Phượng Hoàng Kiếp

Chương 11: Trung nguyên



Ra khỏi Lạc Thủy phủ, lại trông thấy trên Lạc Thủy có đèn hoa đăng đang trôi nổi, lụa trắng thuần hoặc giấy xếp thành hoa đăng, trên mỗi một cái viết một cái tên.

Điển Ly đứng trên mặt nước nhìn một hồi, xoay người vòng qua sau phía mọi người đang ở bờ sông, bỗng bất ngờ hiện ra thân hình, hỏi người đứng ở bên ngoài “Đang làm việc gì vậy?”

“Suỵt! Nói nhỏ thôi.” một phụ nữ cách ăn mặc như một phu nhân, giơ lên ngón tay, nhỏ giọng nói “Hôm nay có thể đến tết Trung Nguyên [11], truyền thuyết nói Lạc Thủy hợp với Vong Xuyên hà, bỏ một cái hoa đăng xuống, cũng làm dẫn đường cho những quỷ hồn không biết đường về.”

[11] Tết Trung Nguyên: Cúng Rằm tháng Bảy – Tết Trung Nguyên – Lễ Vu Lan báo hiếu

Điển Ly hơi hơi bật cười, khóe mắt chỉ thoáng liếc qua Quân Hàn đang cùng một nữ tử xinh đẹp nhưng mang bộ mặt tức giận đứng ở trên mặt nước. Quản lý bách quỷ thế gian Tần Nghiễm Vương, trông thấy việc dẫn hồn buồn cười này, thì sẽ nghĩ thế nào đây?

Điển Ly nghĩ như vậy, trong mắt cuối cùng cũng mang theo nét cười.

“Nghe nói ngươi cùng Phượng Quân ở cùng một chỗ, ta thì muốn đi xem xem, có thể đến lúc rãnh rổi không.” Tần Nghiễm Vương nhìn hoa đăng đầy cả sông, không kiên nhẫn nữa vung tay áo lên, mặt nước trên Lạc Thuỷ thoáng chốc nổi lên một sóng trùng trùng điệp điệp, hoa đăng dần dần chảy vào giữa sông, càng lúc càng xa “Cũng không biết là ai truyền Lạc Thủy hợp với Vong Xuyên, hoa đăng này cũng đã dẫn mất mấy hồn phách, vốn dĩ đang trật tự êm đẹp giờ bị đánh rối loạn, thật sự là phiền toái.”

Quân Hàn vân vê một chiếc hoa đăng, tỉ mỉ quan sát, lại thả xuống, mới nói “Phượng Quân dáng vẻ thế nào ngươi chưa thấy sao, còn có cái gì mà phải nhìn xem sao.”

Tần Nghiễm Vương nhướng môi cười cười, trào phúng “Cũng phải, là đệ đệ Sí Huỳnh thì không có gì hay để xem rồi. Dù sao ta nói cũng không có tác dụng, cái hố lớn như vậy, ngươi cũng trơ mắt nhảy vào sao. Chúc mừng ngươi dẫn lửa thiêu thân, tốt nhất cháy sạch hết một chút mới tốt, phải sạch sẽ.”

Quân Hàn trên gương mặt cuối cùng cũng hiện ra nét cười, khoan thai nói “Sợ cái gì, ngươi còn không biết ta sao.”

“Thật hiếm khi, lại không xưng ‘Bổn quân’.” Tần Nghiễm Vương trong miệng nói như vậy, trong khóe mắt đuôi lông mày lại toát ra ấm áp sinh lo lắng “Cái gì đều có thể dính, cố tình hết lần này tới lần khác muốn chữ ‘Tình’. Một bước sai, thì từng bước sai, đến cuối cùng chính là vạn kiếp bất phục. Quân Hàn, ngươi không thể trách ta chưa từng nhắc nhở ngươi.”

Quân Hàn không nói thêm gì nữa, hai người nhìn xem Lạc Thủy hà, nhìn thấy bờ sông trong nước rẽ ra một bàn tay khô héo, một phát đã bắt được một nam tử đang ngồi xổm thả hoa đăng trên sông, liền kéo xuống.

Tần Nghiễm Vương hừ lạnh một tiếng, thì thấy một đạo sĩ mặc bạch y nhanh chóng đẩy đám người ra, cúi xuống chụp vào trong nước, kéo nam tử đó trong tay còn bị nữ thi thối rữa đang cầm lấy cổ tay kéo lên bờ.

“Đi nhanh đi, đi nhanh đi. Ở đây âm khí trọng, các ngươi có thể chịu không nổi.” Đạo sĩ bạch y cười, ở trong tay áo lấy ra một con dấu, ấn vào đầu nữ thi đó một cái, lại bỏ vào trong nước, trong không khí bỗng dưng vang lên tiếng kêu khóc của nữ tử.

Không ít người bị doạ trắng cả mặt, đám người nhanh chóng tán đi. Đạo sĩ bạch y đó biến thành một người thiếu niên, hình dáng phong lưu, hướng thẳng bên này.

“Mẫu thân! Đế quân!” Người thiếu niên đó cười, hiện ra cả hai quả răng nanh “Mẫu thân, ngài đi về nghỉ ngơi đi, ở đây con trông chừng là được.”

Tần Nghiễm Vương nhẹ gật đầu, nói “Vậy con nhìn cho kỹ a, trong điện của ta còn nhiều việc.” Lời vừa nói xong không thấy bóng, vô cùng nhanh nhẹn.

Quân Hàn lén nhìn nhìn, đã không thấy bóng dáng Điển Ly, e sợ là đã đi về.

Người thiếu niên trừng mắt nhìn, hỏi “Đế quân đang tìm Phượng Quân sao? Vừa rồi cháu nhìn thấy y hình như đi qua Nam Thiên môn.”

Quân Hàn đỡ trán, lại nhìn, liền thấy nữ thia kia thét chói tai phá vỡ mặt nước muốn lên trên bờ, màu son trên trán loé kim quang, thần tốc ăn mòn cốt nhục của nàng. Nàng vươn tay, muốn xé bỏ đầu, nhưng con dấu vẫn ở nguyên vị trí cũ..

Người thiếu niên thở dài, lại nói “Lại là một cái tình làm khổ tâm, không chết không sống, thật đáng thương. Khó trách mẫu thân vẫn luôn nói với mình cái gì là tình yêu chứ, không phải là được xây từ đất vàng, thì xây cái gì nên cái gì cũng bị mất.”

Quân Hàn khoanh tay đứng xem, thấy cậu ta vung tay áo, thu hồi một ít đạo phù chú, thản nhiên nói “Lời mẫu thân cháu nói, cháu cứ nghe lời là được.”

Người thiếu niên buồn rầu gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói “Chuyện này…… Đế quân có thể nói cho cháu biết hay không, lời nói của phụ thân cùng lời của mẫu thân, nên nghe ai?”

Quân Hàn dừng lại, bật cười nói “Diêm Quân lại dạy cháu cái gì không nên hả?”

Người thiếu niên nhanh chóng lắc đầu, nói “Không có không có, bây giờ cháu vẫn còn là trẻ con….. Đế quân cũng đừng nói cho mẫu thân cháu nha. Lần trước phụ quân nói với cháu, ông ấy nói mua được này nọ, nhất định là đả thương người, vui vẻ sung sướng nhưng thương tâm thương thân. Ông ấy nói mang theo một chữ như vậy, cho dù ràng buộc lẫn nhau tới vạn kiếp bất phục cũng vui vẻ chịu đựng.”

Quân Hàn một bên cạnh nghe, vừa nghĩ tới khuôn mặt Diêm Quân nho nhã âm u lạnh lẽo, dần dần hiện ra thần tình, cười ha ha nói “Chuyện này bổn quân lại không làm chủ được, ngươi chẳng bằng hỏi nàng một câu.”

Nữ thi bị đánh đang nằm bên bờ sông Lạc Thủy, đã đánh tan một nửa thân thể, trong miệng lặp đi lặp lại một cái tên.

Người thiếu niên lại bay sang đó, thở dài “Đừng đọc nữa, hắn đã đầu thai từ lâu rồi, cùng người khác vẽ lên lên tam thế nhân duyên, hiện tại không chính xác lắm thì phải là con cháu cả sảnh đường.”

Nữ thi mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đôi môi sưng tấy, giọng the thé nói “Không có khả năng!”

“Làm sao không có khả năng, vốn là ngươi định hắn, có thể ngươi cứ cố chấp nhung nhớ nhân gian không muốn vào địa phủ. Chúng ta đành phải đem hắn cùng những người khác buộc lại với nhau, nói đến nói đi, cũng là bản thân ngươi sai.” Người thiếu niên an ủi định vỗ bả vai nữ thi, đưa tay hướng mi tâm nàng điểm, lấy ra một hồn phách “Bỏ lỡ cũng chỉ có thể oán chính ngươi, đây cũng chuyện không có cách giải quyết, phải nghĩ ra mình đã làm cái gì sai, người kia khác…. …… Cũng không còn cách nào đâu.”

Quân Hàn đứng bên cạnh xem, biểu tình cũng chỉ nhìn thôi, tay để ở phía sau, đang ra sức co thành nắm đấm.

Chữ tình không nếm cũng được, chỉ là thế sự trăm tính, cuối cùng sẽ sai một bước, còn về cái gì…. …… Cũng còn chưa biết a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.