Vũ Đình Đình thắc mắc “Sao huynh không vui?” Tự dưng lại không vui? Gặp mình khiến Thương ca ca không vui? Không vui sao lại dẫn mình đi? Hay là Thương ca ca không thích Cảnh Minh vương vừa rồi?
“Không có gì…” Kim Thương thật ra có thể gằn lại hai lần 3 chữ “Không có gì…” đã đạt tới giới hạn chịu đựng vô song.
Kim Thương đột nhiên muốn quay lại những ngày trước, vô lo vô nghĩ cùng thiếu nữ trong lòng vui vẻ bên nhau nhưng bây giờ khi đã về tới hoàng cung, mọi thứ đã không còn như trước. Nụ cười trong sáng hồn nhiên của Đình Đình làm Kim Thương bỗng chốc ngây ngốc.
Thật tuấn tú!
Hai ngày sau, Kim Thiên Nam và Tiên nhi đã tới một hang động lớn sâu trong núi, những binh lính đi theo Kim Thiên Nam đã bị bệnh lạ trong rừng mà qua đời do uống phải nước suối có độc gần hang động.
Kim Thiên Nam cùng Tiên nhi cẩn trọng đi về phía cửa hang động. Bên trong hang động ẩm ướt, âm u và tối, Tiên nhi có chút sợ hãi bám chặt vào người Kim Thiên Nam. Hai người từ từ đi vào hang động, đột nhiên Kim Thiên Nam cảm thấy như có con vật gì lao vào người mình, liền rút kiếm ra, chỉ vài nhát kiếm nhanh gọn con vật đó đã bị cắt ra thành nhiều khúc, mùi máu tanh bốc lên. Kim Thiên Nam sờ lại cổ tay thì phát hiện ra vết máu, sau đó nhìn sang nét mặt sợ hãi của Tiên nhi rồi nhanh chóng bất tỉnh. Tai chỉ còn nghe thấy tiếng gọi của Tiên nhi “Vương gia không sao chứ? Chúng ta mau ra khỏi hang động.”
Một lúc sau Kim Thiên Nam đã tỉnh lại tuy nhiên vết thương lại đau nhức. Tiên nhi vội nói “Vương gia đã tỉnh? Vương gia bị trúng độc rắn.”
Kim Thiên Nam nhớ lại rồi phát hiện ra vết thương trên cánh tay của Tiên Nhi “Ngươi cũng bị rắn cắn? Mau đưa vết thương đây.”
Sau khi hút độc từ vết thương trên cánh tay của Tiên Nhi, Kim Thiên Nam đã tự hút tiếp máu độc trên bàn tay mình.
“Vương gia cứu nô tỳ?” Không thể nào. Cả hai bọn họ đều trúng độc rắn nhưng tại sao Kim Thiên Nam lại trông có vẻ bình thường như thế. Trên mặt cũng không có dấu hiệu bị trúng độc.
Kim Thiên Nam cũng không biết giải thích làm sao “Bản vương cũng tiện tay giúp. Bản vương bảo ngươi đi cùng vào rừng nên mới làm ngươi bị rắn cắn. Bản vương có lỗi.”
“Không…là nô tỳ có lỗi với vương gia. Nô tỳ cũng là bất đắc dĩ.”
“Bản vương cũng không có cứu được không nhưng tạm thời vết thương sẽ không sao. Đợi khi quay về chỗ của hoàng thượng, bản vương sẽ nhờ Ngô thái y xem giúp.” Sau đó đột nhiên phát hiện ra ánh mắt của Tiên nhi có gì đó rất lạ. Một cung nữ yếu ớt làm sao có thể kéo người một nam nhân ra khỏi hang, cũng không thể không sợ hãi khi bản thân bị rắn độc cắn. Tuy nhiên Kim Thiên Nam nhớ lại trước đây Tiên Nhi từng sống trong rừng nên có lẽ đã quen nhưng vì sao vừa rồi lại sợ hãi đi gần Kim Thiên Nam.
“Nghỉ ngơi một chút. Sáng mai tiếp tục lên đường.” Kim Thiên Nam cũng chẳng muốn nghĩ nhiều vào lúc này nữa.
“Nô tỳ đi chuẩn bị chỗ ngủ cho vương gia.” Tiên nhi chợt nhớ ra một chuyện, nhanh chóng đi chuẩn bị và đốt lửa lên. Xem ra đêm nay bọn họ sẽ phải ngủ lại rừng. Trong rừng ban đêm rất lạnh lại ẩm thấp nếu như không cẩn thận có thể nhiễm phong hàn. Tiên nhi nếu không chăm sóc cẩn thận cho vương gia thì chắc chắn bị hoàng thượng trách tội. Đến khi lấy đồ đạc mới phát hiện ra trong lúc vào hang rắn đã đánh rơi 1 túi đồ, hiện chỉ có thể trải y phục ra ngủ. Tiên nhi lấy y phục của mình ra trải ra 1 phía còn phía kia thì lặng lẽ ngồi xuống “Vương gia quay nghỉ ngơi đi.”
Kim Thiên Nam qua đó nằm nhắm mắt lại nhưng đột nhiên thấy Tiên nhi ngồi mãi bên đống lửa nên tò mò hỏi “Sao ngươi không trải y phục ra ngủ?” Nô tỳ này không bao gờ trải y phục ra ngủ sao? Kim Thiên Nam hơi tò mò vì nhiều năm chính chiến ở biên cương việc phải ngủ ở rừng sâu cũng là chuyện bình thường nhưng có lẽ một cung nữ chẳng bao giờ phải làm việc này.
“Nô tỳ sơ ý đánh mất túi đồ trong trong hang động. Vương gia cứ ngủ đi. Nô tỳ không mệt.” Vương gia thân phận tôn quý sao có thể để người phải bận tâm vì một cung nữ thấp hèn.
Kim Thiên Nam lắc đầu, có chút ý cười “Ngươi tưởng rằng bản vương giống các hoàng tử khác? Từ nhỏ thay vì sống trong hoàng cung, bản vương đã phải một mình chống trọi ở biên cương lạnh giá. Có nỗi khổ nào chưa từng trải qua. Nhiều ngày phải ở trong rừng cả đoàn quân ngủ ngay dưới đất lạnh, lương thực cũng chẳng còn, nhịn đói mấy ngày…”
“Vương gia…” Tiên nhi lặng lẽ chớp chớp mắt, rồi từ từ mở mắt ra, Tiên nhi đột nhiên nhìn sang phía Kim Thiên Nam sau đó cũng không nói gì nữa. Đôi mắt đẹp ấy có chút không đành lòng. Một vương gia lại có cuộc sống gian khổ như vậy? Sau khi vào cung Tiên nhi nhìn các vương gia khác như Cảnh Định vương, Khang Nhân vương y phục đều hào nhoáng xa hoa từng đường chỉ cũng phải rất công phu nhưng lại có một vương gia phả chịu đói vài ngày trong rừng?
“Bản vương từ nhỏ đã bị người ta coi thường, ngay cả các cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng kinh thường. Phụ hoàng không để bản vương trong mắt. Từ lúc về cung, người bản vương tin tưởng chỉ có ngươi. Ngươi dù sao cũng là một cung nữ yếu ớt, sẽ không tìm cách hại bản vương.” Kim Thiên Nam đứng dậy qua phía Tiên nhi ngồi “Ngươi qua bên kia ngủ một lúc. Khi ngươi tỉnh dậy, chúng ta xuất phát.”
Tiên nhi do dự đột nhiên thấy cánh tay rất đau liền kêu lên. Kim Thiên Nam nhìn sắc mặt trắng nhợt của Tiên Nhi mà nhíu mày “Ngươi phát độc rồi.” Sau đó liền nhanh tay cởi hai lớp y phục trên người Tiên nhi ra vừa hút đi máu độc vừa lấy từ trong người ra một lọ thuốc nhỏ bằng gỗ bôi lên vết thương “Ngươi bị trúng độc nặng hơn bản vương. Xem ra chỉ còn cách lấy toàn bộ máu độc ra mới cứu được ngươi. Cố chịu đau một chút. Ngươi sẽ rất nhanh khoẻ lại.”
Tiên nhi nhìn Kim Thiên Nam đối xử ân cần như vậy cũng cảm động “Vương gia để nô tỳ tự làm cũng được. Nô tỳ không dám phiền đến vương gia…”
“Không sao. Bản vương hồi còn ở biên cương cũng chính tay xử lý vết thương cho binh sĩ…” Nói đến đây Kim Thiên Nam như nhận ra được đều gì đó liền khẩn trương ngừng lại hành động “Vậy … ngươi tự bôi thuốc đi. Bản vương qua phía bên kia tìm xem có thứ gì để ăn không.” Kim Thiên Nam đứng dậy, cố ý không nhìn về phía Tiên nhi và đi luôn.
Tiên nhi sau khi bôi thuốc xong liền nhanh chóng chỉnh lại y phục và ngồi nhóm lửa sưởi ấm cơ thể cũng đợi Kim Thiên Nam trở về.
Khi Thiên Nam trở về có mang theo một ít quả rừng “Bản vương thấy khỉ trong rừng ăn những quả này nên mới hái một ít về. Bản vương ăn thử rồi, rất ngọt, ngươi cũng ăn đi. Ngươi ăn được quả dại trong rừng chứ?”
“Đa tạ vương gia.” Tiên nhi cũng lấy một quả nhỏ rồi đưa lên miệng, lén nhìn Kim Thiên Nam, quả thực vị vương gia này khác các hoàng tử khác. “Nô tỳ thấy nó…” Tiên nhi không định nó tiếp. Quả gì chát và đắng quá. Vị như vậy mà vương gia vẫn ăn ngon lành được?
“Ngọt không? Bản vương thấy quả này thơm và ngọt.” Kim Thiên Nam vừa ăn vừa hỏi, tiện tay đưa cho Tiên nhi thêm hai quả “Bản vương thấy trên người ngươi có nhiều vết sẹo đã cũ. Trước ngươi bị thương sao?”
Tiên nhi không biết nói gì cũng chỉ lặng lẽ ăn tiếp vì Tiên nhi không muốn nói dối vương gia. Kim Thiên Nam biết không nên hỏi như vậy với nữ nhân nhưng một cung nữ bình thường mà bị nhiều vết thương như vậy cũng lạ. Có thể trong cung các ma ma đánh đập cung nữ nhưng tiên Nhi mới vào cung được hơn hai tháng, còn vết sẹo kia cũng đã rất lâu rồi.
“Nô tỳ…chỉ là những vết sẹo cũ, nô tỳ hồi nhỏ chẳng may bị thương.” Tiên nhi cố kéo sự chú ý của Kim Thiên Nam sang cái khác “Bao giờ chúng ta đi tiếp?”
“Bản vương không biết. Ngươi bây giờ đang bị trúng độc bản vương không biết đường, chờ ngươi khoẻ hơn rồi xuất phát.” Kim Thiên Nam tuy không thông thuộc rừng Dương châu nhưng bằng kinh nghiệm nhiều lần mai phục giặc trong rừng chắc chắc sẽ có cách tìm được hướng đi nhưng không thể bỏ mặc một nữ nhi yếu ớt lại đây được.
Vũ Đình Đình cúi xuống nhìn vực thẳm trước mặt, sợ hãi lùi lại phía sau, Kim Thương túm được tay Đình Đình “Đứng im.”
Vũ Đình Đình bình tĩnh lại “Muội biết rồi, Thương ca ca.”