Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 1-3: Lời tựa tiểu thuyết



“Ta yêu nàng” Đó không phải là ba chữ đơn thuần, là ba chữ cả đời mãi mãi khắc cốt ghi tâm.

“Vãng Tích…ta dẫn quân vào cung là để bảo vệ nàng, ta không ngờ được mọi vệc lại đến bước đường này…Xin lỗi, đáng lẽ ta phải trở về sớm hơn…”

Những âm mưu thâm sâu, những trái tim tàn bạo, những hận thù điên cuồng, những nỗi đau kìm nén, những tình yêu toan tính,... những cuộc tranh quyền đoạt vị ở nơi xa hoa nhất thiên hạ - hoàng cung luôn nhuốm máu của những kẻ không đủ dã tâm và thủ đoạn. Con đường thẳng đến chính điện nơi đặt ngai vàng được rải bằng xác người. Bốn bề giang sơn được hình thành từ máu và nước mắt của ngàn vạn bách tính. Bước từng bước đến ngai vị cửu ngũ chí tôn phải trải qua bao thống khổ. Đứng trên vạn người chẳng thể tin tưởng một người trái tim vô tình lạnh buốt.

Có những lời thề ước cả đời không thể thực hiện, quay lưng rời đi, tất cả chỉ như một giấc mộng, người không muốn tỉnh lại, người day dứt tận tâm can. Kỷ niệm xa xôi tưởng như đã chôn dấu thật sâu lại ùa về theo gió đông mang theo hơi ấm quen thuộc. Phải chất chứa bao nhiêu đau khổ, tổn thương, vô vọng mới có thể vô tình?

Nước mất nhà tan, giang sơn không thể giữ vững, nàng từ một nữ hoàng uy quyền trở thành tội nhân thiên cổ. Nàng không được khóc, sinh ra trong gia đình đế vương, mang trong người dòng máu hoàng tộc nàng không thể rơi lệ, yêu và hận, đâu mới là điểm dừng? Phải chăng đây chính là Phượng hoàng huyết lệ?

Một nữ hoàng thì không thể có tình yêu hay sao? Trẫm vì thiên hạ này, vì bách tính mà đã sớm quên đi tình yêu của mình, trẫm đối xử lạnh nhạt với khanh cũng chỉ vì muốn khanh quên đi trẫm, chúng ta cả đời này cũng không có kết quả, cuối cùng khanh cũng đã phản bội lời thề trung thành. Lúc khanh xông vào Đại Minh điện, chĩa mũi kiếm Long Phương vào trẫm, lúc ấy trẫm mới hiểu khanh đã không còn là Tiêu Chính Quân nguyện chết bảo vệ trẫm năm xưa.

Ta yêu nàng đã 10 năm, thời gian đó cũng không thể khiến cho nàng yêu ta, không đủ để nàng buông bỏ hận thù năm xưa. Ta tự biến mình thành công cụ cho nàng lợi dụng, tự biến mình thành tấm khiên chắn bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng lại để nàng hận ta. Ngai vàng ở Đại Minh điện vốn không phải thứ ta muốn nhưng để có được nàng ta chỉ còn cách giành được giang sơn nhưng ta đã mãi mãi mất đi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.