Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 27: Kiếm Thú



Không lâu sau đó, Thái Tử cũng cho bắt đầu yến hội, ca múa bắt đầu nổi lên.

Quách Ngọc nhàm chán, ngón tay nhỏ nhẹ gõ lên bàn “bụp bụp“. Bên cạnh Quách An nhìn sang, hỏi.

- Ngọc nhi, con không thích yến hội?

- Phụ thân, những điệu múa kia yến hội nào cũng có.

Quách Ngọc nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng trả lời. Quách An cũng gật đầu, thật sự ca múa này cũng quá quen thuộc, nhàm chán!

Phía bên kia khu vực khách nhân, Nguyên Thiên Thiên đưa mắt nhìn sang, thấy Quách Ngọc vẫn ngồi đó, trang phục không hề thay đổi mới hoàn toàn yên tâm.

Vừa rồi, nàng nghe nha hoàn bẩm báo: “không thấy Quách Ngọc ở yến hội“. Nàng lo sợ Quách Ngọc phát hiện kế hoạch của nàng. Nay thấy nàng ta vẫn mặc y phục cũ, hơn nữa nha hoàn cũng báo vừa rồi có người nhìn thấy nàng ta đi vào nhà xí. Nguyên Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Nguyên Thiên Thiên vui vẻ nói chuyện cùng Hạ Tâm, không quan tâm đến Quách Ngọc nữa. Quách Ngọc thì lại đưa mắt tìm kiếm trong đám đông, bắt được một hình dáng quen thuộc. Nguyên Thiên Hữu cầm trên tay cốc rượu, đưa lên miệng uống một ngụm. Cảm nhận được ánh mắt của Quách Ngọc, hắn chuyển tầm mắt, nhu tình nhìn nàng cười.

Quách Ngọc thấy Nguyên Thiên Hữu bày gương mặt si ngốc thì cảm thấy buồn cười vô cùng.

“Tên vô lại ngốc nghếch!”

Lúc này ca múa tạm kết thúc, mọi người cùng nhau nâng ly, không khí bắt đầu trở nên nhộn nhịp hơn.

Thái Tử Mộc Lịch tiến đến bên bàn của các vị sứ thần kính rượu. Thái tử kính rượu Nguyên Thiên Minh trước, cả hai cũng không nói gì nhiều mà chỉ nói vài ba câu rồi lướt qua nhau. Đến lượt Đại Tấn quốc, tam hoàng tử Tấn Phong, Thái tử lại đứng lâu hơn một chút.

- Tam hoàng tử, kính ngươi!

Tấn Phong cũng có lễ, kính lại một ly rượu. Lại nghe Thái Tử bên kia cười hỏi.

- Ta nghe nói, Tam hoàng tử đến Đại Mộc ngoài nhiệm vụ đi sứ ra thì còn muốn hoà thân. Không biết Tam hoàng tử đã chọn được người nào vừa ý?

Tấn Phong ngửa cổ uống cạn ly rượu, sau đó mới cười to nói.

- Ta còn ở lại Đại Mộc hai tháng, không cần gấp gáp.

Thái Tử cũng gật đầu đồng ý, nói.

- Cũng đúng... Đúng rồi, hôm qua ta nghe Đại hoàng tử Đại Nguyên quốc nói rằng hôm nay Tam hoàng tử sẽ mang Kiếm Thú đến?

Tấn Phong lại rót một ly rượu, sau đó mới nói.

- Đúng vậy. Đại hoàng tử luôn muốn xem, ta muốn hắn đến nơi ta ở nhưng hắn lại muốn mang đến đây. Hắn nói muốn mọi người cùng mở rộng tầm mắt.

- Ta cũng chưa thấy qua Kiếm Thú. Kiếm Thú là loài hung hăng vô cùng, lại sinh sống ở nơi rừng thiên nước độc. Tam hoàng tử có thể thu phục được nó, quả thật là tài giỏi.

Được Thái Tử khen ngợi, Tấn Phong cũng không kiêu ngạo mà chỉ ậm ừ. Bản thân hắn biết, để bắt được Kiếm Thú không biết đã bao người bỏ mạng. Nay hắn thu phục nó, xem như là tạo phúc đi....

Bấy lâu nay, người ta truyền rằng ở đỉnh núi Hạc Tâm có một con quái thú đang ẩn trốn ở sâu trong rừng. Đêm đến, quái thú sẽ lân la mò xuống chân núi, đi vào khu người ở. Bằng răng nanh và móng vuốt sắc bén của mình nó đã tấn công không biết bao nhiêu người. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, quái thú đã giết gần trăm người dân vô tội.

Các vị dũng sĩ khắp nơi kéo về đó với ý định “diệt quái thú, cứu dân lành“. Nhưng bao nhiêu người lên núi tìm quái thú thì kết quả của họ đều giống nhau, chỉ là một chữ: Chết.

Lần này sang Đại Mộc quốc, Tấn Phong phải đi ngang khu vực núi Hạc Tâm. Tấn Phong nghe truyền về quái thú, nên cũng hiếu kỳ nghỉ lại một đêm để biết thực hư.

Khi mặt trời khuất sau hàng cây, người dân liền vội hạ then cài chốt. Mọi người đều lo sợ cho mạng nhỏ của mình.

Đúng như những gì người dân nói, màn đêm buông xuống, quái thú bắt đầu xuất hiện.

Quái thú mò xuống núi. Nó đi đến đâu thì tàn phá đến đó. Nó giết sạch gia súc, gia cầm. Sau đó, nó mò vào nhà người dân và tìm kiếm “con mồi” tiếp theo.

Đêm hôm đó, Tấn Phong đang yên giấc thì nghe một tiếng gầm lớn. Hắn tỉnh giấc, vội vã chạy ra xem.

Đi theo tiếng gầm, Tấn Phong nhìn thấy một con vật to lớn đang cố phá cửa xông vào một ngôi nhà nhỏ.

Quái thú cao gần bằng một nam nhân trưởng thành. Nó khoát lên người một bộ lông màu trắng muốt. Lông nó dài và mượt.

Tấn Phong khoé mắt giật giật vài cái.

Đây là hình dáng của quái thú - con vật hằng đêm đều giết người?

Nếu như quái thú có kích thước nhỏ một chút, thì có lẽ Tấn Phong sẽ tưởng nhầm nó là một con vật nuôi của ai đi lạc.

Tấn Phong nhặt lấy một hòn đá to, ném thẳng vào người quái thú.

Quái thú bị ném trúng. Nó ngừng phá cửa, chầm chậm xoay đầu về phía Tấn Phong.

Khi Tấn Phong đối diện với quái thú, hắn mới biết nó không phải là “bé con đi lạc“.

Quái thú chỉ có một mắt. Con mắt to nằm ngay giữa mặt. Miệng nó cũng rất to, nhưng khiến người ta sợ hãi nhất lại là hai cái răng nanh. Răng nhanh của quái thú trắng, nhọn, sắc và... dài. Răng nanh của quái thú dài có thể bằng một thanh kiếm.

Quái thú nhìn Tấn Phong, nước bọt chảy kéo sợi. Quái thú thèm thuồng nhìn “con mồi” trước mắt. Tấn Phong lúc này cũng không thể khinh thường quái thú.

Ngay lập tức, Tấn Phong cùng quái thú bắt đầu lao vào nhau.

Độ chừng khoảng một canh giờ khi mà cả hai đều mệt lả, vẫn chưa phân thắng thua.

Đúng lúc này, Tấn Phong nhìn thấy quái thú đã không còn đủ sức chiến đấu. Hắn quyết định xông lên. Nhưng khi hắn đến gần, vung kiếm lên thì hắn lại thấy quái thú có biểu hiện lạ.

Quái thú nằm trên mặt đất. Nó tỏ vẻ vô cùng đau đớn. Con mắt duy nhất ở giữa mặt của nó đột nhiên chảy ra một dòng nước trong suốt! Quái thú biết khóc?

Tấn Phong rút kiếm về, lui về sau vài bước. Quái Thú lại đau đớn, động động chân trước.

Tấn Phong cảm nhận dường như quái thú muốn nói với hắn điều gì đó. Hắn không thể hiểu được ngụ ý của quái thú, hắn liền quyết định tiến lại gần xem xét.

Lại gần, hắn thấy quái thú cũng không có phản ứng chống cự. Tấn Phong chậm chạp sờ quái thú. Hắn chỉ thấy một lớp lông dày, mịn và mượt. Tấn Phong lại nghe quái thú gầm nhẹ, hắn để ý đến chân trước của quái thú. Tấn phong thử chạm vào chân quái thú. Quái thú như phối hợp, nó đưa chân trước lên cao. Lúc này, Tấn Phong mới nhìn rõ. Phía trong của chân trước là một vết thương lâu ngày đã bị lở loét. Nhìn tình trạng, hắn nghĩ vết thương cũng đã xuất hiện hơn hai tháng.

- Có người làm ngươi bị thương?

Tấn Phong lên tiếng hỏi, chỉ thấy quái thú “hư hư” vài tiếng, như đồng tình với hắn. Thấy thế, Tấn Phong lại lên tiếng.

- Đã bị thương vì sao ngươi còn xuống núi? Là muốn trả thù?

Quái thú gầm gừ, sau đó hướng về phía đỉnh núi tru lên vài tiếng.

Tấn Phong khó hiểu cau mày. Quái thú lại dùng sức ngửa cổ, đưa chân gãi ở vùng cổ. Sau đó lại hướng về phía Tấn Phong, đưa chân chạm vào tay Tấn Phong.

Tấn Phong nhìn quái thú hành động, sau đó hắn thử đưa tay chạm vào cổ quái thú.

Tấn Phong bất ngờ trợn mắt, hắn chạm vào một sợi dây đeo cổ. Tấn Phong vội vạch lớp lông dày của quái thú để kiểm tra. Hoá ra, phía sau lớp lông dày đó là một chiếc vòng cổ. Vòng cổ có đính một viên đá hình vuông nhỏ. Tấn Phong thấy trên viên đá có khắc một chữ “Lạc“.

- Ngươi thật sự là vật nuôi? Chủ nhân của ngươi là ai? Họ đang ở đâu?

Nghe Tấn Phong hỏi, quái thú như muốn khóc, nó kêu “hư hư” sau đó lại hướng về phía đỉnh núi mà tru.

Tấn Phong như hiểu ý. Hắn vuốt đầu quái thú, sau đó nói.

- Ta sẽ cho người lên núi kiểm tra.

Quái thú lúc này mới chịu nằm xuống, đau đớn, nhắm mắt lại.

Tấn Phong cho người nhốt quái thú vào lồng. Hắn đặc tên cho nó là Kiếm Thú. Đồng thời, cho người lên núi tìm kiếm.

Ba ngày sau đó, ám vệ đưa về cho Tấn Phong một tiểu cô nương tầm mười ba, mười bốn tuổi. Nàng mặc quần áo rách nát, mặt lem luốc, thân hình gầy yếu.

Tấn Phong thấy chân nàng bị một vết thương lớn. Ở chỗ vết thương bắt đầu bốc mùi, thu hút ruồi bọ đến.

Nàng và Kiếm Thú đều bị thương ở chân và dường như đều không được cứu chữa.

Tấn Phong cho người trị thương cho tiểu cô nương. Sau đó, hắn biết được nàng tên là Mộ Nhi và Kiếm Thú tên thật là Lạc Lạc. Mộ Nhi đã cùng Lạc Lạc sống trên núi suốt mười năm nay. Nàng không biết ba mẹ nàng ở đâu, năm nàng bốn tuổi thì nàng đã cùng Lạc Lạc ở trên đỉnh núi. Lạc Lạc rất ngoan, nó luôn ăn chay. Cách đây hai tháng nàng cùng nó bị người đuổi giết. Nàng bị thương, nên nó xuống núi cầu sự giúp đỡ. Cũng không biết lý do gì, có thể là do người dân nhìn bộ dạng của nó đáng sợ nên luôn tìm cách giết nó. Lạc Lạc chỉ là một con thú, nó không thể nói. Lạc Lạc càng tiến gần, con người càng sợ hãi và muốn giết nó. Lạc Lạc bị đau, mất kiểm soát nên đã tấn công con người. Tấn Phong biết chuyện, nên cũng không nỡ tay giết Kiếm Thú. Hắn muốn mang nó rời đi. Nhưng Mộ Nhi lại không chịu. Cứ giằng co mãi, cuối cùng Tấn Phong đành mang theo cả hai. Tấn Phong không thể để Kiếm Thú bên ngoài, nếu một ngày nó lại tấn công người thì biết phải làm sao. Tấn Phong cũng không thể để Mộ Nhi khóc rống, liên tục chạy theo đoàn người đòi lại Kiếm Thú. Nàng chỉ là tiểu cô nương.

...

Yến hội vẫn diễn ra, lúc này Thái Tử mới đứng ra lớn tiếng nói.

- Các vị, hôm nay yến hội, tất cả chúng ta đều may mắn. Bởi vì, Tam hoàng tử Đại Tấn quốc đã đồng ý mang Kiếm Thú cho chúng ta cùng thưởng thức.

Mọi người trong đại điện bắt đầu xôn xao.

Quách Ngọc cau mày.

“Kiếm Thú?”

Không bao lâu sau, mọi người nhìn thấy mười tên thị vệ cao to dùng sức đẩy một chiếc lồng to được phủ vải che kín ra đại điện. Thái Tử lúc này mới cười ha hả tiến lại gần Tấn Phong, nói.

- Tam hoàng tử, mời ngài đến mở màn che.

- Được!

Tấn Phong cười, đáp lời. Hắn tiêu sái đi đến bên lồng sắt, vung tay mở màn che.

“Soạt.”

Màn che được kéo xuống, chiếc lồng xuất hiện. Mọi người chăm chú nhìn ngắm về phía chiếc lồng.

- Ồ!

Mọi người bắt đầu từ hốt hoảng, đi đến ngạc nhiên và cuối cùng là phấn khích. Bởi bên trong chiếc lồng là một con vật to lớn với bộ lông trắng mượt và đôi răng nanh dài.

Có một vài tiểu thư nhút nhát không dám đến gần, còn lại hầu hết đều tò mò đến gần lồng để xem xét.

Mọi người sờ tay vào lồng, Kiếm Thú vẫn nằm im. Họ bắt đầu hiếu kì và đưa tay vào lồng. Cánh tay đầu tiên được đưa vào... Kiếm Thú vẫn nằm im. Ngay sau đó, lần lượt người người đều tranh nhau sờ Kiếm Thú.

Tấn Phong đứng bên cạnh cười vui vẻ. Bỗng nhiên hắn xoay người, nhìn về phía sau của mình. Tiểu cô nương mặc một bộ y phục màu trắng vẫn đứng yên ở đó, cúi đầu không nói. Tấn Phong thở dài. Hắn đi đến bên cạnh tiểu cô nương, nhẹ nhàng nói.

- Mộ nhi! Muội... Lạc Lạc chỉ đang được mọi người ngắm nhìn thôi.

Tiểu cô nương ấy chính là Mộ Nhi, chủ nhân của Kiếm Thú.

Nghe Tấn Phong nói, Mộ Nhi cắn môi ngước nhìn Tấn Phong.

- Phong ca, vì sau lại đổi tên thành Kiếm Thú? Ta cũng không muốn để người khác sờ vào Lạc Lạc, không muốn người khác xem Lạc Lạc như một trò chơi.

Từ ngày hắn quyết định đưa Kiếm Thú đi thì Mộ Nhi cũng đi theo hắn. Suốt khoảng thời gian gần nhau, hắn thấy Mộ Nhi vô cùng đáng yêu. Nàng hoạt bát và nghịch ngợm, nàng rất thích cười. Tấn Phong bên cạnh Mộ Nhi thì rất vui vẻ, vì thế hắn xem nàng như tiểu muội mà đối đãi. Nhìn thấy Mộ Nhi giận dỗi, Tấn Phong lắc đầu.

- Mộ Nhi, Lạc Lạc là tên thân mật, chỉ có người thân của nó mới biết tên này. Muội nhìn xem, Lạc lạc hùng dũng như thế, chúng ta phải đặt cho nó một cái tên xứng với vẻ bề ngoài của nó.

- Ta không thích. Phong ca, ca cho ngươi đưa Lạc Lạc vào trong đi. Ta không muốn người ta đem Lạc Lạc ra để mua vui. Hơn nữa, ta... Ta có dự cảm không tốt.

Tấn Phong thấy Mộ Nhi lo lắng, hắn đến gần xoa đầu nàng và nói.

- Được rồi! Để ta cho người đưa Lạc Lạc vào trong.

Nghe được Tấn Phong đồng ý, Mộ Nhi hai mắt sáng rỡ. Nàng tươi cười nói.

- Cảm ơn Phong ca.

Thấy Mộ Nhi cuối cùng cũng chịu cười, Tấn Phong gật đầu vui vẻ rời đi.

Tấn Phong đi đến bên lồng, muốn cho người kéo Kiếm Thú vào trong nhưng mọi người đang vây lấy lồng. Hắn cau mày, tìm đến Thái Tử muốn nhờ Thái Tử giúp đỡ giải tán đám đông.

Tấn Phong vừa quay lưng đi thì Kiếm Thú trong lồng bắt đầu cử động. Kiếm Thú động mũi, nó ngửi trong không khí được một mùi hương lạ. Kiếm Thú mở to mắt tìm kiếm trong đám đông. Đột nhiên nó đứng bật lên. Mọi người bên ngoài kêu hò, họ cho rằng Kiếm Thú đứng lên biểu diễn. Nhưng họ không hề hay biết thần chết đang đến gần.

Kiếm Thú chuyển mắt liên tục, cuối cùng nó dừng lại ở một góc của đại điện. Kiếm Thú phát ra tiếng gầm gừ, nó dùng hết sức lực đẩy lồng muốn thoát ra ngoài.

“Bụp bụp.”

Kiếm Thú va mạnh vào lồng, cửa lồng bung mở. Mọi người hoảng loạn la hét. Đám đông chen lấn nhau, tìm đường chạy trốn. Kiếm Thú cũng không quan tâm đến hàng trăm con người đang đạp lên nhau rồi la hét. Nó nhìn chằm chằm về phía góc điện, sau đó nhảy bổ về phía góc điện.

- A...!

Hàng trăm người la hét, tạo nên sự rối loạn khiến các binh sĩ không thể bắt lấy Kiếm Thú. Trong số đám đông cũng có võ sĩ, tuy nhiên họ bị dòng người xô đẩy khiến nhiều người mất cân bằng không thể thoát ra, một số khác lại không biết làm thế nào rút kiếm càng không biết làm sao để đến ngăn chặn Kiếm Thú.

Lúc này Kiếm Thú đã đi đến góc điện, nó đứng nhìn về đám người và gầm gừ liên tục. Ở khu vực đó đều là các vị tiểu thư nhát gan không đến gần xem Kiếm Thú. Bọn họ ôm nhau khóc lóc, Quách Ngọc lại ung dung ngồi trên ghế phiền chán liếc nhìn - tất nhiên Quách Ngọc ngồi cùng các vị tiểu thư ấy không phải vì nhát gan mà là vì nàng không có hứng thú đến xem Kiếm Thú.

Quách Ngọc nhíu mày.

“Hoá ra là thế! Nếu như mình không cẩn thận thì có thể hôm nay mình sẽ trở thành miếng mồi ngon cho con vật kia mất!”

Quách Ngọc suy nghĩ, sau đó nàng nhìn về phía La Minh Tú, mỉm cười.

“La Minh Tú, ngươi yên tâm ta sẽ không cho ngươi chết. Hơn nữa Thái Tử cũng sẽ cứu ngươi. Chỉ là, hôm nay ngươi chịu cực một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.