Phượng Hoàng Hoa

Chương 65



Lúc ăn cơm, Kỷ An và Tiêu Ngân Phong hai người cứ liều mạng gắp thức ăn ngon vào chén của Lý Vân Cẩm, một người gọi "Mẹ" một người gọi "Dì", tận lực nói mấy lời tâng bốc Lý Vân Cẩm.  Lý Vân Cẩm làm sao không hiểu được ý đồ của hai người này chứ, nên liền liếc nhìn khinh thường hai người này một cái, nhưng cũng rất nhanh chóng thích ứng, gương mặt lập tức nâng lên, bắt đầu giáo huấn, "Trước tiên ta phải nói vấn đề này một cách rõ ràng, chuyện hai người kết giao với nhau tạm thời ta sẽ không phản đối, nhưng mà thứ nhất – các ngươi bên ngoài phải chú ý kiềm chế một chút; thứ hai – đừng để cho Kỷ Bằng biết, hắn là người rất để ý tới chuyện mặt mũi, nếu đã biết thì chắc chắn sẽ không để yên cho các ngươi, tuyệt đối không dễ nói chuyện giống như ta đâu; thứ ba – ở chung với nhau thì đối xử với nhau tốt một chút, đừng có bảy bảy bốn chín ngày lại kiếm chuyện ra nói, phải biết quý trọng nhau". Nói tới đây liền thôi, "Còn những chuyện còn lại ta không nói nữa, để đó từ từ xem xét sau".

Kỷ An cúi đầu ăn cơm, sau đó liếc mắt trộm ngắm Tiêu Ngân Phong một cái, sau đó lại liếc nhìn Lý Vân Cẩm một cái nói, "Biết rồi, mẹ". Nàng cảm thấy Lý đại nhân không hỗ danh là Lý đại nhân, thật là nói chuyện dong dài không dứt. Nhưng mà Lý đại nhân đã đồng ý để cho nàng và Ngân Phong ở chung một chỗ thì tảng đá đang đè nặng trong lòng cũng được gỡ xuống. Nàng sợ nhất là làm cho Lý đại nhân đau lòng, về phần người khác nhìn nhận như thế nào thì nàng không quan tâm.

Tiêu Ngân Phong gắp đồ ăn cho Lý Vân Cẩm, gắp cho Kỷ An một miếng thịt, "Dì, người cứ yên tâm đi". Thanh âm nhẹ nhàng giống như bình thường không có việc gì.

Kỷ An ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngân Phong, bàn tay đưa qua bên cạnh nắm lấy bàn tay của nàng.

Tiêu Ngân Phong nhìn về phía Kỷ An nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng ẩn ở bên trong cũng có chút miễn cưỡng.

Lý Vân Cẩm thật đúng là không có yên lòng, nhưng mà hiện tại cũng chỉ có thể nói như vậy thôi, chuyện buồn phiền sau này còn khá nhiều. Nàng thực sự không sợ đứa nhỏ An An nhà nàng ra làm sao, đứa nhỏ này im lặng, nhưng mà chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng biết trong lòng nàng và trong đầu nàng đang nghĩ cái gì, nhưng Tiêu Ngân Phong bên kia mới khiến cho nàng đáng lo lắng. Lý Vân Cẩm có chút xúc động, nếu chính mình có được thủ đoạn như Kỷ Bằng kia, đem hai đứa đến bên cạnh mình chiếu cố thì tốt rồi, cũng không sợ người ta làm ra mấy chuyện ầm ĩ gì. Nhưng hiện tại nếu An An và Ngân Phong ở cùng một chỗ, nàng cũng không thể không che chở cho Tiêu Ngân Phong, nếu Tiêu Ngân Phong gặp phải chuyện gì thì Kỷ An cũng chịu khổ sở theo.

Tiêu Ngân Phong vừa ăn cơm vừa suy nghĩ. Kỷ An có thể đơn thuần như vậy đều nhờ có một Lý Vân Cẩm khôn khéo ở sau lưng nàng giúp nàng suy tính hết thảy, thay nàng chắn hết tất cả mưa gió. Tiêu Ngân Phong một mặt xúc động với tấm lòng của người làm cha làm mẹ này, một mặt cũng cảm thấy áp lực thật nặng nề. Nàng và Kỷ An về sau ở cùng nhau còn phải trải qua sự thử thách của Lý Vân Cẩm, Lý Vân Cẩm cũng sẽ không dễ dàng giao ra đứa nhỏ nhà mình như vậy, cái chính là lúc nào cũng đề phòng nàng. Tiêu Ngân Phong biết bản thân muốn có được sự tán thành của Lý Vân Cẩm thì phải giao ra một câu trả lời thật tốt mới qua được ải này. Lý Vân Cẩm không nói, nàng cũng không cần phải nói, có một số việc nói ra cũng vô dụng, phải dùng hành động thực tế để chứng minh cho người ta xem. Tiêu Ngân Phong nhìn Kỷ An, sau đó lại nhìn Lý Vân Cẩm, thật ra nàng cũng hiểu được sự băn khoăn của Lý Vân Cẩm, đơn giản người này sợ tình cảm của mình không đủ chân thành tha thiết, sợ tổn thương Kỷ An.

Nhưng làm sao để cho Lý Vân Cẩm mộ câu trả lời thỏa đáng đây? Nàng phải cùng Lí Minh Tuấn kết hôn, nếu như Kỷ An có chấp nhận được đi chăng nữa thì Lý Vân Cẩm nhất định sẽ làm cho nàng chết rất khó xem.

Lý Vân Cẩm không có phản đối nàng và Kỷ An bên nhau đó là do băn khoăn suy nghĩ cho cảm giác của con gái, sợ làm Kỷ An tổn thương, rồi lại treo trên đầu nàng một thanh kiếm vô hình, Tiêu Ngân Phong hiểu được tâm tư của Lý Vân Cẩm, nhưng lại không thể hiểu được tại sao Lý Vân Cẩm lại chưa ra tay, bắt đầu diễn trò!

Tiêu Ngân Phong lăn lộn ở thương trường nhiều năm như vậy, muôn hình muôn vẻ của con người nàng để gặp qua, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa gặp được một người nào làm cho nàng rối rắm như Lý Vân Cẩm vậy. Lý Vân Cẩm ngoài mặt không sợ gió mưa, rõ ràng là người quang minh chính đại, nhưng tâm tư lại vô cùng tinh tế khôn khéo, một chút cũng không để lộ ra ngoài. Tiêu Ngân Phong đã tiếp xúc nhiều người như vậy, nàng tin tưởng nếu đã là người thì nhất định phải có điểm yếu, đều sẽ có kế sách để đối phó được, nhưng mà đối mặt với Lý Vân Cẩm nàng không có cách nào làm được. Nàng cảm thấy giống như mình bị bao trùm trong lưới của Lý Vân Cẩm, nếu nàng bất động thì sẽ không có chuyện gì, nếu động thì thanh kiếm vô hình sẽ hạ xuống, mà nàng ngay cả việc thanh kiếm sẽ chém xuống chỗ nào cũng đoán không ra. Lý Vân Cẩm tìm hiểu nàng triệt để, mà nàng đối với Lý Vân Cẩm hoàn toàn không biết gì cả, cái duy nhất nàng biết được đó chính là Lý Vân Cẩm che chở Kỷ An, ai dám động vào Kỷ An dù chỉ một chút, nàng tuyệt đối sẽ liều mạng với người đó. Lý Vân Cẩm cũng nói chỉ là tạm thời không phản đối, nói cách khác là trong lòng vẫn không muốn, chỉ vì Kỷ An nên nàng ... nhịn. Cái này giống như là một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ phát nổ lúc nào.

Lúc Tiêu Ngân Phong gắp rau, ngẩng đầu lên thì thấy Lý Vân Cẩm, phát hiện thấy Lý Vân Cẩm đang nhìn nàng, hai người nhìn vào mắt đối phương liền sửng sốt, sau đó lại nhìn Kỷ An, rồi lại quay đầu nhìn đối phương, từ trong mắt đôi phương đều đọc được một chữ giống nhau "Kỷ An", sau đó đồng thời nở nụ cười.

Tiêu Ngân Phong cảm thấy buồn cười vì bản thân đột nhiên trở nên kích động bất an, sao nàng lại hoảng hốt gì ở đây chứ? Bản thân nếu như thật tình đối xử tốt với Kỷ An, chỉ cần làm cho Kỷ An có cuộc sống khỏe mạnh hạnh phúc, sau đó Lý Vân Cẩm thấy được Kỷ An sống rất tốt thì tự nhiên cũng rộng lòng mà tiếp nhận nàng. Nàng cười cười, chỉ cảm thấy thông suốt sáng tỏ, có lẽ Lý Vân Cẩm lợi hại cũng không phải là chuyện xấu, chỉ cần nàng làm theo lời của Lý Vân Cẩm, nói không chừng tương lại Lý Vân Cẩm sẽ là hậu phương kiên cố vững chắc cho nàng và Kỷ An.

Quả thật trong lúc đó Tiêu Ngân Phong và Lý Vân Cẩm chính là đại chiến mẹ chồng nàng dâu, tin rằng rất nhiều bà mẹ chồng phải liếc mắt xem xét cho kỹ nàng dâu trước mặt một phen, sau đó lại ra oai phủ đầu, nhưng cuối cùng vẫn phải xem hai vợ chồng nhỏ sống chung như thế nào, nếu như cảm tình của hai người không tốt thì tất nhiên mẹ chồng sẽ cảm thấy con dâu đối xử tệ với con của mình, tự nhiên sẽ thay con ra mặt tìm vợ. Nhưng mà nếu tình cảm của hai vợ chồng tốt đẹp, thì mẹ chồng này còn kiếm chuyện gì để nói? Chẳng lẽ không có việc gì liền sinh sự chạy tới gây sức ép làm cho con mình cảm thấy khó chịu sao?

Tiêu Ngân Phong cảm giác ở trên trán có chút khác thường, dùng ngón tay chùi qua một chút thì thấy mình đổ mồ hôi. Vừa rồi nàng đúng thật là bị thủ đoạn của Lý Vân Cẩm chế trụ, nhất thời vô tình liền đã bị chui vào trong cái bẫy của Lý Vân Cẩm. Nàng vừa vào cửa thì Lý Vân Cẩm đã cùng nàng tán gẫu về việc nhà, làm cho nàng buông lỏng đề phòng, đợi Kỷ An về Lý Vân Cẩm đột nhiên trở mặt diễn một vở tuồng cưỡng bức, tự nhiên tới mức làm cho lòng Kỷ An rối thành một đoàn, khiến cho Kỷ An nói thật lòng mình, cũng khiến cho Tiêu Ngân Phong bày tỏ thái độ, thẳng tay ép bức tới mức hai người ôm nhau khóc rống như đại loạn tới nơi, sau đó vì đề phòng 'chó cùng rứt giậu' Lý Vân Cẩm lại tiếp tục lấy lui làm tiến, làm cho hai người lấy lại hơi thở của mình, rồi tiếp tục quay sang khuyên nhủ Kỷ An, sau đó không phản đối cũng không đồng ý, cuối cùng ở bàn ăn ném ra ba điều kiện, làm cho các nàng đi vào khuôn khổ. Từ đầu tới cuối Lý Vân Cẩm đều hai tay chuẩn bị, kiên định giữ vững lập trường không đồng ý cũng không phản đối từng bước từng bước khảo sát hai người, thử thách tình cảm của cả hai, Lý Vân Cẩm rõ ràng suy tính giúp cho Kỷ An, âm thầm tạo áp lực cho nàng, nếu như tình cảm của bọn họ kiên định, Lý Vân Cẩm liền lui bước cho hai người tạm thời ở chung, nhưng sau đó từ từ quan sát biểu hiện về sau, nếu như tình cảm của các nàng không đủ vững chắc, sợ rằng Lý Vân Cẩm chỉ cần giả vờ hù dọa một chút thì đã tan vỡ.

Tiêu Ngân Phong suy xét câu chuyện từ đầu đến cuối một lần thật cẩn thận sau đó sợ hãi tới mức đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, Lý Vân Cẩm thật đúng là một người lợi hại. Trước đây nàng nghĩ Lý Vân Cẩm chỉ là người có ánh mắt nhìn người và am hiểu nhân tâm, nhưng không ngờ tới Lý Vân Cẩm còn là người mưu lược và suy tính sâu sắc như vậy. Khó trách năm đó tình cảm của Kỷ Bằng và Lý Vân Cẩm sâu đậm đến như vậy cũng chỉ kết thúc bằng việc ly hôn. Thử hỏi ai có thể chịu được việc bị người khác nhìn thấu rõ ràng triệt để, không thể giấu diếm một chút bí mật riêng tư, tính kế nơi nơi, bắt chẹt người ta như vậy? Người thường còn chịu không nổi huống hồ Kỷ Bằng còn là một nam nhân lợi hại bá đạo như thế, Kỷ Bằng làm sao có thể cam tâm khuất phục. Nếu Lý Vân Cẩm không phải cam tâm làm một bà nội trợ, chỉ thích trải qua cuộc sống ngày qua ngày an tĩnh, bằng không nếu ở trong thương trường hay chính trường đều là một nhân vật đáng sợ.

Nàng đột nhiên hiểu được vì sao Kỷ Gia hùng mạnh đến như vậy, Kỷ lão gia cũng thích Kỷ An đến như vậy cũng phải bằng lòng để cho nàng ở lại 'dân gian', vì sao mới trước đây tình cảm của Kỷ An và Kỷ lão gia tốt như vậy mà sau khi Kỷ Bằng ly hôn liền không lui tới Kỷ Gia nữa, ngay cả ngày sinh nhật của ông nội cũng không thèm ghé về. Thứ nhất, chuyện này không thoát khỏi liên quan tới chuyện Lý Vân Cẩm và Kỷ Bằng ly hôn, điều kiện ly hôn của Kỷ Bằng và Lý Vân Cẩm chắc chắn có một khoản đó chính là Kỷ Bằng không được mang Kỷ An đi, Kỷ Bằng ngoại tình... Sau đó cưới Đồng Viên Viên cũng có bối cảnh gia thế bất phàm, mà điều kiện của Lý Vân Cẩm với Kỷ Bằng cũng thật bình thường; thứ hai, Kỷ An bị Tô Bối Nhi đẩy ngã bị thương ở tay, sau đó lại bị mẹ của Tô Đồng dùng súng bắn ở phía sau, vì để tránh cho Kỷ An và Tô Gia chung đụng, đảm bảo an toàn của Kỷ An; thứ ba, tính tình Kỷ An chính trực lại đơn giản, căn bản là không hiểu rõ cục diện rối rắm ở đằng sau, nàng chỉ nhìn thấy được cái trước mắt đó chính là Kỷ Bằng ngoại tình... Sau đó Kỷ Gia thấy được Đồng gia có quyển thế, cân đó đong đếm rồi hợp tác lại từ bỏ hai mẹ con nàng, do đó trong lòng Kỷ An bất mãn với Kỷ Gia, cắt đứt quan hệ.

Tự dưng Tiêu Ngân Phong không biết mình nên khóc hay nên cười, người nàng thích đơn giản như vậy, nhưng bối cảnh sau lưng lại vô cùng phức tạp. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ An, kìm lòng không đậu mà sờ sờ đầu Kỷ An, không dễ dàng a, không dễ dàng a, sống trong hoàn cảnh phức tạp như vậy mà vẫn còn một bông hoa đơn thuần chân chất. Tiêu Ngân Phong không được cũng phải muốn thốt lên hai chữ 'bội phục' hai mẹ con trên bàn cơm này, xúc động tới mức muốn dập đầu lạy hai người ba cái.

Kỷ An ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngân Phong khó hiểu, đang ăn cơm tốt đẹp tự dưng sờ đầu ta làm cái gì a? Ta cũng không phải tiểu hài tử, sao lại có thể giống như còn muốn ngươi khen ngợi ta ăn cơm thật ngoan đâu chứ? Nhưng liếc mắt nhìn thấy trong chén của Tiêu Ngân Phong trống không, tức giận cắn môi mà liếc Tiêu Ngân Phong, đứng dậy giúp Tiêu Ngân Phong bới cơm, nghĩ thầm rằng hết cơm thì lên tiếng thôi chứ sờ đầu người ta làm cái gì, người ta cũng không phải là con chó nhỏ nha.

Tiêu Ngân Phong nhìn bộ dạng Kỷ An tức giận thở phì phì liền cảm thấy nàng thật đáng yêu, đặc biệt sau khi phân tích gia thế bối cảnh của nàng xong lại cảm thấy đứa nhỏ này thật không dễ dàng a, thật không dễ dàng a, chỉ số thông minh cao như vậy, người lại ngơ ngơ, quả thực là một cực phẩm trong dân gian khó có thể gặp được.

Lý Vân Cẩm ngẩng đầu nhìn hai người liếc mắt một cái, đối với hành động trêu chọc của Tiêu Ngân Phong và động tác Kỷ An trợn trắng mắt liếc Tiêu Ngân Phong hiểu rằng hai người này tình cảm sâu đậm ngay cả trên bàn cơm cũng liếc mắt đưa tình. "Khụ!" Nàng giả vờ ho một tiếng nhắc nhở hai người kia chú ý một chút.

Tiêu Ngân Phong thu tay lại quay sang nhìn Lý Vân Cẩm, cười cười có chút ngượng ngùng, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, đột nhiên cảm thấy tức bụng mới giật mình nhớ đến vừa rồi trong lúc suy nghĩ mấy chuyện kia tới mức nhập tâm, bất tri bất giác đã ăn xong một chén cơm đầy. "An An, đã ta no rồi". Tiêu Ngân Phong đáng thương nhìn Kỷ An làm nũng, "Ăn không vô".

"A?" Kỷ An ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngân Phong, thấy bộ dạng đáng thương của nàng, lại thấy mình bới cho nàng một chén cơm đầy, nhớ tới lượng cơm mà bình thường nữ vương hay ăn so ra là hơi nhiều thì phải. Nàng cầm lấy chén của Tiêu Ngân Phong lên, lấy hai phần ba cơm bỏ vào trong chén của mình, sau đó đưa lại cái chén cho Tiêu Ngân Phong, "Bây giờ có thể ăn hết được chưa?"

Tiêu Ngân Phong không thể làm gì được, khó khăn gật đầu, "Được rồi".

Kỷ An lấy đũa gắp mấy món mà bình thường Tiêu Ngân Phong thích ăn vào trong chén của nàng, "Vậy thì được rồi". Sau đó tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Lý Vân Cẩm thầm than trong lòng rồi nói, "Ta ăn no rồi, các ngươi từ từ ăn". Lắc đầu chán nản đứng dậy, con gái mình thật hết thuốc chữa. Bình thường Kỷ An cũng chỉ ăn một chén cơm, bản thân mình cũng phải thường xuyên ép nàng ăn thêm thì giống như là lấy mạng của nàng, mà Tiêu Ngân Phong chỉ tùy tiện nói một câu như vậy thì hơn nửa chén cơm đều nằm trong chén của nàng.

Tiêu Ngân Phong nhìn thấy vẻ mặt đè nén này của Lý Vân Cẩm đột nhiên cảm thấy vui vẻ, cũng có chút đắc ý. Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Lý Vân Cẩm lợi hại như vậy liền gặp được người bạo ngược gia đình như Kỷ An, mà Kỷ An lại chịu phục dưới tay mình ngoan ngoãn không phản đối, ân, suy đi tính lại thì mình mới là người lợi hại nhất. Tiêu Ngân Phong tủm tỉm cười lấy tay ôm mặt Kỷ An nũng nịu nói, "An An, ngươi và mẹ ngươi đều thật đáng yêu nha, ta rất thích nha".

Kỷ An sợ run cả người, chỉ cảm thấy da gà nổi khắp toàn thân, nghĩ thầm rằng nữ vương bệ hạ, ta còn đang ăn cơm, ngươi đừng làm cho ta thấy buồn nôn có được không?

Editor: tranh thủ xong chương nào up liền chương đó *T.T*. Đọc xong chương này chỉ biết nói một câu: gừng càng già càng cay a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.