Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 15-5: Kim Thiên Hải – Liễu Diệp Tư – Chân ái một đời 5



“Xong rồi. Để bản vương lập khăn.” Kim Thiên Hải có cảm giác như Liễu Diệp tư đang còn sống ngồi cùng trên một chiếc giường vậy.

Lấy hai chén rượu ở gần đấy, Kim Thiên Hải mang lại giường “Nàng một chén, bản vương một chén… để bản vương giúp nàng.” Kim Thiên Hải uống xong chén rượu trên tay đột nhiên nghĩ ra Liễu Diệp Tư đang bất động, uống tiếp chén rượu kia sau đó hôn Liễu Diệp Tư.

Kim Thiên Hải cười lớn, bàn tay nâng khuôn mặt của Liễu Diệp Tư lên ngắm nhìn thật kỹ “Vương phi, rượu cũng uống xong rồi.”

Nhớ lại lần trước khi ở Âm Nguyệt các một đêm, Kim Thiên Hải cũng giống như bây giờ, đặt Liễu Diệp Tư nằm xuống giường, cẩn trọng quan sát biểu cảm trên mặt của Liễu Diệp Tư, đôi mắt hoảng sợ không dám nhìn thẳng khiến Kim Thiên Hải tò mò. Bây giờ hai người nằm cạnh nhau, Kim Thiên Hải nhìn nữ nhân ngày nhớ đêm mong giống như đang ngủ một giấc dài bên cạnh. Đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt ấy, cũng chỉ còn lại một chút hơi ấm làm tay Kim Thiên Hải đau lòng, ôm thật chặt “Vương phi, nàng lạnh quá, bản vương ôm chặt nàng nàng sẽ ấm áp hơn.”

Chưa bao giờ Kim Thiên Hải ôm chặt Liễu Diệp Tư như lúc này, Kim Thiên Hải hận chính bản thân mình đã quá vô tâm với Tư nhi. Khi Tư nhi còn sống chưa từng ôm Tư nhi vào lòng mà chỉ thể hiện quan tâm qua lời nói. Nếu như biết trước được Tư nhi sẽ ra đi, Kim Thiên Hải đã sớm mang sính lễ đến Liễu phủ để cho Tư nhi một danh phận.

Nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Kim Thiên Hải thở dài nhìn mỹ nhân đang say ngủ trong lòng, giọng thì thầm “Tư nhi, bản vương đêm nay sẽ ở lại Âm Nguyệt các cùng nàng nhưng ngày mai bản vương phải lập Vũ tiểu thư làm thái tử phi nhưng Tư nhi trong lòng bản vương mãi mãi là Cảnh Định vương phi, chính thê của bản vương. Ngày bản vương kế vị ngai vàng bản vương sẽ lập Tư nhi làm hoàng hậu. Tư nhi…có vui không?”

Biết những lời nói này chẳng thể làm thức tỉnh mỹ nhân trong lòng, Kim Thiên Hải vẫn ôm ấp Liễu Diệp Tư lẳng lặng nhắm mắt, bàn tay chưa hề buông cơ thể Liễu Diệp Tư, muốn truyền hơi ấm của bản thân sang cho người bên cạnh.

Sống leo lắt như ngọn đèn trước gió, Liễu Diệp Tư đã phải chịu bao nhiêu tủi cực, cay đắng, nhìn từ bên ngoài ai cũng nghĩ Liễu Diệp Tư là đại tiểu thư Liễu phủ danh môn khuê các cuộc sống sung sướng muốn gì được đó nhưng thực chất mười tám năm cuộc đời đối chọi với bệnh tật, không có sự chăm sóc của mẫu thân, phụ thân lại coi Liễu Diệp Tư như là công cụ lợi dụng triệt để.

Mẫu phi! Kim Thiên Hải lại nghĩ tới Lan quý phi, công lao sinh thành dưỡng dục bao la nhưng Lan quý phi chưa từng quan tâm đến cảm nhận của Kim Thiên Hải. Là đứa con có hiếu nên Kim Thiên Hải luôn đáp ứng những yêu cầu nguyện vọng của mẫu phi nhưng càng ngày Kim Thiên Hải càng nhận ra người mình gọi hai chữ “mẫu phi” chỉ coi mình là công cụ để bước chân vào Phượng Liên điện mà thôi. Trong khắp Bắc Định quốc ai cũng tưởng Khâm Định hoàng đế rất sủng ái Lan quý phi do đó Tạ gia cũng được tín nhiệm nhưng Kim Thiên Hải biết người phụ hoàng sủng ái thực sự chỉ có một mình Thành Nguyên hoàng hậu. Lan quý phi vẫn còn vương vấn Vũ tướng quân nhưng ham mê quyền lực địa vị nên sau khi vào cung tìm không ít cách mê hoặc hoàng đế, sinh ra Kim Thiên Hải cũng là một nước cờ củng cố địa vị ở nơi hậu cung khốc liệt.

Nửa đêm, ngọn nến trong Âm Nguyệt các đã tắt từ lâu, Tiêu Chính Quân lo lắng tiến lên thêm một bước lên phía bậc thang bằng gỗ nhưng chợt thấy bóng người nên dừng bước. Vì trời khá tối nên bóng người đó bị Túc vệ quân ngăn lại, giọng nói đầy bực tức khiến Tiêu Chính Quân ngạc nhiên “Các người tránh ra cho bản cung.”

Quả nhiên là Lan quý phi trong cung đã đến Liễu phủ. Tiêu Chính Quân chẳng còn cách nào vội vàng hành lễ “Mạt tướng tham kiến Lan quý phi.”

Lan quý phi không để tâm, tức giận đi lên Âm Nguyệt các, không nói một lời nào.

Tiêu Chính Quân không ngờ rằng Lan quý phi bí mật xuất cung còn mặc thường phục đến đây.

Lan quý phi đẩy cửa đi vào, Kim Thiên Hải ngồi dậy nhìn lên thấy mẫu phi của mình, không bất ngờ mà điềm tĩnh nói “Nhi thần còn tưởng mẫu phi đã hồi cung nhưng người vẫn ở lại Liễu phủ?”

“Hải nhi, bản cung lo lắng cho con. Ngày mai con chính thức làm thái tử bản cung không thể để trong triều dị nghị điều gì được…” Lan quý phi tiến lại gần giường thì phát hiện ra Kim Thiên Hải và Liễu Diệp Tư đang mặc hỷ phục trên người khuôn mặt hoảng hồn “Con… con đang làm gì?”

“Nhi thần vừa mới thành hôn xong, mẫu phi đến thật đúng lúc, nhi thần mời người một chén rượu. Từ nay mẫu phi đã có Tư nhi chăm sóc…”Kim Thiên Hải nhìn về phía Liễu Diệp Tư đang nằm trên giường “…mẫu phi có thể an tâm.”

“Con làm bản cung tức chết mà. Minh hôn[1]? Con đã minh hôn với cô ta? Hải nhi, sao con có thể làm ra chuyện này?” Lan quý phi không thể trụ vững được nữa. Hoàng đế đã ban hôn thái tử và Vũ tiểu thư nhưng bây giờ Kim Thiên Hải lại ở đây minh hôn với người đã chết. Nếu như Khâm Định hoàng đế biết được ngai vị thái tử của Kim Thiên Hải sẽ khó bảo toàn.

“Minh hôn? Mẫu phi nói gì thế? Tư nhi vẫn còn sống, giờ đã là Cảnh Định vương phi. Ngày mai nhi thần sẽ rước nàng về vương phủ.” Kim Thiên Hải thấy những lời Lan quý phi nói không hợp lý.

Lan quý phi biết Kim Thiên Hải bị chấn động tâm lý khi Liễu Diệp Tư chết “Hải nhi. Liễu Diệp Tư chết rồi. Không thể rước về vương phủ, không thể làm Cảnh Định vương phi.”

“Mẫu phi bất ngờ? Tư nhi chẳng phải do mẫu phi hại chết? Nếu không một người bệnh tình đang tốt lên sao có thể uống thuốc độc tự tử?” Kim Thiên Hải không thể kiềm chế được nữa, tức giận đứng dậy đi về phía Lan quý phi “Mẫu phi quá độc ác. Tư nhi yếu ớt không thể làm hại được ai vậy mà người nhẫn tâm giết chết?”

Con biết rồi? Lan quý phi không giấu được sự ngạc nhiên “Cô ta làm hại đến con. Suốt ngày con vương vấn cô ta, nếu cô ta không chết, con sẽ thành thân với Vũ tiểu thư sao? Vũ gia công lao to lớn với triều đình, con mơ tưởng đến cô ta thì Vũ tiểu thư sẽ nghĩ sao? Vũ thượng tướng quân sẽ nghĩ sao? Con không dựa vào Vũ gia làm sao ngồi vững ở vị trí Đông cung?”

Thì ra Tư nhi quan trọng như thế sao? Vì Tư nhi có thể làm hại đến mình mà nàng bị hại chết! Tư nhi từ lâu đối với Kim Thiên Hải đã chiếm một vị trí không thể thay thế được. Bây giờ nàng chết rồi, Kim Thiên Hải không thể sống vui vẻ được. “Mẫu phi sai rồi. Mẫu phi có thể ép nhi thần thành thân với bất kỳ ai nhưng người của Vũ gia thì không. Mẫu phi chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ với Vũ gia sao? Vũ tướng quân năm xưa thì không muốn liên luỵ mẫu phi mà cam tâm chết nơi chiến trường, Vũ gia cũng vì thế mà tuyệt hậu. Giờ mẫu phi còn nói nhi thần phải dựa vào thế lực của Vũ gia, phải thành thân với Vũ tiểu thư?”

Lan quý phi sững sờ ngồi xuống ghế “Không phải như con nghĩ đâu. Mẫu phi không hại chết Vũ tướng quân, năm xưa mẫu phi nghe tin Vũ tướng quân tử trận cũng không khỏi đau lòng. Bây giờ con có thể lấy Vũ tiểu thư coi như là bù đắp…” Mối tình năm xưa là Lan quý phi phụ bạc nhưng Lan quý phi chưa bao giờ hối hận, bản thân cũng vì bất đắc dĩ.

“Bù đắp? Chẳng lẽ nhi thần sau này cho con cháu của mình lấy người của Liễu gia để bù đắp? Mẫu phi, kẻ nào làm hại Tư nhi nhi thần sẽ chính tay giết kẻ đó nhưng với mẫu phi, nhi thần không thể ra tay nhưng mẫu phi từ bây giờ sẽ không thể lợi dụng nhi thần để củng cố quyền lực cho bản thân được nữa.”

“Ngày mai dù xảy ra chuyện gì con cũng phải cử hành đại lễ sắc phong thái tử.” Lan quý phi nói.

“Hahaha. Vậy thì nhi thần sẽ gọi người một tiếng thái hậu Phượng Liên cung rồi sao? Chúc mừng mẫu hậu.” Kim Thiên Hải cầm bàn tay Lan quý phi lên “Mẫu hậu hãy về cung nghỉ ngơi sớm. Sau ngày mai người đã đạt được những gì mình muốn rồi. Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đây mới đúng là mẫu hậu của nhi thần.”

“Con … con… con không còn là Hải nhi hiếu thuận của bản cung nữa...” Lan quý phi như muốn ngất đi, tâm can người mẹ khi nghe những lời tuyệt tình này đều không thể chịu đựng được.

“Nhưng nhi thần bây giờ mới là chính mình…” Kim Thiên Hải thống khổ cười nhìn mẫu phi mà bản thân đã xem trọng suốt bao nhiêu năm.

Kim Thiên Hải ra lệnh cho các tỳ nữ của Liễu phủ đưa Lan quý phi đi nghỉ ngơi.

Âm Nguyệt các, Liễu Diệp Tư cuối cùng cũng đã thêu xong những đường chỉ bằng vàng lên bộ hỷ phục nhưng nước mắt trên mi lại từng giọt từng giọt rơi xuống, bàn tay Liễu Diệp Tư vội vàng lau đi. Sơ ý, kim thêu đâm vào tay nhiều lần nhưng Liễu Diệp Tư vẫn tiếp tục thêu.

Tuy Âm Nguyệt các tách biệt với bên ngoài nhưng chuyện thái tử sắp thành thân với Vũ tiểu thư, Lăng Vân kinh trang hoàng đèn lồng rộn rã điều này không sớm thì muộn đều lan truyền tới đây. Liễu Diệp Tư đã rất vui mừng khi nghe tin Kim Thiên Hải trở thành thái tử, xin phụ thân đến Cảnh Định vương phủ nhưng bị phụ thân giam lỏng ở Âm Nguyệt các. Những ngày tháng chờ đợi tin tức từ Kim Thiên Hải dài dằng dẵng nhưng Liễu Diệp Tư vẫn vui vẻ gì biết người trong lòng vẫn sống bình an. Tỳ nữ thân cận đã giấu diếm Liễu Diệp Tư về chuyện Kim Thiên Hải sắp thành thân để tránh tiểu thư lo nghĩ nhưng rồi tin tức tràn ngập Liễu phủ, chẳng thể giấu mãi. Khi nghe được tin tức, Liễu Diệp Tư vẫn còn không tin, ngờ vực hỏi lại “Những lời ngươi nói là thật chứ?” Nhưng đáp án của tỳ nữ chắc như đinh đóng cột khiến Liễu Diệp Tư buồn chán.

Kim Thiên Hải bỏ mặc Liễu Diệp Tư ở Âm Nguyệt các không đến thăm bản thân Liễu Diệp Tư miễn cưỡng nghĩ do công vụ quá bận rộn nhưng Kim Thiên Hải thường xuyên ra ngoài thành cùng Vũ tiểu thư, bây giờ lại trở thành thái tử, sắp thành thân với Vũ tiểu thư. Đây là sự thật. Liễu Diệp Tư

Tỳ nữ thân cận khóc lóc “Nô tỳ không ngờ vương gia vô tình như thế? Bỏ mặc tiểu thư, giờ còn thành thân với người khác.”

“Ta tin vương gia không phụ ta. Vương gia có khổ tâm nên mới làm như vậy.” Liễu Diệp Tư còn nhớ lần cuối cùng Kim Thiên Hải vội vã đến Âm Nguyệt các lo lắng cho mình. Ánh mắt của Kim Thiên Hải hơi khác lạ, Liễu Diệp Tư không tiện hỏi nhưng chắc chắn vương gia đã có khúc mắc trong lòng.

Liễu Diệp Tư chán nản nhiều ngày không muốn uống thuốc, trong thâm tâm nhớ đến Kim Thiên Hải. Biết mình chăng sống được bao nhiêu nhưng chứng kiến người trong lòng thành thân với người khác, ai có thể vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra?

Ngày mai là ngày Kim Thiên Hải trở thành thái tử, đáng lẽ Liễu Diệp Tư nên cảm thấy hạnh phúc.

Cánh cửa Âm Nguyệt các mở ra, Liễu Diệp Tư xoay người lại chăm chú nhìn người phụ nữ bước vào “Ngươi là ai? Sao ngươi có thể vào được Âm Nguyệt các?” Liễu Diệp Tư có phần kinh hãi. Liễu phủ canh phòng nghiêm ngặt, phụ thân còn đang giam lỏng mình, người ngoài không thể dễ dàng tới đây.

“Gặp bản cung, ngươi bất ngờ lắm sao?” Người phụ nữ đó đi vào bên trong Âm Nguyệt các, tiến sát đến người Liễu Diệp Tư nâng khuôn mặt Liễu Diệp Tư lên và nói “Thật xinh đẹp! Dung mạo này khiến tất cả nam nhân trong thiên hạ thán phục nhưng lại tiều tuỵ đến đáng thương, làm người ta chua xót.”

“Ngươi là ai? Sao dám đụng vào tiểu thư của chúng ta?” Tỳ nữ thân cận lúc đó bước vào định đẩy người phụ nữ đó ra thì bị hất văng.

“Thứ nô tỳ như ngươi không có quyền lên tiếng ở đây. Người đâu, mau mang ả nô tỳ này ra bên ngoài. Đụng vào người bản cung? Không phân tôn ti.” Lan quý phi tức giận ra lệnh cho các binh sĩ bên ngoài kéo tỳ nữ kia ra ngoài.

“Lan quý phi?” Liễu Diệp Tư bất ngờ nói “Quý phi đến Liễu phủ gặp tiểu nữ không biết có chuyện gì muốn dạy bảo?”

Lan quý phi âm thầm đánh giá nữ nhân này, ngoài dung mạo xinh đẹp còn có sự thông minh trong mắt nhưng lại bị dáng vẻ xanh xao gầy gộc che lấp đi “Bản cung đến đây vì lý do gì chắc chắn ngươi cũng đã đoán ra được.”

Liễu Diệp Tư có cảm giác bất an “Tiểu nữ từ nhỏ đều ở Âm Nguyệt các cũng chưa từng gặp Quý phi, tiểu nữ thật sự không đoán ra được suy nghĩ của quý phi. Có gì mong quý phi nói rõ.”

Lan quý phi cũng chẳng cần dài dòng thêm nữa, ra lệnh cho binh sĩ canh gác bên ngoài mang vào một chén rượu. Sắc mặt của Liễu Diệp Tư đại biến khi nhìn thấy chén rượu đó cũng âm thầm đoán ra được mục đích của Lan quý phi.

“Ngươi có phải rất yêu Cảnh Định vương hay không? Nhưng ngươi còn sống ngày nào nhi tử của bản cung đều chết mê chết mệt ngươi. Bản cung không muốn thấy nó vì ngươi mà từ bỏ ngai vàng. Cái gì mà chung thuỷ? Cái gì mà nhất định rước ngươi về làm chính thê? Hoang đường! Vũ tiểu thư gia môn hiển hách có thể giúp nó tcủng cố địa vị còn ngươi? Ngươi giúp gì được cho nó? Một phế nhân như ngươi, điều duy nhất làm được chính là chết.” Lan quý phi gằn giọng, để chén rượu độc xuống bàn.

Liễu Diệp Tư rùng mình, nước mắt trên mi chảy xuống. Vương gia, tiểu nữ biết vương gia sẽ làm tất cả vì tiểu nữ nhưng bây giờ tiểu nữ và vương gia đã không còn đường lui nữa. Tại sao một người sắp chết như tiểu nữ nhất định phải khiến vương gia bận tâm? Sớm muộn tiểu nữ cũng ra đi, lúc này chỉ là đi sớm hơn một bước. Vương gia, thật không ngờ, điều duy nhất tiểu nữ làm được cho người chính là chết. Cả đời của tiểu nữ sống trong buồn tủi chỉ từ khi gặp vương gia tiểu nữ mới nhận ra được tình cảm thật sự, nó giống như một giấc mộng vậy, cũng đến lúc tiểu nữ phải tỉnh lại.

Cả đời này nhận được chân tình của vương gia, tiểu nữ đã mãn nguyện rồi. Tiểu nữ chỉ mong vương gia sẽ trở thành một minh quân cũng đừng đau lòng vì tiểu nữ.

“Lan quý phi có thể cho tiểu nữ thay y phục khác được không?” Liễu Diệp Tư không ngừng rơi lệ nói.

Lan quý phi gật đầu cũng ra bên ngoài cho Liễu Diệp Tư thay y phục, đến khi bước vào Âm Nguyệt các đã thấy Liễu Diệp Tư một thân hồng y xinh đẹp. Bàn tay của Liễu Diệp Tư run run cầm lấy chén rượu, uống cạn, nước mắt chảy ra trên gương mặt.

Lan Quý phi âm thầm chờ đợi rượu độc phát tác đến khi cơ thể Liễu Diệp Tư quằn quại đau đớn ngã xuống mới bước chân rời đi. Tỳ nữ thân cận được thả ra vội vàng chạy vào bên trong Âm Nguyệt các.

Liễu Diệp Tư vội bảo tỳ nữ “Đỡ ta lên giường.”

Trong cơn đau đớn, Liễu Diệp Tư bám vào tỳ nữ đi về phía giường.

“Tiểu thư, tiểu thư sao lại làm như vậy?” Tỳ nữ kia khóc lóc.

“Ta không còn sự lựa chọn nào khác. Sau khi ta mất, ngươi hãy đốt bộ hỷ phục kia đi. Về phần của vương gia, nếu vương gia … quay lại đây cũng đừng nói gì về ta, cứ nói bệnh cũ phát tác, ta đã đi rồi.”

“Không đâu tiểu thư. Nô tỳ không thể làm vậy. Bộ hỷ phục kia là tâm huyết của người, nô tỳ không thể.”

Liễu Diệp Tư mỉm cười, đôi mắt nhắm nghiền lại, máu chảy ra từ khoé miệng. Vương gia, thật không ngờ, điều duy nhất tiểu nữ làm được cho người chính là chết.

Âm Nguyệt các ánh nến còn thắp nhưng chủ nhân của nó đã ra đi.

Trước bình minh, Kim Thiên Hải tỉnh dậy, lưu luyến nhìn mỹ nhân vẫn đang say ngủ bên cạnh, giọng nhẹ nhàng nói “Đợi bản vương về với Tư nhi. Ngày mai bản vương sẽ đưa Tư nhi về phủ.”

Bước chân xuống Âm Nguyệt các, Kim Thiên Hải đã thấy Liễu đại nhân đứng đợi sẵn ở dưới, cũng có thể cả đêm hôm qua Liễu đại nhân đã đứng ở đây. Kim Thiên Hải không vui nói “Bản vương bây giờ phải vào cung. Liễu đại nhân chuẩn bị tổ chức cho nữ nhi của mình đại tang. Ngày mai bản vương sẽ đưa bài vị của Tư nhi về phủ.”

“Thái tử…Y phục của người…” Liễu đại nhân ngăn cản lại.

“Chẳng phải cũng là hỷ phục hay sao?” Bộ y phục này Kim Thiên Hải luôn quý trọng vì chính tay Tư nhi may, so với hỷ phục từ trong cung mang tới vương phủ còn đẹp hơn nghìn lần. Kim Thiên Hải chẳng muốn nói nhiều “Liễu đại nhân nên biết chuyện đại nhân làm với vương phi của bản vương, bản vương sẽ từ từ tính lại với đại nhân.”

Liễu phủ doãn kinh thần sợ hãi nhìn Kim Thiên Hải rời đi.




[1] Minh hôn: kết hôn giữa hai người đã mất hoặc một người vừa mất và một người sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.