Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 31: Truy tìm chủ mưu



“Tại sao lại còn vật khác?”

Huynh muội Nguyên Thiên Minh và Thái Tử cảm thấy khó hiểu vô cùng, rõ ràng bọn họ chỉ để lại duy nhất một mảnh giấy ngoài ra thì tất cả không được mang theo bất cứ thứ gì vậy tại sao bây giờ lại có vật thứ hai?

Hoàng Thương chăm chú nhìn vào vật trên khay, ông cầm lấy nó và ngắm nghía thật lâu. Sau đó ông nhìn về phía dưới đại điện rồi đưa vật ấy cho Tô công công. Tô công công mang đến cho Tấn Phong, sau đó không nói gì mà nhanh chóng quay lại bên cạnh Hoàng Thượng. Tấn Phong xem xong thì mỉm cười hỏi.

- Đại hoàng tử, ngươi biết vật này hay không?

Mọi người nhìn thấy trên tay Tấn Phong là một lệnh bài rất đẹp. Lệnh bài ấy được làm bằng ngọc, óng ánh và phát sáng. Nguyên Thiên Minh nắm chặt tay.

“Tại sao? Rõ ràng lệnh bài ở chỗ của mình vậy tại sao bây giờ lại trong tay bọn họ?”

Nguyên Thiên Minh suy nghĩ, hắn chợt nhớ lại một điều.

“Đúng vậy, chắc chắn là tên khốn ấy. Chết tiệt!”

Nguyên Thiên Minh nhớ lại vừa rồi Nguyên Thiên Hữu đã từng chạm vào người hắn. Nguyên Thiên Hữu bên này thì hả hê cười. Đúng vậy, là do Nguyên Thiên Hữu lấy lệnh bài. Vừa rồi, Quách Ngọc và hắn đã cùng nhau hợp tác để lấy thứ gì đó từ người Nguyên Thiên Minh, bởi họ biết hắn ta sẽ không dễ dàng để yên như vậy mà chắc chắn sẽ có hậu chiêu. Lấy được lệnh bài của hắn, hai người liền lập tức cho người hành động để “gậy ông đập lưng ông“.

- Lệnh bài đó có khắc rõ “Đại Nguyên, Đại hoàng tử.”

- Đúng vậy. Không biết lệnh bài này từ đâu mà có.

Nguyên Thiên Minh cố gắng lấy bình tĩnh để trả lời câu hỏi của Tấn Phong. Tấn Phong tươi cười nhìn về phía Hoàng Thượng.

- Hoàng Thượng, đây cũng được tìm cùng chỗ với mảnh giấy vừa rồi?

Nguyên Thiên Minh lúc này cũng nhìn Hoàng Thượng mà nghiêm túc nói.

- Hoàng Thượng. Đây đúng là lệnh bài của ta, có lẽ bị rơi lúc ta chiến đấu cùng thích khách, cũng có thể do có người muốn vu oan hãm hại ta.

Hoàng Thượng nhìn hắn, sau đó nghiêm nghị hỏi.

- Vừa rồi ngươi đã đi đâu sau trận chiến với thích khách?

- Ta không hề rời khỏi đại điện. Về phần lệnh bài này, ta tin chắc có người đã cố tình trộm.

Nghe Nguyên Thiên Minh nói có người trộm lệnh bài của hắn thì mọi người bên dưới nhốn nháo, bởi vì rất có thể họ sẽ phải gánh tội oan từ trên trời rơi xuống. Có người trong đám đông liều lĩnh lên tiếng hỏi.

- Đại hoàng tử! Ngài nói xem, ai lại dám trộm? Hơn nữa, ngài không phải người bình thường đâu phải ai muốn trộm cũng có thể thực hiện được!

Nguyên Thiên Minh nghe xong thì mỉm cười.

- Đúng vậy, không phải ai cũng có đủ bản lĩnh như vậy, ngoài trừ nhị hoàng đệ. Đúng không nhị hoàng đệ? Mọi người nhìn nhau.

“Vừa rồi Nguyên Vương từng va chạm với Đại hoàng tử. Chẳng lẽ là do Nguyên Vương làm?”

Nguyên Thiên Hữu nghe Nguyên Thiên Minh nhắc tên mình thì ngước lên nhìn. Hắn nhếch mép cười quỷ dị.

- Đại hoàng tử! Ngươi nói quá lời. Chẳng qua những lần chúng ta chạm mặt, là do ngươi thiếu may mắn nên mới nhận liên tục những trận thua!

- Ngươi im miệng, những lần ấy đều do ngươi giở trò quỷ nên đại hoàng ca mới thua như vậy. Lần này, chắc chắn cũng do ngươi giở trò quỷ. Vừa rồi chính ngươi đã trộm lệnh bài.

Nguyên Thiên Thiên như người đàn bà chanh chua, nàng ta chỉ vào mặt Nguyên Thiên Hữu mà hét.

Hoàng Thượng ngồi bên trên cau mày, sau đó đập bàn một cái thật mạnh.

- Tất cả im lặng cho trẫm.

Mọi người nghe tiếng nói uy lực của Hoàng Thượng thì cũng không dám tiếp tục cãi nhau. Chỉ có Nguyên Thiên Hữu là vẫn giữ thái độ cũ, tươi cười nhìn Hoàng Thượng.

- Cậu! Hai vật này tìm thấy ở đâu? Chỉ vì con chạm vào người Đại hoàng tử thì đã có người vu oan cho con trộm đồ. Thế nên con muốn biết vật này tìm thấy ở đâu để còn biết cách đưa ra bằng chứng chứng minh mình vô tội.

Nguyên Thiên Hữu nói xong thì cười ha hả khiến mọi người cảm thấy không khí thật ngột ngạt và khó thở, giống như có rất nhiều thế lực đang cố đánh bại lẫn nhau khiến cho mọi thứ thật khủng hoảng.

- Nguyên Vương không cần chứng minh gì cả. Bởi vì cả hai vật này đều tìm thấy trên người của một thích khách còn sống. Hắn  đang lẫn trốn thì bị thị vệ bắt được.

Hoàng Thượng chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài đã có một giọng nói đầy uy lực vọng vào. Đó không phải ai khác mà chính là Uy Vũ đại tướng quân - Hoàn Công Hậu. Ông chính là cánh tay đắc lực của Hoàng Thượng, nổi tiếng với biệt danh “cái đầu đất“. Người ta lén lút gọi ông là “cái đầu đất” bởi vì ông không biết làm gì ngoại trừ trung thành với Hoàng Thượng, không tiếc hy sinh bất cứ thứ gì để bảo vệ Hoàng Thượng.

- Uy Vũ tướng quân, ngươi đến đây từ bao giờ?

Hoàng Thượng ngạc nhiên hỏi Hoàn Công Hậu, ông nhớ mình đã cho Hoàn Công Hậu nghĩ phép một đoạn thời gian để ở cạnh gia đình bởi vì ông ấy vừa đón thêm một bé trai bụ bẫm. Hoàng Thượng cảm nhận được Hoàn Công Hậu trung thành với ông, nhưng cũng phải dành một ít thời gian cho gia đình mới được. Nhưng không hiểu tại sao hôm nay ông ấy lại xuất hiện ở đây.

- Thần tham kiến Hoàng Thượng. Nhận được tin phủ Thái Tử có thích khách, hơn nữa Hoàng Thượng cũng đích thân đến nên thần cũng cấp tốc đến giúp đỡ. Nào ngờ vừa vào đến thì gặp được tên thích khách này đang lấp ló gần khu vực bảo mật. Vừa nói Hoàn Công Hậu vừa đẩy tên thích khách ấy ra ngoài. Tên thích khách trên người có rất nhiều vết thương, hắn ta nằm trên sàn với gương mặt nhăn nhó vì nỗi đau từ vết thương truyền đến. Hoàng Thượng cau mày, ông nhìn thích khách sau đó lớn giọng nói.

- Ngước mặt lên!

Thích khách cúi đầu, nhất quyết không nhìn lên. Tô công công thấy thế liền ra hiệu cho người đến kéo mặt hắn lên. Hai thị vệ cao to tiến lên nắm lấy bả vai và kéo mặt hắn lên. Hoàng Thượng ngồi trên cao nhìn xuống, ông nheo mắt.

- Trẫm nhìn nhầm à? Đây không phải Trương Ngọc đại thủ lĩnh đội thị vệ chịu trách nhiệm tháp tùng đoàn sứ giả Đại Nguyên quốc hay sao?

Nguyên Thiên Minh liếc nhìn khiến Trương Ngọc thân thể run run. Hắn là đại thủ lĩnh đội ám vệ do Nguyên Thiên Minh đào tạo. Lần này đại thủ lĩnh thị vệ là người của Hoàng Thượng Đại Nguyên khiến Nguyên Thiên Minh khó bề hành động, nên Nguyên Thiên Minh đã giết chết đại thủ lĩnh thị vệ và thay thế hắn vào.

Trước đó đã có ám vệ chịu trách nhiệm mang trên người mảnh giấy để vu oan cho Nguyên Thiên Hữu. Nhưng lần này hành động lại thất bại do sự can thiệp của Quách Ngọc và đội binh của Nguyên Thiên Hữu khiến cho mọi thứ đi lệch quỹ đạo. Không hiểu tại sao tên ám vệ ấy lại không bị bắt. Thế nên Trương Ngọc phải mang vết thương lén lút quay lại để đặt mảnh giấy ấy vào thi thể một tên thích khách.

Nào ngờ khi hắn vừa trở lại, đang ẩn nấp sau núi giả chờ cơ hội hành động thì ngất xỉu. Hắn không biết lý do hắn ngất xỉu là do độc của Quách Ngọc, mà cứ đinh ninh do vết thương khiến hắn mất máu quá nhiều nên mới ngất xỉu. Rất nhanh sau đó hắn tỉnh lại, hắn vừa chuẩn bị hành động thì đã bị Uy Vũ đại tướng quân tóm gọn.

Trương Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu, mong muốn được cứu. Nhưng có lẽ hắn đã phải thất vọng. Nguyên Thiên Minh nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng.

- Trương Ngọc vì sao ngươi lại ở đây?

Nguyên Thiên Minh “ngạc nhiên” hỏi, khiến cho Trương Ngọc cảm thấy đắng trong lòng. Hắn từ nhỏ đã đi theo Nguyên Thiên Minh, một lòng trung thành sống chết bảo vệ Nguyên Thiên Minh. Nhưng nay là hắn rơi vào tình thế không thể xoay trở thì Nguyên Thiên Minh lại rũ bỏ tất cả liên quan. Trương Ngọc cười chua xót, sau đó nhìn về phía Nguyên Thiên Hữu bằng ánh mắt căm thù.

- Chủ tử, là do thuộc hạ căm hận tên khốn ấy. Cách đây ba năm, tại Đại Mộc xuất hiện một vị anh hùng xuất thiếu niên mười bốn tuổi cầm binh đánh giặc. Trong cuộc chiến cùng với Đại Nguyên quốc, vị anh hùng ấy đã giết vô số tên giặc. Đại Mộc lần đó thắng lớn đều nhờ vào vị anh hùng ấy và người đó không ai khác chính là Nguyên Thiên Hữu. Nhưng các ngươi không biết có một người tan nhà nát cửa. Gia đình ta chỉ còn lại mẫu thân và ta, bởi phụ thân và hai huynh trưởng đều chết trong trận chiến ấy. Họ không phải binh sĩ, họ chết vì bị chiến tranh liên lụy. Tất cả là tại Đại Mộc, tất cả các ngươi đều đáng chết. Ngày hôm nay, ta làm tất cả là muốn các ngươi chết. Chỉ cần cái chết của Tấn Phong có liên quan đến Nguyên Thiên Hữu thì Đại Mộc coi như hết.Trương Ngọc vừa nói vừa cười điên loạn, hắn không ngờ có một ngày hắn lại rơi vào tình cảnh này. Nguyên Thiên Hữu ngồi trên ghế mỉm cười. Nguyên Thiên Hữu biết Trương Ngọc đang nói dối bởi vì nhìn hắn ta, Nguyên Thiên Hữu biết hắn là sát thủ được huấn luyện từ bé, đã là sát thủ thì làm gì có chuyện lâm ly bi đát như thế này. Giả dối, tất cả là giả dối.

- Ta đã trộm lệnh bài của Đại hoàng tử để điều binh thực hiện kế hoạch ngày hôm nay. Tiếc là, ta lại gặp phải một kẻ nhiều chuyện.

Trương Ngọc vừa nói vừa liếc nhìn Quách Ngọc, nàng cảm nhận được sát khí từ hắn nên đứng lên đi đến gần hắn. Quách Ngọc nắm cằm hắn, sau đó hỏi.

- Thế làm cách nào ngươi có thể giả chữ viết của Nguyên Vương? Ta tin chắc là ngươi không có cơ hội để đọc thư nhà của Nguyên Vương, ngươi cũng không được cùng Nguyên Vương lớn lên như Đại hoàng tử. Ta rất muốn biết ngươi làm thế nào?

- Ta...

Trương Ngọc ấp úng, hắn không biết phải nói thế nào vì thật sự hắn chưa từng có cơ hội nhìn qua nét chữ của Nguyên Thiên Hữu. Trong lúc Trương Ngọc đang phân vân thì Nguyên Thiên Minh lại lên tiếng.

- Có phải ngươi vào thư phòng của ta? Ta từng để một bức tranh do nhị đệ vẽ lúc còn bé. Bức tranh ấy có đề cả thơ. Có phải ngươi đã trộm bức tranh ấy không?

- Chủ tử, thuộc hạ xin lỗi. Vì tư thù cá nhân mà gây ra phiền phức cho ngài.

Quách Ngọc cười dịu dàng, xoay người bước đi, nhưng đi được vài bước thì ngừng lại. Nàng nhìn Trương Ngọc và nói.

- À mẫu thân của ngươi bây giờ ra sao?

- Mẫu thân ta đã chết cách đây ba năm.

- Hoá ra là thế. Nói đi cũng phải nói lại. Chỉ trong vòng ba năm, Đại hoàng tử có thể đào tạo ra một thủ lĩnh thị vệ võ công cao cường như Trương thị vệ.

- Đúng vậy, gần hai trăm tên thích khách đều võ công cao cường. Hơn nữa, Trương thị vệ cũng rất giỏi. Việc mang hai trăm tên thích khách vào phủ Thái Tử cũng không phải dễ dàng. À. Mà thích khách toàn bộ đều là người của ngươi? Đại hoàng tử, lần này ngươi thiệt hại nặng nề rồi!

Nguyên Thiên Hữu và Quách Ngọc kẻ hát người bè. Cả hai cùng nhau tung hứng rất hợp ý.

- Trương thị vệ. Ngươi là một nam tử hán đại trượng phu mà lại quá hồ đồ. Chuyện gia đình của ngươi... Mối thù ấy ngươi đã trả nhầm người.

Nói rồi thì nàng quay trở về vị trí, để lại sự nghi ngờ trong đầu mọi người. Vụ án này còn nhiều bí ẩn nhưng nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ, thậm chí Trương Ngọc cũng đưa ra động cơ gây án.

Hoàng Thường cau mày, sau đó nói.

- Giải hắn vào nhà lao, chờ ngày xử quyết.

Mọi người cũng không ai dám lên tiếng. Nguyên Thiên Hữu cười ha hả nói.

- Hoá ra lần này lỗi lầm xuất phát từ ta?- Nguyên Vương, ta thì lại nghĩ lỗi lầm lại thuộc về phía Đại Nguyên quốc mới đúng.

Quách Ngọc nhẹ nhàng trả lời. Nguyên Thiên Hữu vỗ trán.

- Đúng rồi. Trận chiến cách đây ba năm là do Đại Nguyên khơi nguồn. Nếu Đại Nguyên không gây chiến thì sẽ không có nhiều người oan mạng như vậy. Thế thì việc truy tìm thuốc giải cho Tam hoàng tử cũng không phải là chúng ta nhờ vả Đại hoàng tử.

- Là trách nhiệm.

Nguyên Thiên Minh cười gượng trả lời. Hoàng Thượng cũng không muốn nói nhiều nên dặn dò thêm vài câu rồi bãi giá hồi cung.

Người hoang mang, kẻ mang thương tích trở về. Lúc đi ngang Nguyên Thiên Minh, Quách Ngọc gật đầu chào khiến cho hắn điên tiết. Hắn muốn bóp chết nàng.

Lên xe ngựa, Quách Ngọc im lặng ngồi trên ghế, Tuyết Lâm rót một tách trà đưa cho nàng.

- Tiểu thư, uống trà!

- Mọi chuyện ổn cả chứ?

- Mọi chuyện đều ổn.

Quách Ngọc thở dài, sau đó vuốt tóc Tuyết Lâm.

- Ta xin lỗi.

Tuyết Lâm mỉm cười, sau đó lắc đầu nói.

- Vì trả mối thù, nô tỳ không sợ gì cả. Tiểu thư không cần xin lỗi.

Quách Ngọc mỉm cười không nói. Nàng dựa vào ghế nhắm mắt suy nghĩ.

Ngày mai vẫn chưa là ngày bình yên!

...

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Quách Ngọc nhìn ra cửa sổ lại thấy rèm gỗ lại được kéo xuống. Nàng bất giác mỉm cười.

“Tên ngốc!”

Quách Ngọc thay đổi y phục sau đó ăn sáng. Đang dùng bữa thì Minh Tước từ góc tối nhảy ra.

- Tiểu thư, chủ tử nói chiều nay ngài ấy sẽ đến viện Ngọc Cát.

- Ta biết rồi. Chuyện ta giao ngươi đã làm ổn thoả?

- Thuộc hạ đã y lời tiểu thư làm việc. Người đó hiện giờ đang ở một nơi rất an toàn trong kinh thành.

- Tốt! Lui ra đi.

Quách Ngọc hài lòng gật đầu. Bất ngờ Tuyết Lâm ngoài cửa nhanh chân chạy vào.

- Tiểu thư! La đại nhân, La đại phu nhân tới.

Quách Ngọc dừng đũa giây lát, sau đó tiếp tục dùng bữa.

- Họ đang ở đâu?

- Đang ở đại sảnh nói chuyện cùng với La di nương? Quách Ngọc mỉm cười.

- Xem ra, mọi thứ diễn ra nhanh hơn ta tưởng. Ta dùng xong rồi. Mau chuẩn bị, chúng ta đến đại sảnh.

Tuyết Lâm và Hoà ma ma nhanh tay phụ giúp Quách Ngọc trang điểm chỉnh chu, sau đó cùng nhau đến đại sảnh.

Vừa bước đến cửa thì Quách Ngọc đã nghe bên trong có tiếng ồn.

- Không được, ta không đồng ý! Hoàng Thượng đã ban hôn cho ta, các ngươi không có quyền phá huỷ nó. Ta là con gái Thừa tướng đại nhân. Các ngươi không có quyền tranh giành với ta...

Quách Ngọc mỉm cười, nhấc váy bước vào.

- Đại tỷ, dù có chuyện gì thì cũng cần phải giữ quy củ. La di nương đã làm sai quy củ, đại tỷ cũng cùng nhau điên.

Nhìn thấy Quách Ngọc vào, La di nương đứng lên hành lễ.

- Nhị tiểu thư!

- Có chuyện sao bà không gọi ta? Phụ thân không có ở phủ thì quyền quản lý hẳn nên thuộc về ta chứ không phải La di nương.

Quách Ngọc nói xong thì tiến lại vị trí mà La di nương vừa ngồi, sau đó nàng ngồi xuống liếc nhìn La di nương.

- Là lỗi của thiếp thân, nhưng đây là chuyện nhà nên thiếp thân nghĩ không cần làm phiền nhị tiểu thư giải quyết.

Quách Ngọc nhận tách trà từ tay Tuyết Lâm, nàng uống một ngụm sau đó mới nói.

- Chuyện nhà? Đâu là nhà? Là Quách phủ hay La phủ?

La di nương thở phì phò. Bà đang rất giận, nay lại bị Quách Ngọc làm khó dễ. Nhưng nghĩ đến Quách Tuệ, bà cũng không có tâm tình đối phó Quách Ngọc.

- Đương nhiên Quách phủ mới là nhà của thiếp thân. Là thiếp thân sai!

Lúc này Quách Ngọc mới nhìn sang La Toàn và phu nhân của ông ta là Tân thị.

- Không biết La đại nhân có từng gặp qua Hoàng Thượng? Hoặc công chúa, hoàng tử?

La Toàn liếc nhìn Quách Ngọc, sau đó đáp trả.

- Đương nhiên là đã từng.

- Thế lúc đó, La đại nhân cũng ung dung ngồi thế này? Hay là vì bổn công chúa không phải công chúa chính tông nên không được các ngươi tôn trọng?

Quách Ngọc nhẹ nhàng nói. La Toàn và Tân thị mới chợt nhớ Quách Ngọc không đơn giản là Quách nhị tiểu thư, mà nàng còn là công chúa Đại Mộc.

- Tham kiến công chúa. Là thần sơ sót, mong công chúa thứ tội.

Tân thị nhìn thấy phu quân của mình hành lễ thì cũng đứng lên hành lễ với Quách Ngọc.

- Tham kiến công chúa.

Quách Ngọc nhìn hai người cúi đầu, nàng đập bàn khiến cả hai giật mình.

- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau chuẩn bị trà dâng lên?

Quách Ngọc trách hạ nhân xong thì mới nhìn sang phu thê La Toàn.

- Ngồi xuống đi!

La Toàn và Tân thị ngồi xuống. La di nương bên này cũng tìm một vị trí mà ngồi xuống. Tuy nhiên chưa kịp đặt mông thì bà đã nghe Quách Ngọc lên tiếng.

- La di nương, Quách phủ có quy củ của Quách phủ. Chủ tử nói chuyện, hạ nhân không được xen miệng. Ở đây bổn công chúa là công chúa, La đại nhân không phải quan to nhưng cũng là quan tam phẩm. Ở đây có chỗ cho một di nương?

Nghe Quách Ngọc nói, La di nương chỉ muốn đến tát vào mặt nàng một cái thật mạnh.

“Ranh con! Ngươi còn dám lên mặt? Sẽ có một ngày ngươi quỳ dưới chân ta xin tha!”

La Toàn lúc này cũng muốn lên tiếng bênh vực “muội muội” của ông.

- Công chúa, Bích Hân dù sau cùng là tiền bối của người...

- Tiền bối? Quy củ là quy củ. Các ngươi cũng đi tìm thánh thượng mà nói chuyện tiền bối? Các ngươi có đủ bản lĩnh để chống lại Hoàng gia?

La di nương cắn răng.

- Công chúa nói đúng, thiếp thân đứng được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.