Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 34: Bạch Lãnh



Quách Ngọc gọi một tiếng, Minh Tước từ trong góc tối ngay lập tức lao ra ngoài cửa sổ. Rất nhanh sau đó, Minh Tước quay về và mang theo một tiểu cô nương. Quách Ngọc ngồi trên ghế, tay cầm trà nóng. Nàng nhìn về phía tiểu cô nương đang quỳ dưới sàn, sau đó đặt mạnh tách trà xuống bàn.

“Bụp.”

Tiểu cô nương giật mình, vai khẽ run. Thân thể nhỏ bé của nàng bi bao lấy bởi sự lạnh lẽo của nước mưa và của khí lạnh phát ra từ Quách Ngọc.

- Ngẩn mặt lên!

Nghe Quách Ngọc gọi, nàng sợ hãi, chậm chạp ngước mặt lên. Quách Ngọc nhìn thấy trên gương mặt của nàng ấy không có gì đặc biệt bởi mọi điểm sáng đều tập trung vào đôi mắt. Nàng có một đôi mắt trong trẻo, ngây thơ và phúc hậu.

- Ai phái ngươi đến đây? Ngươi đến đây để làm gì?

- Ta... Không ai phái ta cả... Ta cũng không có ý đồ gì với ngươi... À, ta cũng không có ý đồ gì với công chúa cả!

Quách Ngọc nheo mày.

- Ngươi không biết nói dối thì đừng nói, đã nói không có ý đồ vì sao chỉ cần nhìn thì biết ta là công chúa?

Tiểu cô nương chu miệng, nhìn về phía Quách Ngọc.

- Công chúa. Người đùa ta sao? Chỉ cần những ai có mặt ở yến hội hôm hay thì đều nhận ra Nguyên Ngọc công chúa lừng lẫy khắp Đại Mộc là người.

Quách Ngọc bắt đầu thấy tiểu cô nương này thú vị. Nàng mỉm cười dịu dàng sau đó nhìn tiểu cô nương, hỏi.

- Ngươi cũng ở yến hội hôm đó?

- Đúng rồi. Hôm đó ta thấy công chúa rất dũng mãnh, ta rất thích.

- Ngươi làm sao có thể vào viện Ngọc Cát của ta mà không bị thị vệ phát hiện, ngay cả ám vệ của ta cũng không hay không biết?

Quách Ngọc vừa nói, vừa liếc nhìn Minh Tước khiến bờ vai hắn khẽ run. Hắn vừa định mở miệng thì bị tiểu cô nương cướp lời.

- Hộ vệ hay ám vệ thì cũng có lúc sơ hở. Ta có thể lẫn tránh được cả thú rừng thì một vài ám vệ, thị vệ có tính là gì?

- Thú rừng?

Quách Ngọc ngạc nhiên hỏi, tiểu cô nương lại ngây thơ đáp.

- Thật! Ta từng sống và chạy trốn thú rừng mỗi ngày!

Quách Ngọc xì cười khi nhìn vẻ ngây thơ của tiểu cô nương này. Nàng cảm nhận được sự chất phác thật thà trong cô bé.

- Nhìn ngươi xem, thân thể ốm yếu, quần áo rách tươm, mặt mày lem luốc. Ngươi vừa chạy trốn ai hay sao?

Vừa nói, Quách Ngọc vừa với lấy một chiếc khăn bông gần đấy rồi đi lại gần tiểu cô nương. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống sau đó đưa khăn lau mặt và tóc cho tiểu cô nương kia. Nàng cũng không quên liếc nhìn Tuyết Lâm, ý bảo tìm một bộ y phục thích hợp.

- Nói, ngươi tên gì? Vì sao lại đến đây?

- Ta tên Mộ Nhi. Ta đến đây vì ta không còn chỗ nào để đi. Quách Ngọc gật đầu, tay vẫn liên tục lau tóc cho Mộ Nhi.

- Mộ Nhi, vì sao lại không có chỗ để đi và vì sao khi không có chỗ để đi thì lại tìm đến chỗ của ta?

Mộ Nhi lấy tay quệt ngang mũi, sau đó trợn tròn mắt mà nói.

- Vì ngoài Phong ca thì ta cũng chỉ có ấn tượng với người mà thôi. Nhưng nay ta sẽ không đi cùng Phong ca nữa thế nên ta chỉ còn biết tìm người.

- Phong ca? Tấn Phong, Tam hoàng tử Đại Tấn?

Mộ Nhi gật đầu, Quách Ngọc nhìn chăm chú một lúc lâu sau đó đứng lên gọi Tuyết Lâm.

- Tuyết Lâm đã tìm được y phục phù hợp?

Tuyết Lâm đứng phía sau nghe gọi thì bước lên nhẹ giọng đáp.

- Tiểu thư. Nô tỳ đã tìm được y phục phù hợp với Mộ Nhi cô nương.

- Đưa nàng vào trong thay y phục đi!

Tuyết Lâm tuân lệnh đến dìu Mộ Nhi vào trong thay y phục. Quách Ngọc ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi. Minh Tước chờ Tuyết Lâm và Mộ Nhi đi xa thì thấp giọng hỏi.

- Tiểu thư. Người tin nàng ta?

- Nàng ấy có thật sự ngây ngô như chúng ta thấy hay không thì cũng không quan trọng. Ngây thơ và âm hiểm cũng chỉ cách nhau một bức màn. Thay vì lựa chọn tin hay không, chúng ta hãy tìm một vị trí thích hợp để xem diễn. Thật hay giả thì sau này sẽ rõ!

Quách Ngọc gõ ngón tay vào mặt bàn, âm thanh dịu dàng phát ra từ miệng nàng khiến Minh Tước cảm thấy rất lạnh, lạnh hơn cả cơn mưa ngoài kia.

Một lúc sau Mộ Nhi bước ra, tươi cười nói.

- Công chúa!

Quách Ngọc xoay người thì thấy một vị cô nương xinh đẹp, làn da trắng mịn, khuôn mày liễu, môi hồng chúm chím. Quách Ngọc mỉm cười, vẫy tay gọi.

- Lại đây.

Mộ Nhi nhanh chân đi đến ngồi bên cạnh Quách Ngọc.

- Cảm ơn công chúa, y phục rất đẹp.

- Được rồi, không cần cảm ơn. Vì sao ngươi lại trốn chạy Tấn Phong?

Nghe Quách Ngọc hỏi, Mộ Nhi cúi mặt, đôi mát thoáng qua một nét buồn. Nàng im lặng một lúc, hít một hơi thật sâu rồi mới đáp lời.

- Vì Lạc Lạc...

- Lạc Lạc?

Mộ Nhi đưa tay lên lau khóe mắt, sau đó mới kể cho Quách Ngọc nghe về chuyện Lạc Lạc. Sau yến hội hôm ấy, Mộ Nhi khóc rất nhiều, nàng giận Tấn Phong và không muốn nhìn mặt hắn nữa. Đêm đến nàng lẻn khỏi khách điếm và đi lang thang một mình trên đường phố. Buồn ngủ thì nàng tìm một mái hiên đặt lưng, đói bụng thì nàng đến trộm thức ăn thừa trong các quán ăn. Mãi đến hôm nay, nàng ngồi dưới mái hiên trú mưa thì thấy xe ngựa Quách phủ chạy ngang. Nàng nhớ lại vị công chúa cứu Tấn Phong hôm ấy họ Quách nên nàng đã thử chạy theo. - Ngươi lẻn theo ta không sợ ta bắt ngươi?

- Ta tin là người có lòng dạ bồ tát, sẽ không bắt ta.

Quách Ngọc chỉnh lại tà áo, sau đó nhẹ nhàng nói.

- Ta không có lòng dạ bồ tát, ta chỉ là phân biệt rõ bạn và thù.

Mộ Nhi hơi có vẻ mất tự nhiên, nhưng rất nhanh lại tươi cười.

- Vậy ta sẽ là bạn của công chúa!

Quách Ngọc không trả lời câu nói của Mộ Nhi mà chỉ cười trừ rồi nói với Minh Tước.

- Chuẩn bị xe ngựa, đưa nàng về khách điếm cùng với đoàn sứ thần Đại Tấn.

- Công chúa, ta không về. Ta ở lại đây được không? Ta không muốn nhìn mặt hắn.

Mộ Nhi vội vã cầu xin, nàng liên tục kéo tay Quách Ngọc. Nhưng Quách Ngọc cũng chỉ cười dịu dàng, gạt tay nàng ra.

- Mộ Nhi. Ngươi phải về sống cùng đoàn sứ thần, bởi nơi này không dành cho ngươi. Nếu có gì khó khắn ngươi có thể đến Quách phủ tìm ta.

- Nhưng...

- Không nói nữa. Minh Tước còn không mau chuẩn bị?

- Thuộc hạ sẽ đi ngay.

Minh Tước nhanh chân chạy đi, một lúc sau Quách Ngọc cử một tiểu nha hoàn đưa Mộ Nhi ra xe ngựa cùng Minh Tước để về khách điếm.

Tuyết Lâm khó hiểu, buột miệng hỏi.

- Tiểu thư, vì sao người không để Mộ Nhi ở lại?

- Không ai hoàn toàn ngây thơ, cũng không ai hoàn toàn âm độc. Người quá âm độc cũng có một chút ngây thơ và ngược lại. Những kẻ tỏ ra mình quá ngây thơ thì chắc chắn có mờ ám!

- Nhưng... nô tỳ thấy nàng ấy cũng rất đáng thương.

Quách Ngọc cốc đầu Tuyết Lâm.

- Nói ngươi ngốc, ngươi không chịu. Ngươi không nghe nàng ta nói rằng nàng ta đã sống cùng với Kiếm Thú trong rừng suốt mười năm, thậm chí nàng ta còn có thể chịu đựng đau đớn của vết thương lâu ngày không được xử lý? Thế mà vừa rồi ta chỉ ném một miếng đào nhỏ, nàng ta lại hét thất thanh trong mưa như vậy... Điều thứ hai đó là nàng ta rất thương Lạc Lạc, đến mức giận Tấn Phong và bỏ đi dù đói khổ thế nào. Nhưng ngươi có thấy ta chỉ cần nói một, hai câu thì nàng ta đã chấp nhận quay lại khách điếm. Điều thứ ba là điều quan trọng nhất. Nàng ta có đủ khả năng tránh được tầm mắt của thị vệ thì ta có thể chấp nhận nhưng nàng ta lại có thể tránh được Minh Tước mà lẻn vào đây thì không phải chỉ cần sống trong rừng nhiều năm là có thể làm được. Trừ khi, võ công của nàng ta cao hoặc bằng Minh Tước.

Tuyết Lâm suy nghĩ lời Quách Ngọc, nàng thấy thật sự có lý nên sau đó cũng không tiếp tục hỏi. Quách Ngọc lại có hứng thú nói sang chuyện khác. - Tuấn Mạnh thế nào rồi?

Tuyết Lâm nghe nhắc đến Tuấn Mạnh - đệ đệ của nàng thì cảm thấy hứng khởi vô cùng.

- Hắn sắp đến kinh thành rồi thưa tiểu thư.

- Tốt, ngày mai ngươi ra biệt viện phía đông kinh thành của mẫu thân tìm Trần thúc. Ngươi bảo ông ta chuẩn bị phòng để Tuấn Mạnh ở tạm.

Tuyết Lâm nghe Quách Ngọc đã có sắp xếp cho đệ đệ của mình thì vui mừng vô cùng. Tiểu thư đã giúp đỡ đệ đệ của nàng chi phí sinh hoạt, học võ nay lại đưa đệ đệ lên kinh thành và đưa hắn vào trường thi để thi võ. Nếu lần này đệ đệ của nàng phụ lòng mong đợi của tiểu thư thì nàng sẽ đánh hắn thật đau.

Quách Ngọc nhếch mép cười quỷ dị.

“Trương Đình, đừng tham lam quá...”

...

Hôm nay trời mưa rất lớn, đến tận chiều tối cũng chưa có dấu hiệu dừng. Quách Ngọc lặng yên ngồi đọc sách. Những ngày gần đây không biết Nguyên Thiên Hữu bận gì, hắn chỉ đến gặp nàng lúc nàng đã ngủ say thế nên buổi tối nàng không bị hắn làm phiền như trước nữa.

Ngoài trời tiếng gió rít gào như muốn xé tan màn đêm. Một cơn gió mạnh bạo đập vào cửa sổ, “ầm” một tiếng cửa sổ mở toang. Quách Ngọc nhìn lên không thấy Tuyết Lâm, Tuyết Lâm đi phòng bếp cùng Hoà ma ma vẫn chưa về. Nàng đành phải tự mình đến đóng cửa. Vừa rời khỏi ghế, nàng cảm nhận được một luồng khói trắng xuất hiện trong phòng.

Quách Ngọc nheo mắt, xoay người về phía sau. Nàng nhìn thấy một ông lão mặc y phục trắng, râu tóc bạc phơ. Nàng vừa định mở miệng gọi Minh Tước nhưng khi nhìn thấy nụ cười quen thuộc của ông ấy thì nàng đã thay đổi ý định ban đầu.

Quách Ngọc cứng đờ, nàng hít một hơi thật sâu.

- Ông là ai?

- Ta...

Ông lão nhìn Quách Ngọc, sau đó thở dài.

- Ta là Bạch Lãnh, là bạn cũ của mẫu thân con.

- Đạo trưởng?

Quách Ngọc tập trung nhìn ông lão. Nàng nhân ra nụ cười ấy, nàng nhận ra ánh mắt ấy. Nàng đã từng gặp thoáng qua hai lần và bây giờ nàng đã có thể đối mặt với ông ấy.

Bạch Lãnh chậm rãi ngồi xuống ghế, tự rót cho mình một tách trà. Quách Ngọc cũng tiến đến ngồi đối diện. Nàng đặt hai tay lên đùi, ánh mắt tìm kiếm một thứ gì đó từ Bạch Lãnh. Ông ta cũng không cảm thấy mất tự nhiên, mà tiện tay đưa cho nàng một tách trà.

- Con uống đi!

Quách Ngọc nhận tách trà nhưng không uống mà mở miệng hỏi. - Đạo trưởng, chuyện năm xưa...

Bạch Lãnh không trả lời mà tiếp tục uống trà. Quách Ngọc nóng lòng nên tiếp tục hỏi.

- Cách đây bốn năm, ông đã từng nói những gì với mẫu thân của ta? Vì sao mẹ ta lại hành động như vậy? Vì sao ông đã tìm ta hai lần nhưng không cho ta đến gần?

Bạch Lãnh nhìn Quách Ngọc sau đó cười ha hả.

- Con đã biết những gì ta nói cách đây bốn năm, vì sao phải hỏi lại?

- Tại sao ông lại nói như vậy?

- Vì đó là sự thật, là ý trời.

Quách Ngọc tức giận, nàng lớn giọng nói.

- Chỉ vì lời tiên tri của ông mà cuộc đời của ta đã đi lệch hướng, ông có biết không? Ông hãy kể lại cho ta biết chuyện gì đã xảy ra...

Bạch Lãnh đứng lên, đi về phía cửa sổ, chấp hai tay sau lưng.

- Năm đó ta tu đạo trên núi Thanh Hương. Vào một ngày mưa tháng năm, hôm đó trời kéo mây đen, sấp chớp liên hồi ta cảm nhận thấy điềm báo không lành nên đã bấm quẻ. Ta bấm được một quẻ hạ hạ, bởi có một ngôi sao đang yếu dần. Ngôi sao ấy có liên quan đến vận mệnh của một quốc gia. Và điều cuối cùng ta nhận được trong quẻ báo đó là: “Phượng hoàng, phượng hoàng mệnh phượng hoàng. Sinh ra chết đi lại sinh ra. Ba lần quốc mẫu là mệnh kiếp. Tránh mệnh giữ mệnh sao cho hợp. Phương hoàng trong lửa lại hồi sinh.” nên ta lập tức tìm cách để cứu vãn tình hình. Cuối cùng ta quyết định tìm đến gặp mẫu thân của con. Lúc ấy con chỉ mới là đứa nhóc sáu tuổi, ta muốn nói hết với mẫu thân của con nhưng không hiểu sao khi bấm quẻ, ngôi sao ấy lại sáng ngời.

Quách Ngọc ngồi phía sau chăm chú lắng nghe. Nàng cố gắng hít thở thật đều, thỉnh thoảng lại nắm chặt khăn tay. Bạch Lãnh vẫn đứng đó, nhìn những hạt mưa nặng nề đang rơi, giọng nói của ông cứ hoà theo tiếng mưa mà chảy vào tai Quách Ngọc.

- Bốn năm sau, ngôi sao ấy vẫn sáng ngời giữa bầu trời đêm nhưng nó lại bắt đầu chuyển động. Nó đi lệch hướng quỹ đạo vốn có của nó. Chỉ trong bốn năm tới nó sẽ sáng hơn gấp hai lần bình thường bởi mệnh chủ của nó sẽ trở thành Hoàng Hậu Đại Mộc.

- Hoang đường. Trong vòng bốn năm đó ta cũng chỉ mới là tiểu cô nương mười bốn tuổi làm sao có thể làm Hoàng Hậu.

Bạch Lãnh cười ha hả. Ông nhìn Quách Ngọc, sau đó mạnh mẽ nói.

- Mệnh trời khó cãi. Trong bốn năm đó sẽ có một sự kiện xảy ra, không biết vì lý do gì nhưng Mộc Nghiêm sẽ sắc phong con làm Hoàng Hậu. Làm Hậu được một thời gian ngắn, Mộc Nghiêm chết, Mộc Lịch lên ngôi và hắn một lần nữa sẽ sắc phong con làm Hậu. Ba năm sau đó con sẽ hương tiêu ngọc vẫn.

Quách Ngọc đập vỡ tách trà.

- Không có căn cứ!

- Vậy việc con sống lại lần nữa, việc linh hồn con nhập lại vào cơ thể của mình năm mười bốn tuổi thì sao?

- Ông...

Quách Ngọc lắp bắp, nàng không ngờ Bạch Lãnh biết việc nàng được sống lại.

- Con mang mệnh phượng hoàng, số kiếp phải làm Hoàng Hậu và từ đó thiên hạ sẽ thái bình. Nhưng do có sự quấy phá của tà khí, khiến mệnh số của con bị ảnh hưởng. Con vẫn là Hậu nhưng đến ba lần. Trong số đó hai lần là do tà khí làm loạn nó sẽ lấy mạng của con và cả vận mệnh của hai dân tộc lớn.

Quách Ngọc thở hổn hển, nàng nắm chặt tay.

“Chẳng lẽ tất cả đều là sự thật?”

- Sau khi nghe những lời nói của ta, mẫu thân con đã cố gắng giúp con thay đổi. Nhưng ta cũng không biết mẫu thân của con đã làm những gì khiến số mệnh của con lại đi theo chiều hướng hoàn toàn khác so với những gì ta tính toán. Con không chọn được đúng mệnh của mình mà trực tiếp đi vào đường chết để hồi sinh. Con đã không còn cơ hội thứ hai, nếu con vẫn chọn sai đường thì tất cả sẽ kết thúc.

Quách Ngọc nhắm mắt lại, nàng không biết phải nói gì.

- Lần này ta xuất hiện không đơn thuần muốn kể lại chuyện năm xưa. Bởi có một điều ta muốn nói...

Nói đến đây Bạch Lãnh đột nhiên ôm ngực ngã quỵ xuống sàn. Mặt ông tái xanh, hơi thở gấp gáp. Quách Ngọc hoảng hốt ngồi xuống bên cạnh ông.

- Đạo trưởng, ông sao vậy?

Bạch Lãnh miệng bị cứng lại, ông không thể nói chuyện. Quách Ngọc cố gắng giúp ông bắt mạch nhưng không tìm được nguyên nhân bệnh trạng của ông.

Bạch Lãnh cố gắng lấy hết sức lực bò ra cửa sổ sau đó chạy đi trong mưa. Quách Ngọc đứng nhìn theo bóng ông trong mưa. Mọi thứ đến quá nhanh khiến nàng chưa thể chấp nhận.

“Làm hậu? Mình không muốn...”

“Mẫu thân đã cố gắng giúp mình vậy tại sao kết quả lại như vậy?”

“Vừa rồi đạo trưởng muốn nói điều gì?”

“Vì sao ông ấy lại đau đớn như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.