Phượng Hoàng Huyết Lệ

Quyển 1 - Chương 5-1: Hoa đào trắng Tư Phong cung, bao nhiêu cánh hoa, ta điếm nỗi nhớ người



Hoàng cung rộng lớn, Tư Phong cung xa hoa, hoa đào trắng nở rộ kiêu sa không che được vẻ đẹp yêu kiều của ta. Ta điếm những cánh hoa trắng muốt, mỗi bước đi hoàng y bồng bềnh đều vương lại cánh hoa, lòng lại nhớ đến chàng, người trong tim ta giờ có nhớ tới ta không?

Tư Phong cung - Hoàng cung Bắc Định quốc

Tư Phong cung là một cung nhỏ nằm ở phía đông của hoàng cung, có một hồ cá nhỏ nằm ở giữa quanh năm những đoá sen trắng toả hương thơm ngào ngạt, xung quanh là 1 chính điện và 4 điện nhỏ khác. Tư Phong cung rất an bình, hoa đào trắng là một loại hoa đào quý hiếm ở phía bắc Định Quốc được Khâm Định hoàng đế cho người mang về trồng tại hoàng cung, vào mùa xuân hoa đào trắng phủ khắp Tư Phong cung cảnh tượng thật giống giống tiên giới.

Một nàng công chúa với bộ y phục nhẹ nhàng màu vàng tinh tế đang ngồi đọc sách ở cửa chính điện, xung quanh là bốn cung nữ đứng hầu. Những ngày nhốt mình ở Tư Phong cung không hề dễ dàng, nhưng cũng đã 5 năm liền Kim Vãng Tích mới về hoàng cung. Trong 5 năm này, Khâm Định hoàng đế đã vì ái nữ của mình mà cho trồng hoa đào trắng ở đây, tâm ý trong đó khiến ai cũng đủ hiểu Thiên Tư công chúa chính là viên minh châu quý giá trong tay hoàng thượng. Kim Vãng Tích đã về hoàng cung được vài ngày nhưng cũng chỉ đến tẩm cung của hoàng đế bái kiến phụ hoàng và đến Phượng cung thăm hoàng hậu, thời gian rảnh rỗi ngồi ngắm hoa ở Ngự Hoa viên, đọc sách tại Tư Phong cung. Một ngày trong cung trôi qua, mọi thứ như lặp đi lặp lại, Kim Vãng Tích cũng đã quá quen thuộc với điều này bởi đây là nơi bản thân sinh ra, cũng là nơi Vãng Tích không muốn rời đi. Trong lòng Vãng Tích chỉ thắc mắc lý do mà phụ hoàng mình lại đẩy ái nữ đi xa như thế, và lý do bây giờ cho triệu Vãng Tích về cung. Trong này chắc chắn có chuyện gì đó. Kim Vãng Tích đã dò hỏi tâm ý Hoàng thượng nhưng đáp lại chỉ là một câu nói “Sau này con sẽ hiểu được dự tính của trẫm.”

Nội vụ phủ cử các thái giám đến Tư Phong cung dọn dẹp và trang trí lại khiến nơi này so với 5 năm trước thay đổi khá nhiều. Trong hậu cung quy định phức tạp, có nhiều viện nhiều phủ để quản lý đời sống của các chủ nhân tại hoàng cung. Kim Vãng Tích cũng đã gặp qua Tổng quản thái giám đứng đầu Nội vụ phủ và Trương thượng cung đứng đầu Nội cung phủ. Đây là hai người quyền lực chỉ kém hoàng hậu trong việc quản lý hậu cung nhưng suy cho cùng thì họ đều là thân phận nô bộc trong cung. Tuy nhiên bọn họ vẫn phải nịnh bợ Đỗ công công và Thuỵ Miên tỷ tỷ. Ngày đầu Kim Vãng Tích hồi cung, Tổng quản thái giám đã đích thân đưa tới vài tấm tơ lụa thượng hạng từ Định Thiên quốc, Thuỵ Miên tỷ tỷ không hài lòng bởi tỷ ấy biết Kim Vãng Tích chỉ thích mặc y phục màu vàng tất nhiên sẽ không thích màu xanh mà Nội vụ phủ mang tới. Lần khác trang sức của Kim Vãng Tích cũng được Nội cung phủ mang tới nhưng một hạt châu trên đó có vết xước Thuỵ Miên tỷ tỷ cũng nhanh chóng nhận ra bắt Trương thượng cung quỳ xuống tạ tội với Kim Vãng Tích. Những chuyện này là lỗi của hạ nhân tuy nhiên Kim Vãng Tích vẫn chưa thể quen được với cuộc sống như vậy.

Thuỵ Miên tỷ tỷ hầu hạ bên Phượng cung cũng thường xuyên qua Tư Phong cung đưa đến điểm tâm mà Kim Vãng Tích thích. Nhiều năm như vậy mẫu hậu cũng không quên được những món ăn mình thích. Kim Vãng Tích ăn uống vui vẻ rồi cùng Thuỵ Miên tỷ tỷ nói chuyện một lúc lâu. Thi thoảng Kim Vãng Tích đến Phượng cung thăm mẫu hậu rồi nhìn bức tranh “Giang sơn thiên vũ” đang thêu dở của mẫu hậu mà thích thú. Từng đường thêu quả thật kỳ công nhất là đôi mắt của con chim phượng kia rất có thần.

Phượng cung là cung lớn và xa hoa nhất hậu cung do đó chủ nhân của nó trang phục hay trang sức đều vô cùng lộng lẫy hoa lệ. Những đường thêu trên thường phục của Thành Nguyên hoàng hậu đều bằng chỉ vàng nên dưới ánh mặt trời hay đêm tối vô cùng rực rỡ.

Thành Nguyên hoàng hậu ôm Kim Vãng Tích vào lòng, âu yếm nói “Tích nhi của bản cung đã quay về bên bản cung rồi. Bản cung còn tưởng con ham chơi ở An châu chưa muốn trở về Hoàng cung.”

Kim Vãng Tích không muốn Thành Nguyên hoàng hậu lo lắng nên đã giấu chuyện bản thân bị thương không cho bất kỳ biết “Mẫu hậu, nhi thần thấy phụ hoàng và mẫu hậu bình an vui vẻ, nhi thần đã hạnh phúc rồi. Lần này trở về Hoàng cung muộn hơn dự tính mẫu hậu có trách thì trách nhi thần ham chơi.”

“Thôi được rồi. Tích nhi của bản cung, sao bản cung nỡ trách phạt? Vậy đi, bản cung phạt con phải thường xuyên đến Phượng Cung thăm bản cung, được không?” Thành Nguyên hoàng hậu nhìn thấy nữ nhi của mình trở về cảm động không kìm được cảm xúc. Năm xưa để Kim Vãng Tích đi xa, Thành Nguyên hoàng hậu cũng do dự nhưng Khâm Định hoàng đế quả quyết, hoàng hậu cũng không thể làm khác được.

“Nhi chỉ sợ mẫu hậu lúc đó sẽ chê nhi thần nhiều chuyện…” Kim Vãng Tích vui vẻ lùi lại phía sau không may để cánh tay bị thương chạm vào bình hoa gần đó khiến bình hoa rơi xuống, cơn đau lập tức làm Kim Vãng Tích khó chịu cũng may là tiếng rơi vỡ đã khiến Thành Nguyên hoàng hậu không để ý tới sắc mặt của Kim Vãng Tích. Sau đó, Kim Vãng Tích cũng kiếm cớ về Tư Phong cung.

Kim Vãng Tích cho các cung nữ lui hết ra bên ngoài sau đó mới kiểm tra vết thương, tuy rằng bề ngoài đã rất tốt nhưng lần múa Lạc Hoa Thiên Vũ đã khiến Kim Vãng Tích đau nhức cả hai ngày sau đó còn bây giờ có lẽ phải tĩnh dưỡng và ít vận động trong vài ngày.

Trong thái y viện đều là những người y thuật cao minh tuy nhiên Kim Vãng Tích không muốn cho ai biết mình bị thương nên không thể mời tới. Vết thương cũng dần phục hồi, Kim Vãng Tích chỉ còn cách bình tĩnh chờ đợi mà thôi.

Vết thương này làm Kim Vãng Tích nhớ lại những chuyện xảy ra ở rừng trức An châu, nhớ về nam tử đó. Trong giấc mơ miên man, Kim Vãng Tích bỗng nhiên nhớ lại lồng ngực ấm áp của Tiêu Chính Quân, chợt tỉnh lại nhớ ra mình đang trong Tư Phong cung.

Sáng sớm hôm sau khuôn mặt Tiêu Chính Quân dưới ánh trăng vẫn làm Kim Vãng Tích lưu luyến. Kim Vãng Tích không thể phủ nhân mình không có cảm tình với nam nhân đã cứu mình trong ở An Châu. Chuyến hành trình từ An Châu về Dương Châu Kim Vãng Tích có lẽ đã rung động với nam nhân đấy hay chỉ là sự cảm kích nhất thời đối với ân nhân. Chính Kim Vãng Tích cũng không hiểu được.

Đang ngồi suy nghĩ mông lung thì nàng công chúa nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc, quay đầu lại thì thấy trước mắt là dáng vẻ thư thái, nho nhã của một nam tử áo trắng.

Nam tử đó cất giọng từ phía xa rồi ung dung bước tới gần “Bát hoàng muội hôm nay lại có nhã hứng như vậy? Thưởng hoa đào cũng không thể thiếu thơ của bản vương, phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.