dung Thập Bát bị y đẩy, loạng choạng mấy bước, rồi nhanh tay rút chủy thủ ra đánh trả. Thân thủ của Dung Thập Bát so với Minh Đức kể ra cũng cao hơn, nhưng Minh Đức đang bừng bừng lửa giận, chưởng nào đánh ra cũng như muốn đoạt mệnh người kia. Hai người một tiến một lui lôi nhau ra ngoài đại điện mà đánh nhau. Minh Đức nắm thế chủ động, dồn Dung Thập Bát đến mép cầu thang, rồi tung một chưởng phủ đầu.

Dung Thập Bát nghĩ tình huống này không ổn, tuy nội lực của Minh Đức không phải do hắn huấn luyện mà do người khác truyền cho, nhưng y vận công phi thường hảo, một chưởng giáng xuống, dù không đến nỗi sứt đầu mẻ trán, nhưng cũng thành bất tỉnh nhân sự, thậm chí còn điên dại.

Hắn đang định liều chết nhảy xuống, đột nhiên có một cánh tay từ phía sau ôm ngang Minh Đức, nhấc bổng y lại phía sau mấy trượng. Dung Thập Bát chỉ kịp nhìn thoáng qua, người bỗng cả kinh:

– Hoàng thượng?

Kiền Vạn Đế bế Minh Đức cấp tốc lùi về phía sau, Minh Đức chỉ cảm thấy bên tai gió gào thét, lúc tinh thần phục hồi lại thì đã lùi đến ngoài đình viện. Y xoay người tung một chưởng, Kiền Vạn Đế né không kịp, bị y dùng ưng trảo quyền cào từ cằm xuống tận ngực, rồi lảo đảo ngã xuống đất. Minh Đức quay người quỳ trước ngực Kiền Vạn Đế, tay cầm chủy thủ run run:

– Lý Ký, ngươi…… ngươi là đồ thối tha!

Kiền Vạn Đế nằm ngửa trên mặt đất, lẳng lặng nhìn mũi dao sắc nhọn:

– Minh Đức.

Gân xanh trên mu bàn tay Minh Đức nổi hằn lên, mấy đốt ngón tay đều trắng bệch.

– Ngươi không muốn tham dự đại hôn của Thái tử sao?

Mưa phùn lúc chiều tàn rơi lên mặt Minh Đức, trên trán thiếu niên lấm tấm nước, nhỏ giọt lên mặt Kiền Vạn Đế, rồi rơi xuống đất.

Giống như là nước mắt.

Minh Đức chậm rãi buông tay, rồi đứng lên. Kiền Vạn Đế ngồi dậy, không cử động, nhìn thấy Minh Đức lùi nửa bước, rồi xoay người đi mất.

Kiền Vạn Đế có điều muốn nói, nhưng miệng không nói được thành lời.

Hắn cứ ngồi im trên mặt đất ẩm ướt, nhìn thân ảnh Minh Đức lảo đảo lảo đảo tiêu sái bước đi dưới làn mưa xám xịt giăng đầy cả không gian. Mưa gió mịt mù, gió đầu xuân se lạnh thổi tới, mang chút hơi ấm của thân ảnh gầy guộc kia đi mất.

– Này tiểu tử……

Kiền Vạn Đế đưa tay gạt nước mưa trên mặt, lạnh lẽo, giống như cảm giác mà hắn cảm nhận được khi ôm người kia trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.