Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 11-1: Nhớ cơn mưa rừng trúc An châu khi ấy



Chàng nói sẽ ở đằng sau phụ giúp ta làm nên đại nghiệp, ta chỉ mong có chàng bên cạnh xoá tan cô đơn trong hoàng cung lạnh giá, đại nghiệp của ta không thể thiếu chàng, trái tim của ta cũng không thể thiếu chàng!

Kinh thành – Bắc Định quốc

Kinh thành nhộn nhịp người xe qua lại, bóng dáng nữ tử mặc hoàng y cầm theo cây kiếm Bạch Ngọc chậm rãi đi trước, bước theo sau là nam tử áo trắng cùng con ngựa Bạch Lương mã.

“Công chúa, chúng ta phải đi đến đâu? Mạt tướng đi theo để bảo vệ công chúa nhưng nếu bọn chúng quá đông một mình mạt tướng e rằng…” Tiêu Chính Quân đã đi bộ nửa ngày với Kim Vãng Tích còn phải dắt theo con ngựa.

“Chính Quân, bản công chúa chỉ muốn đi dạo trong thành một chút mua vài món đồ.” Kim Vãng Tích đi qua rất nhiều gian hàng nhưng cũng không mua gì.

“Công chúa tính mua gì? Trong cung cái gì cũng có.” Tiêu Chính Quân chỉ lo lắng cho Kim Vãng Tích bởi có thể đám thích khách vẫn chưa buông tha nên luôn đề phòng.

“Chính Quân, ngươi là chỉ huy sứ nhiệm vụ chính là bảo vệ an nguy của kinh thành bản công chúa tin tưởng Tiêu chỉ huy sứ sẽ bảo vệ bản công chúa an toàn.” Mẫu hậu luôn cho người ngầm bảo vệ nên Kim Vãng Tích cũng chẳng nên lo lắng.

Tiêu Chính Quân hiện tại mặc thường phục, cũng không mang theo lệnh bài không thể ra lệnh cho quan binh được nếu ngọc thể của Thiên Tư công chúa xảy ra chuyện gì bản thân không thể gánh được trách nhiệm. Đang mải suy nghĩ thì Kim Vãng Tích chạy lại phía trước, đó là gian bán nữ trang cùng túi thơm.

Thấy Kim Vãng Tích thích thú nhìn cái túi thơm màu xanh lục có thêu hoa sen, Tiêu Chính Quân lại gần nhìn “Công chúa thích túi thơm này?”

“Không” Kim Vãng Tích luôn thích màu vàng chẳng lẽ Tiêu Chính Quân không nhìn ra được. “Chính Quân, ngươi chẳng hiểu phong tình là gì. Chỉ là bản công chúa nhớ tới Tử Dao, muội ấy rất thích màu xanh lục, thích hoa sen nhưng mà đã lâu rồi muội ấy chưa trở về.” Kim Vãng Tích đưa tiền cho chủ quầy rồi cầm lấy túi thơm đặt vào áo.

“Tử Dao?” Tiêu Chính Quân tò mò hỏi lại.

“Tử Dao là hoàng muội duy nhất của bản công chúa, muội ấy từ nhỏ đã được đưa tới Tây Vệ quốc, chẳng biết bao giờ quay về.” Kim Vãng Tích chậm lại rồi nói “Khi nào Tử Dao về, bản công chúa sẽ tặng muội ấy túi thơm này.”

Kim Vãng Tích đột nhiên nhảy lên ngựa cũng kéo theo Tiêu Chính Quân lên ngựa “Bản công chúa dẫn ngươi tới một nơi.”

Là nơi nào? Kinh Thành này còn có nơi nào Tiêu Chính Quân không biết?

Tiêu Chính Quân dù đã đi nhiều nơi ở Bắc Định quốc nhưng không thể ngờ rằng ở ngay trong kinh thành lại có một nơi trồng nhiều trúc như vậy cảnh tượng thật giống rừng trúc ở An châu khi hai người gặp nhau.

Kim Vãng Tích kéo tay Tiêu Chính Quân “Chính Quân đây là đâu?” Không phải Tiêu Chính Quân đã quên?

“Công chúa, là An châu?” Cảnh ở đây thật giống An châu làm người ta tưởng nhớ đến khoảng thời gian đầu gặp gỡ.

Kim Vãng Tích gật đầu tiến lên phía trước một bước “Lần đầu tiên bản công chúa gặp Tiêu chỉ huy sứ cũng là một nơi như vậy. Rừng trúc An Châu, trong cơn mưa mùa xuân, chỉ tiếc trong cung không có trồng trúc.”

“Công chúa, sau này người cho người trồng thật nhiều trúc.” Nghe nói rừng trúc bên ngoài Kinh thành nhiều năm trước cũng được một thương gia giàu có cho người trồng.

“Ý hay. Tiêu chỉ huy sứ xem ra cũng hiểu một chút phong tình.” Kim Vãng Tích cũng muốn có một rừng trúc cho riêng mình.

“Công chúa, thần còn nhớ lần đó khi đối diện với nhiều thích khách mà công chúa không hề sợ hãi. Nếu công chúa là nam nhân chắc hẳn sẽ là một hoàng tử trí dũng song toàn được vô số người mếm mộ.” Tiêu Chính Quân lần đầu tiên gặp một nữ tử nào có thể bình tĩnh đến vậy, quả là con cháu của hoàng tộc khác người thường.

Đột nhiên Kim Vãng Tích nhớ lại những lời trước đây mình từng nghe được trong hoàng cung “Phụ hoàng nói nữ nhân của Đại Triều ai cũng biết võ nên Đại triều mới lớn mạnh, bản công chúa xuất thân hoàng tộc tất nhiên phải cố gắng luyện võ, cho dù bản thân không thay đổi được đại cuộc vẫn không hổ thẹn với sử sách.” Kim Vãng Tích nghe kể rằng nữ nhân của Đại Triều đều biết võ công có nhiều nữ tướng ra trận, còn có nữ tể tướng nên từ nhỏ đều rất chăm chỉ luyện võ cùng các hoàng tử, Vãng Tích còn muốn Bắc Định quốc hùng mạnh khiên Đại triều e ngại để rửa mối nhục năm xưa, hoàn thành tâm nguyện của Thánh Võ hoàng đế trước khi băng hà, lấy lại được toàn bộ phần đất biên giới bị Đại Triều thôn tính.

“Nếu công chúa không chê thì thần sẽ cùng công chúa dốc sức thay đổi đại cuộc mà công chúa đang nói tới. Đoạn đường phía trước, công chúa phải vững bước, từng bước từng bước hoàn thành những gì mình muốn. Thần tin công chúa sẽ làm được. Hoàng cung nguy hiểm trùng trùng, công chúa càng cần thận trọng.” Tiêu Chính Quân rất sợ khi mình không có bên cạnh Kim Vãng Tích sẽ gặp nguy hiểm.

Kim Vãng Tích rút thanh kiếm trên tay ra đưa ra trước mặt Tiêu Chính Quân “Chính Quân, đây là Bạch Ngọc kiếm năm bản công chúa vừa mới ra đời phụ hoàng đã tặng, còn nói phải dùng Bạch Ngọc kiếm này chém giặc. Nhưng rồi bản công chúa lớn lên mới phát hiện ra nữ nhân sao có thể ra trận chém giặc giành lại lãnh thổ Bắc Định quốc?”

“Công chúa đừng nghĩ thế. Không ra trận cũng có thể chém giặc. Hoàng thượng luôn nói rằng bầy tôi trung thành phải chính tay chém kẻ phản nghịch, phản nghịch với hoàng thượng chính là giặc. Nếu đã là giặc thì không cần khoan nhượng nữa. Nhuốm máu đen kẻ phản nghịch lưỡi kiến Bạch Ngọc càng sáng.” Tiêu Chính Quân an ủi Kim Vãng Tích.

“Chính tay bản công chúa sẽ dùng Bạch Ngọc kiếm chém kẻ phản nghịch. Chính Quân, lúc ấy có phải bản công chúa rất oai phong không? Có thể so sánh với Vũ thượng tướng quân trên chiến trường?” Nhắc đến chuyện này, Kim Vãng Tích mỉm cười ôm thanh trường kiếm vào người, bàn tay mảnh mai chạm nhẹ vào chuôi kiếm, kéo lưỡi kiếm khỏi vỏ một đoạn ngắn. Từ vị trí này nhìn sang Tiêu Chính Quân, một luồng ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm lướt ngang qua mắt, Kim Vãng Tích nói “Bảo kiếm này, bản công chúa vẫn luôn giữ bên mình, mỗi lần nhìn thấy, trong tâm luôn ghi nhớ lý do vì sao phụ hoàng ban tặng Bạch Ngọc kiếm.”

“Đúng vậy. Lúc đó thần sẽ ở đằng sau phụ giúp công chúa. Công chúa sẽ làm lên đại nghiệp.” Tiêu Chính Quân từ từ nói.

“Thật sao? Bản công chúa có thể lập nên đại nghiệp? Một công chúa thì có thể làm được gì?” Một công chúa có thể thay đổi vẫn mệnh của một đất nước khiến đất nước đó hưng thịnh khi chấp nhận hoà thân nhưng một công chúa có thể làm đất sụp đổ biến mất khỏi khỏi lịch. Nhớ lại lý do Hoàng triều sụp đổ, Kim Vãng Tích không khỏi giật mình. Nếu năm đó Hoàng triều vẫn có thể giữ vững đến hiện tại thì Đại triều không bao giờ có ngày hôm nay, Bắc Định quốc cũng không cần ngày ngày lo sợ chịu sự cường ép của hoàng đế Bắc Định quốc.

“Thần không rõ về chính sự, càng không hiểu ruốt cuộc con người ta tranh giành đấu đá tàn sát lẫn nhau vì cái gì nhưng thần sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của công chúa điện hạ.” Một công chúa lương thiện can đảm như Kim Vãng Tích mọi suy nghĩ hành động đều sẽ nghĩ đến bách tính. Một công chúa như vậy hoàn toàn có thể mang lại sự an cư lạc nghiệp cho bách tính.

Tiêu Chính Quân vẫn giống như trước đây, dường như những toan tính nhơ nhuốc trong triều đình không thể làm vấy bẩn tâm hồn của một hiệp khách chính trực phóng khoáng. Kim Vãng Tích nhận ra ở Tiêu Chính Quân sự thẳng thắn, chân thực mà ngay cả Thiệu Văn ca ca cũng không  có.

“Bản công chúa tin tưởng Tiêu chỉ huy sứ sẽ dốc sức vì Bắc Định quốc.” Kim Vãng Tích vỗ vai Tiêu Chính Quân nói sau đó bàn tay mân mê vỏ kiếm chạm ngọc thạch trắng, Tiêu Chính Quân nhìn sang khuôn mặt của Kim Vãng Tích chợt trái tim như lỗi nhịp một hồi lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.